Gió thổi mạnh dần.
Một ít tuyết đọng trên cành cây bị gió thổi rơi xuống từng mảng từng mảng, tuyết trên mặt đất cũng bị gió cuốn bay lên, tạo thành một màn sương tuyết ẩm thấp theo gió lạnh thổi xuyên qua hành lang dài.
Càng làm cho sự im lặng lúc này thêm quỷ dị.
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác lên tiếng: "Nói đi!"
Lý Uy cúi đầu: "Mấy ngày nay, thuộc hạ phụng lệnh điện hạ truy xét những người có liên quan trong văn thư kia, trên đường truy tìm lại ngoài ý muốn giao thủ với người khác.
Thuộc hạ lúc ấy cảm thấy chiêu thức của những người đó đều rất quen thuộc, sau đó đối phương thất bại, thuộc hạ liền phái người âm thầm theo dõi, phát hiện đám người kia là thủ hạ của A Mục."
A Mục - thị vệ cận thân của Cao Viễn.
Đối với Cao Viễn cũng giống như Lý Uy đối với Vương Nhất Bác, là mối quan hệ có thể trực tiếp đại diện.
Tức là tất cả những hành động của A Mục, hoàn toàn có thể đại diện cho bản thân Cao Viễn.
Lý Uy tiếp tục: "Điện hạ còn nhớ một năm trước chúng ta giao thủ với những người đó, phát hiện bọn họ đều sử dụng một loại ám tiêu đặc thù chứ? Chính vì vậy điện hạ mới bị thương."
Đó là sự thật.
Những chiếc ám tiêu kia trông rất kỳ lạ, hình dạng giống như hồ điệp, lại không phải hồ điệp, khi cơ quan vừa mở ra sẽ tạo thành những chiếc sừng đa giác.
Vương Nhất Bác trước kia chưa từng thấy, nhất thời sơ ý mới bị trúng tiêu khiến hắn chảy máu không ngừng.
Mà bọn chúng tập kích bất ngờ, tất cả đều che kín mặt.
Vương Nhất Bác vừa lẻn vào phòng Tiêu Chiến thì biến mất, sau đó không còn xuất hiện nữa.
Vốn manh mối cũng không nhiều lắm, lại không dám ngang nhiên điều tra...!Cứ như vậy kéo dài đến tận bây giờ.
Về sau bọn họ điều tra khắp nơi, tìm kiếm nhiều lần nhưng chưa từng gặp lại ám tiêu này lần nào nữa, tựa hồ như đó là thứ vũ khí độc nhất vô nhị của đám người kia.
Nhưng bây giờ, sau một năm, Lý Uy lại nói cho hắn biết, đám người kia cũng mang ám tiêu.
Kết luận đã rõ ràng.
Trong bóng đêm không thể thấy rõ biểu tình của Vương Nhất Bác, hắn chỉ đứng đó, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
"Hơn nữa," Lý Uy dừng một chút, có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, "Không phải lúc trước Điện hạ đã phái người tra xét bí mật chuyện cũ của Ô Dực và Lâu Lan sao.
Cũng có một vài kết quả mới."
Vương Nhất Bác tiếp lời: "Nói đi."
Lý Uy liền sắp xếp lại những lời cần nói, sau đó nói cho hắn biết, trong mười mấy năm qua, không ít dân chúng Lâu Lan đều từng thấy có người Trung Nguyên ra vào hoàng cung Lâu Lan, giống như có quan hệ mật thiết vậy.
Chuyện này vốn không có gì kỳ quái, nhưng kỳ quái chính là khi Cửu hoàng tử xuất giá, lúc ấy trong đội ngũ tiễn biệt, những người đi cùng y đến Đại Tấn không phải là những người hầu cận của y ở Lâu Lan mà lại là nhóm người Trung Nguyên kia.
Sau đó không thấy nhóm người kia trở lại lần nào nữa.
Cảm giác - giống như là đặc biệt vì việc này mà đến, ở lại mười mấy năm, chỉ để mang đi một Cửu hoàng tử.
Vương Nhất Bác nói: "Theo ý ngươi, điều này có nghĩa là gì?"
Lý Uy cúi đầu: "Thuộc hạ không dám vọng ngôn."
Chuyện liên quan đến nương nương, chuyện liên quan đến Tiêu Chiến, ở trước mặt Vương Nhất Bác, hắn chỉ dám trình bày sự thật, còn lại cái gì cũng không dám nói.
Đứng lâu như vậy, gió thổi quả thực có chút lạnh.
Vương Nhất Bác phất tay áo: "Chuyện này nói sau đi."
"Điện hạ?"
"Ra ngoài trước." Hắn nói, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ.
"Y còn đang chờ ta."
Kinh thành vào ban đêm.
Vừa mới có tuyết rơi dày, tuyết trên đường phố đã sớm bị người qua lại giẫm đạp tan thành nước đen.
