Bjyx Danh Nghĩa Hôn Nhân


Kể từ khi Vương Tông Nguyên đổ bệnh vào năm ngoái, ông đã chuyển giao quyền quản lý Thịnh Nguyên cho con trai cả Vương Thần.

Hiện tại nhị thiếu gia Vương Nhất Bác mới đến Thịnh Nguyên Jewelry được nửa năm, thành tích của hắn đã được một số cổ đông lớn công nhận.

Vương Thần tuy xem hắn là cái gai trong mắt, nhưng dù sao người em trai này cũng là chính y tuyển vào, hối hận cũng không có cách nào khác.
Ngồi trên chiếc ghế da lớn trong phòng làm việc, Vương Nhất Bác lật xem tài liệu do Catherine gửi tới, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ trước mặt, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười.
“Trong khoảng hơn một năm trở lại đây, Vương Thần đã bí mật thực hiện nhiều hành động nhỏ để mở cửa thị trường phía Bắc, bao gồm hối lộ tiền, sử dụng kinh doanh trang sức để giúp các quan chức chính phủ rửa tiền, Hoàng tổng bên Bộ Tài chính đã sao lưu tất cả các tài khoản riêng tư của anh ta.

Đây chỉ là một phần của thông tin”.

Catherine ở bên giải thích.
Vương Nhất Bác gật đầu, biểu hiện của hắn không có gì ngạc nhiên, “Anh ta không có trí tuệ, nhưng lại mong muốn thành công nhanh chóng.

Anh ta không biết đi đêm có ngày gặp ma.

Thông tin trong tay của chúng ta đủ cho anh ta ăn cơm tù.”
Catherine khẽ mỉm cười giúp Vương Nhất Bác sắp xếp thông tin trên màn hình, kính cẩn hỏi: “Vậy thì khi nào anh sẽ công bố?”
“Thứ bảy, khi Vương Tông Nguyên xuất viện, Lương Nguyệt và Vương Thần sẽ về nhà.

Hãy chọn ngày đó và tạo cho họ một bất ngờ lớn.”.

ngôn tình hài
“Vừa vặn hôm sau là Chủ nhật.

Ngày kỷ niệm ngày cưới của tôi với Tiêu Chiến, tôi cũng có thể dành thời gian cho anh ấy.”
*
Kể từ khi ở bệnh viện biết tin mình mang thai đã một tuần trôi qua, Tiêu Chiến vẫn không thể tin được.

Trong đêm khuya thanh vắng, anh luôn vô thức chạm vào chiếc bụng phẳng lì của mình, tưởng tượng đứa bé sẽ trông như thế nào khi lớn lên.

Liệu sẽ giống mình hay Vương Nhất Bác? Nhưng ngoại hình của hai người khá xứng đôi, dù ai giống ai thì cũng rất ưa nhìn.
Anh không nói với Vương Nhất Bác về việc mang thai của mình, anh muốn tạo bất ngờ cho Vương Nhất Bác vào ngày kỷ niệm ngày cưới.
Hôm đó bác sĩ dặn anh nên tránh quan hệ tình dục trong giai đoạn đầu của thai kỳ, đau bụng chắc là do quan hệ tình dục.

Sau đó, bác sĩ kê cho anh một số loại thuốc giảm đau nhẹ và vitamin, đồng thời yêu cầu anh duy trì tâm trạng vui vẻ, ăn uống điều độ và tạo môi trường phát triển tốt cho em bé.
“Anh nghĩ gì đấy l?” Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra, thấy Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, không nhịn được hỏi.
“Không có gì …” Tiêu Chiến quay đầu cười với hắn, ấm áp nói: “Bầu trời đầy sao ban đêm ngoài cửa sổ rất đẹp.”
Vương Nhất Bác vứt khăn lau đầu, ném ở trên giường rồi ôm lấy anh nói: “Không xinh đẹp bằng anh.”
Nhìn thấy hắn tâm trạng tốt như vậy, khóe miệng Tiêu Chiến không khỏi cong lên, “Sao vậy, có chuyện gì vui sao?”
“Không có gì.” Vương Nhất Bác cười nói, “Kỷ niệm ngày cưới của chúng ta sắp đến, em rất vui.

Anh đã nghĩ đến chưa, ngày đó anh muốn đi đâu chưa? Em có thể đi cùng với anh.”
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cười nói: “Không có chỗ nào đi, cứ việc ở nhà đi.

Anh sẽ đi siêu thị mua một ít nguyên liệu, tự tay làm cho em.”
Nghĩ đến bàn ăn lần trước mình lãng phí, lòng Vương Nhất Bác cũng thấy tiếc nuối, cúi người hôn Tiêu Chiến: “Được rồi, nhất định lần này em ăn hết.”
Tiêu Chiến vừa mới tắm xong nên rất thơm, Vương Nhất Bác liền hít hà, vô thức nắm lấy tuyến mềm mại sau gáy anh, không ngừng liếm hôn.

Tiêu Chiến đã bị hắn làm cảm động, nhưng vì bác sĩ đã nói anh không thể quan hệ tình dục, anh phải kìm lại vì đứa con trong bụng, “Đừng làm vậy … ngủ đi …” anh thở hổn hển.
“Mấy ngày nay sao không cho em chạm vào? Anh không biết một Alpha nhẫn nhịn với Omega của em ngay trước mắt sẽ đau đớn như thế nào sao?” Vương Nhất Bác khẽ cắn đôi môi hồng hào của anh.
“Gần đây anh… thật sự không muốn làm, em có thể chịu được không?” Tiêu Chiến nhìn hắn với đôi mắt to vô tội.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy bụng dưới cứng hơn một chút, nhưng vì vợ không bằng lòng nên hắn cũng không ép được.

Vì vậy hắn đành phải thở dài, chăm chú ấn vào bờ mông mềm mại của anh vài cái: “Vậy thì khi nào anh muốn, chúng ta lại làm.”
Qua hơn mười phút, Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác hơi thở dần dần bình tĩnh lại ở phía sau, sau đó trở mình, yên lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn một hồi.

Tiêu Chiến có thể cảm nhận rõ ràng trong sáu tháng qua, Vương Nhất Bác dường như so với trước đây đã dịu dàng hơn nhiều, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại hơn.

Anh biết Vương Nhất Bác yêu anh, cho dù một người có thể giả vờ như thế nào, thì ít nhất ánh mắt cũng không thể lừa dối người khác.
Anh nhẹ nhàng chạm vào đôi lông mày xinh đẹp của Vương Nhất Bác và chạm vào bụng bầu của mình, không khỏi có cảm giác hạnh phúc len lỏi vào tận trái tim.

Anh may mắn làm sao, cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, lại có thể có đứa con của riêng hai người.
Sau này, con cái có thể lớn lên trong tình yêu thương, chúng cũng sẽ rất hạnh phúc.
*
Vương Tông Nguyên đã phải nhập viện vì phẫu thuật tim cách đây một vài tuần, hôm nay được xuất viện về nhà.

Vương Thần và Vương Nhất Bác đã đến Vương gia để chào đón ông từ rất sớm.

Trong sáu tháng qua, sau khi Vương Nhất Bác gia nhập Thịnh Nguyên Jewelry, với các phương pháp tiếp thị tuyệt vời, doanh thu của Thịnh Nguyên đã tăng gần 30%.

Trong báo cáo do ngành trang sức đưa ra trong quý hai, ảnh hưởng thương hiệu của Thịnh Nguyên thậm chí còn vượt qua Kim Thái.

Đây là một tình huống chưa từng xảy ra trước đây.

Vương Tông Nguyên khá vui vì điều này, không thể không thay đổi ấn tượng của mình về Vương Nhất Bác một chút, thái độ của ông đối với hắn cũng thoải mái hơn trước.
Ngồi trên ghế sô pha gỗ mun trong phòng khách, khuôn mặt Vương Tông Nguyên vẫn tái nhợt vì chút bệnh tật, “Ta đã già rồi, thân thể cũng không tốt nữa, sau này hai con phải cố gắng cùng nhau quản lý Thịnh Nguyên thật tốt.” “
Vương Thần cúi đầu: “Ba ba, đừng lo lắng chuyện của công ty.

Con ở đây, ba chỉ cần chăm sóc thân thể là được.”
Vương Tông Nguyên gật đầu, trong nháy mắt nhìn Vương Nhất Bác, ân cần nói: “Nhất Bác, ta nghe nói con làm rất tốt ở bộ phận thương hiệu.

Sau này con nên giúp đỡ anh trai nhiều hơn, trở thành cánh tay phải đắc lực của anh con.



Vương Nhất Bác chưa kịp trả lời, mẹ của Vương Thần, Lương Nguyệt đã mở lời, vẻ mặt đầy chế nhạo, “Đó không phải là vì tiểu Thần tốt bụng không chỉ hào phóng chia vốn cổ phần của công ty cho cậu, mà còn giao cho cậu một vị trí tổng giám đốc.

Có thể gặp được một người anh cả tốt như tiểu Thần, đối với cậu cũng là một điều may mắn.”
Trước đây Vương Nhất Bác thường lựa chọn bỏ qua lời giễu cợt của Lương Nguyệt, nhưng hôm nay hắn im lặng vài giây, đột nhiên hắn nói: “Anh cả thật sự không có ý nghĩ xấu, nhưng mẹ anh ấy thì không hẳn.”
Hắn nói lời này, lập tức ánh mắt của ba người còn lại trong phòng khách nhìn hắn một cách khó tin.
Vương Nhất Bác đang ăn gan hùm hay sao mà dám nói những điều như vậy trong Vương gia!
Vương Nhất Bác bắt gặp ánh mắt của họ không chút sợ hãi, bình tĩnh nói: “Đã nhiều năm như vậy, tôi còn chưa hỏi các người một điều.

Lúc đầu, mẹ tôi đã bị đuổi việc.

Sau đó, bà ấy đã rất nỗ lực để tìm kiếm một công việc để nuôi tôi, nhưng không có cửa hàng nào dám thuê bà, vì vậy bà chỉ có thể làm công việc bức xạ cao dưới lòng đất trong một nhà máy hóa chất, cuối cùng dẫn đến cái chết của bà vì bệnh hiểm nghèo khi còn quá trẻ.

Ngoài ra, sau khi mẹ tôi mất, tôi được gửi đến trại trẻ mồ côi để nuôi dưỡng, nhưng là ai đã dặn những người ở đó hãy “đặc biệt chăm sóc tôi”.

Để tất cả mọi người ở đó đánh mắng tôi, đến cả đối xử với súc sinh cũng không bằng.”
Vương Nhất Bác ánh mắt sắc bén dò xét ba người bọn họ, nói: “Tôi thật không biết là ai đã luôn coi chúng tôi mồ côi góa bụa như gai nhọn đâm vào thịt, là ai?”
Ngay khi Vương Nhất Bác nói câu này, cả phòng chìm vào im lặng một lúc, Vương Tông Nguyên đương nhiên biết vợ mình đã làm gì, tuy nhiên lúc đó nhà họ Lương có gia thế vững chắc, mà ông trước đây lại vốn không có gì, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ trước một số thứ.

Mặc dù nhà họ Lương hiện đang suy tàn, nhưng sự hậu thuẫn của họ đối với nhà họ Vương lúc đó là sự thật, hơn nữa khi ông đến khách điếm vào lúc đó, ông chỉ muốn chơi bời.

Không cẩn thận lưu lại một đứa con cũng là chuyện ngoài ý muốn.
“Nhấc Bác … Đừng nhắc tới quá khứ.

Tương lai con làm việc cho nhà họ Vương, anh trai con tự nhiên sẽ không đối xử tệ với con.” Vương Tông Nguyên ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ đạo đức giả nhu hòa, phú quý.
“Phụ thân*, có lẽ tôi nên gọi ngài là Vương gia.” Vương Nhất Bác nhìn ông vẻ mặt châm chọc, “Nếu như ngài không giấu diếm chuyện chính mình đã kết hôn với mẹ tôi, có lẽ bây giờ đã không có chuyện hoang đường như vậy.

Nhưng vì ông đã phạm sai lầm, ông phải gánh chịu hậu quả của sai lầm.”
“Nói thật với ông, từ ngày tôi trở về nhà họ Vương năm tôi mười lăm tuổi, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi, bao gồm cả người đưa tin mười năm trước, việc học kinh doanh ở trường đại học, và cuộc hôn nhân với Tiêu gia, việc thành lập một thương hiệu trang sức mới, sự nhiệt tình của tất cả các lãnh đạo cấp cao của Thịnh Nguyên Jewelry.


