Yến tiệc mừng sắc phong, thế mà lại xảy ra chuyện như vậy. Tạm thời không nói đến kết quả thế nào, ít nhất cũng ngụ ý không may mắn.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều yên lặng trở lại, bầu không khí náo nhiệt vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Có người thâm trầm nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Ai chẳng biết quan hệ giữa Thái tử và Thất hoàng tử, hiện giờ Thất hoàng tử được sắc phong Vương gia trong lúc tình hình Thái tử không hoàn toàn như mong muốn, liệu có phải đã âm thầm ngáng chân hay không, khiến cho yến tiệc của Thất hoàng tử xảy ra chuyện?
Vương Nhất Bác không chút để tâm lắc lắc chén rượu, ngồi vững.
Xung quanh những ánh mắt khác nhau chiếu đến, hắn lại làm như không hề nhìn thấy, chậm rãi uống rượu, khuôn mặt lãnh đạm nhìn không ra cảm xúc.
Không bao lâu sau, Dự vương từ đầu kia quay lại, theo sau là hai gã sai vặt.
"Xin lỗi các vị khách nhân!" Hắn ôm tay thành quyền cáo lỗi với khách: "Chỉ là hạ nhân nhất thời sơ ý không cẩn thận, đã dập lửa rồi, không cần lo lắng."
Việt đế nhíu mày: "Ngươi hiện giờ đã là thân vương rồi, chuyện quản giáo hạ nhân này càng phải nghiêm khắc hơn nữa."
Dự vương cúi thấp người: "Nhi thần cẩn tuân nghe theo lời dạy bảo của phụ hoàng."
Đại khái là không muốn không khí quá căng thẳng, ngay sau đó một vị lão thần vỗ tay cười: "Thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi!"
"Không có việc gì thì tốt rồi, không việc gì thì tốt rồi!"
"Đúng thế đúng thế!"
Mọi người thi nhau phụ họa.
Lệ phu nhân cũng nói với Việt đế: "Bệ hạ, nếu đã không có việc gì rồi, vậy tiếp tục thết yến nhé?"
Dù sao cũng là Lệ phu nhân được sủng ái, cũng có thể là vừa rồi bà ta bị mất mặt, lúc này mang chút tâm lý muốn bồi thường, sau khi bà ta lên tiếng, Việt đế không nói gì thêm nữa.
Tiêu Chiến vẫn luôn yên tĩnh ăn mấy món đồ nhẹ. Ăn xong miếng mứt táo khô, lại ăn một mẩu bánh hoa quế. Vương Nhất Bác vẫn không biết lát nữa y phải về cùng với Việt đế... phải tìm cách truyền tin cho hắn. Phía bên Đông cung, tạm thời có lẽ y không thể quay về.
Đang lúc nghĩ ngợi, vô tình ngẩng đầu lên, thế mà lại trông thấy Ân Sở đã lâu không gặp, ngồi ở vị trí cách y không xa.
Hơn nữa... nàng còn không qua bên kia ngồi cùng Vương Nhất Bác.
- -- Là vì chuyện thành thân sao?
Lúc trước Vương Nhất Bác nói với y không thành thân, tình hình đến tột cùng là thế nào, khi đó y cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua, hiện giờ ngẫm lại, Ân Sở thích Vương Nhất Bác như vậy, chỉ một câu 'không thành thân', nói nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, trên thực tế, hẳn là cũng không dễ dàng đến vậy.
Tiêu Chiến thật ra không có cảm giác gì với Ân Sở. Những người không có quan hệ trực tiếp gì đến y, y đều không để trong lòng. Cho nên những ý nghĩ này y cũng chỉ nghĩ sơ qua một lần, không để bụng, cũng không suy xét.
Nghi phi bên cạnh nhỏ giọng hỏi y: "Tiêu phi, mặt còn đau không?"
Tiêu Chiến liếc nàng một cái, lắc đầu.
Đúng lúc này, chợt nghe một vị khách trong yến tiệc nói: "Chư vị, có cảm thấy hình như có mùi gì đó không?"
Câu hỏi này quả thật không đầu không đuôi, vô cùng kỳ quặc, nhưng thần sắc trên mặt người đó lại thật nghiêm túc, vì thế mấy vị bên cạnh cũng buông đũa hạ ly, cẩn thận ngửi thử.
"Hình như có mùi gì..."
"Giống như mùi đồ vật bị cháy."
"Là vừa rồi ở hậu viện xảy ra hỏa hoạn, mùi khói bay tới sao?"
Những người đang ngồi ở đây, có một số có võ công, năm giác quan đều nhạy cảm, ngửi ngửi một chút, quả thật cảm thấy có điều không ổn.
"Không đúng, mùi ở rất gần!"
"Giống như ở quanh đây!"
Trước đó Dự vương vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, lúc này lại vì tình hình không ổn mà đứng lên.
Cùng lúc đó, mấy nha đầu và ma ma đã chạy đến ngoài cửa đại điện, kinh hoảng thất thố hét toáng lên: "Mau cho người tới dập lửa đi!"
"Đại điện cháy rồi!"
- -- Lần này là đại điện.
Nghe vậy, Dự vương lập tức xanh mặt, vội vàng đi đến hướng đại môn.
Cũng chính vào lúc này, khói bao phủ đại điện càng lúc càng nhiều, yến tiệc vừa mới huyên náo trở lại đã bị nỗi sợ kinh hoàng cắt ngang.
Tình huống xảy ra liên tục, chẳng ai còn có tâm trạng ăn uống gì nữa, chỉ là, Việt đế vẫn không hề nhúc nhích, Thái tử điện hạ không hề nhúc nhích, Dự vương cũng không nói gì, vì thế trong lúc nhất thời không ai dám tự tiện rời đi, chỉ ngồi im tại chỗ nhìn nhau, chờ đợi sắp xếp tiếp theo.
Rất nhanh, Dự vương đã quay về, có lẽ là vì tình huống khẩn cấp, hắn còn chưa hành lễ trước mặt Việt đế, đã nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng, ngoài điện bị cháy, đám cháy lan rất nhanh, đã bao vây đại điện, xin phụ hoàng nhanh chóng tránh đến nơi an toàn!"
Việt đế phất tay áo một cái, đứng lên khỏi chỗ ngồi, lạnh lùng nói: "Đây rốt cuộc là vì sao!"
Dự vương: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần không biết."
Đã đến nước này, cho dù có là người trì độn đến đâu, cũng nên hiểu được gì đó.
- -- Rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa, cố tình gây khó dễ!
Hơn nữa, lửa sao lại lan nhanh đến vậy? Một khắc trước mới ngửi thấy mùi khói, ngay sau đó đã bao phủ xung quanh, nếu chỉ là cháy bình thường, căn bản không nhanh đến vậy, đương nhiên là có người cố tình động tay động chân!
Nhưng trước mắt tình huống nguy cấp, không cho người ta thời gian nghĩ nhiều. Vừa rồi xảy ra lục đục nội bộ, phần lớn hạ nhân trong phủ đều chạy qua bên kia giúp dập lửa, chỉ để lại một số ở bên này, dẫn đến nhân thủ không đủ, trong chính điện này, tìm nước cũng không dễ, sẽ không thể nhanh chóng khống chế được lửa, rất nhanh sẽ đến bước không thể vãn hồi, mới chỉ một lát như vậy, cửa chính ở đại điện đã thấy khói phủ mịt mù.
Phiền phức hơn chính là, địa điểm lần này không phải ở hoàng cung, mà là ở phủ của thân vương, Dự vương bình thường cũng là người thân thiện, kết giao không ít bằng hữu, vì thế cũng không kiểm soát chặt khách khứa ra vào, không ít người đều mang theo thân quyến, nữ tử cùng hài tử rất nhiều, trong lúc nhất thời cục diện trở nên hỗn loạn.
Vương Nhất Bác cũng đứng lên, sắc mặt không tốt chút nào.
Hắn nhìn về phía Tiêu Chiến.
Nghi phi sợ hãi đến mức muốn chạy đến bên cạnh Việt đế, Lệ phu nhân cũng đã rời chỗ, chỉ còn lại mấy vị quan viên, người mang theo gia quyến vội vàng bảo vệ gia quyến, không mang theo gia quyến thì chạy đến hỗ trợ dập lửa, người duy nhất còn ngồi lại tại chỗ, chỉ có một mình Tiêu Chiến, những người còn lại đều đã chạy loạn theo đám đông.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác, y cũng quay đầu qua, ánh mắt hai người tương giao.
Vương Nhất Bác thần sắc lạnh lùng, vội vàng làm một động tác ra hiệu cho y ngồi yên tại chỗ, đừng đi đâu.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Thân là Thái tử, Vương Nhất Bác cần phải bảo vệ Việt đế rời đi trước, đây là chuyện không thể thay đổi. Cửa chính không thể đi được, chỉ có thể nghĩ cách ra ngoài từ cửa hông.
Sở dĩ nói 'nghĩ cách', là vì nơi nối liền với cửa hông là hậu viện cách đó không xa. Bây giờ còn chưa biết nơi đó tình hình thế nào, nhưng trước mắt đã biết tình huống lần này là có người cố ý làm, chỉ là không biết mục đích của kẻ đó là gì, có còn hậu chiêu hay không, vì thế, bất kể phía hậu viện kia đã dập lửa xong chưa, đều không thể mất cảnh giác.
"Lý Uy."
"Có thuộc hạ!" Người đang nấp trong bóng tối, lập tức xuất hiện.
"Lập tức sắp xếp nhân thủ dập lửa, bảo vệ..." Hắn dừng lại một chút: "Bảo vệ nương nương các cung."
"Rõ!" Trước mắt bọn họ đang bị vây khốn, nhiều người không thể vào được, chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Dự vương phái thuộc hạ đến cửa chính dập lửa, tự mình mang theo vài người đến bên cửa hông xem xét tình hình.
Trong lòng vừa cáu giận vừa bực bội, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nén lại, xử lý xong rồi nói.
Cũng may lúc này, có một gã sai vặt chạy tới báo, nói lửa ở hậu viện đã được khống chế, có hai sương phòng bị thiêu cháy, trước mắt không có ai bị thương. Dự vương nhẹ nhàng thở ra, vội vàng sai người hộ tống Việt đế ra ngoài trước.
Cùng lúc đó, ở phía cửa chính, thế lửa đã bắt đầu lan vào bên trong điện. Rất nhiều những dải lụa rực rỡ treo mừng yến tiệc, trong tình cảnh này, không khác gì mồi bắt lửa, mà trong yến hội lần này, chủ yếu sắp xếp những chiếc bàn dài, chúng được kê cách cửa không quá xa, lửa một khi lan vào, rất nhanh đã liếm lên khăn trải bàn, trên bàn lại bày không ít rượu, không bao lâu sau, toàn bộ đại điện đã ngập trong biển lửa, khói cuồn cuộn dày đặc, nhất thời chỉ nghe thấy những tiếng kêu khóc kinh hãi, toàn bộ đại điện hỗn loạn bất kham.
Yến tiệc mừng sắc phong thân vương, rốt cuộc vì sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
Khói đặc ngăn cản hơn nửa tầm nhìn, Tiêu Chiến bị sặc đến ho khan, trong tình huống trước mắt này, y đương nhiên không thể tiếp tục ngồi lại, vì thế đứng lên tránh xa chỗ bàn cháy.
Đột nhiên, y nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ, quay đầu liền thấy Nghi phi và tỳ nữ Tiểu Thúy của nàng đang ôm nhau, kinh hãi đến không biết phải làm sao.
Quy củ Đại Tấn thật sự rất nghiêm ngặt, cũng thật cứng nhắc, đối mặt với tình thế nguy hiểm, việc đầu tiên phải làm chính là hộ tống Việt đế và Hoàng hậu, sau đó đến các hoàng tử công chúa, tiếp đó mới đến lượt các phi tần. Hôm nay Hoàng hậu không đến, vì thế Việt đế rời đi trước, cho dù Nghi phi vừa rồi chạy đến bên cạnh Việt đế, cũng không được phép cùng đi ra ngoài, bị bỏ lại nơi này.
- -- Bất kể là thường ngày dịu dàng sủng ái đến thế nào, lúc thật sự gặp phải nguy hiểm, chung quy cũng chỉ đến vậy.
Tiêu Chiến ho khan hai tiếng, xua đi khói bụi, kéo nàng dậy.
Nghi phi hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên nhìn y: "Tiêu phi..."
"Đi về phía sau." Tiêu Chiến nói.
Cũng may lúc này, lửa ở hậu viện đã được khống chế, hạ nhân trong phủ lại thi nhau chạy đến ngoài điện hỗ trợ dập lửa, ở bên ngoài tìm nước cũng dễ dàng hơn, tất cả cùng dốc sức như vậy, lửa ở ngoài điện và cửa chính cuối cùng cũng được dập tắt, mà trong điện lại cháy dữ dội, tình hình đảo ngược.
Dự vương cũng đã đi một vòng trong điện, vừa tiếp tục chỉ huy dập lửa, vừa sắp xếp thị vệ chia làm hai đường, từ cửa chính và cửa hông hộ tống khách khứa ra ngoài, tình hình quá mức khẩn cấp, hắn thậm chí còn không rảnh để ý đến Lệ phu nhân, chỉ có thể phái một thị vệ đi tìm bà ta.
Khói hun đến nỗi hai mắt không thể mở được.
Tiêu Chiến kéo Nghi phi đến một nơi tương đối an toàn, vừa quay đầu, Lý Uy đã đến bên cạnh y.
"Nương nương!"
Y gật đầu, đẩy Nghi phi về phía Lý Uy.
Lý Uy kinh ngạc nói: "Nương nương..."
Cho dù trong tình cảnh như vậy, vẻ mặt Tiêu Chiến cũng không chút dao động, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như bình thường: "Đưa nàng đi trước."
"Vậy người..."
"Ta ở đây chờ."
Nghi phi đã sớm bị dọa đến nước mắt cũng quên lau, nhìn y vội vàng nói: "Tiêu phi, ngươi không ra ngoài cùng chúng ta sao? Chúng ta cùng nhau ra ngoài đi!"
Tiêu Chiến nhìn Lý Uy: "Nhanh một chút."
Ngữ khí có chút cứng rắn.
Lý Uy giật mình.
Tiêu Chiến rất hiếm khi dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với người khác. Phần lớn thời gian đều thấy cùng một dáng vẻ, thế mà vào lúc này, giữa khói lửa dày đặc cùng tiếng gào khóc khắp nơi, y lại cứng rắn như vậy mà ra lệnh, vẻ mặt ngữ khí đều cực kỳ đáng tin cậy, cho dù là Lý Uy, cũng không tránh khỏi bị chấn động một chút.
Ngay sau đó, hắn cúi người hành lễ, cõng Nghi phi lên, nhanh chóng chạy đến hướng cửa hông.
Tiêu Chiến cúi thấp đầu, lui lại phía sau.
Y cũng không phải hạng người lương thiện gì, lúc này kêu Lý Uy mang Nghi phi rời đi, đương nhiên cũng không phải muốn hy sinh bản thân làm người tốt.
Y có mục đích khác.
Việt đế hiện giờ đã nghi ngờ y, đối với chuyện hủ cổ, cũng đã bắt đầu nghi ngờ, tuy hiện giờ hắn còn chưa biết cụ thể tình huống là thế nào, thị vệ kia đến tột cùng là vì sao mà chết, nhưng Việt đế tức giận như thế, chứng tỏ đã không còn giống lúc trước, lần này, khẳng định sẽ không dễ qua mặt như vậy được.
Nếu đợi thêm một thời gian nữa mà y thật sự không thể lừa dối cho qua chuyện, hay xảy ra tình huống tồi tệ hơn, bị bắt giam, bị Việt đế trừng phạt, vậy chí ít bây giờ y vẫn còn cơ hội chuẩn bị trước, không thể để đến lúc đó rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân.
Y cần 'kết giao bằng hữu.'
Sau mấy lần tiếp xúc, Nghi phi là người tốt nhất y có thể chọn. Nàng tuổi còn trẻ, tâm tư đơn thuần, không có tâm địa độc ác, nhận của y hai món trang sức liền muốn giúp y thoa phấn lên dấu tát tay, hiện giờ Tiêu Chiến cứu nàng, liều mình bảo vệ nàng, ân tình lớn như vậy, Nghi phi đương nhiên sẽ nhớ kỹ.
Nói như vậy, đến lúc đó, ít nhất y cũng còn có đường sống...
Tiêu Chiến ho khan vài tiếng, ngồi xổm xuống đất.
Không bao lâu sau, bỗng có một bàn tay từ trong khói đặc duỗi đến kéo y dậy. Tiêu Chiến bị ngộp khói đến váng đầu, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, lúc phục hồi tinh thần, người đã được ôm lên.
Y day day trán, lập tức hoảng hốt.
"Điện hạ..."