Mười hai.
Cách duy nhất để giải quyết mối đe dọa là đối đầu với nó.
Tiêu Chiến trở về sống trong căn hộ của mình, chờ đợi kẻ săn mồi đến một lần nữa.
Lần này anh không hề sợ hãi, anh biết Vương Nhất Bác sẽ luôn yểm trợ phía sau.
Và hắn bắt đầu chơi đùa với cảnh sát.
Sau khi tìm ra manh mối, Vương Nhất Bác đã cắt lưỡi của kẻ bắt cóc, buộc nó bằng năm bông hoa, ném vào sở cảnh sát.
Cảnh sát trưởng rất tức giận, tuyên bố rằng mình nhất định phải mang tên khốn này về quy án.
Vương Nhất Bác vừa nghĩ đã thấy buồn cười, mấy ngày nay hắn thả mồi câu mà đến cái rắm họ cũng không bắt nổi.
Theo lời kể của gã bắt cóc, chủ nhân đã đặc biệt căn dặn không được giết bất cứ ai.
Trong vụ bắt cóc đó, gã giả dạng làm tài xế lừa Tiêu Chiến đi, nhưng không rõ mục đích cuối cùng là gì.
Chơi trò mèo vờn chuột.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, cần bao nhiêu biến thái để làm ra hành vi ngu ngốc như vậy.
Đối với những việc ngoài lề, gã bắt cóc từ chối nói thêm, nhưng gã ta tiết lộ rằng mình biết một số điều bí mật.
Dưới hầm rải đầy dao lớn nhỏ, rất sắc bén.
Vương Nhất Bác chọn bừa vài con dao, chém ngẫu nhiên lên mặt tù nhân, máu tươi lập tức phun tung tóe.
Cơn đau chưa quá thống khổ, nhưng đe dọa không thể nghi ngờ.
" Nếu mày chịu viết ra tên kẻ chủ mưu, có lẽ sẽ giữ được mạng."
"....Một người mặt trắng và một người mặt đỏ...!"
"Thật là." Tiêu Chiến hai mắt trùng xuống, cầm lấy nước muối trên bàn gỗ đổ lên mặt gã, rắc muối lên vết thương giống như đổ axit sunfuric, khiến người ta đau đớn không chịu nổi.
"Anh nghĩ tôi đang chơi trò hề với anh sao? Thấy buồn cười lắm à? Tôi căng thẳng nhiều ngày đến mức muốn tự tử để khỏi phát điên, thế mà anh vẫn còn sống sờ sờ ở đây, hửm?
Tù nhân bị giam giữ dưới tầng hầm để chịu sự tra tấn.
Anh phải đau khổ gấp trăm lần tôi, trước khi màn kịch này chốt hạ.
Hôm nay bớt một ngón tay, ngày mai mù một mắt, và cứ như vậy mỗi ngày, cuối cùng kẻ giết người cũng không nhịn được, hét lên như điên khi nhìn thấy Tiêu Chiến.
Chiếc búa trong góc từng chút từng chút đập nát các khớp xương, và những chiếc kẹp trên tường đã làm chín thịt hốc mắt của gã.
Chờ đợi cơn đau ập đến mà không thể chống cự, là sự tra tấn dã man cả về thể xác lẫn tinh thần.
Thường thì những người càng có vẻ ngoài hiền lành, lịch thiệp bao nhiêu thì sự nổi loạn bên trong càng mãnh liệt bấy nhiêu.
Vương Nhất Bác đánh thức cơn điên của mình, kéo Tiêu Chiến đi trên lớp băng mỏng giữa hai thế giới, khiêu vũ với gió tanh mưa máu.
" Tôi biết anh ta là ai! Tôi đã nhìn thấy anh ta đi theo anh.
Nhưng xin hãy để tôi được sống."
" Vậy sao?...!Có điều bây giờ tôi không muốn nghe"
Tiêu Chiến vỗ vỗ xương hàm nhô ra của gã.
" Quên việc được sống đó đi, tôi sẽ ngồi tù cả đời.
"
Mười ba.
Vương Nhất Bác nói rằng người muốn giết anh là Trần Ký..