Bởi vì Lục gia là thông gia cùng với Dương gia, hai nhà cũng gọi là có mỗi quan hệ qua lại.
Dương gia gặp phải chuyện như vậy, không thể nói Lục gia không bị ảnh hưởng được.
Đâu đó trên khắp các trang truyền thông đưa tin, vạch trần sự thật rằng, nhị tiểu thư Lục gia, Lục Mộng Kỳ mới chính là kẻ thứ ba, gian díu cùng anh rể, phá vỡ hôn nhân của chị gái là Lục Kiều Kiều.
Hai chuyện cùng ập tới, Lục gia cũng trở thành đối tượng bị ném đá, nhận mọi lời chỉ trích, mắng chửi.
Khắp tường nhà Lục gia bị phun chi chít những lời mắng chửi bằng sơn đỏ.
Nào là " Đồ tiểu tam mặt dày cướp người yêu chị gái, Lục Mộng Kỳ cùng Dương Nhất Hàn là đôi tra nam tiện nữ, heo chó cũng không bằng, Lục gia cút ra khỏi thành phố S.....!"
Trong nhà cũng không được yên, tất cả người hầu đều đồng loạt xin nghỉ.
" Lục lão gia à...!chúng ta bây giờ cứ bước ra ngoài là bị chỉ thẳng mặt, chửi như con không đẻ, thực sự không thể chịu nổi được nữa....!"
" Ba mẹ tôi cũng nói dữ lắm, nên tôi không thể hông xin nghỉ được...."
* Choang *
Lục Hải tức giận, đập vỡ tan chiếc bình gốm, quát mắng : " Đến cả người làm cũng chịu nỏi nữa mà xin nghỉ! Chuyện này làm rúng động cả thành phố S, rốt cuộc là bà dạy con cái kiểu gì vậy, để cho nó bị nói là tiểu tam, bây giờ còn không thấy tăm hơi đâu nữa! "
Lục Chu Mẫn buồn đến phát khóc : " Lục Hải, con gái của chúng ta gặp phải chuyện như thế này rồi má ông vẫn chỉ biết quan tâm đến chuyện làm ăn thôi sao? Con gái đáng thương của tôi bị Mộ Tư Thần bắt đi rồi, không biết nó có còn lành lặn mà trở về được nữa không đây! "
Sự tức giận trong lòng Lục Hải cũng nguôi ngoai đi chút, ông thở dài : " Được rồi, mặc dù chuyện này không ít nhiều có ảnh hưởng tới chuyện làm ăn, nhưng tôi vẫn là ba nó, tôi sẽ làm mọi cách để đưa con bé về.
"
" Lục tổng thật đúng là có tấm lòng bồ tát! " từ bên ngoài, Lục Kiều Kiều tháo kính xuống bước vào, cô mỉm cười : " Tiêu tốn biết bao nhiêu tâm tư tình cảm để giúp con gái người khác.
"
" Lục Kiều Kiều, mọi rắc rối tất cả đều từ mày mà ra, và giờ tì mày còn mặt dày trở về đây gây để tiếp tục quấy rối? " Lục Chu Mẫn nhìn thấy Lục Kiều Kiều thì bực mình ra mặt, Đứa con gái bảo bối của bà vốn dĩ đang có cuộc sống rất hạnh phúc, đều tại LỤc Kiều Kiều nên mọi thứ mới rối tung hết cả lên.
" Kiều Kiều, mày đang nói bậy gì đó, lời nói không thể phát ngôn tùy tiện được! " Lục Hải nhăn mày.
" Đây là giấy chứng nhận quan hệ cha con qua xét nghiệm ADN của Lục tổng cùng con gái Lục Mộng Kỳ yêu quý của ông! " Lục Kiều Kiều nhàn nhạt đưa lên trước mắt Lục Hải mộ xấp giấy.
Cầm tờ giấy trên tay, bàn tay ông run rẩy, vẻ mặt tối sầm lại hốt hoảng, không tin được vào mắt mình : " Kỳ Kỳ....!? Không phải con ruột của tôi? "
Lục Chu Mẫn căng thẳng, mồ hôi đầm đìa, à ta ngay lập tức phủ định : " Là giả! Lục Kiều Kiều mày lại muốn hãm hại chúng tao phải không? "
" Đây là cuốn nhật kí của mẹ tôi, bà và mẹ tôi là bạn thân, chị em tốt cùng nhau lớn lên, mẹ tôi vãn luôn chăm sóc, đối xử tốt với bà, thế nhưng bà không những vụng trộm với chồng của bạn thân, mà còn nóng lòng muốn trở thành tiểu tam.
" cổ họng Lục Kiều Kiều nghẹn ứ, vừa nói, cô vừa muốn bật khóc : " Bà cần một đứa con để làm lợi thế, nhưng lại chậm chạp không mang thai được, vì thế đã bên ngoài cùng người đàn ông khác mang thai Lục Mộng Kỳ, chính vì thế mẹ tôi bởi vì không thể qua nổi cú sốc đó mà căn bệnh ung thư trong người càng trở nên nựng hơn, cuối cùng là không thể trụ nổi nữa mà qua đời, tôi trở thành một đứa mồ côi mẹ! "
Từng lời từng chữ như đay nghiến vào chính trái tim cô, đau đớn đến chảy máu.
Cô đã hiểu vì sao bản thân lại không được đối xử như cách mà họ đối xử với Lục Mộng Kỳ, căn bản vì cô không phải con ruột họ, nói chính xác, Lục Hải không hề yêu thương mẹ con cô, không coi cô như con ruột của ông ta.
