Sao anh lại chắc chắn tôi sẽ ký vào văn kiện này?”
Vương Nhất Bác vừa nói ra câu này, Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn nói đây là ý gì …?
Vương Thần nhìn hắn, nhất thời lông mày tụ thành bóng, “Mày không muốn ký?” Giọng điệu của y thậm chí có chút khó tin.
Vương Nhất Bác không nhìn đến Tiêu Chiến, mà thờ ơ nói với Vương Thần:
“Anh có biết anh đang làm cái gì bây giờ không? Sự việc này vốn là ân oán trong nội bộ nhà họ Vương, nhưng anh lại ngu ngốc đến mức bắt cóc người của Tiêu gia.
Anh tưởng ngày hôm nay đuổi tôi ra khỏi nhà họ Vương, thì Tiêu gia sẽ để cho yên cho anh sao, vậy thì anh quá ngây thơ rồi.
“
“Tao không cần mày phải nhắc nhở nhà họ Tiêu sẽ giải quyết như thế nào.
Tao không quan tâm về tương lai.
Tất cả những gì tao quan tâm là hiện tại.” Vương Thần chế nhạo tiến lại gần hắn: “Tao chỉ muốn đem mày chà đạp, cho dù dùng thủ đoạn gì, tao cũng không ngại … “
“Vậy anh cho rằng biện pháp này có ích lợi đối với tôi?” Vương Nhất Bác chuyển ánh mắt nhìn về Tiêu Chiến phía sau, trong mắt không có một tia cảm xúc, “Chỉ là dùng anh ấy uy hiếp tôi?”
Vừa nói lời này, lông mày Vương Thần nhảy dựng, trong chốc lát cao giọng nói: “Anh ta còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ đối với mày mà nói, tính mạng của hắn còn không quan trọng bằng những vật bên ngoài này sao?!”
Vương Nhất Bác khẽ cười: “Anh nghĩ sao, nếu tôi bắt cóc chị dâu, anh sẽ dùng những thứ vật ngoài thân này để đổi lấy?”
Vừa nói ra lời này, vẻ mặt Vương Thần liền ngưng đọng, trong lòng gần như ẩn chứa câu trả lời: Đương nhiên không phải! Y và vợ chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, họ không có tình cảm.
Hơn nữa, đối với một gia đình giàu có như họ, tình cảm có thể được đo bằng tiền, một khi tình cảm vượt qua con số nào đó, rất dễ bị vứt bỏ.
Bất quá, Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác không giống như vậy, dù sao thì …
Vương Thần hắng giọng, trừng lớn mắt: “Nhưng … tao từng có nghe nói mày khi còn bé không phải vì muốn cứu hắn, đến mạng cũng không cần sao? Tao không tin – mày và hắn chỉ là cuộc hôn nhân thương mại bình thường.”
Vương Nhất Bác chạm vào thiết bị định vị thu nhỏ trong ống tay áo sơ mi, im lặng một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chiến.
Hắn không nhìn ra được lúc này Tiêu Chiến đang nghĩ cái gì, nhưng từ trên khuôn mặt tái nhợt cùng hàng mi run rẩy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng Tiêu Chiến đang đau khổ, thậm chí còn có dấu hiệu suy sụp.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn phải trì hoãn hết mức có thể để diễn hết vở kịch này.
“… Khi còn bé? Ý của anh là lần tôi bị bắt cóc?” Vương Nhất Bác nhìn Vương Triệt trong ánh mắt giễu cợt, “Làm sao anh biết được khi đó tôi muốn cứu anh ta?”
Vừa nói lời này, Tiêu Chiến dường như toàn thân run lên, nhìn chằm chằm hắn không chớp, đôi mắt đẹp, nhất thời quầng mắt đỏ lên.
“Tôi biết vị trí của tôi trong nhà họ Vương từ lâu.
Vương Tông Nguyên có thể đưa tôi về, cứu tôi khỏi hoàn cảnh tôi bị bắt cóc sao? Ông ta muốn tôi chết.
Làm sao ông ta có thể sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn như vậy để cứu tôi? ” Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, cười nói:” Nhưng anh ấy thì khác, anh ấy là thiếu gia được chiều chuộng của nhà họ Tiêu, loại mà nếu lỡ chân ngã một cái, tất cả mọi người trong nhà đều đau lòng, khác biệt một trời một vực với đứa con riêng bị bỏ rơi như tôi.
Trong hoàn cảnh lúc đó, nếu tôi muốn sống sót, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để làm hài lòng anh ta rồi lợi dụng anh ta.
Một khi tôi trở thành vị cứu tinh của anh ta, không phải là có cơ hội sao? “
“Nếu không làm thế, hôm nay tôi e là không có cơ hội ngồi đây để thảo luận với anh về quyền hạn trong nhà họ Vương.”
Vương Nhất Bác nói xong lời này, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trái tim như bị lưỡi dao sắc bén rạch liên tục, vết thương vốn đã rướm máu nay lại bị cắt ra một cách tàn nhẫn, máu chảy đầm đìa, loại đau đớn này dù cho anh có uống bao nhiêu bát đường tuyết yến đường phèn cũng khó mà trị hết được.
… Hóa ra ngay từ đầu anh đã sai, hóa ra sự hy sinh dâng hiến khi còn nhỏ chẳng qua chỉ là trò lừa đảo có chủ đích, hóa ra cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối chỉ là cuộc hôn nhân của một mình anh.
Hóa ra là… Vương Nhất Bác chưa từng yêu anh.
Vương Thần biết rằng Vương Nhất Bác không dễ dàng gì, nhưng không ngờ lúc còn nhỏ hắn lại có một mưu mô thâm sâu như vậy.
Nhưng mà hôm nay hắn đến nơi này một mình, hắn nhất định có lòng cứu Tiêu Chiến, sau đó phải ký hợp đồng này, dù không muốn hắn cũng phải ký, sau cùng thì tính mạng của cả hai bây giờ đều là trong tay y.
Vương Thần ủ rũ một hồi, vừa muốn nói, nhưng không có thời gian mở miệng, Vương Nhất Bác nói: “Tôi biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng tôi đã thông báo về vấn đề pháp lý của công ty trước khi tới.
Nếu tôi có bất kỳ chuyện gì, tất cả tài sản Thịnh Nguyên sở hữu sẽ được quyên góp cho tổ chức từ thiện, anh đến một xu cũng không nhận được.”
“Cho nên, nếu tôi không ký, anh cũng không làm gì được tôi.”
Vương Nhất Bác nói ra lời này, Vương Thần đã không kìm được nắm chặt tay, tức giận đến mức muốn đấm hắn ngay tại chỗ.
Một lúc sau, y nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đột nhiên nở nụ cười kỳ lạ, trầm giọng nói: “Tao không xử lý được mày, tao còn không xử lý được hắn sao?”
“Tao muốn xem, nếu tao cắt từng miếng thịt của hắn ra trước mặt mày, mày sẽ phản ứng như thế nào?”
Vương Thần vừa nói xong, đột nhiên đứng dậy, sau đó từ đâu lấy ra một con dao găm màu trắng, cắm vào lòng bàn tay kẹp cổ Tiêu Chiến, mũi dao hướng vào xương quai xanh của anh.Nếu Vương Nhất Bác không đồng ý ký, ngay lập thức anh sẽ bị y đâm một cách tàn nhẫn.
Vương Nhất Bác sắc mặt thoáng trầm xuống, nhưng không có bao nhiêu biến sắc, giống như đang đánh cược rằng y không dám đâm dao, y hoàn toàn không dám động chạm đến nhà họ Tiêu.
Và Vương Thần lúc này adrenaline* đã lên não rồi.
Y cực kỳ ghét đứa em trai lúc nào cũng chèn ép y.
Y rất háo hức đặt cược để giành được chiến thắng này.
Y chỉ muốn xem cách đối thủ hoảng sợ trước mặt mình.
Tiêu Chiến bị giam trong tình trạng suy sụp, mỗi giây đều giống như cực hình đối với anh, nhắm mắt lại quyết định không nhìn mặt Vương Nhất Bác nữa, nỗi đau trong lòng anh cũng giảm đi một chút.
Nhìn thấy động tác chậm chạp của Vương Nhất Bác, Vương Thần chế nhạo, đột nhiên, cánh tay của y lật úp lại, mũi dao hướng xuống, lập tức đâm vào mảnh thịt dưới xương quai xanh của Tiêu Chiến, máu đỏ tươi tuôn ra trong chốc lát.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Vương Nhất Bác đột nhiên co rút, gần như cùng lúc đó, bộ định vị trong cổ tay áo rung lên, không chút nghĩ ngợi liền lấy từ trong áo khoác da ra một khẩu súng lục thu nhỏ, nhanh như chớp, cầm nó đối với Vương Thần đang cưỡng ép Tiêu Chiến, phía sau là tên mặc áo đen đàn em của y, bắn liên tiếp hai phát súng.
Nghe thấy tiếng súng, những người khác trong phòng lập tức có phản ứng, thời điểm rút súng lục ra nhắm vào Vương Nhất Bác, cửa sổ và cửa sắt đột nhiên bị vô số cảnh sát mặc áo chống đạn đánh bật ra.
Sau khi bắn ngã Vương Thần và tên mặc đồ đen, Vương Nhất Bác nhanh chóng vượt qua bàn dài, ôm lấy Tiêu Chiến đang tái nhợt, cúi người trốn dưới bàn sắt dài.
Mười mấy người mặc đồ đen trong phòng nhanh chóng bị cảnh sát giải quyết, Vương Nhất Bác xé rách góc áo, nhanh chóng che chỗ Tiêu Chiến bị thương, giọng nói có chút run rẩy: “Không sao … Đừng sợ, không sao đâu … “.
Tiêu Chiến mấp máy môi, Vương Nhất Bác không nghe thấy anh nói gì, cúi người lại gần.
Hơi thở yếu ớt phun vào tai, trước khi Tiêu Chiến hôn mê, Vương Nhất Bác rõ ràng đã nghe thấy anh nói:
“Vương Nhất Bác … Chúng ta ly hôn đi.”
——
Chú thích:
Adrenaline: hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú… làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.
Adrenaline có thể bị phản ngược lại nếu mọi sự căng thẳng vượt quá mức và gây ra tăng tiết Adrenaline.
Chẳng hạn như các triệu chứng về việc sợ hãi, phấn kích quá mức hay bị ảnh hưởng lớn bởi tiếng ồn….