Mùa đông trời tối sớm, nhìn sắc trời tựa như đã rất muộn, nhưng thực ra vẫn chưa đến giờ Tuất.
Đường phố vẫn tấp nập xe cộ, sáng tối đan xen, tạo nên khung cảnh náo nhiệt.
Tiểu muội muội Lưu gia hôm nay buôn bán thuận lợi, cả ngày đều bận rộn.
Canh giờ còn sớm đã ngồi trước quầy ngáp dài, chỉ muốn nhanh chóng bán hết phần hàng còn lại, thu dọn trở về nhà sớm.
Trong lúc đang lơ mơ, có người dừng lại trước quầy hàng.
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Thanh âm nhẹ nhàng, trong tiếng người ồn ào chung quanh nghe không rõ lắm.
Nàng mở mắt ra, trước tiên nhìn thấy một đoạn ống tay áo trắng như tuyết, ngón tay đối phương đang chỉ vào một xấp giấy La Đàn trên quầy hàng.
Tiểu muội Lưu gia cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nàng chưa từng gặp người nào đẹp như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tiêu Chiến nhìn tiểu cô nương nửa ngày không có phản ứng, cho rằng bốn phía ầm ĩ nên nàng không nghe rõ, liền thoáng tiến về phía trước một chút, lại hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"A...!Cái này..." Nàng phản ứng lại, đỏ mặt ấp úng nói, "Cái này rất đắt..."
Giấy La Đàn là hàng hóa được sản xuất ở Tây Vực, rất hiếm thấy ở bên này, cho nên sẽ quý giá hơn một chút.
Loại giấy này mịn màng, mỏng manh, phía trên phần lớn đều có hoa văn tự nhiên, rất đẹp, là thứ mà chỉ thế gia mới có thể dùng được.
Tiêu Chiến gật gật đầu, kiên nhẫn lặp lại: "Bao nhiêu tiền?"
Tiểu muội Lưu gia hỏi: "Ngài muốn bao nhiêu? Một xấp hay một tờ?"
Tiêu Chiến đáp, "Một tờ đi."
"Một tờ giấy này rất lớn, đủ dùng." Nói xong, y lấy ra mấy khối bạc đưa qua.
Tiểu muội Lưu gia nhìn dáng vẻ của y liền biết y không phải người bình thường, nhưng cũng không nghĩ y lại ra tay hào phóng như vậy, nhất thời xua tay nói: "Không cần nhiều như vậy! Quá nhiều, quá nhiều rồi!"
Tiêu Chiến có chút bối rối, y quả thật chưa từng tự mình mua đồ bao giờ, đối với tiền bạc hoàn toàn không có khái niệm, căn bản không biết đồ vật gì đáng giá bao nhiêu.
Lần trước khi ra ngoài dạo chơi, chủ yếu đều là do Lý Uy theo sau trả tiền, y chỉ việc ăn uống dạo chơi là được.
Lần này ra ngoài cùng Chu Chính, mà Chu Chính và Lý Uy đương nhiên không giống nhau, hắn sẽ không giống như mẹ già chăm lo từng ly từng tí cho con.
Vì thế chuyện mua bán này, y phải tự mình làm.
Một lát sau, y đưa túi tiền trong tay qua, nói với tiểu muội Lưu gia: "Vậy ngươi tự lấy đi, ta không biết nên trả bao nhiêu tiền."
Lưu gia tiểu muội nhận lấy túi tiền, tim đập thình thịch, cẩn thận lấy hai lượng bạc vụn rồi trả lại.
Thấy Tiêu Chiến đã cúi đầu gấp tờ giấy kia chuẩn bị mang đi, nàng do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng hỏi: "Công tử, ngài định làm gì với tờ giấy này?"
Bởi vì trông rất đẹp nên giấy La Đàn thường được dùng để làm thủ công, cắt hoa dán bao bì, rất ít người dùng để làm giấy viết, đó thực sự là lãng phí tiền bạc.
Nàng có chút tò mò, một vị công tử tuấn mỹ như vậy mua giấy La Đàn về dùng làm gì?
Tiêu Chiến gấp tờ giấy kia lại cầm lên, ngẩng đầu, mỉm cười với nàng:
"Làm quà cho người khác."
Tiểu muội Lưu gia sửng sốt, hồi lâu mới lại chớp chớp mắt, cất tiếng hỏi: "Là người mà ngài thích sao?"
Động tác của Tiêu Chiến dừng lại một chút.
"Xem là vậy đi!" Một lát sau, y nhẹ giọng đáp.
Đi một lát, thẳng đến khi không còn nhìn thấy sạp hàng kia, Chu Chính vẫn luôn ẩn thân ở phía sau mới xuất hiện.
"Chủ tử, lần sau xin đừng như vậy!" Hắn hận không thể rèn sắt ngay khi còn nóng, "Không thể trực tiếp đưa cả túi tiền ra như vậy."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn một cái, "Không có việc gì."
Chu Chính: "Không thể!"
"..." Tiêu Chiến im lặng một chút: "Biết rồi!
Hai người đi vào một tửu lâu.
Tửu lâu này Chu Chính đã sớm dò xét qua, bài trí xa hoa, trên lầu ba còn có một đài lộ thiên, là nơi quan lớn thường lui tới.
Tiêu Chiến vốn muốn đến một nơi ít người qua lại, chẳng hạn như một ở vùng ngoại ô, bởi vì y muốn tự mình làm và thả một cái Thiên đăng, cho nên muốn tìm một nơi vắng vẻ và thoáng đãng.
Nhưng Chu Chính lo lắng sẽ có nguy hiểm, liền để y ở nơi này chờ điện hạ đến.
Hắn chỉ là một thị vệ, làm sao dám một mình dẫn nương nương đến nơi hoang dã, hẻo lánh.
Cũng may, không cần phải đợi quá lâu, Vương Nhất Bác đã tới.
Tiêu Chiến vào phòng, từ chối tất cả cao lương mỹ vị của lão bản, chỉ ngồi ở bàn cắt giấy hoa.
Kỹ năng này cũng là trước kia y tự học được.
Lúc đó, y luôn bị giam ở trong phòng không thể ra ngoài nửa bước, đương nhiên không thể tham gia những lễ hội kia, chỉ có thể nghe ngóng qua lời của các cung nhân đi ngang, nghe nhiều đến nỗi đã trở thành khát vọng trong lòng từ khi nào không rõ.
Sau nhiều lần được nghe những câu chuyện ấy, liền nhịn không được muốn tìm hiểu về những lễ hội này.
Mặc dù không có cách nào để bản thân tự trải nghiệm, nhưng hình như cũng khiến y vui vẻ không ít.
Khi Vương Nhất Bác bước vào cửa, y vừa vặn cắt xong một đóa hoa.
Bất quá, vì quá chăm chú với việc trên tay cho nên thẳng đến khi người tới trước mặt mới phát hiện ra, vừa ngẩng đầu liền có chút hốt hoảng, sau khi phản ứng lại mới gọi một tiếng: "Điện hạ!"
Vương Nhất Bác nhíu mày.
"Làm sao, sợ rồi?"
Hắn vẫn mặc trang phục buổi sáng khi ra cửa, không đổi y phục khác.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến ở trong hoàn cảnh như thế này gặp được hắn, không khỏi có chút cảm giác mới mẻ, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Cảm thấy có chút...!diệu kỳ.
Đại khái là do ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, lúc này không phải đang ở trong tẩm điện, cũng không phải ở tiểu viện nhà mình, mà là ở ngoài cung, trong một tửu lâu lại nhìn thấy Vương Nhất Bác như vậy, cảm thấy chỗ nào cũng không giống.
Vương Nhất Bác nói: "Đang làm gì vậy?"
Vừa nói, hắn vừa cầm lấy đóa hoa nhỏ mà Tiêu Chiến cắt xong lên để trong lòng bàn tay rồi ngắm nhìn.
Tiêu Chiến cười cười: "Tặng cho điện hạ!"
"Ta lấy nó làm gì?"
"Làm gì cũng được!" Tiêu Chiến nói.
Tâm tình y rất tốt, ngữ khí nhẹ nhàng hoạt bát, ngay cả âm cuối cũng kéo dài hơn.
Suy nghĩ một chút, lại nói: "Dán lên cửa sổ có được không? Ta sẽ làm thêm vài cái nữa."
Vương Nhất Bác gật đầu, nhàn nhạt nói: "Cũng được, đúng lúc sắp thành thân, dán vài cái cũng tốt."
Tiêu Chiến sững sờ.
Sau khi định thần lại, cũng gật đầu phụ họa: "Ồ."
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, một lúc lâu sau cũng không nói gì nữa.
Hắn nhìn Tiêu Chiến một lần nữa vùi đầu xuống, không nói một lời tiếp tục bận rộn.
Rõ ràng biết tính tình y là như vậy, nhưng không hiểu vì sao trái tim trong lồng ngực vẫn cảm thấy khó chịu.
Nơi này tối qua vì y mà nóng lên, giờ phút này dường như càng muốn bốc cháy.
Lý trí cho hắn biết rằng không nên có bất kỳ hành động nào ngay lúc này, đây là lễ hội mà Tiêu Chiến mong đợi từ rất lâu, ít nhất cũng nên chờ qua đêm nay rồi muốn hỏi gì hãy hỏi.
Chuyện chiếc vòng tay lần trước, không phải hắn đã rất kiên nhẫn đó sao?