Hai người kia cũng nghe đến thất thần, đặc biệt là Lục Hải, khi biết bản thân mình bị Lục Chu Mẫn cắm cho cái cặp sừng siêu dài trong suốt 20 năm qua, ông ta tức giận, cảm giác khi bị lừa gạt chạm tới đỉnh điểm, hận không thể giết chết hai mẹ con Lục Mộng Kỳ ngay lúc này.
Lục CHu Mẫn khiếp sợ xông tới, đoạt lấy cuốn sổ cùng tập giấy tờ trên tay Lục Kiều Kiều và Lục Hải, khuôn mặt sớm đã đen như than : ' Đây không phải sự thật! Là mày làm giả chứng cứ đễ hại tao! "
Bà ta điên cuồng xé tất cả bằng chứng kia đến nát tươm, vừa xé vừa cười phá lên điên khùng ; " Hahaha, mày đã không còn chứng cứ nữa rồi, là mày nói bừa! " lòng trắng bà ta trợn lên trông vô cùng khủng khiếp, Lục Chu Mẫn chỉ tay về hướng Lục Kiều Kiều : " Lục Kiều Kiều, từ nhỏ mẹ mày mất nên tao có lòng tốt nuôi mày như con gái ruột, thế nhưng mày lại ăn cháo đá bát, báo đáp tao bằng cách thế này sao? "
" Cái bà xé chỉ là bản , còn bản gốc tôi sớm giao cho phía cảnh sát để làm giám định tư pháp rồi! " Lục Kiều Kiều hít một hơi thật sau, ánh mất trở nên sắc lạnh : " Lục Chu Mẫn, có lẽ bà đã nhớ nhầm rồi, chính bà đã hại chết mẹ tôi, tôi sống được đến bây giờ đều là do bản thân tự lực cánh sinh bà đừng có chuyện tốt là lại nhận hết về mình! "
Lục Chu Mẫn hoảng sợ, quỳ xuống bên chân Lục Hải : " Lục Hải, những lời nó nói đều là xạo, Kỳ Kỳ là con gái ruột của ông! "
" Đồ đàn bà ác độc! Hại tôi phải thê ly tử tán! " Lục Hải máu nóng dồn lên, không thuơng tiếc đạp Lục Chu Mẫn khiến bà đau đớn kêu lên.
Sau đó ông ta thay đỏi sắc mặt 180⁰ qua Lục Kiều Kiều : " Kiều Kiều à, năm đó là cha bị bà ta lừa rằng bà ta mang thai con của cha nên cha mới lầm lỡ làm mẹ con buồn.
Bà ta độc ác, lừa cha nhiều năm như vậy, con sẽ không trách cha chứ? "
" Phản bội mẹ tôi, đối xử tệ bạc với tôi, rồi bây giờ nói là lầm lỡ ư.
Lục tổng, ông đúng thật là tơ trẽn, cả đời này tôi không có người cha như ông.
Tin tức này truyền thông sớm nhận được rồi, cả hai cứ ngồi chờ ở đó để chiụ báo ứng đi! " nói rồi Lục Kiều Kiều xoay người rời đi, không ngoảnh lại.
Để Lục Hải cùng Lục Chu Mẫn ở lại mắng nhiếc chửi rủa nhau, lời qua tiếng lại không ngừng nghỉ.
Lục Kiều Kiều đem theo gương mặt buồn rười rượi ngồi lên xe, đôi mắt cay cay cố nén lại.
" Nếu em muốn khóc thì hãy cứ khóc đi, đừng nén lại làm gì! " Mộ Tư Thần dịu dàng ôm cô vào lòng.
Rúc trong lòng anh, Lục Kiều Kiều lắc đầu : " Không, em sẽ không khóc vì những người không xứng đáng! "
" Được rồi.
Vậy em không thấy bản thân mình quá nhân từ nên mới chỉ làm vậy với họ? "
" Chỉ cần như vậy thôi, em không muốn dính líu thêm với bọn họ nữa.
Vả lại, nếu là mẹ em, chắc hẳn bà ấy cũng sẽ làm như vậy thôi! "
" Ừm, quyền quyết đinh đều ở em, anh không can dự! "
" Cảm ơn anh, chúng ta trở về thôi! "
" Được! "
Ít lâu sau, truyền thông đưa tin về Lục gia, chính là vụ Lục Chu Mẫn ngoại tình rồi Lục Mộng Kỳ không phải con gái ruột Lục Hải, nói rằng mẹ nào con nấy, đời mẹ làm tiểu tam thì đến đời con cũng không khác gì, trở thành kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc người khác.
Lục thị cũng không thể trụ nổi nữa mà chịu cái kết cay đắng như Kha thị với Dương thị.
Chỉ trong một năm ngắn ngủn, ba tập đoàn lớn thuộc top đầu ở thành phố S đều phá sản, rơi vào cảnh khốn đốn vô cùng, thành những chú chuột nhắt nơi đầu đường xó chợ, cả đời cũng đừng hòng ngóc đầu lên nổi.
Cuộc chiến không hồi kết tưởng chừng như dài bất tận, cuối cùng cũng chấm dứt, chấm dứt hoàn toàn một cuộc sống đầy đau khổ của Lục Kiều Kiều.
Khi mọi chuyện hoàn toàn chấm dứt, bóng tối cũng không còn đeo bám lấy cô nữa, cuộc đời Lục Kiều Kiều như được bước sang trang mới, tràn ngập ánh sáng của hạnh phúc..