Bjyx Doãn Ngôn Thanh Sơn Nhất Trú Tận


BGM: Vô Hoa
Ngoảnh đầu lại, thành Kim Lăng đã bước vào tháng chạp, trời đổ một trận tuyết lớn.
Mới chỉ vào canh tư, trong cung đã mang dáng vẻ bận rộn.
Triệu Uyên còn chưa tỉnh dậy, cung nhân đã chạy đến báo, nói là Đoan Vương điện hạ tới thỉnh an rồi.
Thỉnh an vốn là bổn phận lễ nghi của Hoàng tử, mặc dù Đoan Vương không phải nhi tử của Bệ hạ nhưng đã được chỉ rõ sẽ là Thái tử, cho nên phần lễ này cũng nằm trong bổn phận.

Có điều Bệ hạ thương Đoan Vương thân thể không tốt, trước kia đã hạ lệnh miễn cho người.

Dù là Bệ hạ khách khí như vậy thì Đoan Vương cũng không thể thật sự không tới.

Thế là đành ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, tới thỉnh an cũng rất tùy tiện.
Kỳ thật Triệu Uyên cũng không muốn gặp hắn, không đến thì càng tốt hơn.
Đáng tiếc, người của Ngự Sử đài không hiểu được tâm tư của Bệ hạ, mắt thấy mùng ba tháng chạp chính là ngày cử hành lễ sắc phong, cuối cùng cũng nhịn không được thượng tấu, trách Đoan Vương không làm tròn bổn phận của Trữ quân.
Tạ Doãn lười nhác tranh cãi với đám quan văn đứng nói nhảm kia, cố ý giở trò mèo, sáng canh tư mỗi ngày đều đến quấy rầy mộng đẹp của Bệ hạ.
Triệu Uyên từ trên giường bò dậy, cũng không có chút hảo khí, để Thái tử ở ngoài điện chờ.

Nội thị trông thấy bên ngoài đổ một trận tuyết lớn, vừa mở miệng khuyên một câu để Điện hạ tiến vào điện đợi đã bị Bệ hạ trừng mắt dọa quỳ rạp xuống đất.
"Không sao, hắn không sợ lạnh đâu." Triệu Uyên miễn cưỡng giang hai cánh tay, chờ cung nhân mặc y phục vào cho mình.

"Không phải hắn đã kéo mấy lão đầu ra đống tuyết nghị sự sao?"
Mấy vị đại nhân kia hai ngày nay đều cáo bệnh, trên triều đình nghị sự tân chính, Đoan Vương càng hùng hổ đến dọa người, trong lòng Bệ hạ kìm nén khẩu khí đã lâu mà không có chỗ xả giận.
Nội thị quỳ trên mặt đất run lên cầm cập, hối hận vì đã nói sai.
Tạ Doãn không biết Bệ hạ lại bắt đầu giở trò thị uy, hắn an tĩnh đứng ở ngoài điện chờ.

Bông tuyết rơi trên người hắn không giống trên người người khác, không tan được, một hồi sau liền hóa thành một lớp băng mỏng.

Tạ Doãn lơ đãng phất một cái, ngón tay cứng như gỗ đã không phân biệt được nóng lạnh nữa.
Hắn bắt đầu nghĩ lung tung không có chủ đích, ta còn thừa lại bao nhiêu thời gian?
Năm đó Phí Giới cũng đã nói, Thấu Cốt Thanh phong tại khí hải, chung quy vẫn không phải đã giải được độc, cũng không giữ đang cái mạng này lâu dài
Người trúng độc sẽ chết trong vòng sáu canh giờ, tính ra hắn cũng đã sống thêm được sáu năm.
Những năm qua cứ vào mùa đông là gian nan nhất, chỉ cần đến mùa thu là hắn sẽ lên đường đến Đoan Thủy, ở trong suối nước nóng của biệt viện mới trải qua được mùa đông.
Năm nay lại càng gian nan hơn, đầu tiên là ngàn dặm bôn ba từ Tây Bắc, sau khi về Kim Lăng lại ngày ngày lo âu.

Nơi quỷ quái kia vô cùng âm lãnh, mùa đông vừa đến, khí ẩm lại bắt đầu chui vào khe xương.

