Bình Yên Nơi Anh FULL


Sáng hôm nay, Lục Kiều Kiều dậy từ rất sớm.
Cô đi tới trước gương nhìn bản thân mình.

Cho tới giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại không được cha mẹ cưng chiều nhiều như Lục Mộng Kỳ, không lẽ chỉ bởi vì cô ta thân thể ốm yếu hơn cô thôi sao? Chẳng phải Lục Kiều Kiều cô cũng là con gái ruột của họ, làm sao mà lại đối xử phân biệt như thế.
Lục Kiều Kiều thở dài một tiếng, sao cô phải quan tâm đến vấn đề này làm gì nữa cơ chứ, suốt 22 năm thanh xuân của cô sống vì gia đình này, đến giờ cô cũng nên sống vì bản thân mình rồi.
Lục Kiều Kiều mở tung cửa tủ quần áo ra, toàn là quần áo cũ, không có lấy một bộ nào hẳn hoi, những bộ này đều là Lục Mộng Kỳ mặc chán rồi mới thải cho cô mặc lại, chứ từ trước giờ cô đâu có được mua đồ mới.

Lục Kiều Kiều chán nản lục tung hết tủ lên, sau đó phát hiện dưới đáy có một chiếc đầm liền thân màu trắng, kiểu dáng đơn điệu, nhưng chung quy vẫn là thuận mắt hơn nhiều so với mấy bộ đồ cũ kia.
Cô mặc lên người, tự tay tạo kiểu cho mái tóc dài của mình thành tết sam đơn giản, thoa nhẹ lên môi một lớp son dưỡng có màu nhạt.


Lục Kiều Kiều tự ngắm bản thân mình trong gương, cô cũng đâu phải là xấu đâu, bình thường ăn mặc xuề xòa, đầu tóc rũ rượi là thế, chỉ cần chăm chỉ chải chuốt một chút, nhan sắc cũng tăng lên tám phần, chưa nói gì khoác lên mình những bộ phục trang đắt tiền và đập vào mặt mấy lớp phấn son.
Cô đứng ngẫm một lúc, giờ mới hiểu tại sao hồi đó Lục Mộng Kỳ lúc nào cũng nói cô nên giản dị, nếu phô trương quá sẽ bị người ngoài nói là kiêu căng, nhưng phải biết lời khuyên đó chỉ áp dụng lên cô chứ Lục mộng Kỳ căn bản nói một đằng làm một nẻo, trên người lúc nào cũng là đồ hàng hiệu, đồ trang sức đắt tiền, hóa ra cô ta nói vậy để khi Lục Kiều Kiều cô xuất hiện, sẽ vô thức mà trở thành cái phông xanh làm nền cho cô ta.

Nghĩ đến đây, Lục kiều Kiều muốn sôi máu, sao trước giờ cô không phát hiện ra Lục Mộng Kỳ cư nhiên lại là kẻ xảo trá như vậy chứ, bản thân thì ngây thơ để cô ta lừa suốt thời gian qua.
Cái đứa em gái xấc xược như thế mà cô hồi trước lại coi như bảo bối mà nâng niu, càng nghĩ càng tức, nếu em mà đã thích làm công chú thì cứ việc, chị đây một mình ngồi lên ngôi nữ hoàng!
Lục Kiều Kiều điều chỉnh lại trạng thái, sau đó cô đi xuống dưới nhà.

Lại là khung cảnh quen thuộc, một nhà ba người bọn họ ngồi quây quần bên nhau vừa ăn uống vừa trò chuyện rất vui vẻ, như thể đó mới chính là gia đình thực thụ vậy, còn cô chỉ là người ngoài.

Cô đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Lục Hải cùng Lục Chu Mẫn không hài lòng ra mặt.

Lại nói chỉ cần nhìn thấy đứa con gái kém cỏi này là họ lại không vui, Lục gia bọn họ có người con gái xuất sắc như Lục Mộng Kỳ, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, đi khoe với những người khác mà họ cảm thấy mát mặt, còn đứa con lớn Lục Kiều Kiều, cứ nhắc đến là khiến họ xấu hổ, có khi họ còn chẳng thèm nhắc đến cô nửa câu.
“ Mày đúng là mất dạy, sáng ra nhìn thấy cũng không thèm chào một câu, tao nuôi tiền để mày đi học mà bây giờ phép tắc mày để đâu hết rồi hả? Đúng là ném tiền qua cửa sổ ” Lục Hải tức đến độ đập bàn.
“ Cha, đừng mắng chị ấy, trời đánh tránh bữa ăn mà.


À, chị ơi, bộ váy này đẹp quá, chị lấy ở đâu ra vậy? Trước giờ em không nhớ là chị có chiếc váy nào đẹp như thế này cả! ”
“ Sao? Ý em là chị ăn cắp của em à? ”
“ A, em đâu có, chị nói như thế là oan uổng cho em quá! ” Lục Mộng Kỳ xụ mặt xuống, đôi mắt long lanh như thể sắp rơi nước mắt ra vậy.

Lục Kiều Kiều lại ngán ngẩm với bộ dạng này rồi, bộ cô ta được sinh ra từ nước mắt hay gì, suốt ngày khóc, động tý cũng khóc.
“ Mày có thôi ngay đi không! Sao mày dám làm con bé khóc hả, có biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Kỳ Kỳ lắm không? ”
Lục Kiều Kiều vẫn rất nhàn nhã đưa thức ăn lên miệng một cách chậm rãi : “ Nếu còn gây ồn ào nữa thì on sẽ đào hôn đó! ”
Ngay sau đó không khí lập tức chìm vào im lặng.

Phải nói nếu Lục Kiều Kiều thực sự đào hôn, Lục gia chỉ có thể gả Lục Mộng Kỳ đi, nếu không thì chết chắc, Tên kia chắc chắn sẽ rút vốn và Lục gia bọn họ sẽ phá sản còn gánh trên mình món nợ khổng lồ.

Có thể nói, “ chuyện làm ăn ” lần này đều trông sự hết vào Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều thong thả buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng : “ Nếu muốn con đi thay Lục Mộng Kỳ thì ít ra cũng phải sắm sửa cho con một chút chứ ạ, chẳng hạn như, quần áo, váy vóc, mấy cái đó đương nhiên là tất yếu chứ ạ, nếu để con trông nhếch nhác trước mặt ông ấy thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào đây, Lục gia lại dám để đứa con ghẻ bẩn thỉu gả cho ông? ” Đôi mắt Lục Kiều Kiều híp lại, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Lục Hải tức lắm, nhưng nghe Lục Kiều Kiều nói vậy cũng không sai, ngộ nhỡ người đàn ông kia thực sự không vừa ý thì Lục gia và Lục thị của ông phải tính sao.

Thế là ông đành cắn răng, rút ra một tấm thẻ đưa cho Lục Kiều Kiều : “ Tiêu sài cho có kế hoạch một chút, đừng có lãng phí! ”
Lục Kiều Kiều vui vẻ nhận lấy : “ Con biết rồi, con gái cảm ơn cha nhiều! Vậy con liền đi mua sắm đây, mọi người ăn sáng vui vẻ nha ~ ”
Ngay khi cô vừa rời đi, Lục Mộng Kỳ tức giận lắm nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô ta đè nén từng câu từng chữ lại : “ Cha, sao cha lại đưa cho chị ấy tấm thẻ chi tiêu, ngộ nhỡ chị không biết tính toán lại lãng phí thì sao! Con gái cũng muốn mua đồ mới, sắp tới tiệc sinh nhật của mẹ Hàn ca ca rồi a ~ ”
Lục Hải dịu dàng xoa đầu Lục Mộng Kỳ : “ Cái này đều là vì con, phải để Lục Kiều Kiều sắm sửa một chút để đi gả thay con, còn lễ phục của con, cha sẽ đích thân gọi người tới thiết kế độc quyền cho con! ”
Lục Mộng Kỳ vui mừng ríu rít : “ Thật ạ! Con biết cha vẫn luôn thương con nhất mà! ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận