Bjyx Chiết Cốt

Là Vương Nhất Bác. Không biết hắn trở lại từ khi nào, sau khi ôm Tiêu Chiến lên, một khắc cũng không hề trì hoãn, nhanh chóng lao ra ngoài.

Sắc mặt trầm đến độ có thể bong ra thành xỉ băng.

"Lý Uy nói ngươi để Nghi phi đi trước?" Nhắm vào điểm này, hắn mở miệng nói: "Ngươi có phải muốn làm ta tức chết không?"

Tiêu Chiến nằm trong vòng tay hắn ngẩng mặt lên. Là vì góc độ, cho nên chỉ có thể nhìn thấy yết hầu và xương hàm sắc bén của Vương Nhất Bác.

Không biết vì sao, trong lòng bỗng có chút chua chát. Buổi sáng vừa mới tách nhau ra, nhưng không biết có phải vì đã xảy ra quá nhiều chuyện hay không, cứ luôn cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng. Hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội ở gần nhau, đáng tiếc, lại là trong hoàn cảnh nguy hiểm gấp rút như vậy.

Tiêu Chiến vùi mặt vào ngực hắn, một lát sau mới nói: "Bệ hạ đã có nghi ngờ với chuyện hủ cổ, muốn lát nữa ta phải cùng hắn quay về, xem xem thành quả của ta thế nào."

Vương Nhất Bác nhíu chặt mày.

Một lát sau, chỉ nghe hắn lạnh lùng hỏi: "Hắn tát ngươi?"

Ngón tay bấu trên người y siết chặt lại, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được. Y khẽ cọ cọ một chút, an ủi nói: "Không sao."

"Còn nói không sao."

"Lúc trước ta có dùng một thị vệ của hắn để thử cổ trùng, nhưng hiện giờ kẻ đó đã chết." Tiêu Chiến nói: "Thật kỳ quái, lẽ ra không như vậy..."

Khắp nơi đều là ánh lửa bập bùng cùng khói đen dày đặc, thỉnh thoảng có thứ gì đó phát ra những tiếng nổ tách tách rồi rơi xuống. Vương Nhất Bác một tay ôm y, một tay cởi ngoại bào --- vừa rồi trước khi vào trong, lớp áo này đã được nhúng nước. Hắn choàng ngoại bào lên người Tiêu Chiến, phủ kín y từ đầu đến chân.

Tiêu Chiến vẫn luôn ngoan ngoãn không hề lộn xộn, cũng không nói mấy câu cự tuyệt thừa thãi như 'Đừng động đến ta', 'Không cần khoác ngoại bào' gì đó, y biết trong tình huống thế này, thứ duy nhất bản thân có thể làm được là không gây thêm phiền phức.

Được bọc kín lại, giọng y vẫn tiếp tục rầu rĩ truyền ra: "Bệ hạ bảo ta tới, kỳ thật cũng đúng lúc, ta cũng muốn xem xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, tên thị vệ làm sao mà chết."

Vương Nhất Bác không nói lời nào.

"Điện hạ..." Tiêu Chiến cẩn thận gọi hắn.

Y biết Vương Nhất Bác bận tâm, vì thế dừng một chút lại nói: "Ta có thể xử lý tốt mọi chuyện." Tựa như trước kia y từng nói với Vương Nhất Bác --- y là con cờ, là một lưỡi đao, nhưng cũng sẽ không để mặc kẻ khác xâu xé, Cho dù rơi vào thế bị động, cũng có thể bị động giết người.

"Điện hạ cứ yên tâm mà tin ta, được không?"

"Ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra." Một lát sau, Vương Nhất Bác mới nặng nề nói.

"Đưa ta ra?" Tiêu Chiến có chút hồ nghi, đôi mắt lộ ra dưới lớp ngoại bào chớp chớp.

"Ta không thể trốn đi, bệ hạ sẽ càng tức giận hơn... Ngươi đừng làm gì cả."

- -- Nếu không phải hiện giờ tình hình thật sự nguy cấp, Vương Nhất Bác thật muốn hung dữ mà mắng y vài câu, mắng đến mức y khóc càng tốt.

Thật sự là phẫn nộ mà không có chỗ trút giận.

Vốn dĩ, y tự mình muốn ở lại trong cung cũng đã đủ khiến người ta cáu giận, món nợ này còn chưa tính xong, thế mà giờ còn dám nói như vậy.

Không cần nghĩ cũng biết, hắn có thể yên tâm để Tiêu Chiến đi được sao?

Tiêu Chiến lại nói: "Hủ cổ cực kỳ quan trọng với bệ hạ, về mặt này, không thể không nghe lời hắn."

Việt đế là một con hồ ly già xảo quyệt, hiểu rõ đạo lý 'Hoàng tước sau lưng', bất kể chuyện gì cũng đều có rất nhiều suy tính, hết tầng này đến tầng khác, dốc hết sức để được bảo toàn.

Tỷ như, chuyện hủ cổ này...

Hắn dám để Tiêu Chiến làm phi tử, dám thân cận với Tiêu Chiến, chẳng lẽ không kiêng kị năng lực của Tiêu Chiến sao? Hắn không sợ Tiêu Chiến sẽ hạ cổ lên người hắn sao?

Đương nhiên là sợ.

Hai năm trước, Lâu Lan vương đưa Tiêu Chiến đến đây, lúc quay về còn có những thị vệ tâm phúc của Việt đế trà trộn theo.

Hai năm qua, những kẻ này vẫn luôn ở lại hoàng cung của Lâu Lan đợi lệnh, thường ngày ẩn thân quanh Lâu Lan vương. Chỉ cần Tiêu Chiến ở Đại Tấn có bất kỳ hành động nào dị thường hoặc trở mặt phản bội, Việt đế sẽ lập tức phát tín hiệu, một khi những kẻ này nhận được tín hiệu, sẽ đại khai sát giới.

Mà tín hiệu này đến tột cùng là thứ gì, chỉ có Việt đế và những kẻ đó biết được. Dù sao Tiêu Chiến quá mức nguy hiểm, cần phải nắm trong tay thứ gì đó kiềm chế được y. Những thứ này là ngay từ khi bắt đầu đã đi đến thống nhất, cũng do chính Lâu Lan vương gật đầu đồng ý, cứ như thế, chuyện giao dịch hủ cổ này mới được xem là thật sự hoàn thành.

Đây mới là nguyên nhân chính khiến Tiêu Chiến không dám hành động lỗ mãng.

Đứng ở phương diện này, y không dám mạo hiểm dù chỉ một chút, lúc trước đã hai ba lần lấy cớ trì hoãn, kéo dài cũng đã là giới hạn rồi, càng đừng nói đến việc dám ra tay với Việt đế. Giờ phút này nghe Vương Nhất Bác nói hắn sẽ nhúng tay vào, phản ứng đầu tiên đương nhiên là cự tuyệt.

Vương Nhất Bác không nói gì thêm.

Hắn kéo ngoại bào phủ lên mặt Tiêu Chiến, tiếp tục tìm đường.

Cũng may lúc này khách quan đã gần như sơ tán toàn bộ, có nhiều người đến hỗ trợ hơn, không ngừng tạt nước vào trong, thế lửa ở đại môn cũng đã dịu dần, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.

Vương Nhất Bác đi về hướng đó, cởi ngoại bào đang quấn trên người trong lòng ra, tiện tay ném vào đám lửa, ôm Tiêu Chiến ra đại điện. Bên ngoài có không ít người đang đứng, có khách quan và tùy tùng được cứu ra, có thị vệ sai vặt của Dự vương phủ, Việt đế và mấy vị phi tử không ở đó, có lẽ là bị kinh hãi, đã lên xe ngựa hồi cung trước.

Lý Uy và Dự vương ở phía trước, lúc này trông thấy hắn bước ra, Lý Uy mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới tiếp ứng: "Điện hạ..."

Những người khác cũng tụ lại.

"Thái tử điện hạ, người không sao chứ!"

"Thật tốt quá, điện hạ và nương nương đều bình an vô sự..."

Nghi phi cũng khóc sướt mướt bước đến: "Tiêu phi, ngươi không sao thì tốt rồi..."

Vừa rồi nàng được đưa ra ngoài, thị vệ tên Lý Uy kia nhất thời không chú ý, trên đường đi ra bị một cây cột đang cháy rơi xuống làm chân bị thương, lúc này thế lửa càng lúc càng lớn, hắn muốn chạy trở vào nhưng lực bất tòng tâm.

Nàng biết Lý Uy là thân thị vệ của Thái tử điện hạ, hoang mang lo sợ, đành phải đi tìm Thái tử điện hạ tới. Tuy rằng nơi này là Dự vương phủ, cũng không biết vì sao, nàng chỉ cảm thấy Thái tử điện hạ càng khiến người ta yên tâm hơn một chút.

Ngay lúc đó Vương Nhất Bác vừa mới hộ tống Việt đế xong quay lại. Vì không biết kẻ phóng hỏa có còn hậu chiêu hay còn sắp xếp thích khách đến hành thích nữa hay không, cho nên chỉ có thể một đường hộ tống đưa Việt đế về xe ngựa, ngầm phái Lý Uy đi cứu Tiêu Chiến.

- -- Ai mà ngờ được, tên ngốc kia thế mà lại bảo Lý Uy đưa Nghi phi ra trước.

Nghi phi không cách nào hình dung nổi vẻ mặt của Thái tử điện hạ trong khoảnh khắc ấy.

Âm trầm, sát khí, lệ khí đều ngập tràn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta --- nhưng dường như cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Nghi phi hoảng sợ, đến khi lấy lại tinh thần rồi, Vương Nhất Bác đã xoay người chạy vào trong điện.

Là... ảo giác sao? Dáng vẻ vừa rồi của Thái tử điện hạ... Dựa theo lẽ thường, Thái tử điện hạ cứu Tiêu phi ra, vốn là chuyện hết sức bình thường. Dù sao cũng là Thái tử, ở tình huống này cũng phải trù tính đến tình hình chung, cứu phi tử bị mắc kẹt trong đám cháy, cũng là chuyện rất đáng phải làm, vì thế những người khác đều không nghĩ nhiều. Nhưng Nghi phi, vừa rồi chứng kiến vẻ mặt trong chớp mắt kia của Thái tử điện hạ, lúc này lại trông thấy hắn ôm Tiêu Chiến ra, cùng với lo lắng, trong lòng khó tránh còn có chút cảm giác khác lạ.

Cũng không phải là nghi ngờ gì, chỉ là cảm thấy, có chút khác thường...

"Nương nương, nương nương à..."

Bỗng nhiên, Tiểu Từ Tử không biết từ đâu chạy đến khóc lóc ầm ĩ, khóc đến mặt mày nhăn nhó: "Người không sao thật tốt quá rồi, dọa chết nô tài rồi hu hu hu!"

Vừa rồi hắn đứng ở phía sau, khoảng cách khá xa, dòng người hỗn loạn, bị tách ra lúc nào không biết, lo lắng hãi hùng một phen, trông thấy Tiêu Chiến bình an thoát ra, lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đứng ở phía sau, Dự vương nhìn bọn họ, sắc mặt vẫn xanh mét.

Hắn tổ chức tiệc mừng sắc phong mà lại để xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù thế nào phiền phức cũng sẽ không ít. Quan trọng hơn chính là... Hiện giờ còn chưa biết thủ phạm rốt cuộc là ai.

Vốn dĩ hắn cũng nghi ngờ Vương Nhất Bác, nhưng thứ nhất - ngoài mặt chỉ thuận nước đẩy thuyền đến dự tiệc sau đó lại ngầm phóng hỏa cũng khá giống với tác phong hạnh sự của Vương Nhất Bác, thứ hai - Tiêu phi cũng bị mắc kẹt trong đám cháy, thiếu chút nữa táng thân nơi biển lửa, đây càng không phải chuyện mà Vương Nhất Bác sẽ làm.

Hắn đã sớm biết Vương Nhất Bác và Tiêu phi dan díu với nhau, chỉ là vì đã có thỏa thuận với Cao Viễn, thế nên tuyệt đối giữ bí mật, không để bất kỳ kẻ nào biết được, lúc này mọi chuyện mới không bị vỡ lở.

Bây giờ thấy Vương Nhất Bác đưa Tiêu phi ra, ánh mắt không nhịn được mà dừng lại trên người bọn họ, đặc biệt là khuôn mặt căn bản chưa gặp được mấy lần kia của Tiêu phi. Chỉ thấy Tiêu phi xoay người trở lại ven tường ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ quẹt vào chỗ nào đó trên tường, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi.

"Là mùi nhựa thông." Lát sau, y nói.

Một vị đại thần hỏi: "Tiêu phi nương nương, đây là có ý gì?"

Hắn hỏi như vậy, Tiêu Chiến ngược lại có chút nghi hoặc.

"Ở Đại Tấn các ngươi không có sao?" Y nói: "Ở Lâu Lan chúng ta có một loại mỡ trơn, là chất dẫn cháy, thành phần chủ yếu là nhựa thông."

"Chất dẫn cháy?" Dự vương nhíu mày, bước đến gần.

Chẳng trách... hắn vừa rồi đã cảm thấy kỳ lạ, lửa sao lại có thể cháy nhanh đến vậy, căn bản không phải là tốc độ cháy lan bình thường.

Là có người sớm đã âm mưu bôi đầy những thứ này?

Thấy thế, những người xung quanh cũng đến gần quan sát khắp nơi, có người học theo dáng vẻ Tiêu Chiến, đi quẹt quẹt tường.

Chỉ có Ân Sở đứng xa xa phía sau, cắn môi nhìn Vương Nhất Bác.

Lần trước trong quốc yến, khi xảy ra biến cố, Vương Nhất Bác bảo vệ nàng trước tiên.

Mà lần này...

Nàng không cách nào tự thuyết phục bản thân, không cách nào tự lừa mình dối người thêm được nữa. Giận dỗi về nhà mấy ngày, nàng thậm chí vẫn âm thầm chờ mong Vương Nhất Bác có thể đến tìm mình, mãi cho đến khánh yến hôm nay, hắn vẫn không hề đến.

Nàng cố ý không ngồi gần Vương Nhất Bác, là vẫn còn chút mong đợi cuối cùng, hy vọng Vương Nhất Bác có thể phát hiện, có thể đến tìm nàng, chỉ là... Nàng biết trong lòng Vương Nhất Bác không thích mình, không có tình cảm gì với mình, lúc trước còn có thể dịu dàng gặp gỡ, gắn bó ngoài mặt --- chỉ là ngoài mặt thôi, nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi.

... Nhưng bây giờ, ngay cả ngoài mặt cũng không thể gắn bó được sao?

Đến tột cùng là vì cái gì, vì cái gì mà đột nhiên trở nên như vậy?

Nơi này đã không thể ở lại lâu, đặc biệt là các phi tử, vốn không nên xuất đầu lộ diện, ra ngoài đi dự yến tiệc cũng đã là chuyện khó có được, hiện giờ lại gặp phải tình huống này, đương nhiên phải nhanh chóng hồi cung.

Phạm công công cũng đã tới.

Hắn vung phất trần, cười nói: "Các vị nương nương, để đảm bảo an toàn, xin mời lên xe trước."

Vương Nhất Bác nghe tiếng quay đầu lại.

Tiêu Chiến đúng lúc này cũng quay sang nhìn hắn.

Dưới tình cảnh như này, hai người họ không thể nhìn nhau lâu.

Chỉ một lát, Tiêu Chiến bèn cúi đầu đi theo phía sau Phạm công công, đi về phía xe ngựa của Việt đế.

Lúc đi ngang qua người hắn, bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo như băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui