Nơi Tô Thanh hẹn gặp anh là một quán cà phê bình dân ít người, Tiêu Chiến bước vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy cô ngồi bên cửa sổ uống cà phê.
Có lẽ do thân phận minh tinh nên cô đeo một cặp kính râm lớn, khiến cho đôi má của cô ấy thêm trắng.
Thấy Tiêu Chiến đi tới, cô tháo kính râm đứng dậy, gật đầu với Tiêu Chiến như một lời chào.
“Anh muốn uống gì?” Cô hỏi.
Tiêu Chiến nói với người phục vụ bên cạnh: “Một cốc cà phê.”
Tô Thanh nhìn anh cười nhẹ, “Anh Tiêu, sáu năm qua anh đã thay đổi rất nhiều.”
Tiêu Chiến cũng cười đáp lại cô: “Cô Tô mới gặp tôi hai lần, không ngờ lại có trí nhớ tốt như vậy.”
Tô Thanh tự giễu: “Là diễn viên, tôi giỏi nhất chính là quan sát biểu cảm và tâm trạng.”
Tiêu Chiến quả thực rất phiền vì sự tồn tại của Tô Thanh, và dù họ chỉ gặp nhau một vài lần, nhưng anh luôn cảm thấy Vương Nhất Bác có vẻ có gì đó không rõ ràng với cô.
Nhưng bây giờ đã sáu năm trôi qua, Vương Nhất Bác không có phát sinh quan hệ gì với cô, có lẽ hai người đều vô tội.
Thực ra anh cũng khá tò mò về mục đích hẹn mình lần này của Tô Thanh, chẳng lẽ lại muốn cướp Vương Nhất Bác?
Cà phê được bưng đến, Tiêu Chiến nhấp một ngụm, hỏi: “Không biết hôm nay cô Tô muốn nói chuyện gì với tôi?”
Tô Thanh nở nụ cười, Tiêu Chiến phát hiện nụ cười của cô rất giống Vương Nhất Bác sáu năm trước, chưa từng chạm tới đáy mắt, tựa như trên đời này không có thứ gì có thể khiến cô thực sự vui vẻ.
“Gần đây, tôi tuyên bố rời khỏi làng giải trí.
Từ ngày mai, tôi dự định sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ trở lại Trung Quốc nữa.
Trước khi đi, tôi vẫn muốn nói với anh về quá khứ của Vương Nhất Bác.”
Tiêu Chiến yên lặng nhìn cô, ngón tay mảnh khảnh che ly cà phê, không biết cô đang nghĩ gì.
“Nhất Bác đã nói với anh về mối quan hệ của chúng tôi chưa?” Tô Thanh hỏi.
“Đã nói.” Tiêu Chiến gật đầu, “Em ấy nói cô là chị gái em ấy quen biết từ trước.”
Tô Thanh nói “ừm”, vẻ mặt có chút sững sờ, “Quả thực, em ấy từng là đệ đệ của tôi.
Chúng tôi cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện.”
Tô Thanh nói như nghĩ tới điều gì đột nhiên hơi nhíu mày nói: “Nghe nói lúc trước cậu ấy bị thương, dùng dao đâm vào ngực.
Hiện tại không sao chứ?”
“Ổn rồi,” Tiêu Chiến trả lời.
“Tốt quá …” Tô Thanh dường như đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn tưởng rằng … vụ kia sẽ lấy đi tính mạng của cậu ấy.”
Ngay khi cô ấy nói câu này, Tiêu Chiến dường như nhận ra điều gì đó, “Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì cậu ấy suýt chết khi còn nhỏ vì cố gắng cứu tôi.”
Sau đó, Tô Thanh kể cho Tiêu Chiến nghe một quá khứ cách đây rất lâu và rất dài.
Vương Nhất Bác chỉ mới năm sáu tuổi khi cô được gửi đến cô nhi viện, Tô Thanh hơn cậu vài tuổi, vì khi được gửi cô còn khá nhỏ nên không có ai nhận nuôi.
Ngay sau khi Vương Nhất Bác được đưa đến, Tô Thanh phát hiện ra các nhân viên của trại trẻ mồ côi dường như đang nhắm mục tiêu cụ thể đến hắn.
Như thấy gió cũng hùa theo gió để cô lập, ức hiếp hắn.
Về sau Tô Thanh thật sự không chịu nổi nữa, liền lén lút cùng Vương Nhất Bác ăn cơm, Tô Thanh giúp giặt quần áo nếu bị bẩn.
Dù Vương Nhất Bác không nói gì, nhưng thực ra trong lòng hắn rất biết ơn người chị này.
Sau đó, khi Vương Nhất Bác mười tuổi, một nam y tá trong cô nhi viện nhìn thấy Tô Thanh xinh đẹp, thậm chí còn lẻn vào phòng của Tô Thanh khi không có ai để gạ gẫm cô.
May mắn thay, khi sắp thành công, Vương Nhất Bác phát hiện đã lấy gậy đánh nam y tá suýt xuất huyết não.
Tuy nhiên, trong lúc hỗn chiến, Vương Nhất Bác cũng bị nam y tá dùng dao gọt hoa quả đâm vào đùi, máu chảy rất nhiều, sau đó được đưa đến bệnh viện, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể giúp hắn cầm máu, mấy ngày sau hắn mới hồi tỉnh.
Mất nửa năm mới có thể xuất viện.
“Bác sĩ nói cậu ấy bị rối loạn chức năng tiểu cầu bẩm sinh nên khó đông máu, một khi bị thương chảy máu thì thời gian hồi phục chậm hơn người khác từ 3-5 lần nên nếu chảy máu nhiều, có khả năng tử vong”.
Nghe được lời nói như vậy của Tô Thanh, bàn tay đặt trên bàn của Tiêu Chiến bất giác run lên.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ nói với anh hắn bị bệnh này, có nghĩa là, Vương Nhất Bác đã tự đâm mình vào ngày hôm đó, và hắn có thể sẽ không cứu được vì mất máu quá nhiều, nhưng dù thế, hắn vẫn làm như vậy mà không do dự.
“Sau khi xuất viện, Vương Nhất Bác dường như trở thành một con người khác, ai bắt nạt cậu ấy sẽ bị cậu ấy trả lại, vì bộ dạng thậm chí không màng tính mạng đó nên những người trong cô nhi viện bắt đầu sợ hãi cậu và dần dần họ không dám khiêu khích cậu nữa.”
Đồng thời, hắn cũng coi Tô Thanh như chị gái ruột của mình, hắn muốn Tô Thanh sống một cuộc sống tốt hơn.
Sau đó, Vương Nhất Bác tình cờ nhận được một công việc bán thời gian trong một nhà máy, công việc này tuy bẩn thỉu và mệt mỏi nhưng may mắn là kiếm được nhiều tiền.
Với khả năng làm việc xuất sắc của mình, cậu thiếu niên Vương Nhất Bác được giám đốc nhà máy đánh giá cao, sau đó, ông ta giới thiệu Tô Thanh đến nhà máy làm một số công việc nhẹ nhàng, nghĩ rằng hai người sẽ kiếm đủ tiền càng sớm càng tốt và tiếp tục quay trở lại trường.
Nói đến đây, Tô Thanh dừng một chút, cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Chuyện xảy ra sau đó là, dưới sự cám dỗ của tiền bạc, tôi đã lấy quản lý nhà máy, Nhất Bác biết tôi đã yên bề gia thất liền cắt đứt hoàn toàn liên lạc và quay lại trại trẻ mồ côi, sau đó ít lâu thì nghe tin cậu ấy về nhà họ Vương, rồi chúng tôi gần như trở thành người xa lạ”.
Tô Thanh uyển chuyển ngồi ở nơi đó, giống như đang kể chuyện của người khác, nhưng Tiêu Chiến lại nhìn thấy trong mắt cô có một tia tiếc nuối và cô đơn.
“Trước khi rời khỏi nhà máy, cậu ấy hỏi tôi tại sao lại chọn con đường này? Tiền bạc và quyền lực có quan trọng như vậy không? Tôi nói với cậu ấy: Đối với những người như chúng ta, thứ mà chúng ta thực sự có thể nắm giữ là vật chất, còn thứ ít xứng đáng nhất trên thế giới này là tình yêu.”
Nghe những lời của cô, Tiêu Chiến cảm thấy hỗn loạn nhất thời, anh lớn lên trong một gia đình giàu có, chưa trải qua cuộc sống nghèo khó như vậy, anh không thể đánh giá lời nói của Tô Thanh là đúng hay sai.
Tô Thanh vừa nói vừa để cà phê trên tay xuống, cô nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút mềm mại, “Đây chính là lý do hôm nay tôi hẹn nói chuyện riêng với anh, tôi nghĩ nếu không nói cho anh biết những chuyện này, tôi có thể cảm thấy rất hối hận.
Nhất Bác khi còn nhỏ đã phải trải qua một khoảng thời gian dài đầy rẫy khó khăn, sau này bị tôi truyền lửa cho cái nhìn sai lầm về cuộc sống, nhưng bản chất của cậu ấy không phải là máu lạnh, cũng không phải là xấu, ngược lại, tôi nghĩ cậu ấy là người tốt nhất, dũng cảm nhất mà tôi là từng gặp.”
“Là chị gái trước đây của cậu ấy, tôi chỉ mong những ngày tháng sau này, anh có thể bù đắp cho cậu ấy sự ấm áp mà cậu ấy thiếu thốn khi còn bé, cùng cậu ấy sống trọn đời.”
*
Tiêu Chiến lái xe về nhà, màn đêm đã buông xuống, anh đang lái xe trên con đường quanh núi, nhưng suy nghĩ của anh dường như bị kẹt trong quán cà phê hẻo lánh đó.
Anh nghĩ rằng anh đã biết đủ về Vương Nhất Bác, nhưng cho đến hôm nay anh mới nhận ra rằng có lẽ Vương Nhất Bác yêu anh nhiều hơn anh nghĩ.
Hắn chưa bao giờ được yêu thương từ khi còn là một đứa trẻ, và đã trải qua sự dạy dỗ sai lầm khi còn là một thiếu niên, cuối cùng, hắn đã học được cách yêu một người.
Trước đây anh không thể can dự.
Điều anh có thể làm trong tương lai là yêu Vương Nhất Bác nhiều hơn mỗi ngày, để hắn có thể cảm nhận nhiều nhất sự ấm áp từ gia đình, và những người yêu thương của hắn.
“Ba ba! Tại sao bây giờ ba mới về? Cha chuẩn bị gà tây, bánh pizza và bánh sô cô la.
Nếu ba không về, con sẽ ăn hết!”
Nhìn thấy xe của Tiêu Chiến lái vào biệt thự, Locke mỉm cười chạy ra khỏi phòng khách, trên người mặc một chiếc áo len sang trọng màu trắng như tuyết, lắc lắc đầu như một quả cầu tuyết nhỏ.
“Con ăn trước đi, đừng đợi ba.” Tiêu Chiến bế Locke lên, cười nói.
“Không!” Đứa nhỏ ngay thẳng từ chối, “Đây là lần đầu tiên nhà chúng ta đón đêm Giáng sinh, chúng ta làm sao có thể không đợi ba ba được?”
“Được, chúng ta cùng nhau ăn.”
Tiêu Chiến bước vào với Locke trong tay, Vương Nhất Bác đang đặt gà tây nướng trên bàn, ngay lập tức hỏi, “Sao anh về muộn vậy? Không phải dự án đã kết thúc sao?”
Tiêu Chiến mỉm cười, “Có một thiếu sót nhỏ, hiện tại đã xử lý xong.”
Sự việc kia không hề vui vẻ nên anh không nói cho Vương Nhất Bác biết anh đã đi gặp ai vào buổi chiều, vì một số chuyện đã là quá khứ rồi nên Vương Nhất Bác dường như không cần biết.
Vương Nhất Bác đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, để đêm Giáng sinh này thêm sinh động, họ đã gọi chú Dương và dì Trương đến dùng bữa cùng, vô số tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập căn biệt thự trên đỉnh đồi vắng lặng năm xưa.
Sau bữa tối sum họp, Locke muốn đốt pháo hoa, Tiêu Chiến liền mặc áo ấm cho cậu, ba người họ ra ngoài sân.
Vương Nhất Bác đốt lửa phía trước, Tiêu Chiến và Locke đứng đợi cách đó không xa bịt tai lại, sau vài giây, pháo hoa rực rỡ tỏa ra trên không, phản chiếu toàn bộ bầu trời đêm thành một sắc màu rực rỡ.
Locke nhảy cẫng lên sung sướng, Tiêu Chiến nhìn lên bầu trời pháo hoa, tuy rằng khuôn mặt tươi cười, nhưng đôi mắt lại ầng ậc nước.
“Làm sao vậy? Anh không vui sao?” Vương Nhất Bác đi tới, nhẹ nhàng nắm tay anh, nhẹ giọng hỏi.
“Không.” Tiêu Chiến khịt mũi, “Lạnh quá.”
“Vậy thì em sẽ ôm anh để anh ấm hơn.”
Vương Nhất Bác mở chiếc áo khoác rộng rãi kéo Tiêu Chiến vào lòng mình.
“Catherine đã gọi cho em hàng chục cuộc.
Sau Giáng sinh, em sẽ đến công ty mới.
Em có thể dành ít thời gian hơn cho anh và con, nhưng em sẽ cố gắng về nhà sớm nhất có thể mỗi ngày.”
Sáu năm trước, Vương Nhất Bác đã chú ý đến ngành bất động sản ở thành phố S, nơi có nhiều dư địa để phát triển.
Mặc dù Thịnh Nguyên Jewelry đã thống trị thành phố S trong nhiều thập kỷ, nhưng sự phát triển của nó chưa bao giờ bắt kịp Kim Thái.
Hơn nữa, sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác không có ý định tranh giành thị trường với Tiêu Khả nên đã đầu tư thành lập một công ty bất động sản, nhưng để tránh nhầm lẫn với kế toán của Thịnh Nguyên, pháp nhân danh nghĩa của công ty đã luôn là người thay thế tạm thời Catherine.
Hiện quy mô của công ty bất động sản này thuộc hàng tốt nhất ở thành phố S, lợi nhuận hàng năm của công ty này thậm chí còn vượt qua Thịnh Nguyên.
Giờ là lúc Vương Nhất Bác lên nắm quyền.
“Được.” Tiêu Chiến dựa vào Vương Nhất Bác, nhìn Locke vui vẻ vẫy một cây gậy thần tiên bên cạnh, mọi thứ thật đơn giản và thật hạnh phúc.
Một lúc sau, anh đột nhiên gọi tên Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: “Ngày mai chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn nhé?”
Vừa nói lời này, Vương Nhất Bác sững sờ vài giây, sau đó kinh ngạc nhìn anh, “Thật sao? Anh sao đột nhiên…”
“Anh chỉ cảm thấy chúng ta dường như không có nhiều thời gian.” Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt sáng hơn pháo hoa lộng lẫy, “Anh muốn trân trọng từng ngày chúng ta ở bên nhau.”
Thời gian như đứng yên, vài giây sau, Vương Nhất Bác đột nhiên siết chặt vòng tay, áp vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Em yêu anh, Tiêu Chiến.”
Tiêu Chiến cười với hắn, chớp chớp đôi mắt long lanh vì xúc động: “Anh cũng yêu em, Vương Nhất Bác.”
Pháo hoa Giáng sinh đã được đốt hết, nhưng bầu trời đầy sao đã thay thế chúng, tiếp tục soi sáng con đường mọi người tiến về phía trước.
Gặp anh trên danh nghĩa hôn nhân, ở bên anh nhân danh tình yêu, nếu quá khứ của chúng ta không như ý, thì hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
Con đường phía trước chưa biết, anh và em cùng nhau đi qua, nhân gian khói lửa, anh nguyện phó thác quãng đời còn lại cho em.
–Hoàn chính văn–.