Lục Kiều Kiều từ từ mở mắt, tay cô vô thức nắm lại, cảm nhận được vật gì đó ở tay, cô nhìn sang thấy Mộ Tư Thần đang ngồi bên cạnh đọc sách, tay anh bị cô nắm chặt, Lục Kiều Kiều vội buông ra, ngồi dậy.
" Sao không ngủ nữa đi, tôi xin nghỉ phép giúp em rồi! "
Lục Kiều Kiều ngượng ngùng : " À, tôi ngủ đủ rồi, tôi....!vẫn luôn nắm tay anh như vậy sao? "
" Đúng vậy, suốt cả đêm hôm qua em dính chặt tôi không buông.
"
" Xin, xin lỗi, chắc anh giữ nguyên tư thế đó cũng mệt lắm, anh, anh không ngủ à.....? "
" So với việc đó, thì tôi lo cho em hơn! "
Lục Kiều Kiều lập tức xấu hổ, tảng băng lớn cũng có lúc ấm áp mà' nói ra mấy lời sến súa như vậy sao?
" Tôi, tôi đi vào vệ sinh cá nhân trước! " Lục Kiều Kiều nhanh chân chạy đi, cô đúng là, vậy mà lại bị vẻ đẹp trai của Mộ Tư Thần mê hoặc, Lục Kiều Kiều vỗ vỗ hai má, đứng trước gương.
Gương mặt của cô đã được băng bó cẩn thân, chắc là Mộ Tư Thần đã giúp cô, đúng là người chu đáo.
Một lúc sau khi trở ra, cô vẫn thấy Mộ Tư Thần vẫn đang ngồi đợi cô trên ghế.
" Lại đây, tôi thoa thuốc rồi giúp em thay băng! "
Lục Kiều Kiều thế mà lại ngoan ngoãn đi tới.
Mặt đối mặt, mặt cô đặt gần sát với mặt Mộ Tư Thần, hai má Lục Kiều Kiều đỏ ửng lên.
Còn Mộ Tư Thần rất nghiêm túc mà thoa thuốc cho cô, Lục Kiều Kiều hơi nhăn mày lại, thuốc thoa lên ở chỗ xước, đúng là xót thật.
" Em đau à? "
" Không đau! "
Mộ Tư Thần an tâm tiếp tục giúp cô.
" Tại sao anh lại đối tốt với tôi như thế, dù là người thân ruột thịt cũng chưa từng đói với tôi tốt như vậy! "
" Đó là- "
" Không được bảo là bí mật, anh phải trả lời tôi! " Lục Kiều Kiều theo phản xạ phồng má.
Nhìn cô như vậy cũng có chút đáng yêu.
" Bởi vì....!"
" Vì? "
" Tôi yêu em! " Mộ Tư Thần cũng bừa tầm xử lý xong, anh đứng dậy rời khỏi phòng, để lại một Lục Kiều Kiều ngồi ngây ngốc.
Yêu? Lục Kiều Kiều mặt đờ đẫn, từ lúc ở nhà, tới khi ngồi trên xe, kể cả khi đã đến công ty, trong đầu cô vẫn luôn văng vẳng ba từ ' Tôi yêu em ' của Mộ Tư Thần.
Anh nói anh yêu cô? Cô có phải nghe lầm rồi không, yêu....!yêu....yêu cô á??? Không thể nào, Lục Kiều Kiều cô với anh sống chung với nhau còn chưa tới một tháng, làm sao mà anh đã yêu cô được? Không lẽ là tình yêu sét đánh? Ầy, chắc chắn không phải, Mộ Tư Thần không phải kiểu người dễ yêu, vậy làm sao tình cảm với cô??? Đúng rồi, còn một khả năng, Mộ Tư Thần chắc chắn là trêu cô rồi!
Nhưng....!đầu óc Lục Kiều Kiều cả ngày nay đều bị phân tâm bởi ba cái chữ kia, tại sao Mộ Tư Thần lại làm cô bối rối như thế chứ? Trời ơi, Lục Kiều Kiều không tài nào tập trung vào các thiết kế được.
Đột nhiên từ đằng sau, một bàn tay đập lên vai cô.
" Ui trời ơi!!! Tiểu Vy? Sao cậu cứ thích hù tớ như thế, bộ cậu muốn tớ đứng tim luôn hay gì? "
" Kiều Kiều! Hôm qua tới quán cafe không thấy cậu, tớ rất lo lắng a ~ sau đó liền gọi cho trợ lý Ngôn, cậu có sao không? Mà mặt cậu bị làm sao thế này? " Cố Tiểu Vy lao đến ôm chặt Lục Kiều Kiều, khóc òa lên.
Lục Kiều Kiều cười mỉm, vỗ vai Cố Tiểu Vy : " Tớ không sao rồi, xin lỗi đã làm cậu lo lắng! Mặt tớ cũng chỉ bị xước nhẹ thôi.
"
" Vậy thì tốt quá.
Mà cậu đã xem tin tức mới chưa? "
" Tin gì? " Lục Kiều Kiều vẫn chưa kịp đăng nhập lên mạng xem tin tức, tối hôm qua sợ quá nên cô đã ngủ một mạch luôn tới sáng, với cũng vì chuyện kia mà làm cô bị phân tán.
" Trên mạng đang đăng tin hot rần rần về Kha Nhược Vũ kìa, không những vậy, còn có thông báo về Kha thị đã phá sản rồi! "
Lục Kiều Kiều ngạc nhiên, làm sao mới một buổi tối mà đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, không lẽ Mộ Tư Thần đã giúp cô xử lý bọn họ? Lục Kiều Kiều lấy điện thoại ra, cộng đồng mạng đúng là nổ tung rồi, đến giờ độ hot vẫn chưa giảm mà xu hướng càng tăng lên.
Đều là những lời mắng chửi thậm tệ về nhân cách Kha Nhược Vũ, cô ta đang bị bạo lực mạng.
Lục Kiều Kiều trầm mặc lướt điện thoại, đúng là đáng đời, tại sao lúc bắt đầu lại không nghĩ đến hậu quả để mà nhận lại kết cục như vậy.
" Hừ đúng là đáng đời, loại người như cô ta nên nhận kết cục này mới đúng! " Cố Tiểu Vy cười hả hê, cô chính là không vừa mắt Kha Nhược Vũ ngay từ đầu gặp mặt rồi, cha còn nói cô công tư không phân minh, không biết suy nghĩ, giờ thì ông ấy đã thấy rồi đây, còn chủ động rút hợp đồng với Kha thị, nếu nghe lời cô sớm hơn, cũng không chịu tổn thất!
Lục Kiều Kiều lắc đầu : " Ác giả ác báo, nhưng ác báo này quá nặng đối với một cô gái chỉ mới 20 tuổi như Kha Nhược Vũ, cô ta chắc chắn không vượt qua nổi cú sốc này! "
" Còn trẻ thì càng phải biết sự đời! "
Lục Kiều Kiều bật cười : " Ha ha, cậu nói cứ như cậu đã già rồi ấy, cậu cũng chỉ hơn cô ta có 2 tuổi! "
" Tớ đã tốt nghiệp Đại học rồi nên tớ có quyền! "
Lục Kiều Kiều đúng là buồn cười với cô bạn thân này, trông nhỏ con mà máu giang hồ thế không biết.
" À, gần công ty có quán cơm mới mở ấy, nghe nói cơm ở đó ngon lắm, chúng ta đi ăn thử đi! "
Lục Kiều Kiều gật đầu đồng ý liền, sau đó hai người bấm thang máy đi xuống dưới tầng.
Vừa ra đếm sảnh, hai người đã bắt gặp bóng dáng rất thân quen, là Kha Nhược Vũ.
Vet mặt lẫn hành động của cô ta đều rất lạ, giống như là một người điên vậy, Lục Kiều Kiều cũng biết, Kha Nhược Vũ bị bạo lực mạng như vậy cũng không tránh khỏi tinh thần có vấn đề.
Trông thấy cô, Kha Nhược Vũ liền đi thẳng tới, Cố Tiểu Vy cảm thấy không ổn, đứng ra chắn trước : " Cô muốn làm gì, mau đi đi nếu không tôi kêu bảo vệ đuổi cô đi! "
" Tôi muốn nói chuyện với Lục Kiều Kiều! "
" Không được, ngộ nhỡ cô lại làm chuyện xấu với cậu ấy thì sao! "
" Không sao, để tớ nói chuyện với Kha Nhược Vũ, cậu tới quán cơm kia ngồi trước đi! "
" Nhưng mà.....!" Cố Tiểu Vy lo lắng nhìn Lục Kiều Kiều.
