Bảy
Chạy ra khỏi khách sạn của Trần Ký, Tiêu Chiến nhận thức được rằng mình lại bị theo dõi.
Trong tiềm thức anh muốn tháo chạy, nhưng hai chân mềm nhũn không bước nổi bước lớn, vừa đi vừa run.
"Chỉ cần đến đồn cảnh sát là xong, Tiêu Chiến, mày đừng sợ." Anh tự trấn an mình.
Trên đường nhiều người qua lại, hung thủ sẽ không dám trực tiếp ra tay, có lẽ hắn phải chờ một thời cơ khác.
Tiêu Chiến ánh mắt lóe lên, gõ cửa kính xe taxi bên đường, thấp giọng nói: "Ông chủ, có người đang theo dõi tôi, ông cho tôi đi một chuyến được không?"
Người lái xe không nói gì, mở cửa cho anh lên.
Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy, chui vào đóng chặt cửa xe, cảm ơn tài xế rối rít.
Chiếc xe ngay lập tức phóng rất nhanh.
Anh nhìn lại người đàn ông bí ẩn bị bỏ đằng sau, tay cầm con dao nhọn đang đứng đó, ủ rũ nhìn về hướng taxi vừa rời đi, hắn bỏ cuộc không đi theo nữa.
Đã mười phút trôi qua, Tiêu Chiến vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, bắt gặp người lái xe đang nhìn mình chằm chằm, bốn mắt đối nhau, gã đeo mặt nạ đen giống như tên sát nhân máu lạnh.
Trong nháy mắt, Tiêu Chiến chợt nhớ ra chính mình chưa hề nói sẽ đi đâu, vậy mà tài xế đã đáp ứng không cần hỏi địa điểm.
Trên đường vắng heo vắng hút, thỉnh thoảng có vài bóng cây chết khô chạy ngang qua cửa kính, đây nào phải đường dẫn tới đồn cảnh sát, ngược lại càng đi càng thấy hoang vu.
Trái tim đang chùng xuống lập tức nhảy dựng lên.
Anh liều lĩnh phá cửa, nhưng xe đã bị chốt khóa.
Linh cảm có điều gì đó không ổn sắp xảy ra với mình, tài xế nhấn ga phóng xuống phía dưới.
"Cho tôi ra khỏi xe!"
" Ông là người xấu, mau thả tôi ra!!"
Người lái xe vẫn không nói gì.
Tiêu Chiến nhào lên hàng ghế trước nắm lấy tay lái, vờn nhau với gã hết bên trái đến bên phải, hai người ở trên xe tranh chấp như đánh vật.
Tên tài xế mất tập trung đẩy mạnh anh ra, không nhịn được mắng:
"Đồ điên! Muốn chết cũng đâu dễ như thế!"
Cả hai quyết liệt tranh nhau vô lăng, chiếc xe lạng lách trên đường vắng, không kịp định hướng mà húc văng mấy cây xanh bên đường.
Biển số xe bị phun sơn đen kịt ngày càng mờ ảo qua camera giám sát, cuối cùng đập vào bia đá ầm một tiếng, thân xe cũ kỹ không chống được lực quăng quật trực diện, túi khí bắt đầu rò rỉ.
Đau đớn bao trùm toàn thân, như thể nội tạng đặt nhầm chỗ, Tiêu Chiến đập đầu vào tấm kính, sắc mặt tái nhợt vì đau, máu chảy ra từ trán làm mờ cả hai mắt.
Anh lần mò tìm điện thoại nhấn nút liên lạc khẩn cấp.
Vương Nhất Bác đã đặt sẵn nó, hắn từng nói: "Nếu anh gặp nguy hiểm, hãy nhấn phím này, em nhất định sẽ tìm thấy anh."
Gã tài xế quyết liệt kéo cửa, lôi anh ra khỏi xe, ném bụp xuống đất.
Gã phát hiện Tiêu Chiến trên tay đang cầm điện thoại liền giật ngay lấy, dùng chân đạp nát.
"Mẹ kiếp, hiện tại mày còn muốn gọi cảnh sát cơ đấy, để xem tao có giết mày không!"
Gã lái xe chính xác là một kẻ bắt cóc, gã chụp vài tấm hình của Tiêu Chiến rồi gọi cho đồng bọn, dường như bọn chúng đang tìm cách đối phó.
Đau quá, nhưng anh không còn chút sức lực nào, đứng lên cũng không nổi, chỉ có thể cuộn mình co quắp trên mặt đất.
Sau đấy không hiểu chuyện gì xảy ra mà gã kia bắt đầu văng tục, chửi cha chửi mẹ, miễn cưỡng đưa điện thoại dí vào tai Tiêu Chiến.
Người ở đầu dây bên kia bật máy biến giọng, cười rất sảng khoái, hắn nói:
"Người họ Vương đã bảo vệ anh rất tốt."
"Nhìn xem bây giờ anh tàn tạ thế nào đi kìa?"
" Anh không phải thích giả bộ kiêu ngạo sao? Được.
Tôi cho anh thoải mái giả bộ! Hahaha.."
Tiêu Chiến cảm thấy ý thức chính mình dần tan rã, trong hơi thở phảng phất vị máu tươi, anh không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Tất cả những gì anh nhớ là tiếng nói cay độc sau cùng của gã tài xế, gã hỏi kẻ thần bí trước khi bước đi: "...Chúng ta có nên dìm nó xuống hồ không?"
Có một hồ nước nằm cách đó không xa, im ả không gợn sóng, gần giống như một vũng nước đọng.
Nếu Tiêu Chiến chìm xuống đáy hồ, sẽ chẳng ai hay biết, chẳng ai đoái hoài đến, anh sẽ từ từ chết ngạt trong âm thầm, chẳng còn lại gì ngoài xương cốt.
" Vương Nhất Bác...Em đang ở đâu rồi.".