Mặc dù Tạ Doãn không cảm nhận được nóng lạnh, nhưng thân thể của mình thế nào hắn đều biết.
Trong đầu hắn chỉ quẩn quanh bốn chữ "đại nạn sắp tới", giống như một sợi dây thừng gắt gao trói chặt tay chân hắn.
Chỉ là trước mắt, hắn vẫn không thể chết.
Nội thị rốt cuộc cũng mở cửa ra, mời Điện hạ tiến vào.
Hắn hành lễ với Triệu Uyên, nhưng trong miệng không gọi một tiếng "Hoàng thúc".

Theo lệ hỏi hai câu thánh cung an phủ, sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Hai mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn nhắc tới tân chính trước mắt.
Triệu Uyên: "Minh Doãn a, ngươi vẫn rất nóng vội."
Tạ Doãn bất động thanh sắc, bình tĩnh nói: "Tào Trọng Côn chết bất đắc kỳ tử, Bắc triều nội đấu kịch liệt; một trận Diên Châu, mặc dù đã loại bỏ được hết đệ đệ của Tào Ninh, thế nhưng thế lực trong Bắc triều của Vinh Vương vẫn còn, hoàng vị của Tào Ninh ngồi cũng không thể an ổn.

Trước mắt mặc dù đã tạm thời ngưng chiến, nhưng Đại Chiêu vẫn phải tránh họa sau này.

Tân chính nếu có thể áp dụng, trong vòng ba năm tới sẽ không phải lo đến vấn đề quốc khố.

Nếu muốn đánh, chúng ta vẫn có thể tùy thời rút lui."
Những lời này Triệu Uyên đã phải nghe đi nghe lại trên triều đình, nếu cứ tiếp tục bàn đến, khó tránh khỏi lời nói của Tạ Doãn còn kẹp thương đeo gậy, châm chọc Triệu Uyên an phận ở một xó, không nghĩ tới phục quốc.
Triệu Uyên thở dài: "Nhưng ngươi chỉ nhìn về cái trước mắt, các thế gia tâm đã nguội lạnh.

Trẫm là sợ ngươi đánh mất lòng dân, dao động căn cơ."
Đại Chiêu luôn coi trọng môn phiệt, những thế gia vọng tốc ở đây cầm hơn phần nửa tiền tài và quyền thế của quốc gia, ngay cả Tào Trọng Côn năm đó cũng là xuất thân thế gia, từng bước bò tới vị trí tế chấp, về sau mới xảy ra loạn cố đô.
Môn phiệt thế gia chướng mắt họ Tào, đại đa số vẫn trung thành với Triệu thị.

Tin tức Lương Thiệu tại Kim Lăng đưa Duệ Vương đăng cơ truyền đến Bắc đô, đã có không ít thế gia dám mạo hiểm công phá giới nghiêm của Tào Trọng Côn, đi theo Triệu thị tới Kim Lăng, hai mươi năm qua, lập quốc chi công, định quốc chi uy, Triệu Uyên nói bọn họ là căn cơ của Đại Chiêu cũng không phải nói bừa.
Ngay cả thời điểm Tạ Doãn hồi triều, chuyện đầu tiên Lương Thiệu muốn hắn làm chính là học thuộc lòng quan hệ của các thế gia.
Năm đó Triệu Uyên vì muốn đấu với Lương Thiệu mà nghĩ trăm phương ngàn kế để lôi kéo môn phiệt quyền quý.

Thường thường thì căn bản sẽ không dám làm nghịch tâm ý của bọn họ, Thái tử lại ngang nhiên đề ra tân chính, đề bạt con cháu hàn môn (*) trong quân ngũ, sau đó chỉ luận quân công bất luận xuất thân; còn chất vấn chuyện quân mã lương thảo, đoạt lại từ trong tay mấy vị đại môn phiệt.
(*): nhà nghèo.
Tàn nhẫn nhất chính là, vì để mau chóng bổ sung lỗ hổng trong quốc khố, Thái tử lại ngang nhiên bán quan bán tước, xuất ra một thứ gọi là phiếu công trái, lệnh các quan viên phải mua phiếu theo cấp bậc mà mình muốn, thương nhân trong dân gian cũng phải mua, tiện hứa lấy tước vị quan lớn.
Kể từ ngày đó, các đại môn phiệt thế gia vì để bảo trụ địa vị của mình, không thể không ngoan ngoãn bỏ tiền ra, nhưng cũng không ngăn được những tên "hàn môn" ngày thường bọn họ xem thường nay lại đứng ngang hàng với mình.
Mấy lão đầu trong thế gia tức giận phẫn nộ, mỗi ngày đều tới tìm Triệu Uyên làm loạn, náo đến mức Triệu Uyên cũng bó tay toàn tập.
Tạ Doãn nở nụ cười: "Thần nguyện noi theo thương quân, không để ý có đánh mất lòng người hay không."
Lời này Triệu Uyên cũng từng nghe qua, ngày mà hắn dẫn theo Chu Dĩ Đường cùng hai mươi tư vị chủ soái biên thành tiến cung cũng đã từng nói.
Hắn muốn noi theo thương quân, cải cách biến pháp, bất thê nữ tử, bất nhi tử đệ, coi như vì thế nhân mà bị xem thường, cuối cùng là rơi vào kết cục chịu hình phạt xé xác cũng không ai thương tiếc.
Triệu Uyên vốn là không tin.

Tạ Doãn nắm trong tay hầu hết quân quyền của Nam triều, còn có bí mật lớn nằm trong An Bình lệnh, cho dù là bức thoái vị ngay tại chỗ cũng không phải là không có khả năng, kết quả là hắn chỉ yêu cầu biến pháp?
Ông cảm thấy Tạ Doãn điên rồi, Chu Dĩ Đường cũng điên theo hắn luôn rồi.

Tạ Doãn đã tự tay lấy tấm vải từ trong An Bình lệnh ra, đốt sạch những bằng chứng cuối cùng còn sót lại liên quan đến Duệ Vương chân chính ngay trước mặt Triệu Uyên.
Triệu Uyên khi ấy đã hỏi Tạ Doãn, rốt cuộc là hắn muốn làm gì.
Tạ Doãn chỉ hỏi lại ông: "Bệ hạ, ý nguyện năm đó của Lương tướng là gì?"
Triệu Uyên trầm mặc thật lâu, đáp: "Nam Bắc thống nhất, trời yên biển lặng."
"Sở nguyện của Lương tướng cũng chính là sở nguyện của Tạ Doãn.

Lương tướng năm đó chọn Bệ hạ, thần, cũng tin tưởng Bệ hạ." Tạ Doãn bái một bái trước Triệu Uyên, "Thần muốn Bệ hạ hữu thủy hữu chung, nói lời giữ lời, không được cô phụ mình, cũng không được cô phụ Lương tướng đã giúp đỡ nhiều năm."
"Thần nghe nói vị thất thúc năm đó của thần tính tình nhu nhược, hoàn toàn không có chút kiên định nào, hai mươi năm qua nếu như thật sự để thúc ấy ngồi vào vị trí này, chưa chắc Nam triều đã có ngày hôm nay.

Công lao của Bệ hạ hai mươi năm qua, thần khắc trong tâm khảm."
Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Uyên: "Sai cũng đều đã sai hai mươi năm rồi, phóng lao thì phải theo lao.

Hoàng thúc, người đừng lo lắng."
Từ sau sự tình Thấu Cốt Thanh đến này, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng hắn gọi Triệu Uyên một tiếng Hoàng thúc.
Thẳng đến khi Triệu Uyên nhìn thấy chính lệnh của tân chính mới biết được vì sao Tạ Doãn lại muốn dẫn binh tiến cung ép mình đồng ý.
Sắc lệnh trong biến pháp này, chỉ cần sơ ý một chút là có thể kéo Triệu Uyên từ long ỷ xuống.

Nếu không được Bệ hạ ủng hộ, Thái tử bất luận có thế nào cũng không thể thực hiện được.
Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, lúc này đổi ý cũng không kịp nữa.
Triệu Uyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, Tạ Doãn muốn học theo thương quân, muốn cho dù hắn có chết thì pháp lệnh cũng không được bãi bỏ.

