《 Nhân Gian Mấy Mùa Thu 》Chương 10:
Ngôn Băng Vân lúc trước xem tinh tượng khẳng định là có hạn hán quả nhiên không sai.
Bắt đầu từ mùa xuân năm Càn Hi thứ ba đã không có mưa.
Quần thần dâng tấu, xin Bệ hạ tế trời cầu mưa.
Nhưng Triệu Uyên vẫn cứ mắc loại bệnh kì lạ, thần trí không còn minh mẫn.
Phạm Nhàn không dám để ông ta ra ngoài gặp quần thần, mỗi ngày đều hạ độc vào thức ăn của ông ta, khiến ông ta cả ngày mê man.
Quần thần dâng tấu cũng vô dụng, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Mắt thấy đã vào mùa hạ, trời càng ngày càng nóng, đồng ruộng khô đến mức nứt ra, lương thực mọc vào mùa xuân đều bị hạn chết, năm nay thật sự là không thu hoạch được thứ gì.
Văn võ cả triều đều thúc thủ vô sách (*).
(*): bó tay toàn tập.
Bởi vì chuyện phiếu công trái mà lương thực vốn đã tăng giá, Tấn Vương vất vả lắm mới nghĩ ra được biện pháp hạ giá một chút, lần này thu hoạch không tốt, tất cả cố gắng của hắn đều hóa thành tro.
Đám gian thương cũng bắt đầu trữ hàng đầu cơ tích trữ, bụng của Ngôn Băng Vân càng ngày càng lớn vậy mà y vẫn đích thân đi lăng trì đám gian thương cả gan thừa dịp này tích trữ lương thực, nhưng dù vậy cũng không có tác dụng gì.
Dân chúng không sống nổi trước cảnh thiếu lương thực, có vài nơi đã bắt đầu phản loạn.
Thậm chí ngay cả giang hồ nghĩa sĩ lúc trước từng giúp đỡ Phạm Nhàn cũng cảm thấy thế đạo này không thể sống nổi, hợp lại làm loạn.
Cũng may mấy năm nay Đại Chiêu liên tục chiến loạn, binh mã vẫn hùng mạnh, một nhóm nhỏ phản loạn vẫn chưa thành mối họa.
Tạ Doãn cũng không chịu ngồi yên, tự mình làm những việc Phạm Nhàn đã nhờ, thỉnh thoảng sẽ đến tiền tuyến truyền lời giúp, hắn gặp được vô số sinh dân gặp nạn, đến khi về nhà với Ngôn Băng Vân hắn cũng chỉ biết thở dài.
Ngôn Băng Vân cũng không còn cách nào khác, càng không biết phải nói gì để an ủi hắn.
Bụng của y đã sớm không giấu được nữa, toàn bộ Giám Sát Viện đều biết y đang hoài thai.
Nhưng không ai dám mở miệng bàn tán, lại không dám khuyên Ngôn đại nhân nghỉ ngơi.
Tạ Doãn đau lòng, không tiếp tục nhắc đến mấy việc kia nữa, chỉ ở trên giường hầu hạ y, vân vê đầu ngực sưng đỏ cùng xoa nắn bắp đùi cho y.
Ngôn Băng Vân tựa vào gối mềm, dưới lưng cũng đệm gối lên, thần sắc không lúc nào buông lỏng, lại nhắc đến chuyện khác với Tạ Doãn.
Chuyện này Tạ Doãn cũng biết, có chút liên lụy đến Hành Cước Bang trên giang hồ.
Chuyện là có một phú thương họ Lưu, vốn là nhân sĩ Kim Lăng, chuyện làm ăn rất thuận lợi, có không ít người trong Hành Cước Bang đều là người dưới tay lão.
Bởi vì lão là người trượng nghĩa, rất có danh tiếng trong giang hồ, cũng có danh tiếng tốt trong lĩnh vực buôn bán.
Năm đó Đoan Vương thi hành tân chính ở Kim Lăng, họ Lưu này chủ động liên hợp với mấy phú thương giàu có ở Giang Nam thành một hiệu buôn Bảo Quốc, khi nhóm phiếu công trái đầu tiên phát ra, bọn chúng đã dồn tiền bạc vào để mua, nói là cùng giúp quốc nạn.