Chỉ cần nhẫn nại một chút, ở bên y hết đêm nay.
Trong phòng im lặng một hồi, Vương Nhất Bác mới lại cất tiếng, ngữ khí vẫn nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
"Cứ ngồi ở đây cả đêm sao?"
"Xong ngay đây." Tiêu Chiến đáp.
Giọng y nghe vẫn vui vẻ, trong thanh âm còn pha chút ý cười: "Ta nhờ lão bản giúp làm hồ nhão, chờ dán xong thì chúng ta lên cầu thả đèn được không?"
"Bao lâu?"
"Không biết a.
Hay là ta xuống hỏi một chút?"
Tiêu Chiến nói xong buông đồ trong tay xuống, đang chuẩn bị đứng dậy lại bị Vương Nhất Bác giơ tay lên ngăn lại.
"Bỏ đi, chờ một chút là được!"
Tiêu Chiến gật gật đầu.
"Điện hạ sao lại không ngồi?"
Lúc này y mới phát hiện Vương Nhất Bác vẫn luôn đứng ở một bên, cảm thấy có chút kỳ quái liền cất tiếng hỏi.
Nghe y hỏi vậy, Vương Nhất Bác dừng một chút rồi đưa tay kéo một cái ghế, ngồi xuống đối diện y.
Tiêu Chiến nhìn hắn ngồi xuống, ánh mắt nghi hoặc chớp nhẹ một cái, nụ cười tươi tắn trên môi dần nhạt xuống.
Y nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt có chút mờ mịt không hiểu.
Bên cạnh y có một chiếc ghế dựa, vốn được đặc biệt chuẩn bị cho Vương Nhất Bác, nhưng đối phương lại kéo một cái ghế khác, ngồi xuống phía đối diện.
Cho dù có vui mừng, hào hứng đến đâu, lúc này cuối cùng cũng ý thức được có điều không thích hợp.
Y cảm thấy tâm trạng Vương Nhất Bác không tốt.
Do dự một chút, liền ngập ngừng hỏi: "Điện hạ, có chuyện gì sao?"
Vương Nhất Bác trả lời: "Không có gì!"
Vẻ mặt và giọng điệu của hắn không khác gì ngày thường, hết thảy thoạt nhìn đều rất bình thường.
Thế nhưng, dùng bộ dáng bình thường này làm chuyện không bình thường, đối với Vương Nhất Bác mà nói, đây mới là dấu hiệu đáng lo ngại nhất.
Tiêu Chiến lại hỏi: "Ngươi đang tức giận sao?"
Y vừa nói vừa đứng lên, đi về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn y đi về phía mình, không nói gì.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tiêu Chiến mềm giọng, lại muốn giống như trước kia, chủ động ngồi lên đùi hắn, nũng nịu dỗ dành hắn, muốn làm cho hắn cười một tiếng, vui vẻ hơn một chút.
Y không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán được một chút, đại khái là trước khi Vương Nhất Bác tới đây, có lẽ ở trong cung gặp phải chuyện gì đó không vui.
Vương Nhất Bác dừng một chút, nói: "Đi xuống đi!"
"Hả?" Tiêu Chiến nhất thời không nghe rõ.
"Đi xuống!"
Ngữ khí đã lạnh hắn xuống.
Lần này Tiêu Chiến nghe rõ ràng, liền sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, Vương Nhất Bác đứng dậy.
Hắn không ôm hay đỡ Tiêu Chiến đang ngồi trên người mình.
Vì thế vừa đứng dậy, Tiêu Chiến liền bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp ngã xuống đất.
Cũng may không va đập vào đâu.
Y ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác đang đứng ở trước mặt với vẻ hoang mang, nghi ngờ.
"Điện hạ..."
Vương Nhất Bác cũng đang nhìn y.
Từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào, đột nhiên khiến người ta cảm thấy có chút xa lạ.
"Cùng một thủ đoạn, Bổn Thái tử không muốn xem đến lần thứ hai."
——————
Trước đó từng nói qua, lúc Thái tử thực sự nổi giận sẽ đáng sợ như thế nào...! Kỳ thật cũng có thể nhìn vào dáng vẻ của hắn mà đánh giá, càng không lộ ra chút cảm xúc nào, càng trông như rất điềm tĩnh thì cơn giận càng nghiêm trọng.
Vốn hắn cũng định kiềm chế một chút, đợi qua đêm nay mới chất vấn nương nương.
Nhưng vì Chiến Chiến lại muốn ngồi trên đùi để dỗ dành hắn, trực tiếp làm cho hắn nhớ tới chuyện vòng tay lần trước, mơ mơ hồ hồ tưởng đã xong chuyện, kết quả lại là bị người ta lừa gạt.
Bây giờ lại muốn tiếp tục dùng phương thức cũ sao - Đừng hòng dùng cách này dỗ dành ta nữa!???.