Nói tới nói lui, đơn giản là muốn buộc ông phải trở mặt với môn phiệt thế gia, buộc ông dùng một tay chơi trò rút củi dưới đáy nồi.
Lão thiên gia cho ông diện mạo giống Duệ Vương, lại cho ông số mệnh gán với thời cuộc như vậy, chính là vì để ông vĩnh viễn sống như một cái bóng, vĩnh viễn bị người ta thao túng sao?
Dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì ông không phải họ Triệu?
Nhưng ông đã làm Triệu Uyên hai mươi năm, kỳ thật đã sớm không còn nhớ rõ danh tính thật của mình nữa.
Triệu Uyên đè xuống tâm tình không vui, không muốn dây dưa chuyện tân chính cùng Tạ Doãn nữa, đành phải khoát tay ném chiết tử (*) cho Tạ Doãn: "Tối hôm qua Trần Bình Bình mới dâng chiết tử, Giám Sát Viện tìm được Phạm Nhàn rồi."
(*): Cái tấu chương mà gập được lại á.
Tạ Doãn nghe được tên của Phạm Nhàn, ấn đường không nhịn được hung hăng nhảy một cái, lại dằn xuống lặng lẽ hỏi: "Bệ hạ, người đã đáp ứng thần."
Triệu Uyên mệt mỏi nhíu mi tâm một cái, che tay ngáp một hơi, nói: "Trẫm biết, cho nên Trẫm không để cho lão động thủ mà nói với ngươi trước.

Thế nhưng ngày mốt chính là ngày cử hành đại điển sắc phong của ngươi, lúc này Phạm Nhàn lại quay về Kim Lăng, hẳn là..."
Tạ Doãn: "Bệ hạ sợ đệ ấy sinh sự?"
"Tiểu tử này dã tâm bừng bừng, lúc trước dám xúi giục thủ tướng biên thành, có ý muốn giành lấy Kim Lăng, hắn còn có cái gì không dám làm?"
Tạ Doãn không để mấy lời của Triệu Uyên vào trong lòng: "Ngọc diệp của tôn thất cũng đã đốt rồi, Bệ hạ còn sợ gì nữa?"
Triệu Uyên vừa nghe thấy hắn nhắc đến vật kia, khóe miệng nhanh chóng co lại.

Ông rất bất mãn thở ra một hơi, ánh mắt nghi ngờ đánh giá Tạ Doãn một chút.
Ông không biết vì sao Tạ Doãn lại che chở Phạm Nhàn như vậy, nhưng ông biết, cả Tạ Doãn và Chu Dĩ Đường đứng sau lưng hắn đều giống nhau, không muốn nói bí mật này cho thiên hạ biết.
Triệu Uyên lại khẽ gật đầu: "Vậy theo Thái tử thấy, nên xử trí Phạm Nhàn thế nào?"
Tạ Doãn cười cười: "Tội mưu phản phản quốc của Phạm đại nhân thật sự quá lớn, không chỉ dính líu đến Phạm Kiến đại nhân mà ngay cả công thần Ngôn Băng Vân của Giám Sát Viện cũng đều phải chịu nỗi oan lớn.

Thế nhưng Trần viện trưởng tra xét mấy tháng này, đã tra được minh chứng thực tế cụ thể nào chưa? Phạm Nhàn là thông đồng với Bắc triều, hay là bán rẻ quân tình?"
Mỗi một chữ Tạ Doãn nói ra đều khiến lông mày Triệu Uyên hung hăng nhíu lại.

Khi nói đến mấy chữ "thông đồng với Bắc triều", khuôn mặt của Triệu Uyên cơ hồ không nhịn được, suýt chút nữa biến sắc.
Tạ Doãn lại chuyển đề tài, vẫn cười như cũ nhẹ nhàng nói: "Nếu như vẫn khăng khăng tội trạng của Phạm Nhàn, vậy hai mươi tư vị chủ soái thủ thành phải xử trí thế nào? Bệ hạ cũng không thể chặt đi từng cái đầu được."
Đây chính là tình hình thực tế.

Lưng Phạm Nhàn cõng tội mưu phản phản quốc, nếu quả thật là xử lý nghiêm khắc, hẳn là sẽ liên lụy đến thủ tướng biên thành, tương đương với việc tự hủy đi trường thành.
Cứ cho là các lão tướng thật sự từng có tâm bức bách Kim Lăng, nhưng dù sao sự tình cũng chưa thật sự phát sinh, Triệu Uyên cho dù có kiêng kị đến đâu, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng.
Nhưng ông cũng không nguyện ý ẩn nhẫn, nghe Tạ Doãn nói xong cũng chỉ trầm mặc không nói một lời.
Tạ Doãn chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt của ông, nói tiếp: "Đã không có minh chứng cụ thể, theo thần thấy, mấy việc như thông đồng với tướng thủ thành, chắc hẳn cũng chỉ là mấy lời dùng để hãm hại đệ ấy."
Gân xanh trên trán Triệu Uyên hung hăng giật một cái, khó có thể tin được Tạ Doãn lại nói mấy lời đổi trắng thay đen một cách hời hợt như vậy, không khỏi cả giận nói: "Lời này của Thái tử là có ý gì? Ai mưu hại Phạm Nhàn? Trần Bình Bình sao!"
Tạ Doãn có chút cúi đầu, xem như miễn cưỡng cho ông chút mặt mũi.

Thần sắc vẫn mang vẻ kiêu ngạo như cũ, cũng không giữ điệu bộ long nhan giận dữ này trong lòng.
Triệu Uyên dừng lại một chút, bỗng cười lạnh: "Ngươi mới nhắc đến Ngôn Băng Vân của Giám Sát Viện, ngược lại lại nhắc Trẫm nhớ.

Tào Trọng Côn là chết dưới tay của Ngôn Băng Vân, chính miệng y nói là nhận lệnh của Phạm Nhàn nên mới vào cung hành thích lão tặc.

Đêm đó, Tào Ninh ở ngay trong cung, vừa vặn giành được tiên cơ —— Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy! Đây chẳng phải là minh chứng chứng minh Phạm Nhàn cấu kết với Tào Ninh sao?"
Tạ Doãn trừng mắt lên khó hiểu nhìn Triệu Uyên.

Vốn là muốn mở miệng bác bỏ chút lý luận khiến người rơi lệ này của Bệ hạ, nghĩ nghĩ một lát vẫn ngậm miệng lại.

Nếu như tiếp tục phản bác lại, khó tránh khỏi việc Ngôn Băng Vân lại bị đẩy ra thẩm vấn một lần nữa.
Hắn không biết rốt cuộc Ngôn Băng Vân đã khai báo những gì, Trần Bình Bình cũng sẽ không có khả năng kể lại với hắn.

Nhưng hắn không muốn để Ngôn Băng Vân liên lụy vào việc này, dù sao lúc trước trong điều kiện trao đổi của hắn và Triệu Uyên khi đốt ngọc diệp tôn thất có một chuyện là phải lưu lại một mạng cho Phạm Nhàn.
Chỉ cần Triệu Uyên không động thủ, những chuyện khác đều có thể chầm chậm mưu toan.
Tạ Doãn nhẫn nhịn, sắc mặt rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Hắn giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, đứng dậy thi hành lễ với Triệu Uyên: "Cũng sắp đến giờ rồi, Bệ hạ, dùng tảo thiện trước đi."
Chu Dĩ Đường đứng chờ ở cửa cung, thấy Tạ Doãn đi đến liền vội vàng hành lễ với hắn.

Tạ Doãn vươn tay ra đỡ, ra hiệu ông không cần đa lễ, thanh âm trong miệng giảm thấp: "Tại sao Phạm Nhàn lại về Kim Lăng vào lúc này?"
"Phạm Nhàn?" Chu Dĩ Đường khẽ giật mình, "Chưa từng nghe qua.

Là tin tức từ nơi nào?"
Sắc mặt của Tạ Doãn trầm xuống: "Trần Bình Bình tra ra được, đã báo cho Bệ hạ."
Chu Dĩ Đường: "Điện hạ nói thế nào?"
"Có thể nói thế nào? Đương nhiên là nghĩ cách trước để kéo dài thời gian." Tạ Doãn bất giác xoay nhẫn ngọc trên ngón cái của mình, nhíu chặt lông mày suy nghĩ điều gì đó, "Lúc này đột nhiên trở về, đến cùng là đệ ấy muốn làm gì, chẳng lẽ Bắc triều bên kia có động thái gì rồi?"
Phạm Nhàn không phải người hành xử lỗ mãng, lúc này hắn trở về Kim Lăng, nhất định là có tin tức gì đó rất quan trọng, thậm chí vì lí do nào đó mà không thể liên lạc được với Tạ Doãn và Chu Dĩ Đường, còn bị Trần Bình Bình phát hiện tung tích.
Tạ Doãn bước thong thả hai bước, đột nhiên quay đầu hỏi Chu Dĩ Đường: "Tiên sinh, ngài thật sự tin Bệ hạ sao?"
Lời này hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng Chu Dĩ Đường vừa nghe đã hiểu.
Người văn sĩ tóc mai đã nhiễm sương nhìn Tạ Doãn thật lâu, sau đó nghiêm túc lắc đầu.
Tạ Doãn cũng chẳng suy nghĩ gì đến đáp án này nữa, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cung điện nguy ngã, đêm tuyết dần nguôi, mặt trời mọc trên dãy núi phía Đông, mái cung cong cong treo một tảng băng lấp lánh, nắng sớm chiếu rọi phía dưới tỏa ra ánh sáng lung linh.

Âm thanh xe ngựa của triều thần lộc cộc vang dần truyền tới từ cửa cung, đều là người muốn tới tảo triều.

Bọn họ xuống xe ngựa từ cửa cung chậm rãi bước tới, sẽ vừa đi vừa trò chuyện với đồng liêu thân quen, cùng bàn tới hai chuyện, ngoại trừ lễ sắc phong Tân Thái tử thì chính là tân chính của Thái tử.
Tạ Doãn lại lo lắng nhìn về hướng chủ điện, đột nhiên trầm giọng nói: "Tiên sinh, có thể thay ta đi gặp một người không?"
Ngôn Băng Vân cầm bình rượu trong tay, vừa định ra khỏi tửu quán đột nhiên có một vật trực tiếp phòng xuống trước mặt.

Y phản ứng cực nhanh, tiện tay bắt lấy, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Chu Dĩ Đường đang ngồi tựa vào lan can lầu hai nhìn y, cười cười vẫy tay gọi: "Ngôn đại nhân, thật trùng hợp a."
Ông đưa ra thủ thế giống như mời y lên lầu, Ngôn Băng Vân cúi đầu nhìn vật trong lòng bàn tay, chính là một miếng ngọc bội, có lẽ là Chu Dĩ Đường vừa thấy y liền tiện tay lấy ra ném.
Thứ này cũng không đáng để cầm, Ngôn Băng Vân không có cách nào khác, đành phải đi lên trả lại.
Chu Dĩ Đường quả nhiên đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, trên bàn bày một vài món nhắm, còn có một bầu rượu ấm.

Mùi rượu phảng phất bên khoang mũi, cũng là Tứ Tuyên Tửu y đang cầm trong tay.
Ngôn Băng Vân trả lại ngọc bội cho ông, lại không nói lời nào cả, ánh mắt để ý đến trên bàn đã bày ra hai bộ bát đũa, ly rượu trước mặt y đã lạnh thấu.
Trong lòng y minh bạch mấy phần, ánh mắt quét qua đánh giá tứ phía, có thấy một đạo bình phong, cách chỗ y đứng cũng không xa.

Ngôn Băng Vân nhìn mấy lần, bình phong kia bày ở góc tối, không có ánh sáng, phía đối diện không thấy một bóng người.
Chu Dĩ Đường gọi y: "Ngôn đại nhân đang tìm gì vậy?"
Ngôn Băng Vân quay đầu lại nhìn ông nhưng không ngồi xuống, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng giương khóe miệng: "Chu tướng quân tìm Ngôn mỗ có chuyện gì?"
Chu Dĩ Đường: "Tình cờ gặp thôi.

Chúng ta có duyên, Ngôn đại nhân sao không..."
Ngôn Băng Vân nhẹ giọng ngắt lời ông: "Nơi này không có người của Giám Sát Viện, Chu tướng quân có chuyện gì xin cứ nói thẳng."
Chu Dĩ Đường bị y làm cho nghẹn họng, sau tấm bình phong lại truyền đến động tĩnh cực nhẹ, giống như có tiếng ai đó lén cười trộm.
Ngôn Băng Vân ngồi xuống, thuận tay cầm cái chén nhỏ trước mặt, chạm tay vào liền phát hiện chén sứ kia rất lạnh.

Ở đây có đốt một chậu than, vốn không lạnh đến mức này, mà chút rượu trong chén này còn kết thành một tảng băng.
Y khẽ nhíu mày, nhanh đến nỗi không ai phát giác được, chỉ nghe Chu Dĩ Đường hỏi: "Ta nghe nói, cái chết của Tào Trọng Côn là do Ngôn đại nhân tự mình ra tay?"
Ngôn Băng Vân bất động thanh sắc: "Đúng vậy."
Sắc mặt của Chu Dĩ Đường có chút thay đổi, rất đỗi kinh ngạc.

Chuyện Phạm Nhàn phái Ngôn Băng Vân đi ám sát không phải là ông không biết, nhưng phía sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không có người nào biết được.

Lúc trước Tạ Doãn đỡ lời để Ngôn Băng Vân thoát tội cũng chỉ nói là Ngôn Băng Vân và Ngô Phí nội ứng ngoại hợp, trợ giúp Chu Dĩ Đường đại thắng Tây Bắc.

Triệu Uyên nể tình Ngôn Băng Vân có công mới lệnh cho Trần Bình Bình thả người, còn thăng cho y hai cấp bậc.
—— Nhưng nếu Tào Trọng Côn thật sự chết dưới tay Ngôn Băng Vân, vậy công lao của y sao có thể chỉ xứng với hai cấp bậc!
Nhưng Ngôn Băng Vân thì không có biểu cảm gì đặc biệt cả, giống như không hề cảm thấy bản thân đã phải chịu nhiều ủy khuất.

Y cũng không đợi Chu Dĩ Đường hỏi tiếp, nhân tiện nói: "Tào Ninh không muốn bêu danh giết cha thí quân nên mượn tay ta thôi."
"Vậy ngươi làm thế nào..."
"Làm thế nào ra khỏi Bắc đô?" Ngôn Băng Vân giương mắt nhìn Chu Dĩ Đường, lại cười, "Chu tướng quân cùng hắn ngàn dặm bôn ba tập kích thẳng đến Hoàng cung, không có người bên cạnh Bệ hạ ngăn cản, có một người từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ hắn không cảm thấy kì lạ sao?"
Ngôn Băng Vân không nói rõ "hắn" là ai, Chu Dĩ Đường kì thật cũng không cần y nói rõ.
"Trong lòng người ấy quả thực là có điều nghi kị, thế nhưng..."
"Thế nhưng hắn không thể tin được, người trung thành nhất bên cạnh Bệ hạ lại làm ra chuyện như vậy." Ngôn Băng Vân lại cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, lớp băng mỏng kia đã bắt đầu tan vụn bởi hơi ấm trong tay y, y ngửa cổ lên, dứt khoát uống cạn chén rượu, giống như nuốt xuống một mồi lửa, thiêu đến tim y đau thắt.
"Cho nên tướng quân là thay hắn tới để hỏi ta, đúng không?"
Chu Dĩ Đường nhìn y, trong ánh mắt xuất hiện ý lạnh: "Người đó rốt cuộc là muốn làm gì?"
Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Tướng quân nên hỏi là rốt cuộc Bệ hạ đang muốn làm cái gì."
Khuôn mặt Chu Dĩ Đường biến sắc, sau tấm bình phong đột nhiên truyền tới hai tiếng ho khan dồn dập.

Ngôn Băng Vân đột nhiên ngừng nói, ánh mắt chuyển hướng xuống tay mình.

Chu Dĩ Đường cũng không nói gì.

Lò rượu đốt quá lớn bắt đầu phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, mùi rượu càng tỏa ra nồng hơn.
Thật lâu sau, Chu Dĩ Đường mới nói: "Phạm Nhàn đang ở đâu?"
Ngôn Băng Vân nhướn lông mày: "Phạm Nhàn?"
Chu Dĩ Đường: "Ngôn đại nhân không biết?"
Ngôn Băng Vân hơi híp mắt lại, giống như cảm nhận được có mối nguy hiểm nào đó đang cận kề: "Hắn không liên lạc được với Phạm Nhàn nữa?"
Chu Dĩ Đường không trả lời câu hỏi này của y, ngược lại cũng cân nhắc một chút mới chậm rãi nói: "Trong Giám Sát Viện có lẽ đã tra được tung tích của Phạm Nhàn, nếu như Ngôn đại nhân có tiện..."
"Được." Ngôn Băng Vân không chờ ông nói hết, dứt khoát dùng một lời đáp ứng.

Chu Dĩ Đường có hơi kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn y, không biết phải nói tiếp thế nào.
Ngôn Băng Vân bất vi sở động, đưa tay Tứ Tuyên Tửu đang sôi ùng ục, chậm một chén nhưng lại không uống.
"Những điều hắn biết còn nhiều hơn so với ta, điều hắn không biết thì chắc hẳn cũng đã đoán được gần đúng.

Chỉ thiếu duy nhất một khối ghép hình ở chỗ của ta, hiện tại ta đã thêm vào rồi, hắn còn lời gì muốn hỏi Ngôn mỗ không?"
Sắc mặt của Chu Dĩ Đường thâm trầm, cũng không trả lời.
Ngôn Băng Vân tự giễu khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Y lập tức đứng dậy, khẽ nói: "Hắn không ăn được đồ nóng, rượu cũng không thể uống quá bỏng."
Chu Dĩ Đường sững sờ, bị sự ôn nhu trong giọng nói của y làm cho kinh sợ.

Còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Băng Vân đã quay người muốn rời đi.
Sau tấm bình phong đột nhiên truyền đến thanh âm của một người, "Hắn còn một câu muốn hỏi ngươi."
Ngôn Băng Vân đột nhiên đứng lại, giống như bị thanh âm kia gắt gao giữ chân, biết rõ đằng sau tấm bình phong là ai, lại không chịu quay đầu.
Thanh âm sau tấm bình phong ngừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: "Đại thù đã báo, tiếp theo ngươi có dự định gì không?"
Ngôn Băng Vân cúi đầu, cười khổ một tiếng: "Dự định?"
Phải rồi, còn có dự định gì nữa đây?
Y không trả lời, chỉ nói khẽ: "Đến cùng thì ngươi vẫn trở về lội trong vũng nước đục này."
Người sau tấm bình phong kia im lặng rất lâu, lâu tới nỗi Ngôn Băng Vân tưởng rằng hắn sẽ không nói gì nữa, mãi sau đó người kia mới bình tĩnh nói: "Có nhiều thứ còn quan trọng hơn mạng của ta."
Ngôn Băng Vân vội vàng gật đầu, giống như cũng không còn cách nào tiếp nhận cách đối thoại này nữa, nhấc chân muốn nhanh chóng chạy đi.
Sau tấm bình phong lại đột nhiên truyền đến thanh âm của y phục, dường như người kia vừa đứng lên, ngữ khí cũng gấp hơn mấy phần: "Vậy còn ngươi!"
"Ngôn Băng Vân, một đời này của ngươi, sống vì điều gì!"
Ngôn Băng Vân không trả lời, thậm chí cũng không dừng lại, bước chân của y càng vội vàng chạy xuống lầu, hoảng loạn chạy bừa trên đường cái.
Ánh nắng chói mắt của mùa đông đổ trên người y, khiến cho Ngôn Băng Vân hổ thẹn cùng cực.
Y không trả lời được câu hỏi kia.
Hết thảy đều đã quá muộn.
- ------------------------------
Duma xin đấy, nhào vào làm gì nhau thì làm đi chứ đừng thế này ToT
Đọc đoạn cuối nghe Vô Hoa để gấp đôi sự trầm cảm =)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui