Chương 14: Người trong lòng
Tú bà Ngân Diêu của Di Phương lâu tuổi không lớn, cũng đã lăn lộn nhiều năm trong chốn phong nguyệt, vương công quý tộc to to nhỏ nhỏ trong kinh thành nàng đều quen hết.
Đã nhiều ngày Tạ Doãn chưa đặt chân đến đây, nhưng nàng lại không hề lạ mặt, vừa thấy hắn từ xa thì đã xách làn váy màu sắc diễm lệ xuyên qua đám người, uyển chuyển bước lại đây.
"Ôi chao Ngũ điện hạ của ta, đã lâu rồi ngài không đến đây đấy nhé!" Nàng phất khăn tay lướt qua bên tai Tạ Doãn, tươi cười nịnh nọt: "Nguyệt Hồ nhớ ngài lắm đấy, còn tưởng rằng ngài đã quên người ta luôn rồi, vô duyên vô cớ làm cô nương của chúng ta đau lòng."
Trên người nàng có một mùi thơm nồng đậm, sực nức đến mức Ngôn Băng Vân theo phản xạ lui về phía sau vài bước, Tạ Doãn lại giống như đã quen rồi, khoanh tay cười nói:
"Gần đây công vụ bộn bề, vất vả lắm mới có được một ngày rảnh rỗi, chẳng phải là đã đến rồi đây sao?"
Ngân Diêu cười khúc khích, nói:
"Biết là Ngũ điện hạ sẽ không tuyệt tình như vậy mà."
Nàng hướng ánh mắt thăm dò về phía sau hắn, hỏi:
"Ôi, vị tiểu ca ca này hình như là ta chưa từng gặp thì phải."
"Ngôn Băng Vân." Tạ Doãn thuận miệng đáp: "Thị vệ vừa được phân đến phủ."
"Khuôn mặt này của Ngôn công tử đúng thật là..." Ngân Diêu khoa trương mà cảm thán một câu: "Còn xinh đẹp hơn vạn phần so với những cô nương ở chỗ chúng ta ấy! Không biết Ngôn công tử thích kiểu nào nhỉ? Nô gia sẽ chọn giúp ngài."
Ngôn Băng Vân cũng không liếc ngang liếc dọc, chỉ đáp:
"Không làm phiền đến lão bản, ty chức còn có công vụ bên người."
Tạ Doãn phất phất tay, dáng vẻ không quá bận tâm, nói:
"Đừng để ý đến tên tiểu bảo thủ này, kệ hắn, Nguyệt Hồ đâu? Có rảnh để gặp ta không?"
"Nghe ngài nói kìa." Ngân Diêu cười đến cả người run rẩy, son phấn trên mặt tưởng chừng cũng rơi lả tả xuống theo: "Có lần nào ngài đến mà Nguyệt Hồ không rảnh đâu? Cho dù nửa đêm ngài mới đến, nàng cũng có thời gian để tiếp đón ngài ấy!"
Nói xong, Ngân Diêu quay đầu lại gọi với lên trên lầu:
"Nguyệt Hồ, có khách quý đến!"
Tạ Doãn vừa mới lên đến nửa cầu thang, Nguyệt Hồ đã mở cửa phòng bước ra đứng chờ sẵn.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Tạ Doãn, mắt nàng lập tức sáng bừng lên, nhưng nàng che giấu rất khá, chỉ mỉm cười hành lễ, dịu dàng nói:
"Đã lâu không gặp, Điện hạ có khỏe không?"
Tạ Doãn bước lên bậc cầu thang cuối cùng xong thì mới cười nhẹ, đáp:
"Cô nương cảm thấy trông ta như thế nào?"
Nguyệt Hồ thân hình mảnh mai, làn da mềm mại trắng như ngọc, một đôi mắt hoa đào tràn ngập xuân sắc, ánh nhìn đong đưa thấm đẫm phong tình, nàng rũ mi cười cười, nói:
"Thiếp thân nghe nói Điện hạ được Thánh thượng phong là Đoan vương, ắt hẳn là tiền đồ rộng mở.
Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là ý khí phấn chấn."
Tạ Doãn đứng nguyên tại chỗ nhĩn kỹ nàng, nói:
"Cô nương lại gầy thêm một chút rồi."
"Vậy sao? Ấy thế mà chính thiếp thân cũng chưa phát hiện ra." Nguyệt Hồ nghiêng người nhường đường: "Mời Điện hạ vào bên trong nói chuyện."
Tạ Doãn nhấc chân bước vào trong phòng, quay đầu lại nhìn thì thấy Ngôn Băng Vân vẫn còn đứng ở cửa, hắn hỏi:
"Tại sao ngươi còn chưa vào?"
Ngôn Băng Vân rũ mắt nhìn xuống, nói:
"Ty chức canh giữ ở cửa."
"Ngươi đứng canh cửa làm gì? Chỗ này toàn người đến tìm vui đi tới đi lui, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như khối băng thế này của ngươi thì cụt hứng lắm."
Tạ Doãn chỉ chỉ Nguyệt Hồ, nói tiếp:
"Khúc nhạc mà Nguyệt Hồ đàn nghe còn hay hơn cả mấy nhạc quan trong cung đàn đấy, cả kinh thành này không ai có thể gảy đàn hay hơn nàng ấy đâu.
Lần đầu ngươi đến đây, thưởng thức, thưởng thức đi."
Ngôn Băng Vân lạnh lùng nói:
"Ty chức đứng bên ngoài dù làm người khác cụt hứng, vẫn tốt hơn so với đứng trong phòng làm Điện hạ mất hứng."
Tạ Doãn nhìn thẳng vào mắt y, sau đó cười cười xoay người đi:
"Nói vậy cũng đúng, vậy thì ngươi cứ đứng ở bên ngoài đi.
Nguyệt Hồ, đóng cửa."
Di Phương lâu cũng không lớn lắm, nhưng cực kỳ náo nhiệt.
Ở lầu một xếp nhiều chỗ ngồi rải rác, vây xung quanh một vũ đài hình tròn, bên trên là hai cô nương xinh đẹp đang gảy đàn cổ, đáng tiếc là tiếng đàn dường như là bị bao phủ trong tiếng ồn ào của khung cảnh nơi đây.
Ngôn Băng Vân đứng ở hành lang của lầu hai, ngửi thứ mùi thơm nồng nặc của phấn son trong không khí, nhìn thấy nam nam nữ nữ ôm eo tựa vai bước qua trước người, chỉ cảm thấy bản thân và nơi này hoàn toàn xa lạ.
Bỗng nhiên y lại cực kỳ hối hận, vì cái gì lại muốn cùng Tạ Doãn đến nơi này chứ? Đi Mặc Hương trai ngắm tranh chẳng phải là tốt hơn sao?
Y cũng biết đề nghị mà bản thân đưa ra có cất giấu vài phần tâm tư riêng, bởi vì không tin lời Tần Xuyên nói, cho nên mới muốn tự mình chứng thực.
Nhưng mà sự thật trước mắt đã nói cho y biết, lời của Tần Xuyên nói không hề sai.
Nhưng rồi y lại nghĩ, trong lòng Tạ Doãn đã có ai hay chưa, người đó là người như thế nào, thì có liên quan nhiều ít gì đến chính y đâu? Bọn họ chỉ là chủ tớ mà thôi, Tạ Doãn muốn làm gì muốn gặp ai, y không hề có tư cách hỏi hắn.
Khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, Tạ Doãn còn nơi chốn quan tâm chăm sóc y, hơn nữa khi còn nhỏ cũng từng ngẫu nhiên gặp nhau một lần, dường như đã làm cho y quên đi thân phận của chính mình, đúng là nực cười đến cực điểm.
Tiếng tỳ bà êm tai từ trong phòng truyền ra, đinh đinh đang đang hệt như trân châu rơi xuống bàn ngọc, bên ngoài ồn ào ầm ĩ như vậy cũng khó mà che lấp được khúc nhạc du dương uyển chuyển này.
Ngôn Băng Vân ngẩn ngơ mà nghĩ, xem ra Tạ Doãn cũng không nói sai, Nguyệt Hồ đúng là tài nghệ bất phàm.
Y đứng ở bên ngoài nghe xong hai khúc nhạc, tiếng tỳ bà cũng dần dần tan biến, nhưng Tạ Doãn vẫn chưa bước ra khỏi phòng.
Hiện giờ bọn họ đang làm gì vậy? Ngôn Băng Vân nín thở tập trung, trong giây lát cũng không biết bản thân đến cùng là muốn nghe được chút tiếng động gì đó hay là không muốn nghe được gì.
Y chỉ cảm thấy bản thân có ý đồ bí mật dòm ngó việc riêng tư của chủ nhân đúng là một hành vi tương đối buồn cười.
Y cố gắng suy nghĩ đến một số chuyện khác, nghĩ đến Thời Cảnh, không biết hiện giờ hắn ta ở chỗ nào, tại sao từ đầu đến cuối vẫn chưa từng lộ mặt.
Tạ Doãn đã từng nói, hắn đã sớm truyền tin tức Ngôn Băng Vân y đang ở kinh thành đến Đoan Châu, nếu Thời Cảnh vẫn ở Đoan Châu thì ắt hẳn phải vào kinh từ lâu rồi mới đúng.
Chẳng lẽ khi đó Thời Cảnh đã rời khỏi Đoan Châu rồi sao? Quan phủ vẫn luôn phát thông báo tìm hắn ta, hắn ta có thể trốn đi đâu được chứ?
Cả phụ thân lẫn sư phụ đều không còn, cũng không biết tung tích của sư huynh ở đâu, tất cả người thân đều đã bỏ y mà đi.
Trời đất bao la, thế mà chỉ còn lại y lẻ loi một mình.
Y muốn báo thù, nhưng bị giữ lại trong kinh, muốn điều tra chân tướng vụ án Ninh Viễn bại trận, nhưng cũng không biết phải xuống tay từ đâu.
Con đường phía trước dài đằng đẵng, nhưng cẩn thận mà nghĩ, y cũng không biết nên đi đâu về đâu.
Y biết bản thân sẽ không ở lại bên cạnh Tạ Doãn lâu dài, từng nghĩ sẽ cố gắng hết sức để báo đáp phần ân tình này.
Nhưng hiện giờ y lại cảm thấy, có lẽ Tạ Doãn căn bản không cần y báo đáp, bởi vì bản thân y quá yếu, không thể giúp hắn việc gì, cũng không thể cho y bất kỳ thứ gì...!
Ngôn Băng Vân cau mày lại, cảm thấy thất bại mà thở dài một hơi.
Tại sao lại nghĩ đến Tạ Doãn nữa rồi...
"Két" một tiếng, cửa chính của sương phòng được người bên trong mở ra, Tạ Doãn tươi cười bước ra khỏi phòng, nhìn qua có vẻ tâm tình cực tốt, đến cả giọng nói cũng hàm chứa ý cười:
"Về trước đã, hôm khác lại đến thăm nàng."
Nguyệt Hồ xoay người hành lễ:
"Cung tiễn Vương gia."
Tạ Doãn bước được hai bước thì chợt quay đầu lại, cười nói:
"Ta nhớ rõ cô nương thích ăn bánh hạnh nhân của Lai Phúc cư.
Hôm nay đến gấp, ngày khác ta sẽ sai người mua rồi đưa tới."
Nguyệt Hồ cười dịu dàng, mặt tựa hoa đào:
"Tạ ơn Vương gia nhớ đến.
Hôm nay Vương gia bằng lòng nhận khăn tay của Nguyệt Hồ, thiếp thân đã rất thỏa mãn rồi."
"Này có gì đâu." Tạ Doãn không thèm để bụng, nói: "Hoa văn nàng thêu đẹp lắm, ta rất thích.
Hơn nữa chiếc khăn cũ của ta đã dùng nhiều năm, cũng phai màu rồi, đổi cái khác cũng tốt."
Ngôn Băng Vân nhịn một đường, cuối cùng cũng chờ được đến khi về phủ, bèn đi theo Tạ Doãn vào phòng ngủ.
Tạ Doãn thấy y đi theo phía sau, khó hiểu hỏi:
"Ngươi có việc muốn nói?"
Không biết là y lấy dũng khí từ đâu, hoặc nói đúng hơn là đang cáu kỉnh, lập tức nói thẳng:
"Nếu Điện hạ đã có khăn mới, vậy thì có thể trả lại chiếc khăn cũ cho ty chức không?"
Tạ Doãn ngồi xuống ghế thái sư, nhấc một chân để lên ghế, nhìn thấy y như vậy thì cảm thấy buồn cười, hỏi:
"Dựa vào cái gì?"
"Dù sao thì Điện hạ cũng không dùng nữa mà, không phải sao? Chiếc khăn kia là phụ thân của ty chức đưa cho ty chức, cũng coi như là di vật.
Nếu Điện hạ không cần nữa, vậy thì xin hãy trả lại cho ty chức bảo quản."
"Ninh Viễn hầu cho ngươi, nhưng ngươi cho ta rồi mà, cho nên nó là của ta." Tạ Doãn cười cười: "Ta không trả lại cho ngươi đâu."
Một khi Tạ Doãn đã bắt đầu muốn đùa bỡn ai đó thì đúng thật là thiên hạ vô địch, nếu đặt ở lúc trước, Ngôn Băng Vân tuyệt đối sẽ không nảy sinh ý tứ muốn đối nghịch với Ngũ hoàng tử.
Nhưng hôm nay y chính là đang có một phần hờn dỗi không nói nên lời đang đè nén trong lòng, cho nên y đứng im tại chỗ không lên tiếng, nhưng cũng không có ý muốn rời đi.
Tạ Doãn lại càng cảm thấy buồn cười hơn, "Ta không đưa cho ngươi thì ngươi sẽ không đi phải không? Được!" Tạ Doãn nhướng mày nói, "Thế thì đêm nay ngươi cứ ở lại đây cùng ta đi."
Ngôn Băng Vân tùy tiện hành lễ rồi nói:
"Ty chức cáo lui."
"Đứng lại." Tạ Doãn nghiêm mặt chất vấn: "Ta đã cho phép ngươi đi rồi sao?"
Ngôn Băng Vân cố nhịn để không nổi giận, xoay người hỏi:
"Điện hạ còn gì muốn phân phó?"
"Sáng mai ngươi không cần theo ta vào cung, đến Lai Phúc cư mua chút bánh hạnh nhân cao cấp rồi thay ta tặng qua cho Nguyệt Hồ." Tạ Doãn còn nghiêm túc dặn dò: "Nhớ đi sớm một chút, điểm tâm của Lai Phúc cư bán hết nhanh lắm, đi muộn là không có mà mua đâu."
Ngôn Băng Vân cúi đầu đứng đó, ngẩn người thật lâu, nghe thấy Tạ Doãn hỏi lại:
"Làm sao? Không chịu đi?"
Y thầm cười nhạo chính mình, cuối cùng cúi người nói:
"Ty chức lĩnh mệnh."
Tạ Doãn dùng xong bữa tối, ra ngoài sân đi dạo để tiêu cơm, nhìn thấy Tần Xuyên đang cùng hạ nhân ăn cơm ở phía sau bếp.
Trước mặt Tần Xuyên là một đĩa củ cải một đĩa rau xanh, đúng thật là không có thịt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ăn ngon miệng.
Trong lòng Tạ Doãn biết rõ cậu hôm nay đã dốc sức luyện công, bước lại gần hỏi:
"Tại sao chỉ có mình ngươi ở đây? Tiểu Ngôn đâu?"
Tần Xuyên nhanh chóng vứt đũa sang một bên, đứng dậy thành thật trả lời:
"Ngôn công tử nói không muốn ăn, cho nên không ăn cơm tối."
Tạ Doãn liếc mắt nhìn qua cái bát trống không đang để trước mặt cậu, hỏi:
"Cho nên ngươi ăn luôn cả phần của người ta rồi hả?"
Tần Xuyên nhỏ giọng biện bạch:
"Lãng phí là rất không tốt..."
Tạ Doãn nâng tay vỗ bộp một phát lên đầu cậu, nói:
"Ăn của ngươi đi!"
Hắn đi đến sương phòng phía Đông, cửa không đóng, hắn ló đầu ra thăm dò thì thấy, Ngôn Băng Vân đang nằm bò ra bàn, không biết là vẽ hay viết cái gì.
Tạ Doãn thả nhẹ bước chân lén tới gần, nhưng vẫn bị phát hiện.
Ngôn Băng Vân vừa xoay người nhìn thấy hắn thì vội đứng lên, vòng tay về phía sau kéo tờ giấy kia xuống rồi vò lại nắm trong lòng bàn tay...
"Điện hạ."
Tạ Doãn chỉ chỉ cái tay đang giấu sau lưng của y, hỏi:
"Viết cái gì đấy?"
"Không viết gì cả."
Tạ Doãn cũng không ép hỏi, chỉ chậm rãi bước lại gần.
Ngôn Băng Vân vốn dĩ là đang đứng tựa sát lưng vào bàn, bị hắn dồn sát vào cạnh bàn như vậy thì không thể không hơi ngửa dần nửa người trên ra phía sau, gần như là sắp ngồi luôn lên bàn đến nơi rồi.
Tạ Doãn chống hai tay lên cạnh bàn, vây y ở trong vòng tay, gần như là giam chặt y giữa không gian nhỏ hẹp ở trước người, nhìn thẳng vào hai mắt y rồi hỏi:
"Nghe nói ngươi không muốn ăn, bị ốm sao?"
"Không hề." Ngôn Băng Vân quay mặt sang một bên, không biết là đang tránh né đôi mắt của hắn hay tránh né bờ môi đang mấp máy kia: "Chỉ là không đói bụng thôi."
Tầm nhìn của Tạ Doãn lướt dần xuống, dừng lại trên cánh môi hồng nhuận căng bóng của Ngôn Băng Vân, nơi đó còn có một nốt ruồi nhỏ khéo léo tinh tế.
Hắn ta tiến gần lại thêm chút nữa, đến khi đủ với tới bàn tay mà Ngôn Băng Vân đang giấu sau người, y đang siết tay lại thật chặt, Tạ Doãn cũng không nôn nóng, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay đang siết chặt của đối phương, thấp giọng nói:
"Ngươi giận à?"
Ngôn Băng Vân vẫn đang chăm chú nhìn những hàng gạch lát sàn nhà, lạnh giọng trả lời:
"Ty chức không dám."
"Từ lúc bắt đầu đến Di Phương lâu đến giờ, ngươi vẫn chưa từng cười lần nào." Dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay của đối phương, Tạ Doãn nửa như ra lệnh nửa lại như dỗ dành nói, "Buông ra."
Ngôn Băng Vân ngược lại còn siết chặt hơn, Tạ Doãn nhịn cười nói tiếp:
"Buông ra, nếu không là ta hôn ngươi đấy."
Ngôn Băng Vân quay đầu lại, nghẹn họng trân trối mà nhìn hắn, ánh mắt thuần khiết ngây thơ đẹp đến mức làm người khác phát hờn.
Tạ Doãn không cần suy nghĩ gì thêm, lập tức rướn người mà hôn y, trong chớp mắt đã cảm nhận được nắm tay siết chặt đang nằm trong lòng bàn tay mình như mất hết sức lực.
Hắn nhân cơ hội cướp tờ giấy kia từ tay Ngôn Băng Vân, cánh tay còn lại ôm lấy đối phương rồi ghì chặt trong lòng, dán sát vào lồng ngực hắn.
"Tiểu Ngôn." Hắn đang hôn y, nhưng cũng đang kiềm chế, kiềm chế bản thân không được cướp đoạt, không được xâm chiếm, "Ngươi không được trách ta, là chính ngươi ép ta."
Nhịp thở của Ngôn Băng Vân rối loạn, sự khiếp sợ nơi đáy mắt dần dần bị phẫn nộ thay thế, cắn răng nói:
"Tạ Doãn, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng."
"Vậy tại sao ngươi không phản kháng? Ngươi cũng đâu phải là không đánh lại ta." Hắn nói xong thì lại hôn chụt lên môi y phát nữa, không chút lo sợ, "Bởi vì ngươi thích ta bắt nạt ngươi, đúng không?"
Lúc này Ngôn Băng Vân phát lực muốn giãy ra, lại bị Tạ Doãn ấn chặt cánh tay xuống:
"Hiện giờ lại chống cự, nhất định là muốn cố thả để bắt rồi."
"Tạ Doãn!"
Người vừa bị gọi thẳng tục danh không hề tức giận, còn cười rộ lên, dưới đáy mắt là nhu tình vô hạn, dịu dàng nói:
"Từ nay về sau ngươi cứ gọi thẳng tên ta như vậy nhé, có được không?"
Ngôn Băng Vân lạnh lùng quay mặt sang hướng khác, nói:
"Ty chức không dám."
Tạ Doãn dùng một tay giũ tung tờ giấy kia ra, đầu tiên là ngẩn cả người, sau đó không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
"Ta đã sớm nói qua, Tiểu Ngôn của ta là người có lá gan lớn nhất."
Trên tờ giấy vẽ một con rùa xấu xí khó coi, bên cạnh còn viết đại danh của Tạ Doãn hắn.
Tạ Doãn ghé lại gần hôn lên khóe môi đang mím thật chặt của người trong lòng, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ hòa cùng với cưng chiều:
"Toàn bộ kinh thành này, thậm chí là cả Tề quốc, chỉ có mình ngươi dám mắng ta là vương bát đản thôi đấy."
_________
Nhờn nhiều thì bị chửi thôi bạn ơi:))))).