Vương Nhất Bác giấc ngủ thường không sâu, Tiêu Chiến lật đi lật lại chăn mấy lần xác nhận người bên cạnh đã ngủ say, mới dám cẩn thận xuống giường.
Anh không có thời gian để đóng gói hành lý, việc cần làm bây giờ là nhanh chóng cài nút áo và bỏ trốn.
Trước khi cánh cửa đóng lại, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác thêm lần nữa.
Khuôn mặt ngủ say vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn, nhưng chính gương mặt này lại khiến anh cảm thấy khiếp sợ.
Lớp vỏ trắng tinh làm mờ đi những tham vọng bệnh hoạn.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, đôi đồng tử giãn ra trong bóng tối, lạnh như băng tuyết vĩnh cửu vùng Nam Cực.
Mười tám.
"Taxi, cho tôi ra sân bay."
Tiêu Chiến đã đặt chuyến bay muộn nhất đến Nhật Bản.
Trước khi lên xe, anh để ý gương mặt tài xế, không có khẩu trang đen, điều này khiến anh tạm an tâm.
Sau sự cố lần đó, Tiêu Chiến buộc phải cảnh giác và nhạy cảm hơn bình thường.
Người lái xe rất tốt bụng, ông ta dường như không hiểu tại sao hành khách lại căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng trò chuyện để giải tỏa bớt bầu không khí, bật radio giúp Tiêu Chiến thoải mái hơn.
Giống như một thiếu niên nổi loạn lần đầu tiên trốn khỏi nhà, hồi hộp đến mức nhịp thở rối loạn, Tiêu Chiến liên tục xem lại thông báo đặt chuyến bay thành công trên điện thoại, đột nhiên không biết mình nên đi đâu hoặc phải sống như thế nào.
Tất cả các mục tiêu hay ý tưởng của anh ấy đều được truyền lửa bởi Vương Nhất Bác, và dường như sẽ không còn gì nữa, nếu không có Vương Nhất Bác.
Có lẽ bởi Vương Nhất Bác đêm đó miêu tả quá sống động, Tiêu Chiến đã nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh mẹ hắn đang từ tầng thượng nhảy xuống.
Những tiếng nói ồn vào vo ve dưới mặt đất.
Bà ấy có từng hối hận? Có đau lòng không?
Bà ấy có yêu người đàn ông đó không? Có tuyệt vọng không?
Và liệu mình có trở thành người tiếp theo nhảy xuống vực thẳm?
Cảm xúc nuốt chửng lý trí, mắc kẹt trong cạm bẫy của người khác, không thể thoát ra, không thể tự giúp mình.
Mặc dù đã quấn lên lớp quần áo đủ dày, Tiêu Chiến vẫn rùng mình vì lạnh, nỗi sợ hãi trào dâng từ tận đáy lòng.
Giống như nếu bạn chưa nếm thử ma túy, bạn sẽ nghĩ rằng nó chẳng là gì ghê ghớm cả, làm sao có thể nghiện được.
Nhưng khi bạn nếm thử rồi, khi trái tim mơ hồ không kiểm soát được, bạn bắt đầu hoảng sợ.
Bạn sợ rằng cuộc sống của chính mình nhất định phải bị hủy hoại.
"Có muốn bật điều hòa không?" Người tài xế ân cần hỏi, khi thấy Tiêu Chiến liên tục xoa tay.
Người có cảm xúc mạnh thường vô thức làm vài hành động nhỏ để giải khuây, anh lắc đầu:
"Cảm ơn bác tài, không cần đâu."
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn cắt bớt mạch suy nghĩ đang rối ren.
Nhưng chiếc motor quen thuộc qua kính chiếu hậu hiện lên quá mức rõ ràng, nó đang theo sát taxi, khoảng cách chỉ còn chừng vài mét.
"Tại sao mũ bảo hiểm của em lại là màu xanh lá cây?"
"Em thích màu xanh."
" Thế em có thích đội mũ xanh không?" ( *Đội mũ xanh ám chỉ bị cắm sừng)
"Anh dám?"
Đó là Vương Nhất Bác!
Tiêu Chiến nhất thời quên thở, tay nắm chặt điện thoại, tấm vé đó là hy vọng cuối cùng của anh.
"Bác tài, làm ơn lái xe nhanh hơn, làm ơn, càng nhanh càng tốt!"
Dù đang phân vân, nhưng khi nghe thấy tiếng nức nở của Tiêu Chiến, tài xế cũng không hỏi thêm câu, lập tức đạp ga, tăng đến tốc độ nhanh nhất trong phạm vi quy định.
Hai chiếc xe có kích thước chênh lệch lớn lao ganh nhau trên đường cao tốc với tốc độ gần 70 dặm/giờ, luồng gió cuộn lên khiến mắt người lạnh buốt.
Cuối cùng, chiếc xe bốn bánh vẫn chiến thắng, Tiêu Chiến ném xuống một trăm tệ, xuống xe chưa kịp lấy tiền thừa, để lại tài xế phía sau hét lên, "Quý khách! Tôi không có đủ tiền thối."
" Tiền nào của nấy! "
"Các hành khách thân mến, chuyến bay 1823 đã bị hoãn do gặp một số trục trặc và sẽ sẵn sàng cất cánh sau nửa giờ nữa..."
Chúa đang chống lại anh.
Tim Tiêu Chiến chệch thêm một nhịp, anh vỡ òa nức nở.
Vương Nhất Bác sắp đến, và anh ấy không biết phải làm gì.
"Mẹ, con muốn đi toilet..."
Một người lớn dẫn đứa trẻ đi về hướng nhà vệ sinh.
Đúng rồi, đó là nơi tuyệt vời để ẩn nấp!
Tiêu Chiến quay đầu lại, chạy vào nhà vệ sinh nam.
Chỉ cần anh sống sót qua nửa giờ này, lên máy bay và đi đến Nhật Bản, Vương Nhất Bác sẽ không thể nào tìm được anh ấy.
Trong WC không có ai, Tiêu Chiến vừa rửa vừa tát nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo.
Nhìn mình trong gương, vừa hèn nhát vừa tiều tụy, anh bỗng cảm thấy thật xa lạ.
Người trong gương càng ngày càng cách xa Tiêu Chiến, đóa hoa Cao Linh từng được hàng nghìn người săn đón năm xưa.
Trong quá khứ, Tiêu Chiến là mặt trời, với các hành tinh xoay quanh anh, giống như các vì sao vây giữa mặt trăng.
Tiêu Chiến của hiện tại, bị cô lập với tất cả mọi người, chỉ có thể xoay quanh Vương Nhất Bác, khiêm tốn đến tận xương tủy.
Nếu đây là mục tiêu của Vương Nhất Bác, thì hắn đã đắc thắng hoàn toàn.
Không còn thời gian để suy nghĩ cáu kỉnh nữa.
Tiêu Chiến xoay người đi sâu vào trong nhà vệ sinh, cố gắng tìm ngăn tủ nào đó tạm trốn một lúc.
Bỗng đầu đụng phải một cơ thể cứng rắn, anh vội vàng nói: " Tôi xin lỗi"
Ánh mắt lóe lên, máu nóng toàn thân đông cứng ngay lập tức.
Là Vương Nhất Bác đang mỉm cười.
" Tiêu Chiến, em bắt được anh rồi.".