" Không sao, ở đây là nơi công cộng, nếu cô ta làm gì, sẽ có bảo vệ xông tới ngay! "
" Vậy cậu nhớ cẩn thận! " Cố Tiểu Vy đi qua không quên liếc xéo Kha Nhược Vũ một cái.
" Kha Nhược Vũ, cô tới đây là muốn làm gì? "
" Mày, tại sao mày luôn may mắn như thế! " Kha Nhược Vũ đè thấp giọng, giọng nói cô ta khàn khàn.
" Thứ lỗi cho tôi, nếu cô chỉ muốn nói với tôi mấy lời này thì tôi không tiếp! "
" Tại sao mày luôn được chú ý, tại sao mày luôn được yêu thích? Đáng ra tao từ lâu phải phá hủy cái gương mặt hồ ly tinh ấy của mày đi, nhìn nó thật ngứa mắt, tại sao Cố Tiểu Vy lại thiên vị mày, để mày làm việc ở nơi tốt lành như vậy, tại sao mày lại được lọt vào mắt xanh của Mộ Tư Thần, lại được anh ấy yêu thương, bảo vệ như vậy? Mày là cái quái gì chứ, tao rõ ràng xinh đẹp hơn mày, gia thế tốt hơn mày, cái gì tao cũng đều hơn mày, vì sao Mộ Tư Thần lại chọn mày? Anh ấy là của tao, đáng ra phải là của tao! Nếu mày không xó ở trên đời thì Mộ Tư Thần là của tao, mãi mãi là của tao! Hahaha "
Thấy biểu hiện của Kha Nhược Vũ không đúng, Ngôn Dật đứng khuất từ xa cảm thấy không ổn, anh kiền xông ra, nhưng đã muộn mất rồi.
Kha Nhược Vũ từ trong người lấy ra một con dao, nhắm thẳng ngực trái của Lục Kiều Kiều mà đâm xuyên.
Cả quá trình diễn ra quá bất chợt, Lục Kiều Kiều không kịp tránh, cô cứ thế hứng trọn cán dao kia xuyên thẳng vào ngực mình, Lục Kiều Kiều từ từ ngã ra phía sau
" Phu nhân!!!!! " Mộ Tư Thần mau chóng chạy ra khống chế Kha Nhược Vũ lại, các bảo vệ bên ngoài thấy tình hình bên trong cũng mau chóng chạy vàogiúp Ngôn Dật một tay, khống chế Kha Nhược Vũ.
Kha Nhược Vũ cười như điên : " Hahaha, mày chết đi,mau chết đi, Mộ Tư Thần mãi mãi là của tao, hahaha "
" Mau bắt cô ta lại, cô ta có vấn đề về thần kinh, đưa cô ta vào đồn chờ xét xử! " Ngôn Dật quát lớn chạy ra đỡ Lục Kiều Kiều lên.
Thanh âm Ngôn Dật gọi bên tai Lục Kiều Kiều khuất dần, khuất dần, cả khung cảnh xung quanh cũng mờ dần đi, tối đen như mực, Lục Kiều Kiều dần chìm vào hôn mê.
Cố Tiểu Vy từ quán cơm bên kia chứng kiến một màn này, sợ hãi, cuống cuồng chạy tới chỗ Lục Kiều Kiều : " Kiều Kiều, mau tỉnh lại, Kiều Kiều! Mau, mau gọi cấp cứu, cấp cứu! "
Ngôn Dật liền nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm số gọi cấp cứu, sau đó liền gọi đếm số của Mộ Tư Thần, chỉ nghe thấy bên kia tiếng điện thoại rơi xuống đất, sau đó túttt một tiếng dài rồi tắt luôn.
Mộ Tư Thần lái xe với tốc độ bàn thờ đi tới trước công ty Cố thị, anh nhanh chóng bế Lục Kiều Kiều lên để vào trong xe, Cố Tiểu Vy cùng Ngôn Dật cũng đi theo, vèo một cái anh đã tới trước một bệnh viện lớn nhất thành phố.
Các y bác sĩ nhanh chóng đưa cô vào phòng cấp cứu.
Không khí bên ngoài cả ba người đều vô cùng căng thẳng xen lẫn sợ hãi..