Chương 37: Nguy trùng nguy
Sau trận chiến dưới thành kia, quân Khương rút về đại doanh nhà mình, suốt cả ngày không có chút động tĩnh gì.
Ngôn Băng Vân cũng không hề rảnh rỗi, y nghĩ rằng Xích Vưu sớm muộn gì cũng sẽ dẫn binh công thành, quân Khương quen dùng máy bắn đá, Ngôn Băng Vân bèn sai đám binh lính nhanh chóng gia cố tường thành, đồng thời cũng chuẩn bị tốt những khối đá dùng để quăng ném, đề phòng quân địch dựa vào thang mây để leo lên thành lâu.
Bận bịu đến tận khi mặt trời xuống núi, y lại đi thăm hỏi những binh sĩ bị thương mấy ngày trước, có Trần Nghiêu cùng một vị quân y khác đã chữa trị cho bọn họ.
Ngôn Băng Vân thấy Trần Nghiêu sắc mặt tiều tụy, dưới mắt thâm quầng, cũng biết là từ lúc nàng tới Ninh Viễn chưa từng nghỉ ngơi thoải mái.
Mặc dù trong lòng nàng ôm chấp niệm với Tạ Doãn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhớ kỹ chức trách của mình, thân là nữ tử lại không ngại vất vả, cũng không sợ chết, đi tới tiền tuyến, vì muốn chữa thương cứu người.
Vừa nghĩ đến đây, Ngôn Băng Vân không chỉ không oán hận nàng, ngược lại còn sinh lòng kính nể.
Khi Trần Nghiêu thấy y cũng lễ nghĩa chu toàn, vẫn gọi y một tiếng "Ngôn tướng quân" như cũ.
Ngôn Băng Vân cảm tạ nàng đã vất vả nhiều ngày, Trần Nghiêu lại thản nhiên nói:
"Thân là người làm nghề y, đây chính là bổn phận của hạ quan, tướng quân không cần phải nói cảm ơn."
Ngôn Băng Vân biết nàng không thích hàn huyên cùng người khác, bèn không có ý định quấy rầy nữa, lần lượt hỏi thăm sức khỏe những người bị thương.
Lúc y chuẩn bị rời đi, Trần Nghiêu lại bước nhanh vài bước đuổi theo, hành lễ với y rồi nói:
"Hạ quan đặc biệt đến để tạ ơn tướng quân.."
Ngôn Băng Vân khó hiểu:
"Không biết Trần ngự y muốn tạ ơn tại hạ vì chuyện gì?"
Trần Nghiêu cúi đầu thật thấp, giọng nói cũng rất nhẹ:
"Tạ ơn tướng quân đã không nói cho Điện hạ biết lý do thực sự ngày đó rời kinh là vì cái gì, giữ lại cho hạ quan chút thể diện cuối cùng trước mặt Điện hạ."
Ngôn Băng Vân cũng chỉ cười nhạt một tiếng, nói:
"Chuyện tại hạ đã đồng ý, đương nhiên là sẽ không nuốt lời."
"Tướng quân làm người quang minh lỗi lạc, là hạ quan mang lòng của kẻ tiểu nhân trước..." Trần Nghiêu dường như khẽ cong môi lên, trong ý cười còn mang theo vài phần bi ai cùng tự giễu: "Huynh trưởng đã sớm nhắc nhở hạ quan, là hạ quan không chịu buông tha ý định, vẫn luôn nghĩ rằng sau khi tướng quân rời đi, có thể Điện hạ sẽ nhìn ta một cái.
Nhưng hạ quan không hề biết rằng, thứ chân chính ngăn cản ánh mắt của một người, không phải là một người khác, mà chính là trái tim của người đó.
Trong lòng Điện hạ từ trước đến nay chỉ có mình tướng quân, vậy nên cho dù tướng quân có đi đến nơi nào, ánh mắt của Điện hạ cũng sẽ không nhìn về phía bất kỳ ai khác.
Mấy lần hạ quan cầu kiến Điện hạ đều bị từ chối từ ngoài cửa, huynh trưởng nói cho ta biết rằng, dù Điện hạ cảm kích ta vì đã cứu tính mạng của chàng, nhưng cũng không bằng lòng vì cảm kích mà miễn cưỡng thỏa mãn khát cầu của ta.
Tuy hạ quan rất đau lòng, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu như Điện hạ nhanh chóng quên đi tướng quân rồi chọn người khác, nhất định là ta cũng sẽ cảm thấy thất vọng."
"Cô nương có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt nhất.
Chuyện nhân duyên, ai cũng có sợi dây tơ hồng của riêng mình, hôm nay không được như ý, chưa chắc tương lai đã không tìm được một vị giai ngẫu khác." Giọng nói của Ngôn Băng Vân ôn hòa, an ủi thêm: "Chẳng phải là cô nương cũng từng nghe cổ nhân nói rồi đấy thôi, ai cũng có nhân duyên của riêng mình, chẳng cần phải nhìn kẻ khác rồi ao ước."
Trần Nghiêu dường như cũng cười, hành lễ rồi nói: "Tướng quân không trách tội, hạ quan vô cùng cảm kích."
Ngôn Băng Vân thoải mái đáp:
"Việc này cũng đã qua rồi, không cần phải nhắc lại nữa.
Cô nương lao tâm lao lực vì quân Ninh Viễn ta, Băng Vân còn không biết nên cảm tạ thế nào, sao có thể nói đến chuyện trách tội chứ?"
Hai người đang nói chuyện thì Tạ Doãn cũng đi về phía này, vừa thấy y đã hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Ngôn Băng Vân cười nói: "Ta trò chuyện với Trần ngự y thôi."
Tạ Doãn lẳng lặng gật đầu đáp lễ với Trần Nghiêu, sau đó lại nhìn ngược về phía y, nói:
"Thấy huynh đi lâu chưa về, còn tưởng là bị chuyện gì quấn chân cơ, hóa ra chỉ đang ở đây nói chuyện phiếm."
"Bây giờ về đây."
Hai người đều tạm biệt Trần Nghiêu, sóng vai đi ra khỏi trại lớn của thương binh, Ngôn Băng Vân hỏi:
"Sao ngươi còn chưa đi ăn cơm?"
"Chờ huynh về ăn cùng đấy." Tạ Doãn nói.
Ngôn Băng Vân nhìn hắn cười cười, nói:
"Trong quân không thể so được với kinh thành, chẳng qua là ăn chút màn thầu rau dưa, vậy mà cũng muốn chờ nhau ăn cùng sao?"
Tạ Doãn vẻ mặt bướng bỉnh, nói: "Cho dù là ăn cháo trắng gạo trấu, cũng muốn ăn cùng nhau."
Quay sang thấy y vẫn còn cười, hắn lập tức mất hứng, hỏi: "Trước khi ta đến, huynh ăn cơm cùng ai?"
"Sư huynh đấy, lúc trước chúng ta cùng nhau trông coi lương thảo ở Lộc Huyền mà." Nói đến đây, bỗng nhiên Ngôn Băng Vân nổi hứng, lôi kéo Tạ Doãn đi về phía mặt sau của đại doanh, "Ta nhớ ra rồi, có một người bạn cũ đấy, ngươi đi gặp xem."
Từ Tam còn đang bận rộn phân phát cơm chiều, từ lúc gã tự nguyện ở lại thủ doanh, mọi người đối xử với gã khác hẳn, hơn nữa Ngôn Băng Vân cũng chiếu cố gã nhiều, những người khác cũng không dám làm gì bắt nạt gã nữa.
Mặc dù thân phận của gã vẫn là tội nô, nhưng đãi ngộ ở trong doanh trại cũng không kém binh sĩ bình thường là bao.
Từ Tam cũng không được sủng mà kiêu, mọi người đối đãi thân thiện với gã, gã lại càng làm việc hào hứng phấn chấn hơn, như là sợ cô phụ lại phần thân thiết này vậy.
Ngôn Băng Vân xa xa đã nhìn thấy Từ Tam, bèn dừng lại, chỉ vào gã rồi hỏi Tạ Doãn:
"Ngươi có biết hắn là ai không?"
Tạ Doãn cảm thấy người này vô cùng quen mắt, nhưng trước đây Từ Tam béo tốt đầy đặn, vẻ mặt lúc nào cũng uể oải do buông thả dục vọng quá độ, hiện giờ gầy đến mức này, lại còn biến thành một tên tiểu nhị nhanh nhẹn, dáng dấp thay đổi hẳn, Tạ Doãn không nhận ra được.
Ngôn Băng Vân bèn hô một câu:
"Tam công tử, có bạn cũ đến thăm!"
Từ Tam ngây ngô ngẩng đầu lên, gã cùng Tạ Doãn đồng thời kinh ngạc đến rớt cả quai hàm.
"Ngũ điện hạ?!"
"Ngươi là Từ Tam?!"
Từ Tam lập tức quỳ xuống:
"Tiểu nhân bái kiến Ngũ điện hạ! Từ hôm trước đã thấy Điện hạ rồi, nhưng không dám đến quấy rầy, Điện hạ có mạnh khỏe không?"
Tạ Doãn có chút khiếp sợ, một lúc lâu sau mới nói:
"Thế mà ngươi lại được đưa đến chỗ này..."
Từ Tam quỳ gối ở đó, giọng nói nhún nhường nhưng rõ ràng đanh thép:
"Tiểu nhân may mắn gặp được Ngôn tướng quân, giờ phút này mặc dù thân vẫn là tội nô, nhưng lại cảm thấy giống hệt như được sống lại một lần nữa vậy."
Tạ Doãn thấy gã không chỉ thay đổi dáng vẻ, mở miệng ăn nói cũng không giống ngày xưa nữa, ngạc nhiên mà cảm thán:
"Tiểu Ngôn ơi Tiểu Ngôn à, không thể tưởng tượng được rằng huynh còn có bản lĩnh khiến kẻ khác thay hình đổi dạng đến mức này đấy!"
Ngôn Băng Vân cười nói:
"Điện hạ khen sai rồi, là bản thân Tam công tử không chịu thua kém.
Nếu đã là người quen cũ gặp lại, vậy thì tại hạ cũng thay Tam công tử cầu xin Điện hạ một cái ân điển đi."
Tạ Doãn bất đắc dĩ nói:
"Không phải là định xin ta cho gã quay về kinh thành đấy chứ? Cái này ta cũng không làm chủ được."
"Không phải vậy." Ngôn Băng Vân nói: "Chỉ xin Điện hạ xóa bỏ thân phận tội nô của gã, để gã có thể đường đường chính chính đứng ở trong quân, làm một chiến sĩ bảo vệ quốc gia đi."
Tội nô nhập ngũ, trước kia cũng từng có tiền lệ, việc nhỏ tầm này không cần phải thông qua Hoàng thượng, Ngôn Băng Vân làm chủ soái trong quân đương nhiên có thể quyết định, chỉ cần làm theo quy trình ở bộ Binh, viết một cái biên bản là được.
Chẳng qua Từ gia vừa mới rơi đài, chính là thời điểm giậu đổ bìm leo, chưa chắc bộ Binh đã đồng ý nể mặt Ngôn Băng Vân, nhưng nếu là Tạ Doãn ra mặt thì lập tức không có ai dám dây dưa.
Tạ Doãn cũng hiểu nỗi khổ tâm của Ngôn Băng Vân, đương nhiên là y cầu gì được đó, nói với Từ Tam:
"Hôm nay ta sẽ viết thư cho Trần Kế Bồi, xóa bỏ thân phận tội nô của ngươi, từ nay về sau, ngươi cần tận tâm dốc sức vì nước."
Từ Tam đã sớm cảm động đến lệ nóng doanh tròng, quỳ xuống nức nở tạ ơn, Ngôn Băng Vân nâng gã dậy, vẻ mặt ôn hòa nói:
"Ngươi đi ăn cơm trước đi, ăn no rồi lại làm việc tiếp."
Từ Tam đã sớm xem Ngôn Băng Vân là bạn tốt, là người thân, chỉ cảm thấy y đối xử với người khác đặc biệt ôn hòa tốt bụng, nhưng lại khác hẳn với cái vẻ nhã nhặn ra vẻ của đám người a dua nịnh hót trước kia, là sự tôn trọng cùng hữu nghị phát ra từ đáy lòng, làm cho bản thân gã không tự chủ được mà muốn lại gần, thậm chí là sẵn lòng vì điều này mà dâng hiến tất cả.
Dưới sự kích động, Từ Tam nắm chặt lấy tay Ngôn Băng Vân, nức nở nói:
"Tiểu nhân...!đa tạ ơn tái tạo của tướng quân!"
Ngôn Băng Vân mỉm cười nói:
"Người mà ngươi cần tạ ơn là Điện hạ."
Lúc này Từ Tam mới phản ứng lại, đang muốn tạ ơn lần nữa thì đã thấy ánh mắt của Tạ Doãn sắc như dao, dừng ở trên bàn tay đang nắm chặt lấy tay Ngôn Băng Vân của chính gã, gã nhanh chóng thả ra, đỏ mặt nói:
"Tiểu nhân quá phận...!Tạ ân điển của Ngũ điện hạ."
Tạ Doãn cũng không đáp lại, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn gã, Từ Tam bị nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả sống lưng, cho dù chưa hiểu rõ hết mọi chuyện, nhưng bản năng vẫn dự đoán được rằng, nếu chính gã không nhanh chóng biến mất, thì mười phần có đến tám chín là sẽ vui quá hóa buồn, vì thế vội vàng xin lui."
"Mười bốn tuổi ta đã quen Từ Tam rồi, lăn lộn cùng nhau nhiều năm như thế cũng chưa từng thấy gã lãng tử quay đầu." Tạ Doãn âm dương quái khí nói: "Tại sao gã mới chỉ ở cùng huynh có mấy tháng thôi, lại giống hệt như thay xương đổi thịt vậy nhỉ?"
Ngôn Băng Vân tươi cười rồi khoát khoát tay, nói:
"Nhưng ta không hề làm gì cả, do chính gã gặp biến cố lớn rồi tự thay đổi, nói không chừng là chỉ qua một đêm đã nghĩ thông suốt mọi việc đấy."
Tạ Doãn hừ một tiếng, nói:
"Đúng rồi, Tiểu Ngôn không cần làm cái gì hết, chỉ cần đứng im một chỗ, cười đến xinh đẹp rạng rỡ như vậy, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều cam tâm tình nguyện vì huynh mà xông pha khói lửa, thịt nát xương tan cũng không từ."
Ngôn Băng Vân bị chọc cười, quở trách hắn:
"Ngươi miêu tả ta giống hệt như Hồng nhan họa thủy vậy, ta không phục!"
"Ta cũng đang không phục đây!" Tạ Doãn ra vẻ đúng lý hợp tình nói: "Dựa vào cái gì mà Hồng nhan của ta lại phải để cho kẻ khác nhìn? Bây giờ nhìn một cái thì cảm thấy không đủ, còn muốn động tay?"
Ngôn Băng Vân cười to không ngừng được, Tạ Doãn không thèm để ý đến y nữa, nắm lấy tay y rồi kéo về Chủ doanh ăn cơm.
Ngôn Băng Vân da mặt mỏng, cuống cuồng muốn rút tay ra, lại bị Tạ Doãn dùng sức nắm chặt không buông, còn bị chất vấn ngược:
"Người ngoài nắm thì được, ta nắm thì không được?"
Trong lòng Ngôn Băng Vân biết rõ hắn đây là lại làm đổ một bình dấm chua lớn nên đang cáu kỉnh gắt gỏng, bèn cười cười thuận theo hắn.
Hai người nắm tay nhau đi vào trướng lớn, tướng sĩ trong trướng chỉ dám liếc nhìn một cái, sau đó lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ cung kính quỳ xuống hành lễ.
Tạ Doãn vẫy vẫy tay ra hiệu cho mọi người miễn lễ, Ngôn Băng Vân ngay lập tức hỏi:
"Có chiến báo từ hai tuyến Đông Tây gửi đến không?"
Phùng Chi Hoán đứng dậy nói:
"Đông tuyến tạm thời vẫn chưa khai chiến, trong thư hỏi tướng quân có cần bọn họ gấp rút chạy đến Ninh Viễn tiếp viện không."
"Không cần.
Quân địch còn chưa động, chúng ta cũng không thể tùy tiện động." Ngôn Băng Vân lại hỏi: "Tây tuyến thì sao?"
Phùng Chi Hoán hơi nhíu mày, đáp:
"Chưa thu được quân báo từ Tây tuyến."
Ngôn Băng Vân cực kỳ ngạc nhiên, nó:
"Đã một ngày rồi, tại sao còn chưa có quân báo?"
Quy củ của quân Ninh Viễn chính là, trong thời gian chiến tranh, cứ ba canh giờ thì hai tuyến Đông Tây phải gửi một phần quân báo đến Chủ doanh, hội báo tình hình chiến sự.
Phần quân báo đầu tiên của Tây tuyến, là do Phùng Chi Hoán đi suốt đêm vận chuyển lương thực quân nhu đến rồi sáng sớm tiện thể mang về, hiện giờ đã hết ngày, gần năm canh giờ trôi qua, thế mà vẫn chưa thấy quân báo mới được gửi đến.
"Có khi nào là vì chiến sự cấp bách, cho nên để lỡ thời gian không?" Tạ Doãn nói: "Các vị tướng quân ngồi xuống ăn tạm thứ gì đi đã, vừa ăn vừa chờ."
Ngôn Băng Vân biết lý do này không đáng tin cậy, trên chiến trường mọi thứ thay đổi chỉ trong nháy mắt, tình hình chiến đấu càng gấp gáp, thì càng nên hội báo quân tình thường xuyên hơn, nếu không thì quân cứu viện sao có thể chạy tới kịp thời? Các tướng lĩnh lòng đầy tâm sự ăn xong chút đồ ăn đơn giản, mắt thấy đã qua giờ Tuất*, vẫn chưa có người đến báo, Ngôn Băng Vân không thể ngồi yên nữa, lúc này phái hai tên thám mã* chạy đến huyện Định Phong tìm hiểu thực hư.
(*Giờ Tuất: từ 19h đến 21h.
*Thám mã: Kỵ binh chuyên làm công tác trinh sát.)
Lính liên lạc trong quân đã trải qua huấn luyện chuyên môn, không chỉ có võ nghệ hơn hẳn binh lính bình thường, còn kết hợp với khả năng cưỡi ngựa hàng đầu.
Ngôn Băng Vân tính rằng bọn họ đi qua đi lại cùng lắm cũng chỉ mất một canh giờ, kết quả là chờ đến tận giờ Tý*, không chỉ không có người của Tây tuyến tiến đến, mà ngay cả hai tên lính mà y phái đi kia cũng không quay trở về.
(*Giờ Tý: từ 23h đến 1h.)
Ngôn Băng Vân lại càng cảm thấy không yên lòng, y đã nghĩ đến kết quả xấu nhất có thể: Quân Khương cắt đứt mọi con đường có thể gửi tin ra ngoài của Tây tuyến, khống chế được trạm dịch, biến huyện Định Phong nơi Tây Đại doanh đang đóng quân thành một tòa thành trì bị cô lập.
Đây là nguyên nhân mà Xích Vưu vẫn luôn bất động bên ngoài thành Ninh Viễn sao? Gã đang chờ Triết Lâm đoạt được huyện Định Phong, sau đó đến Ninh Viễn hội hợp cùng gã, tới lúc đó tám vạn đại quân sẽ liên hợp công thành à?
Phùng Chi Hoán kinh nghiệm phong phú, đương nhiên là cũng nghĩ đến khả năng này, cho nên lập tức xin chỉ thị của y:
"Mạt tướng nguyện thay tướng quân đi đến Tây Đại doanh một lần nữa! Xin tướng quân phân cho lão hủ một trăm binh mã là được, ta dẫn người đi theo đường nhỏ tránh né khỏi các trạm dịch, nhất định có thể quay về trước giờ Sửu*!" Ông thoáng dừng lại, sau đó mới bình tĩnh nói tiếp: "Nếu đến giờ Dần* lão hủ vẫn chưa quay về, vậy xin tướng quân không cần do dự, lập tức phái binh đến tiếp viện Tây tuyến!"
(*Giờ Sửu: từ 1h đến 3h
Giờ Dần: từ 3h đến 5h.)
Ngôn Băng Vân lo lắng nói:
"Một trăm người quá ít, nếu Tây tuyến có biến, ít nhất tướng quân cũng cần dẫn theo một nghìn binh mã mới có thể tự bảo vệ mình."
Phùng Chi Hoán cũng rất trấn định, nói:
"Dẫn theo quá nhiều người sẽ gây ra động tĩnh lớn, đến khi đó sẽ mất đi tác dụng của việc đi men theo đường nhỏ.
Tướng quân yên tâm, đường nhỏ vô cùng bí mật, đêm qua mạt tướng đã từng đi một lần, binh lính người địa phương nói con đường này là do nửa năm nay mấy nhà nông bản xứ đi lại nhiều mới thành đường, nhất định là Khương tặc không biết."
Ngôn Băng Vân vẫn còn lo lắng, nhưng y cũng không có quá nhiều thời gian để do dự, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, đành phải đồng ý, nói:
"Đã là việc quân, xin tướng quân nhất định phải cẩn thận.
Nếu như gặp phải quân mai phục, chớ nên dây dưa cùng chúng, cần phải lấy việc tự bảo vệ mình làm đầu.
Băng Vân ở đây chờ tướng quân bình an quay về."
"Mạt tướng lĩnh mệnh!" Phùng Chi Hoán ngẩng đầu lên, tươi cười nhìn y, hai má hồng hào, đáy mắt sáng rọi quắc thước, giọng nói trầm thấp mà sang sảng: "Nhất định sẽ quay về đúng hẹn.".