Tạ Doãn chưa từng đối mặt với họ Lưu này bao giờ, nhưng hắn cũng đã được nghe kể về người này, Tạ Doãn nhờ người trong Hành Cước Bang chào hỏi giúp hắn, cũng ủy thác cho Phạm Nhàn đi thăm dò thực hư.
Sau loạn Kim Lăng, Tạ Doãn giả chết, Phạm Nhàn vẫn tiếp tục lui tới chỗ họ Lưu này, "hiệu buôn Bảo Quốc" cũng đã đổi tên, sau khi Ngụy triều diệt vọng, bọn chúng cũng theo triều đình dời đến Bắc đô.
Tấn Vương nhân nghĩa, trong triều tuy không còn tiền nhưng cũng không khất nợ phiếu công trái của "hiệu buôn Bảo Quốc", thời hạn sau hai năm liền trả, nói là không dám phụ lòng tấm lòng của bọn chúng.
Phía sau lại âm thầm sai người theo dõi họ Lưu kia.
Sau này Ngôn Băng Vân hồi triều, Phạm Nhàn cũng từng nhắc đến chuyện này với y, nhắc y để ý một chút.
Tạ Doãn từng nói đùa với Ngôn Băng Vân rằng Phạm Nhàn chắc là muốn nuốt luôn gia sản của họ Lưu kia rồi, cái gọi là "phú khả địch quốc" cũng không phải lời nói suông, nói không chừng thật sự có thể giải cứu Đại Chiêu trong tình thế khẩn cấp này.
Lời hắn nói chỉ là lời bông đùa, nhưng Ngôn Băng Vân lại trầm mặc không đáp.
Tạ Doãn rất hiểu vị đệ đệ này của hắn, chỉ sợ Phạm Nhàn...!thật sự có tâm tư như vậy.
Cái gọi là vô thương bất gian, họ Lưu kia cũng không phải thật sự là một lòng trung thành với nước.
Khi quốc nạn mua phiếu công trái cũng chỉ là giao dịch mua bán, đánh cược một phen, quả nhiên là lão cược thắng.
Tấn Vương không đối xử lạnh nhạt với lão, về sau còn trả tiền đúng hạn, cũng là có ý kiêng kị thế lực phú thương trong dân gian.
Họ Lưu kia cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng sợ Tấn Vương qua cầu rút ván, hoặc là như Tạ Doãn nói, nuốt hết gia sản của lão để giúp quốc nạn.
Cho nên hai năm nay cũng không dám qua lại với Phạm Nhàn, chỉ nói là tuổi già nhớ quê, một lòng vẫn nghĩ về Kim Lăng, lại bị Tấn Vương nghĩ cách giữ lại.
Mà gần đây Ngôn Băng Vân tiếp nhận án đầu cơ tích trữ này, phía sau mọi chuyện đều chỉ hướng về họ Lưu kia.
Tạ Doãn trở về từ Thục trung, trên đường đi qua Hành Cước Bang cũng nghe được không ít tin tức, thậm chí là không cần Ngôn Băng Vân kể chi tiết hắn cũng đoán được, chuyện này đã là chân tướng phơi bày trước mắt.
Ngôn Băng Vân khoát khoát tay, ra hiệu cho Tạ Doãn không cần xoa nữa, y cong chân vận động kinh mạch một chút, nói: "Nhưng ta hoài nghi phía sau họ Lưu này không thể không liên quan đến Trần Bình Bình."
Tạ Doãn đáp "Ừ" một tiếng, mặc dù hắn không nghĩ tới chuyện này, nhưng hiện giờ nghe được cũng không thấy quá bất ngờ, "Hắc kỵ của Trần Bình Bình không nằm trong Binh bộ, là trực tiếp hướng về Bệ hạ.
Triệu Uyên sắp ngã xuống, mấy năm nay ông ta cũng phải thay người nuôi quân.
Tìm tới họ Lưu cũng không có gì lạ.
Ngươi tra được chứng cứ chưa?"
Ngôn Băng Vân không nói gì nhưng ánh mắt lại rất chắc chắn.
Nếu không phải có viện trưởng của Giám Sát Viện đứng phía sau, Tấn Vương cũng không cần phải đấu trí đấu dũng với một phú thương dân gian như vậy.
Tạ Doãn tiến gần đến bên cạnh Ngôn Băng Vân, mặt tựa vào thai phúc to tròn của y, giống như đang muốn nghe động tĩnh của hài tử, miệng vẫn bàn chuyện với Ngôn Băng Vân: "Đây chính là con bài cuối cùng chưa lật của Trần Bình Bình."
Ngôn Băng Vân thuận thế đặt tay lên đầu hắn, không nhắc đến chuyện liên quan đến Trần Bình Bình nữa, "Ngươi nghe thấy gì rồi?"
"Suỵt.
Nó có đá một chút.
Nó biết cha nó trở về rồi."
"..."
Sao y không cảm nhận được?
Nhưng Ngôn Băng Vân không nói gì, chỉ nở nụ cười, ngón tay vô thức nhẹ nhàng vuốt ve tai của Tạ Doãn hai lần.
Tạ Doãn hơi động một chút, cảm nhận được gan bàn tay của Ngôn Băng Vân có vết chai do cầm kiếm nhiều.
Trời vô cùng nóng, đầu ngón tay của Ngôn Băng Vân lại vẫn là một mảnh ý lạnh.
Tạ Doãn lại nói thêm một câu, Trần Bình Bình cũng sẽ không ngồi yên chờ Ngôn Băng Vân đến lật lá bài cuối cùng của ông.
Ngày đại thử (*), ngày nóng nhất trong năm Càn Hi thứ ba, viện trưởng của Giám Sát Viện Trần Bình Bình mưu phản, lợi dụng địa vị đánh vào Hoàng cung, ý đồ ám sát Bệ hạ, bị Tấn Vương bắt được.
(*): một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.
Tấn Vương nắm quyền xử lý chuyện này, chung thẩm với Tam ti, quả thực là nắm được một nắm đay rối, bắt giữ không sót một kẻ nào trung thành với Trần Bình Bình, Lục bộ trong triều cũng ít nhiều có liên lụy, cuối cùng quả nhiên tra được phú thương họ Lưu, còn tra ra tội hắn tổ chức cho đám gian thương đầu cơ tích trữ lương thực, tịch thu toàn bộ tài sản, chỉ chờ đưa chúng ra xử trảm.
Riêng Trần Bình Bình bị xử lăng trì.
Trong cung lập tức truyền ra chỉ dụ, lệnh cho Đề Ti Ngôn Băng Vân đảm nhiệm chức viện trưởng của Giám Sát Viện.
Trước ngày hành quyết một ngày, Tạ Doãn bồi tiếp Ngôn Băng Vân đi gặp Trần Bình Bình.
Ông không được nhốt ở trong Giám Sát Viện.
Giám Sát Viện được dựng lại sau khi dời đô, chủ trì chính là Trần Bình Bình.
Phạm Nhàn đương nhiên là sợ ông chạy mất, trực tiếp áp giải ông vào địa lao của Hình bộ.
Hình bộ rất hà hắc, dùng xích sắt to bằng cánh tay của tiểu hài để khóa cổ tay ông rồi treo trên tường.
Trần Bình Bình là người tàn phế, không thể đi đứng, không chống đỡ nổi thân thể của mình, cả người chẳng khác nào bị treo lơ lửng trên không, cứ như vậy thì không bao lâu nữa hai cánh tay của ông cũng bị phế.
Ngôn Băng Vân tiến vào xem, trước hết là sai người thả ông ấy ra.
Người của Hình bộ không dám.
Kết quả là bị Ngôn đại nhân lạnh lùng liếc một cái, không dám không nghe theo, run run rẩy rẩy dâng chìa khóa lên, cũng không dám tự mình đi mở, cuối cùng vẫn là vị công tử mang mặt nạ đi theo Ngôn đại nhân nhận chìa khóa rồi tự mở khóa, đỡ Trần Bình Bình xuống.
Thân thể của Trần Bình Bình mềm nhũn, cả người đều nằm rạp trên mặt đất, chân tay đều vô lực, chật vật như một con rắn.
Ngôn Băng Vân mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn ông, ra hiệu cho Tạ Doãn ông ấy quỳ thẳng.
Người của Hình bộ đã nhanh chóng mang ghế tới, mời Ngôn đại nhân ngồi xuống tra hỏi.
Lúc đầu Ngôn Băng Vân khoác bên ngoài một chiếc áo choàng màu xám bạc, dài đến mắt cá chân, đứng thẳng như kiếm sắc xuất vỏ, sắc bén vô song.
Khi ngồi xuống lại lộ ra chút bất tiện, bụng của y đã nhô ra rất rõ, thậm chí còn hơi nặng trĩu.
Sắc mặt của Trần Bình Bình hung ác nham hiểm nhìn thai phúc nhô cao của y, trong mắt đều là hàn ý lạnh lẽo.
Ông không nâng tay lên, cũng không còn khí lực để nâng tay, ngữ khí vẫn cứng nhắc, nhìn Tạ Doãn đang đeo mặt nạ rồi nói: "Tội thần đáng chết, không dám làm phiền Thái tử Hiếu Chương."
Tạ Doãn không thèm để ý ông ấy, trầm mặc kéo hai chân tàn phế của ông để ông ngồi tựa vào tường, sau đó lại quay về đứng bên cạnh Ngôn Băng Vân.
Quan viên của Hình bộ đứng hầu một bên cũng đã bị dọa đến nỗi mồ hôi rơi thẳng xuống đất, nhìn sang Tạ Doãn, lại nhìn sang Ngôn Băng Vân, không biết câu nói của Trần Bình Bình kia là có ý gì.
Ngôn Băng Vân quay đầu liếc nhìn hắn một cái, bên môi còn mang theo ý cười, khẽ nói: "Ngươi nghe thấy gì rồi?"
Quan viên Hình bộ sợ xám mặt lại, luôn miệng đáp: "Ta không nghe thấy gì cả.", chờ đến khi Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng phất tay đi hắn liền vội vàng bò ra ngoài.
Trần Bình Bình cười lạnh một tiếng: "Cũng có chút phong thái giống viện trưởng Giám Sát Viện."
Ngôn Băng Vân nhếch khóe miệng khẽ cười: "Cũng nhờ lão sư dạy tốt."
"Liên quan đến chuyện ngươi vẫn thừa nhận ngươi là đồ nhi của ta, ta thật không biết nên cảm phục tấm lòng của ngươi, hay là giận ngươi đang châm chọc ta nữa."
Ngôn Băng Vân rũ mi mắt: "Bất luận là thế nào, ta vẫn là đồ nhi do người dạy dỗ."
Mười ba tuổi y nhập Giám Sát Viện, bắt đầu từ lúc y đưa danh thiếp, vừa nhìn thấy một chữ "Ngôn", móc vàng nét bạc, nét chữ sắc bén.
Lương Thiệu ban đầu không chịu thu nhận y, Ngôn gia chỉ còn lại một tiểu công tử, tiến vào Giám Sát Viện chịu gian khổ, chuyện này ai nhìn vào cũng thấy không ổn, sợ là đám thế gia lại đa nghi.
Nhưng y không chịu rời đi, im lặng quỳ gối bên ngoài Giám Sát Viện —— Năm đó Giám Sát Viện mới lập ra, bản chất vẫn chỉ như một nha môn.
Trước cổng đều là người đến đưa danh thiếp hoặc người được triệu tập, mỗi người đi qua đều đưa mắt đến nhìn y.
Y cũng không quan tâm, chỉ lặng yên quỳ bất động.
Mãi cho đến chạng vạng tối, Trần Bình Bình đi ra.
Khi đó ông vẫn có thể đi lại được, lúc đứng vẫn cao hơn chàng thiếu niên họ Ngôn này không ít, đưa tay qua nắm chặt vai y, nắm đến mức gần như muốn bóp nát nó.
Thiếu niên gắt gao cắn chặt hàm răng, thậm chí còn không rên một tiếng.
Trần Bình Bình cười với y, nói ngươi tiến vào cùng ta đi.
Ngôn Băng Vân có chút nghiêng mặt, nói với Tạ Doãn: "Tam ca, ngươi ra ngoài chờ trước đi."
Tạ Doãn có chút do dự, đứng yên không nhúc nhích.
Trần Bình Bình ngồi đằng kia lạnh lùng cười một tiếng, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
Ngôn Băng Vân không muốn lặp lại lần thứ hai, y chỉ kiên nhẫn đợi một hồi, cuối cùng Tạ Doãn vẫn phải thỏa hiệp, nhẹ giọng dặn dò: "Ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi ta."
Ngôn Băng Vân gật đầu, im lặng đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài, đến khi cửa địa lao đóng lại y mới quay đầu nhìn Trần Bình Bình.
Trần Bình Bình: "Có chuyện gì ta đều đã nói cho Tấn Vương rồi, ngươi còn muốn tìm ta hỏi chuyện gì?"
Ngôn Băng Vân chống vào tay ghế đứng lên, lạnh nhạt cúi đầu sửa sang vạt áo, "Có hai chuyện ta nghĩ mãi không thông, muốn đến hỏi lão sư một chút."
Trần Bình Bình không nói gì, vẫn nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ giống như rất an nhàn.
"Năm Kiến Nguyên thứ mười bốn, Đoan Vương trúng độc, Bệ hạ khiển trách, người một mực nhận là người lẻn vào phủ Đoan Vương hạ độc.
Vì sao?"
Trần Bình Bình có hơi sửng sốt, tựa hồ không nghĩ rằng y sẽ hỏi chuyện này, mở to mắt đánh giá y một lát, đột nhiên cười: "Vốn chính là ta hạ lệnh mà."
"Nhưng người có thể đổ hết lên đầu ta.
Tất cả mọi người đều biết ngày đó là ta thay người đi đến Đoan Vương phủ, người có thể nói bừa là một mình ta gây ra, người không biết rõ tình hình."
"Lương Thiệu cũng không có ngốc." Trần Bình Bình khẽ nhếch khóe miệng, ngữ khí kiên nhẫn không như đang giảng giải cho Ngôn Băng Vân, "Tâm tư của Bệ hạ thế nào trong lòng Lương Thiệu đương nhiên biết rõ.
Nếu khi không phế đi thứ gì trên người ta thì Lương Thiệu sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ông ta là mượn ta để cảnh cáo Bệ hạ, sao có thể liên quan đến ngươi được? Hơn nữa nếu đưa ngươi đến trước đao của Lương Thiệu thì ta phái ai đi Bắc đô làm nội gián?"
"Người trong Giám Sát Viện đều nguyện ý đi."
"Nhưng ngươi là tốt nhất."
Cổ họng Ngôn Băng Vân bỗng nhiên nghẹn lại, ngón tay giấu trong tay áo hung hăng đâm mạnh vào lòng bàn tay.
Năm đó Trần Bình Bình được người khác lôi về Giám Sát Viên, Bệ hạ hạ chỉ không cho phép kẻ nào chữa trị cho ông, ngay cả Phí Giới cũng không được phép tới gần.
Ngôn Băng Vân chạy quanh một vòng Kim Lăng, tìm cho ông một thợ thủ công tốt nhất để làm hắc thiết ngoặt.
Từ trước tới giờ y rất ít khi thể hiện tâm tư của mình, đây là lần duy nhất y thể hiện tâm ý với lão sư, tạ ơn vì khi ấy ông đã che chở cho y.
Vậy mà Trần Bình Bình bây giờ lại nói năm đó giữ y lại chỉ bởi vì y vẫn còn có thể lợi dụng.
Trần Bình Bình mệt mỏi ngẩng đầu nhìn y, mái tóc rối bời giống như đám cỏ phủ lên đầu, còn có vài sợi rũ xuống dính vào vết máu đen trên gương mặt ông.
Ngôn Băng Vân: "Người biết thân thế thật sự của Triệu Uyên từ khi nào?"
"Năm Kiến Nguyên thứ mười, Lương Thiệu tự mình nói cho ta biết."
Ngôn Băng Vân gật đầu: "Năm đó Lương công rất tín nhiệm người."
Trần Bình Bình miễn cưỡng mỉm cười một cái: "Ông ấy đã tin lầm người."
Ngôn Băng Vân cũng cười tự giễu, thong thả đi hai bước trong không gian chật hẹp này, "Nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi người dạy ta những lời về đại nghĩa trung quân thể quốc kia, trong lòng không cảm thấy tức cười sao?"
Trần Bình Bình nhếch lông mày, đại khái là cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán, không đáp lời.
Ngôn Băng Vân không chịu buông tha cho ông, quay đầu nhìn vào mắt ông hỏi: "Người tin vào những lời bản thân nói ra sao?"
Trần Bình Bình cười nhạo một tiếng: "Ngây thơ."
Sắc mặt của Ngôn Băng Vân bỗng nhiên lạnh đi.
