Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!


Giám đốc, ngài gọi tôi sao?
Người đàn ông đi tới phòng làm việc của Lục Tân, sau vụ gặp sếp ở nhà tình nhân ông đã đoán có điều không lành
Vừa bước vào trên mặt bàn là những tấm ảnh ông ta đi cùng với mẹ Kình, dáng vẻ ôm hôn thân thiết
Người đàn ông sợ đến xanh mặt " Sếp điều tra tôi? "
Lục Tân ngồi trên ghế xoay, hai tay chống trên bàn làm việc, giọng vô cùng bình tĩnh
"
'Đáng ra tôi cũng không quan tâm tới đời tư của trưởng phòng Lý đâu nhưng xui cho ông lại động tới bạn tốt của con trai tôi, đương nhiên làm cha tôi không trơ mắt nhìn được...!"
Lục Tân hút một điếu thuốc lại nói
'Vợ con anh ở nhà sẽ nghĩ thế nào? Họ chắc lúc nào cũng nghĩ rằng tôi bắt anh làm việc bận bịu đến nỗi không về nhà trong khi anh lại đi ngủ với người khác?"
Người đàn ông quỵ xuống, bộ dáng hối lỗi
" Giám đốc à, ngài tha cho tôi lần này được không? Tôi sẽ không tìm tới đó nữa.

Ai cũng có sai lầm mà.

'

" Ai cũng có sai lầm vậy nhưng đâu chắc chắn rằng họ sẽ tái phạm lần nữa? Tôi có nên gửi mấy tấm ảnh này cho vợ con anh không nhỉ? Con anh từ lúc nhỏ nó hẳn lúc nào cũng mong ngóng anh giành nhiều thời gian cho nó....thật tội nghiệp.

"Người đàn ông siết chặt tay trên đùi, nghe những lời Lục Tân nói, ký ức trong đầu ông hùa về những ngày tháng đứa con chào đời rồi cùng nhau chăm sóc nó
Thế nhưng chỉ vì ông cảm thấy vợ từ lúc sinh con ngày càng nhàm chán và già nua nên đã kiếm niềm vui mới rồi chìm đắm trong đó
Lúc đầu tưởng rằng chỉ là hứng thú nhất thời nhưng giờ nghĩ lại ông ta giống như bị bỏ bùa mê, dốc hết tiền vào người phụ nữ đó từng ấy năm trời
Nếu như mọi chuyện bại lộ thì có thể gia đình ông sẽ tan nát.
'Xin giám đốc...bất cứ cái gì cũng được.

Tôi không muốn mất đi gia đình mình.

"
" Ồ, bây giờ anh mới nghĩ hậu quả à? Có xứng đáng làm cha không? "
Người đàn ông cắn răng nói ra " Tôi không, tôi đã ngoại tình và còn định quấy rối đứa con của tình nhân, thật ra tôi cũng không có ý định đấy chỉ là lúc đó hơi tức giận...Tôi biết kẻ như tôi không đáng làm cha.

Nhưng làm ơn đi giám đốc...!"
Nhìn người đàn ông quỳ rạp trên sàn, Lục Tân dí tàn thuốc vào khay, trầm giọng
" Tôi sẽ cho anh một cơ hội thay vào đó anh phải từ chức và chuyển đi nơi khác không được ở lại đây nữa, ngay lập tức.

"
Người đàn ông do dự định nói gì đó nhưng thấy Lục Tân lại nói " Đây là cơ hội cuối.

"
Cuối cùng ông ta cúi đầu chấp nhận " Tôi...tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc.
Mọi chuyện kết thúc, Lục Tân nhìn về phía cửa sổ, bầu trời đen kịtCó lẽ thế này sẽ ổn hơn, và không ảnh hưởng tới mẹ con Kình Ngọc.
**
Kinh Ngọc, em mang ly nước qua bàn số 3 nhé."
Da."
Buổi tối, Kình Ngọc làm thêm 5 tiếng cho một quán ăn từ 18 giờ đến 22 giờ.

Lúc đầu quản lý e ngại nhận hắn vì tuổi nhỏ nhưng nhờ dì là người quen nên đã được thử việc, quản lý thấy hắn chăm chỉ nên duyệt luôn
Vì quán khá đông nên lúc nào cũng bận rộn, khi đến đây còn chưa kịp ăn gì nữa.
" Em nghỉ một lát đi, à có người gửi em cái này nè."
Quản lý gọi vào đưa cho Kình Ngọc một túi đồ, hắn nhíu mày nghi hoặc
" Của ai vậy chị?"
Không biết nữa, thấy ship đưa nói gửi cho em.
Hắn khó hiểu nhận lấy túi đồ, mở bên trong ra là phần gà rán khoai tây chiên cùng chai nước ngọt mát lạnh
Bên trong có một tờ giấy nhỏ với lời nhắn ' Đừng để quá sức nha ^^ '
Kinh Ngọc đọc xong liền ngước đầu nhìn ngó xung quanh tìm kiếm ai đó
Chẳng lẽ cậu ấy đang ở gần đây?Hắn vừa nhìn liền nhận ra nét chữ này không ai khác là của Lục Vũ Minh
Khoé miệng bất giác khẽ cong lên, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến trong phút chốc.
Cách đó không xa
Lục Vũ Minh đang ngồi trong xe quan sát tình hình của Kình Ngọc thì đột nhiên hệ thống xuất hiện
[ Tôi khuyên cậu từ giờ hãy lạnh nhạt với nữ chính đi là được rồi, càng tiến sâu càng không thoát ra được.

]
Cũng khá lâu rồi cậu mới nhận ra sự tồn tại của hệ thống, vì vậy lo lắng hỏi
'Hệ thống ngươi xuất hiện ngày càng ít vậy? Có lúc gọi mãi không được.

'

[ À...tôi phát hiện ra thế giới này hình như có lỗ hổng rồi nhưng không thể nào điều tra được...có vẻ nó còn ẩn giấu điều gì đó tôi không biết.

]
' Nghe nguy hiểm vậy? Không sao đấy chứ? '
[ Không sao, cùng lắm thì tôi biến mất.

Nhưng để an toàn cậu hãy rời xa nữ chính càng sớm càng tốt.

]
'Đột ngột thế?? '
[ ừm, tình yêu của cô ấy đối với cậu đã là ám ảnh rồi, giờ không cần phải tiếp tục.]Lục Vũ Minh trầm mặc, ánh mắt trĩu xuống một nét đượm buồn
' Hiểu rồi, hãy cho tôi thêm chút thời gian nữa.

'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận