Alvin là người yêu của Tiêu Chiến khi anh còn học ở Anh, y cũng là người người yêu cũ duy nhất của anh trong suốt hơn hai mươi năm qua.
Không giống như Vương Nhất Bác, Alvin là một người ôn nhu lãng mạn.
Trong một lần Tiêu Chiến tham gia buổi triển lãm đồ trang sức, anh bị thu hút bởi chiếc vòng cổ kim cương được thiết kế độc đáo trong tủ trưng bày, trùng hợp, trong sự kiện này, anh đã gặp người thiết kế chiếc vòng, Alvin, cuối cùng hai người đã trở thành bạn bè.
Không lâu sau đó, Alvin đã bày tỏ với anh, nói rằng y thích anh và muốn ở bên anh.
Tiêu Chiến biết một ngày nào đó anh sẽ trở về Trung Quốc, còn Alvin mới nhập cư vào Anh cách đây không lâu, đoạn tình cảm này có lẽ sẽ không thể lâu dài.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh vẫn đồng ý.
Đã từng có lần, Alvin hỏi anh tại sao lại đồng ý ở bên y, Tiêu Chiến đầu cũng không ngoảnh lại, đáp: “Em thích đường nét khuôn mặt anh, rất hoàn mỹ.”
Alvin cảm thấy buồn cười, nhưng Tiêu Chiến rất nhanh đã nói tiếp: “Em muốn thử mùi vị của tình yêu.
Em chưa từng yêu ai.”
Alvin và Tiêu Chiến đã ở bên nhau hơn nửa năm, y quả thực là một đàn ông thực thụ.
Bởi vì một khi Omega đã được đánh dấu, việc rửa sạch dấu vết sẽ là một quá trình đau đớn, vì vậy những hành động thân mật nhất của họ trong giai đoạn này chỉ giới hạn ở việc hôn và ôm.
Nửa năm sau, Tiêu Chiến học xong muốn trở về Trung Quốc, Alvin và anh chia tay trong êm đẹp.
Ngày trước khi đi, Alvin còn chu đáo lái xe đưa anh đến sân bay, Tiêu Chiến nhìn đường nét góc cạnh của y, đột nhiên nói: “Ngày hôm qua chúng ta chia tay, em đã nghĩ đến một người.”
Alvin hỏi đó là ai.
Tiêu Chiến nói: “Một người mà em biết khi em chừng mười sáu tuổi.
Khi đó, bọn em bị bắt cóc cùng nhau.
Cậu ấy để lại chai nước cuối cùng cho em và cậu ấy suýt chết vì mất nước.”
Alvin sửng sốt, hỏi: “Tại sao anh chưa từng nghe em nhắc tới?”
Tiêu Chiến nhìn kính xe, dường như đang suy nghĩ điều gì, “Về sau bọn em cũng chưa bao giờ gặp lại nữa.”
Alvin im lặng một lúc lâu mới nói với anh: “A Chiến, em đang muốn nói gì?”
“Em chỉ đang nghĩ …” Tiêu Chiến dừng lại, gương mặt thiếu niên trong trí nhớ như từ từ hiện ra trước mắt, “Nếu là anh, anh có để lại cho em chai nước cuối cùng đó không?”
Alvin chưa kịp trả lời thì Tiêu Chiến đã cười nhạt nhìn anh, “Em không nghĩ là anh sẽ làm vậy.
Nếu là em, em sẽ để lại cho anh.
Ngoài những yếu tố khách quan khác, có lẽ đây là lý do thực sự khiến chúng ta chia tay.”
*
Chiếc Bentley màu trắng đang lái trong bóng tối, đã một năm không gặp, trong mắt Alvin, Tiêu Chiến vẫn cuốn hút như trước.
Hắn không ngờ Tiêu Chiêu lại kết hôn nhanh như vậy, trong bữa tiệc, nhìn thấy Alpha sắc mặt lạnh lùng ôm eo Tiêu Chiến, Alvin không thể nói là không có hối hận cùng buồn bực.
“Người đàn ông mà em đã kết hôn …” Alvin nhìn anh hỏi, “Có phải là người đã để lại cho em chai nước cuối cùng?”
Nghe y nói, Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
“Anh đoán vậy.” Alvin cười nhạt.
“Sao anh biết?” Tiêu Chiến hỏi anh.
“Vì Chiến Chiến, em thực sự là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.” Alvin nói và mỉm cười “Nếu không phải cậu ấy, có lẽ em đã không kết hôn sớm như vậy”.
Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, không tiếp tục đề tài, hỏi y: “Sao anh lại tới Trung Quốc?”
“Tham gia tiệc từ thiện, nhân tiện muốn gặp em, thật không ngờ em đã kết hôn.”
Tiêu Chiến giả vờ như không nghe thấy ý của y, “Khi nào anh quay lại?” Anh hỏi.
Alvin chớp mắt và nói, “Có thể không quay về nữa.
Anh hiện đang chọn một mặt bằng.
Tương lai có thể mở một studio ở đây.”
Mặc dù Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên với quyết định của y, nhưng anh không thể hỏi gì thêm.
Đi theo chỉ dẫn, xe chạy tới đường vành đai, nhìn thấy vẻ mặt có chút cô đơn của Tiêu Chiến, Alvin không khỏi hỏi: “Sao, cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc sao?”
Tiêu Chiến nheo lại vẻ mặt, đưa mắt nhìn cảnh đêm quen thuộc ngoài cửa sổ, “Không, tốt lắm.”
“Thế tốt rồi, đây là danh thiếp của anh.” Alvin vừa nói vừa lấy ra một tấm danh thiếp vàng nhạt từ trong hộp, “Nếu sau này không vui, cứ tự nhiên mà gọi cho anh, nhưng… anh hy vọng em mãi mãi sẽ hạnh phúc.
“
Buổi tối uống quá nhiều rượu, Tiêu Chiến sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là cười đáp: “Em nhận lời nói tốt của anh.”
“Chiến Chiến …” Alvin ngập ngừng trước khi nói: “Tình yêu không được trân trọng có thể gây tổn thương.
Suy cho cùng, con người ta ích kỷ.
Yêu cũng được, nhưng ít nhất, đừng yêu quá nhiều.”
Tiêu Chiến nhìn y một lát, không khỏi rơi vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu, xe chạy tới cửa biệt thự, Tiêu Chiến xuống xe, cuối cùng Alvin cũng ôm anh một cái, cười nói: “Tiêu Chiến, anh thật may mắn khi gặp được em.
Anh chỉ muốn nói với em, dù khi nào, em vẫn là viên kim cương sáng nhất trong trái tim anh.
“
*
Chiếc xe mà Vương Nhất Bác đậu ở một góc khuất không xa khu biệt thự, mãi đến khi chiếc Bentley màu trắng quay đầu lái xuống núi, quản lý sảnh mới thở ra một hơi yếu ớt.
Nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau xe ánh mắt lạnh lùng, nhất thời không dám nói gì.
Một lúc sau, cho đến khi Tiêu Chiến bước vào cửa biệt thự biến mất vào màn đêm sâu thẳm, Vương Nhất Bác mới nói: “Anh về trước đi.
Hôm nay anh vất vả rồi, ngày mai được nghỉ nửa ngày.”
“Không sao đâu Vương tổng, không vất vả.” Quản lý thận trọng nói: “Hôm nay chắc anh rất mệt.
Anh về nghỉ ngơi sớm đi.”
Vương Nhất Bác gật đầu, nhàn nhạt mở cửa xe, sải chân bước vào biệt thự.
Nhìn thấy hắn im lặng bước về phía trước, người quản lý không khỏi thở dài ngao ngán, than thở rằng số phận quá bất công với mình bắt mình phải xem một màn kịch đẫm máu của sếp.
Tối nay Tiêu Chiến đã uống quá nhiều rượu, anh gắng gượng tỉnh táo trên xe của Alvin.
Anh nằm vật ra giường một lúc, thấy lạnh cả người, dạ dày vô cùng khó chịu.
Không biết đã bao lâu, anh đang nửa mê nửa tỉnh, cửa phòng ngủ được mở ra, sau đó cảm nhận được một bàn tay rộng rãi ấm áp đang phủ lên trán mình, rồi lại nhanh chóng dời đi.
“Anh bị sốt.” Giọng nói rất trầm, là giọng của Vương Nhất Bác.
Anh mở mắt ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy là khuôn hàm góc cạnh của Vương Nhất Bác.
“Vậy sao?” Anh sững sờ hỏi.
“Ừ.” Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường hỏi hắn: “Có cần gọi bác sĩ không?
“Không cần, trong tủ thuốc có thuốc hạ sốt.” Tiêu Chiến mặt mày bị sốt đến đỏ bừng, giọng nói cũng không còn bao nhiêu sức lực, “Aspirin, em có thể lấy cho anh.”
“Có ổn không?” Vương Nhất Bác cau mày.
“Ừ.” Tiêu Chiến lại thu mình vào trong chăn bông nói, “Lúc bị sốt anh vẫn hay uống.
Anh chỉ cần ngủ một giấc là được.”
Một lúc sau Vương Nhất Bác giúp anh uống thuốc, thuốc phát huy tác dụng Tiêu Chiến nhanh chóng hạ sốt, nhưng triệu chứng đau bụng cũng không cải thiện bao nhiêu, cả người còn có chút mệt mỏi.
Tiêu Chiến dựa vào trên giường, do dự một chút, vẫn là muốn hỏi, “Đêm nay sao không tới đón anh?”
“Một khách hàng bị ngộ độc thực phẩm phải nhập viện sau khi ăn ở khách sạn, em phải tới đó giải quyết, nên mọi việc xong muộn”, Vương Nhất Bác giải thích.
“Em có biết hôm nay ai đưa anh về không?” Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.
Vương Nhất Bác không trả lời, mà nhìn anh rồi im lặng.
“Bạn trai cũ của anh.” Tiêu Chiến nhìn vào mắt anh ấy và nói, “Người duy nhất anh từng hẹn hò trước khi kết hôn.”
Vương Nhất Bác cùng anh nhìn nhau mấy giây, liền cụp mắt xuống, thu dọn lọ thuốc trên bàn, vẻ mặt bình tĩnh vang lên “Ồ”.
“Em không tò mò muốn biết anh ấy là người như thế nào sao?” Có lẽ bởi vì bệnh, giọng nói của Tiêu Chiến như giọng mũi.
Vương Nhất Bác giương mắt dửng dưng nhìn anh, “Đã chia tay rồi, em sao phải quan tâm.”
Vừa nói ra lời này, lòng Tiêu Chiến như bị nhói, không khỏi hỏi: “Em căn bản không để ý đến hắn, cũng không để ý đến anh?”
“Đừng làm loạn nữa.” Vương Nhất Bác đứng dậy rót thêm một cốc nước cho anh, “Anh đang ốm, cần nghỉ ngơi.”
Tiêu Chiến chỉ nhìn hắn một cái, cũng không có duỗi tay ra cầm lấy cốc nước, từ trước đến nay tính tình ôn hòa, thật sự là hiếm có khí pháp như hôm nay.
Một lúc sau, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn về phía cửa sổ rộng lớn, nói: “Dạ dày anh khó chịu.
Anh muốn uống canh nấm trắng nấu đường phèn.
Em tự nấu.”
Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn anh, thở ra một hơi, thì thầm đáp lại “Được”, bước xuống lầu.
Nhìn bóng lưng của hắn, Tiêu Chiến đột nhiên có chút buồn bực, đêm nay anh làm sao có thể trở thành loại người mà anh đã từng ghét nhất.
Khoảng nửa giờ sau, Vương Nhất Bác bưng một bát canh đường phèn nấm trắng lên lầu, hắn tay bưng bát canh, múc một thìa đút cho Tiêu Chiến ăn.
Tiêu Chiến liếc hắn một cái, rũ xuống hàng mi dài, nhấp một ngụm.
Hương vị khá đúng, có chút hơi quá ngọt.
“Ngọt quá.” Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn anh, “Anh không thích ngọt sao?”
Mặc dù Tiêu Chiến đã nói như vậy, nhưng thìa tiếp theo hắn đút, anh cũng không từ chối, anh nhai nấm trắng mềm, vẻ mặt dịu đi, “Nhưng thật ra rất ngọt, em cho nhiều đường quá.” Anh nói.
“Được, em nếm thử xem.” Vương Nhất Bác vừa đặt bát cháo xuống, hắn đột nhiên nâng cằm Tiêu Chiến lên, cúi người hôn lên môi anh, dùng đầu lưỡi liếm láp, nhưng rất nhanh liền thả ra.
“Thực sự là quá ngọt, lần sau sẽ chú ý.” Hắn mặt không biểu cảm nói.
Sau nụ hôn, bầu không khí chìm vào im lặng, Tiêu Chiến nhìn hắn không chớp mắt, nỗi buồn và sự bất bình tích tụ cả đêm dường như bùng phát vào lúc này, đôi mắt anh đỏ hoe nhìn người trước mặt nói, “Vương Nhất Bác, ý em là gì?”
“Không có ý gì.” Vương Nhất Bác cong ngón tay, chạm nhẹ vào má anh, nói nhỏ: “Em chỉ muốn dỗ anh thôi.”.