"Ta vì Đại Chiêu chấp chưởng Giám Sát Viện mười sáu năm, tự hỏi bản thân kém Lương Thiệu ở chỗ nào.
Muốn nói đến đại nghịch bất đạo, ông ta mới thật sự là đại nghịch bất đạo —— nhưng ta không cảm thấy ông ta làm sai! Cái gì mà thiên hoàng quý tộc, phụng tử long tôn, Vân nhi, ta đã sớm nói với ngươi rồi, những thứ đó bất quá chỉ là lấy ra để lừa gạt bá tánh vô tri.
Ai cũng như ai, chỉ là xem xem thủ đoạn của ai cao hơn mà thôi! Ta không mang họ Triệu thì sao? Giám Sát Viện nằm trên cả Tam ti Lục bộ, hắc kỵ tung hoành thiên hạ, cái ghế kia, có ngồi hay không, là ai ngồi, có quan trọng đến thế không?"
Đó cũng là những lời ông đã nói khi đi cùng Ngôn Băng Vân từ Bắc đô về Kim Lăng.
Bụng Ngôn Băng Vân đột nhiên co rút, hài tử lại hung hăng đá y một cước.
Hô hấp của y có chút loạn nhưng lông mày cũng không nhíu lấy một cái, chỉ là đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú nói chuyện với Trần Bình Bình.
Lúc đầu y chỉ là muốn hỏi cho rõ ràng, đến cùng là ông ấy tin cái gì, muốn làm cái gì.
Vì vinh hoa phú quý cũng được, vì quyền hành ngập trời cũng được, dù là Trần Bình Bình ở trước mặt y nói lúc trước thông đồng với Bắc triều là vì muốn đại cục an ổn y cũng có thể tiếp nhận.
Chỉ cần người này đời này kiếp này thật sự tin vào thứ gì đó đều được.
Thế nhưng đến khi đứng trước mặt Trần Bình Bình, nghe được ông ấy nói ra những lời này, y lại có chút không muốn biết nữa.
"Mội chuyện cuối cùng." Ngôn Băng Vân điều chỉnh cho ngữ điệu bình ổn, lạnh lùng không khác gì lúc thẩm vấn bình thường, "Năm đó từ Bắc đô trở về Kim Lăng, người có ngàn vạn lý do để giết ta, vì cái gì mà không động thủ?"
Lúc ấy y đối với Trần Bình Bình mà nói xác thực là đã hết giá trị lợi dụng rồi.
Một thanh đao gãy, ngay cả Phạm Nhàn cũng không chút do dự vứt y lại Bắc đô, y đối với ai cũng đều vô dụng cả.
Trần Bình Bình giương mắt nhìn y, "Lúc trước ta hẳn là nên giết chết ngươi."
Ngôn Băng Vân xoay người rời đi.
Trần Bình Bình ở sau lưng y lại đột nhiên nói tiếp, "Dung chúng tầm thường, cầu nhân cầu nghĩa, đều bị lung lay bởi lời của thánh nhân.
Nhưng lần đầu tiên ta gặp ngươi liền biết ngươi không giống với tất cả mọi người —— Ngôn Băng Vân!"
Ngôn Băng Vân giẫm chân xuống, cửa địa lao đã mở ra một nửa, Tạ Doãn nhìn thấy y, hắn đưa tay ra muốn dìu y, lại bị Ngôn Băng Vân nhấc tay cản lại.
Thanh âm của Trần Bình Bình khàn khàn, "Ngươi là đệ tử...!mà ta tự hào nhất, vốn nên làm một quyền thần đệ nhất thiên hạ, Thái tử Hiếu Chương, Tấn Vương, bọn chúng là cái thá gì? Quyền hành này nắm ở trong tay, ngươi chính là chủ của thiên hạ! Nhưng ngươi thì sao, ngươi dùng cả đời để khúm núm nịnh bợ Triệu thị, còn giống như một nữ nhân sinh con cho Triệu thị.
Ngôn Băng Vân, ngươi làm ta quá thất vọng."
Tạ Doãn nổi giận đùng đùng tiến về phía trước, tựa hồ muốn tự tay đánh cho Trần Bình Bình một trận thống khoái, kết quả lại bị Ngôn Băng Vân kéo lại.
Tay của y dùng lực rất lớn, nắm chắc khuỷu tay của Tạ Doãn, dùng mấy phần nội lực làm cho hắn không thể động đậy.
Ngôn Băng Vân không nhìn hắn, càng không quay đầu lại, giống như những lời vừa rồi của Trần Bình Bình chỉ là một trận gió.
"Lão sư, ta sớm đã không cần người công nhận từ lâu rồi."
Ngôn Băng Vân không nói lời nào nữa, nhanh chân bước ra khỏi địa lao.
Ngày hôm sau, Trần Bình Bình bị lăng trì ở ngoài phố.
Giám hình chính là người của Hình bộ và Đại Lý Tự, Phạm Nhàn không để người nào của Giám Sát Viện đến.
Nhưng Ngôn Băng Vân vẫn đi, Tạ Doãn vì không yên lòng nên cũng đi theo, tìm một quán rượu trong phố rồi bao cả lầu không cho người khác đến gần.
Ngôn Băng Vân cứ như vậy đứng ở cửa sổ nhìn Trần Bình Bình bị róc xương lóc thịt hơn một ngàn đao.
Ông ấy thật sự là một hán tử, một tiếng cũng không chịu kêu lên, càng về sau càng không ra hình người nữa.
Tạ Doãn không nhìn nổi loại tình cảnh thế này, dân chúng cũng không có mấy ai nhìn nổi, ngay cả Hình bộ thị lang cũng sợ trắng mặt, không biết dùng cớ gì mà được lui ra phía sau rèm.
Duy chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn đứng đó không nhúc nhích, giống như một pho tượng đặt trước cửa sổ.
Róc thịt xong Trần Bình Bình còn bị chặt đứt tay chân, mùi máu tanh thấm đẫm đến tận trời, trời lại đang nắng gắt, không bao lâu đã thu hút vô số ruồi nhặng bay tới kêu vo ve, Trần Bình Bình đã biến thành một cỗ thi thể thấm đầy máu tươi.
Tạ Doãn rốt cuộc cũng không nhịn được, đứng lên kéo Ngôn Băng Vân vào, đóng cửa sổ lại.
Ngôn Băng Vân giống như vừa mới tỉnh mộng quay đầu nhìn hắn một cái, Tạ Doãn lúc này mới phát hiện sắc mặt của y không tốt chút nào, đang muốn hỏi, y lại hung hăng đẩy Tạ Doãn ra, quay đầu bụm miệng nôn ra.
Nôn cũng không dễ nôn, y vẫn chưa ăn gì, toàn thân đều run rẩy.
Tạ Doãn sắp bị y dọa sợ chết rồi, cũng không biết y bị làm sao, chỉ có thể lo lắng vô ích vỗ vỗ lưng cho y, sau đó mang nước tới cho y súc miệng.
Mặt mũi của Ngôn Băng Vân đều đỏ lên, vừa ho vừa thở, gân xanh trên cổ hiện lên rõ ràng, một tay nắm chặt lấy tay Tạ Doãn, nửa ngày sau mới bình phục lại.
Khóe mắt của y chảy ra một giọt nước mắt, tựa hồ là bởi vì nôn mửa và ho suyễn nên mới như vậy.
Tạ Doãn đưa nước cho y, y liền uống một ngụm cạn luôn, biết Tạ Doãn lo lắng, y lại cười cười nhìn hắn, khẽ nói: "Đều tại hài tử không ngoan."
Tạ Doãn cau mày nhìn y, không nói chuyện.
Lúc đầu mang thai y cũng chưa từng nôn, Phạm Nhàn nói là tùy vào tình trạng của từng người, nữ nhân hoài thai cũng có người nôn người không.
Hơn nữa bụng của y đã lớn như vậy rồi, không đến mức đột nhiên lại nôn vào thời gian này.
Nhưng y nói là vì hài tử không ngoan thì chính là hài tử không ngoan.
Tạ Doãn đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt y, nhẹ giọng nói một câu: "Ừ.
Chúng ta trở về đi, ta thấy trời có lẽ cũng sắp mưa rồi."
Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, lại nhìn sắc trời u ám bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngày đó Trần Bình Bình chết, chuỗi ngày khô nóng hạn hán dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc.
Mưa to cả một đêm, gột rửa toàn bộ vết máu ở nơi hành hình..