"Cậu muốn đi tiền tuyến ư?" nghe thấy gia đình nhà Vương Nhất Bác đề ra yêu cầu này với bản thân, Kennard cực kì hứng thú huýt một tiếng sáo, như xác định lại lần nữa hỏi: "Nhưng đó là nơi cậu sống và lớn lên, đối chiến với những đồng đội ngày xưa, cậu thật không có vấn đề gì chứ?"
"Bây giờ chịu khổ chịu nạn chính là đồng bào của tôi, là người tôi đã từng lập lời thề sẽ bảo vệ tới cùng, có thể có chướng ngại gì cơ chứ." Thiếu tướng đứng thẳng người, ngữ khí chắc như chém đinh chặt sắt.
"Vậy tên này..." Hắn nháy mắt hướng về phía Vương Nhất Bác vẻ mặt khổ bức viết rõ mấy chữ "Ca ca đừng đồng ý mà." "cũng không có ý kiến gì à?"
"Ý kiến của hắn không cần xem xét." Lời nói hiên ngang lẫm liệt, hoàn toàn không có chút trở ngại.
Được rồi, đệ đệ nhà mình không chút địa vị gì, Kennard vẫn biết, vuốt vuốt cằm, nam nhân tóc dài cười cười, gật gật đầu: "Cũng là lúc để cậu chân chính xuất hiện trước mắt nhân dân Liên Bang rồi, có điều vấn đề an toàn của cậu cũng rất quan trọng, bắt buộc phải do tôi sắp xếp.
Tin tưởng tôi, ý nghĩa của cậu trong trận chiến này cực kì phi phàm."
"Tôi cần làm cái gì"
"Tôi không ở trên tiền tuyến, công việc cụ thể, tôi nghĩ phụ thân cậu sẽ rất sẵn lòng giúp cậu an bài."
Phụ thân? Tiêu Chiến hai mắt trừng lớn, đã rất lâu, rất lâu không có tin tức gì của phụ thân rồi.
Mỗi lần nhắc tới, Kennard đều vòng vo tam quốc tránh né, nhưng sự lo lắng của cậu cho phụ thân càng ngày càng cường liệt, mặc dù sớm biết phụ thân vì lí do gì đó mà phản bội lại Liên Bang.
Rồi sắp xếp đưa bản thân lên Lam Tinh, nhưng hướng đi của phụ thân vẫn là một câu đố.
Liên Bang chắc chắn sẽ không cho phép cha ruột của phản tướng, lên làm tướng quân.
Nhưng hiển nhiên, phụ thân cũng không bị công khai đuổi bắt, nếu không lấy tính cách của Liên Bang, trừng phạt, thậm chí giết phụ thân hai người bọn, họ để xả giận đảm bảo là chuyện chắc chắn phải làm.
"Được rồi dũng sĩ, trong vòng ba ngày tôi sẽ sắp xếp phi hạm đưa cậu tới một tinh cầu an toàn, sau đó lại đi tới Quốc Hội Tinh, hưởng thụ tốt ba ngày này, ít nhất đừng làm tên gia khỏa kia khóe môi kéo lên xuống thấp như vậy, khó coi chết đi được."
Kế hoạch quay về Liên Bang đã không có bất cứ trở ngại nào, khối đá lớn đè trên tim Tiêu Chiến rốt cục cũng được bỏ xuống.
Lại quay đầu nhìn nam nhân đang ôm đứa nhỏ bĩu môi, sau đó thử để bé con cũng bĩu môi như vậy, Tiêu Chiến nhìn đến có chút đau đầu.
"Tôi thề nhất định sẽ chú ý an toàn mà."
"Đao kiếm vô mắt."
"Công việc của tôi hoàn toàn không nguy hiểm, nếu như làm chỉ sau sau hậu cần..."
"Một viên đạn hoả quang bắn ra, thì dù em có ở hậu cần hay đáy biển gì cũng vô dụng."
"Tình thế hiện tại, quân chính phủ đã cách thất bại không xa rồi, chỉ cần cố gắng hơn chút nữa..."
"Thỏ giận quá cũng sẽ cắn người, chính bởi vì bọn họ đã có xu hướng suy tàn, nên sẽ muốn điên cuồng một phen, mà em là người mà bọn họ oán hận nhất."
"Vương Nhất Bác câm miệng." Tiêu Chiến mất sạch kiên nhẫn: "Anh chỉ cần ở nhà chăm sóc bé con thật tốt, tôi là một quân nhân, nên làm cái gì trong lòng tôi rõ ràng."
Vương Nhất Bác trong lòng ro rút một phen, cảm thấy bản thân ủy khuất đòi mạng.
Yên lặng ôm đứa nhỏ vào phòng ngủ, một bên chọc bé con một bên cáo trạng;
"Con trai, phụ thân con không cần chúng ta nữa rồi."
"Cậu ấy cảm thấy một mình ba cũng có thể nuôi con lớn, cho nên đi làm anh hùng của người khác rồi."
"Cậu ấy còn bắt ba im miệng, không cho phép quản cậu ấy..."
"Ba sao lại yêu phải người như vậy cơ chứ, sau này con chọn bạn đời nhất định phải chọn người ôn nhu nghe lời ấy, ngàn vạn đừng để vợ đạp lên đầu con.."
Bé con nào nghe hiểu được a, cảm giác được baba chọc tới chọc lui chơi thật vui, giơ bàn tay nhỏ xíu xiu, mập bự, sờ sờ mặt hắn, đôi mắt màu xanh dương sáng lên, nụ cười ngọt ngào muốn mạng.
"Chỉ biết cười, ba giờ thật là buồn bực a.
Phụ thân con sao giờ còn chưa vào dỗ ta a, có phải quá lãnh khốc vô tình rồi không."
"Khanh khách..." Bạn nhỏ trong lòng ngực hắn cọ qua cọ lại xem như an ủi.
Tiêu Chiến đứng ở cửa nghe Vương Nhất Bác oán giận với bé con, thở dài một hơi.
Cũng quá khác nhau rồi a.
Chả lẽ trong xương của lưu manh đều là đứa nhỏ chưa lớn như vậy ư? Năm đó hắn đối xử với bản thân như vậy, cũng đâu có lộ ra biểu tình ủy khuất lại đáng thương như vậy a.
Lại còn muốn cậu tới dỗ? Tưởng bản thân là đứa trẻ ba tuổi chắc?
Không dỗ.
Là một nam nhân, giận dỗi giống y Omega là chuyện gì? Mình theo ý nguyện của hắn đi dỗ, những tháng ngày sau này làm sao sống tiếp? Cả người đều bị chiều hư.
"Ba thật lo lắng cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì, con biết mà, ba bỏ ra biết bao công sức mới có thể ở bên cậu ấy.
Trưng mắt nhìn cậu ấy sắp yêu ba rồi..chả lẽ phụ thân con định, một câu yêu ba cũng không chịu nói, rồi chạy đi giải cứu thế giới ư? Như vậy đối với ba, quá không công bằng rồi."
Tiêu Chiến mặt đỏ lên, cái gì mà sắp yêu hắn, tên hỗn đản này nghĩ thật đẹp ha.
"Ngày cậu ấy bước lên máy bay, chắc cũng là ngày ba cũng bắt đầu mất ngủ quá.
Ài, thật muốn đi với cậu ấy, nhưng con còn nhỏ như vậy, ba ba và phụ phân đều không ở bên cạnh ai chăm sóc con a? Ba không yên tâm đem con đưa cho Kennard."
"Như vậy đi, ba đem con đi Liên Bang? Chúng ta cùng nhau đi xem phụ thân con đẹp trai, anh dũng phi phàm cỡ nào."
"Anh nói bậy với con cái gì đó." Tiêu Chiến nhịn không được, tên gia khoả này nói chuyện càng lúc càng kì quặc, có phụ thân nào đem đứa con mới vài tháng tuổi lên chiến trường không?
Vương Nhất Bác khác với thường ngày không ngó ngàng tới cậu, tức hừ hừ ngồi qua một bên khác của giường, đối lưng với Tiêu Chiến.
Đản Đản nhìn một phụ thân khác bước vào, cong thân thể mập mạp muốn giãy khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác, hướng về Tiêu Chiến muốn chui vào.
Tiêu Chiến thuận thế đem bé con ôm vào lòng, một bên dỗ nhóc, một bên không tình nguyện nói: "Ê, đừng vậy chứ, có gì nói chuyện đàng hoàng."
Vương Nhất Bác ngoảnh đầu đi chỗ khác, xem lời nói của cậu như không khí.
Tiêu Chiến sống nhiều năm như vậy, chỉ có cậu xem lời nói người khác như không khí, chứ nào có ai dám bày sắc mặt ra với cậu? Kinh nghiệm xử lí những vụ này bằng không, chỉ có thể tiếp tục khô khan nói: "Tôi biết...biết anh lo lắng cho tôi.
Nhưng sự tình đã định sẵn như vậy rồi, anh có thể nghĩ theo hướng tốt..."
Vương Nhất Bác ngay cả một tiếng hừ cũng không cho cậu, thân hình cao lớn kia, giống như một chú voi tịch mịch, bóng lưng nhìn đáng hương hề hề.
Tiêu Chiến lòng mềm một chút, đổi góc độ mà nghĩ lại, nếu cậu và Vương Nhất Bác tách ra, mà Vương Nhất Bác đi nơi nguy hiểm nhất, bản thân cũng sẽ lo lắng cho hắn.
Bản thân mình không giống như Vương Nhất Bác có chuyện gì đều nói ra, tất cả lo lắng cùng buồn bực chắc chỉ biết dấu trong lòng đi?
"Được rồi, bỏ qua cho tôi đi.
Anh có yêu cầu gì thì nói ra đi, tôi sẽ tận lực đi làm có được không?" Sau khi có gia đình, con người quả nhiên sẽ không còn tự do nữa.
Bởi vì đối phương sẽ lo lắng cho mình, mình cũng sẽ lo lắng cho đối phương.
"Anh không nói gì tôi sẽ xem như anh đồng ý rồi nha."
"Ê, một đại nam nhân, giận dỗi như vậy ra thể thống gì? Anh có còn là một quân nhân hay Alpha nữa không vậy."
"Được rồi, tôi sợ anh rồi.".
Harry Potter fanfic
"Vương Nhất Bác, tôi yêu anh."
Hai tai của voi bự nhảy lên một cái, không dám tin tưởng mà nhìn nam nhân đang ôm bé con trong lòng, thanh âm kích động mang theo chút lắp bắp: "Em...em nói cái gì?"
Thiếu tướng tiên sinh lần đầu tiên nói mấy lời tỏ tình này, xấu hổ tới mức hai tai đều đỏ thấu, nơi nào sẽ nói lần thứ hai, đem bé con đặt lên nôi trẻ con: "Dù sao chính là như vậy"
"Cái gì, loại gì.
Tôi thật sự không nghe rõ."
"...."
"Bảo bối, nói lại lần nữa, tôi cam đoan là lần cuối cùng." Vương Nhất Bác giữ chặt hai tay Tiêu Chiến, đem cậu kéo lên giường lớn, hai nam nhân cao lớn ngồi trên giường, một người đỏ mặt, một người vẻ mặt chờ mong.
"Anh thật sự không nghe thấy?"
"Thề với Thượng đế." Dù sao nội dung lời thề cũng không có nói.
Thượng đế, ngài tạm thời, hai tai điếc một chút không sao đâu ha.
"Tôi..."
"Ừ ừ, thế nào?"
"Tôi yêu anh." Tiêu Chiến chưa bao giờ là biệt nữu, đương nhiên cũng không thể biệt nữu vì chuyện này, bị Vương Nhất Bác ép tới mức này rồi, dứt khoát một phát nói ra luôn.
Ba chữ đó thôi mà, có gì khó khăn cơ chứ.
"Tôi cũng yêu em, hiện tại.
Tôi muốn hôn em." Lần này Vương Nhất Bác cũng không chơi xấu nữa, được thiếu tướng đại nhân thổ lộ, làm hắn toàn thân từ trong ra ngoài đều được ngọt ngào bao phủ, chậm rãi phủ lên đôi môi đỏ mọng vừa phun ra lời ngon tiếng ngọt kia của Tiêu Chiến..