Ông có nghĩ rằng tôi đã dành mười năm cho ván cờ này chỉ để giúp đỡ ‘ca ca’ lên thượng vị không? “
Vừa nói ra lời này, Vương Thần không khỏi mí mắt nhảy lên, hôm nay Vương Nhất Bác đột nhiên vạch mặt, nói ra những lời này, trong tay hắn có chứng cứ quan trọng gì sao?! Nghĩ đến đây, y chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sắc mặt tái nhợt.
“… Vậy thì cậu muốn thế nào?” Vương Thần ngẩng đầu, khàn giọng hỏi.
“Ý của anh là gì?” Vương Nhất Bác nhìn anh, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết, “Đương nhiên là chỗ anh ngồi bây giờ.”
“Làm càn!” Vương Tông Nguyên vỗ bàn, bất giác ho khan vài tiếng, rống lên: “Nói bậy bạ gì đó?!”
“Làm càn ư? Nhìn những cuốn sổ cái này thì có thể biết được.” Vương Nhất Bác mở cặp và đưa cho ông một cuốn sổ tài khoản tài chính: “Cũng không có gì, chẳng qua là lợi dụng kinh doanh trang sức để rửa tiền, chỗ này cũng chỉ đủ cho anh ta ở tù nửa đời người! “
Vương Tông Nguyên chưa kịp đưa tay ra, Vương Thần đã giật lấy cuốn sổ cái trên tay hắn như điên.

Y tức giận lật vài trang, hai mắt đỏ bừng khi lật, “Làm sao cậu lấy được những thứ này?!”
Vương Nhất Bác cười nhẹ: “Hoàng tổng ở Bộ Tài chính là người của tôi, Catherine, một số cổ đông lớn và giám đốc điều hành công ty cấp cao hiện đang đứng về phía tôi.

Ngay cả khi tôi không có sổ số liệu này, tôi nghĩ anh vẫn nên thoái vị.


*
Ban đêm, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls Royce màu đen, nhưng tâm trạng đáng lẽ phải dâng trào lúc này lại vô cùng bình tĩnh.

Ngay khi Vương Nhất Bác hứa hủy hoàn toàn sổ tài khoản ban đầu, Vương Thần đã ký thỏa thuận chuyển nhượng vốn chủ sở hữu, cuối cùng Vương Nhất Bác để lại cho anh ta một phần nhỏ vốn chủ sở hữu, nhưng nó không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với việc quản lý thực tế của Vương Nhất Bác.
Sau khi xử lý xong mọi việc, hắn quay lại công ty tổ chức đại hội cổ đông vào buổi chiều, nhưng đã bị các cổ đông vây quanh, đi tiếp rượu ở khách sạn, mãi đến khi hắn tỏ rõ sự sốt ruột thì các cổ đông mới miễn cưỡng rời khỏi quán rượu.
Trong lúc uống rượu, hắn nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, nói ngày mai anh sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, có thời gian nhớ về nhà sớm.

Lúc đó, Vương Nhất Bác chỉ kịp đáp lại bằng từ “được”, đã bị các cổ đông gọi lên uống một ly rượu.
Bây giờ tài sản mà nhà họ Vương tích góp nửa thế kỷ đã rơi vào tay hắn, hắn đã tính chuyện này mười năm, hiện tại đã đạt được mục đích, nhưng hắn lại không có cảm giác thật sự vui.
Hắn mở cửa sổ xe ra hít thở, nhìn vầng trăng sáng bên ngoài, lúc này hắn rất muốn nhìn thấy Tiêu Chiến, dường như chỉ có nhìn thấy anh thì niềm vui hiện thực hóa giấc mơ của hắn mới hiện ra thật hơn.
Xe chạy vào ngoại ô lái về phía đường vành đai, vừa lấy điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến thì số điện thoại của quản gia đột nhiên gọi tới.
Hắn cố gắng trả lời, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói bối rối của quản gia: “Thiếu gia, Tiêu thiếu gia chiều nay lái xe đến siêu thị mua đồ ăn, nhưng đến giờ vẫn chưa về.

Chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy.

Cậu ấy dường như ……mất tích.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận