《 Nhân Gian Mấy Mùa Thu 》Chương 11:
Theo lý mà nói, xét về hành hình cũng không cần đến mức thế này.
Ngôn đại nhân nhẫn tâm tàn nhẫn, đã từng tự tay róc thịt người khác, vừa rồi cũng chỉ là chứng kiến mà thôi.
Nhưng y vừa nôn xong sắc mặt vẫn luôn không tốt, trở về cũng không nói gì.
Bọn hạ nhân trong phủ đều vui mừng hân hoan vì trời rốt cuộc cũng đổ mưa rồi.
Ngôn Băng Vân lại chỉ ở một mình trong phòng, an tĩnh giống như trong phủ này không có người.
Tạ Doãn không để người khác đến quấy rầy y, tự mình xuống bếp nấu đồ thanh đạm mà ngày thường y thích ăn nhất, còn đặc biệt để Thập Thất bưng đến.
Thập Thất khôn ngoan, biết phụ thân trong lòng không thoải mái, quy củ đứng ở một bên nâng bát cầm đũa, hầu hạ y ăn cơm.
Ngôn Băng Vân vốn là cảm thấy không ngon miệng nhưng thấy nữ nhi thế này lại không thể không ăn.
Giờ mới hiểu được tâm tư của Tạ Doãn, y cười một tiếng rồi nói với Thập Thất: "Cha con hoạt bát thông minh nhưng không bao giờ dùng trong chuyện triều chính, toàn đi dùng cho người nhà thôi."
Thập Thất chớp mắt mấy cái, là nghe không hiểu.
Tạ Doãn lề mà lề mề ngồi chờ ở thư phòng một hồi, căn đúng thời gian rồi mới đứng dậy trở về phòng.
Vừa đẩy cửa đi vào đã thấy Thập Thất đang ngồi trên đầu gối Ngôn Băng Vân, tay nhỏ khéo léo bện một thứ gì đó khiến cho Ngôn Băng Vân nhìn không chớp mắt.
Thức ăn trong khay nhỏ đều đã động đũa vào nhưng không ăn hết được, có điều nhìn cũng đã vơi đi không ít, lúc này Tạ Doãn mới yên tâm.
Thập Thất thấy hắn tới cũng không ngồi lên chân Ngôn Băng Vân nữa, nhảy xuống chạy đến bên cạnh hắn, Tạ Doãn cúi người ôm nữ nhi, sẵn tiện gọi hạ nhân vào thu dọn bát đĩa, lại nhỏ giọng hỏi Thập Thất xem Ngôn Băng Vân có nói gì với nàng không.
Thập Thất tiến đến bên tai hắn, nói khẽ: "Phụ thân nói với con sau này vào ngày này hàng năm con phải nhớ đến bái tế một người."
Tạ Doãn khẽ giật mình: "Phụ thân con có nói là ai không?"
Thập Thất lắc đầu, vẫn thấp giọng lặng lẽ trả lời: "Phụ thân nói sẽ không có ai đến bái tế người này, phụ thân cũng sẽ không đi.
Nhưng con phải nhớ kỹ, bởi vì không có người này cũng sẽ không có con."
Tạ Doãn "A" một tiếng, không nói gì nữa.
Hắn kì thực cũng không biết vì sao Ngôn Băng Vân lại nói không có Trần Bình Bình thì cũng sẽ không có Thập Thất.
Ngôn Băng Vân có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói cho hắn biết, nhất là đoạn thời gian y hoài thai Thập Thất lúc từ Bắc đô về Kim Lăng.
Nhưng hắn cũng chỉ sờ sờ mũi của Thập Thất: "Phụ thân bảo con nhớ thì con cứ nhớ đi."
Thập Thất tròn mắt nhìn: "Vậy khi con bái tế, con phải gọi người ấy là gì ạ?"
Tạ Doãn buông nàng ra, để Lý ma ma dắt nàng về phòng, Thập Thất không nghe được câu trả lời thì không chịu đi, mắt vẫn nhìn Tạ Doãn chằm chằm.
Thật ra vấn đề này nàng đã hỏi Ngôn Băng Vân, nhưng Ngôn Băng Vân cũng không trả lời nàng.
Tạ Doãn nhìn vào mắt nàng, giống như rất bất đắc dĩ, nửa ngày sau mới xoa đầu nàng, "Gọi là sư công đi."
Lúc này Thập Thất mới chịu rời đi, bát đĩa cũng đã được thu dọn.
Ngôn Băng Vân nằm ở trên giường, không buồn cởi ngoại bào, nhắm mắt lại.
Tạ Doãn đi qua, cũng không nói chuyện, tháo phát quan trên đầu cho y trước.
Ngôn Băng Vân vẫn an tĩnh, để hắn chải tóc cho mình, sau đó lại để hắn giải khai ngoại bào cho mình, cuối cùng là hắn thổi tắt nến đi.
Thời điểm Tạ Doãn đắp chăn lại, y vì ngại nóng nên mới chịu trở mình xốc chăn ra, gương mặt vùi vào trong ngực Tạ Doãn.
Tạ Doãn liền duỗi tay ra ôm y vào ngực: "Không thoải mái sao?"
Ngôn Băng Vân đáp "Ừ" một tiếng, cũng không nói là không thoải mái chỗ nào.
Tạ Doãn dùng một tay đệm dưới cổ y rồi vòng qua ôm lưng y, tay khác lại đặt lên bụng Ngôn Băng Vân xoa nhẹ hai cái, lại nói: "Cáo bệnh đi, nghỉ hai ngày."
"Lúc này mà cáo bệnh..." Ngôn Băng Vân khẽ cười một cái, "Sợ là Tấn Vương lại đa nghi."
Tạ Doãn cắn răng: "Đệ ấy dám?"
Ngôn Băng Vân hơi cử động một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Doãn, hơi thở ấm áp quấn quanh một chỗ nhào vào mặt hai người.
Tạ Doãn do dự một hồi, tay lại lưu luyến xoa lưng cho Ngôn Băng Vân.
Bụng của y mặc dù đã nhô cao nhưng eo vẫn rất nhỏ, thời điểm nằm nghiêng eo tạo thành một đường vòng cung.
Tạ Doãn vuốt nhẹ hai lần, vẫn mở miệng: "Thời điểm sư phụ ta mất...!Ta, ta cái gì cũng không biết."
Ngôn Băng Vân khẽ giật mình, không nghĩ là hắn sẽ nói chuyện này.
Chuyện Đồng Minh đại sư năm đó muốn giải độc cho hắn đã là một khe nứt trong lòng Tạ Doãn, từ trước đến nay chưa từng nghe thấy hắn nhắc đến.
Tạ Doãn lại nói tiếp: "Ta nằm trên giường hơn nửa tháng, Lương Thiệu không nói cho ta biết cái gì.
Chờ tới khi ta biết sư phụ đã viên tịch (*), thi thể ông ấy đã bị đốt thành một nắm tro rồi."
(*): nói người tu hành theo đạo Phật chết.
Phật gia trước nay vốn đều hỏa táng, cao tăng viên tịch đương nhiên cũng như vậy, có lẽ chuyện này cũng là Đồng Minh đại sư yêu cầu.
Ngôn Băng Vân đột nhiên lại dấy lên nghi vấn trong lòng, y nhớ rõ ràng lúc trước Đoan Vương thượng tấu xin đỡ linh của Đồng Minh đại sư về Đông Hải an táng.
Tạ Doãn giống như biết y đang suy nghĩ chuyện gì, giải thích đáp: "Về sau ta về Đông Hải chỉ là dựng một chỗ thờ, trong đó đựng tro cốt của sư phụ."
"Ta rắc tro cốt của người xuống Đông Hải, trở về đảo ở lại tầm ba tháng, sửa sang lại căn phòng cũ lúc trước, tìm những cuốn sách võ công bí truyền, kinh sử điển tịch người dạy ta, vừa đọc vừa khóc..."
Hắn nói một nửa lại không chịu nói nữa, dường như là cảm thấy mất mặt.
Ngôn Băng Vân hơi cong khóe miệng, thuận thế tiến đến hôn lên môi hắn một cái, nói: "Đồng Minh đại sư đối xử với ngươi như thầy như cha, không giống."
Không giống với...!Trần Bình Bình đối đãi với y.
Tạ Doãn vừa nghe liền hiểu, càng không biết nên nói gì cho phải.
Từ trước tới giờ hắn vẫn may mắn hơn Ngôn Băng Vân, vì huyết mạch chảy trong người hắn mà luôn có những người bên cạnh lúc nào cũng can tâm tình nguyện vì hắn mà đầu rơi máu chảy.
Tỉ như Lương Thiệu, lúc trước vẫn luôn một lòng bảo vệ hắn rất chu toàn.
Hắn đột nhiên ý thức dường như mình không an ủi được Ngôn Băng Vân.
Tạ Doãn lại nhớ tới Lương Thiệu.
Đáng lẽ ban đầu hắn nên nhắc đến Lương Thiệu trước.
Lương Thiệu đã từng lợi dụng hắn, lại bảo vệ hắn, quả thực là hắn từng hận ông khi ông còn sống.
Mà thời điểm Lương Thiệu ra đi, hắn lại thổi sáo bảy đêm để đưa tiễn ông ở thành Kim Lăng.
Nhưng cũng không giống với hoàn cảnh của Ngôn Băng Vân lắm, Lương Thiệu còn từng vì hắn mà châm chọc Bệ hạ, mang theo bao nhiêu thổn thức cùng bất bình...!Tạ Doãn vào lúc này mới đột nhiên cảm nhận được sự bất đắc dĩ càng khắc sâu hơn.
Bọn họ đều không còn trên đời này nữa, bất luận là Lương Thiệu, hay là Trần Bình Bình, hoặc là Tào Trọng Côn năm đó, còn có phụ thân của hắn, phụ thân của Ngôn Băng Vân.
Những người từng hô mưa gọi gió, vô luận là vinh hay nhục khi còn sống, sau khi chết đi tất cả đều sẽ hóa thành mây khói.
Ngôn Băng Vân đưa tay vuốt nhẹ tóc mai của hắn, "Trần Bình Bình chết cũng không hết tội."
Tạ Doãn đáp "Ừ' một tiếng, nắm lấy tay của y, siết chặt trong lòng bàn tay.
"Ta chỉ là..." Ngôn Băng Vân dừng lại một chút, thanh âm trầm xuống, gần như là thì thầm, "Tam ca, ta muốn uống Tứ Tuyên Tửu ở Kim Lăng."
Tạ Doãn có hơi ngẩn người, tựa hồ là không nghĩ tới y đột nhiên lại nói đến cái này.
Tạ Doãn vốn muốn nói vậy thì đi, bọn họ sẽ đi Kim Lăng một chuyến.
Sau đó mới nhớ tới Ngôn Băng Vân còn đang hoài thai, hắn lại không nói mấy lời kia nữa, không biết phải an ủi y thế nào, "Qua khoảng thời gian này đi, đợi đến khi ngươi có thể uống rượu, ta chuyển một hầm rượu về cho ngươi."
Sau đó hắn lại hỏi: "Sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?"
Ngôn Băng Vân: "Trước kia Giám Sát Viện cấm rượu, bọn ta đều là lén uống, khi đó đã biết Tứ Tuyên Tửu nổi danh ở đó, để làm được một vò thật sự rất khó.
Ta bị bọn họ xúi giục uống hai ngụm, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.
Chỉ là rất tê, vừa nuốt xuống liền nóng ruột.
Bọn họ uống xong đều say mèm, ta vẫn không quá thích uống.
Đã nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ lại đột nhiên nhớ tới mùi vị kia, cảm thấy có chút nhớ."
Đây là lần đầu tiên y nhắc tới thời thiếu niên của y ở Giám Sát Viện cho Tạ Doãn nghe, Tạ Doãn cũng không hỏi "bọn họ" là ai, chỉ cười nói: "Hiện tại Giám Sát Viện còn cấm rượu không?"
Ngôn Băng Vân đáp: "Cũng sự phân chia."
Sau khi Trần Bình Bình cầm quyền, Giám Sát Viện từ việc đào tạo mật thám Bắc triều chậm rãi chuyển sang kiêm luôn việc giám sát bách quan trong triều.
Trong viện ngoại trừ những người mới chiêu mộ cũng chỉ có mấy thiếu niên giống như Ngôn Băng Vân được bồi dưỡng, cũng từng có người lớn lên làm quan viên trong triều, chức quyền ngày càng mở rộng.
Mà nơi bồi dưỡng thiếu niên về sau đã bị gạt bỏ kia được gọi là Đông viện, cũng là nơi tầm thường nhất trong Giám Sát Viện.
Ngôn Băng Vân làm Đề Ti nhưng không quản đến Đông viện, về phần những thiếu niên kia còn bị cấm rượu hay không y cũng thật sự không biết.
Dù sao khi được ra khỏi Đông viện cũng không còn mấy quy tắc dành cho tiểu hài như vậy nữa.
Tạ Doãn: "Hiện giờ ngươi là viện trưởng rồi, ngươi nói một câu phế đi cái quy tắc vô lý này là được."
"Ngày mai ta đi hỏi thử." Ngôn Băng Vân ngừng một chút, "Nếu như vẫn còn cấm thì cũng không nên phế đi.
Đây là quy củ Lương viện trưởng lập ra năm đó, Trần Bình Bình không động vào, ta động vào làm gì."
Tạ Doãn nhíu mũi một cái: "Lão già Lương Thiệu này, quen thói không nói đạo lý rồi."
Ngôn Băng Vân: "Cũng chỉ có ngươi dám nói như thế thôi...!Năm đó chúng ta nghe thấy Lương viện trưởng tới liền không dám nói chuyện, ngay cả thở cũng không dám thở quá mạnh..."
Tạ Doãn ngạc nhiên quay đầu nhìn y một cái, không ngờ là Ngôn Băng Vân cũng có lúc thế này, "Ngươi sợ Lương Thiệu sao?"
Ngôn Băng Vân dừng một chút, vốn dĩ ban đầu cũng không cảm thấy chuyện này có gì mất mặt, đột nhiên bị Tạ Doãn hỏi như vậy lại cảm thấy có chút xấu hổ, không chịu nói.
Tạ Doãn chỉ cảm thấy y nói ra những lời này hắn thấy rất thú vị.
Trước kia hắn có thành kiến rất lớn với người của Giám Sát Viện, cảm thấy người trong đó đều là quái vật, cả ngày chỉ biết huấn luyện, học cũng đều học mấy thứ âm mưu dương mưu, không có nửa điểm nhân nghĩa.
Hôm nay mới biết hóa ra bọn họ cũng giống những người bên ngoài, cũng biết sợ, cũng thèm ăn uống, cũng sẽ lén làm trái quy tắc.
Hắn lại ôm sát y, "Cứ coi như là nỗi khổ trong lòng cũng không sao cả.
Tuy nói là chết không hết tội nhưng ông ấy đến cùng vẫn là lão sư của ngươi, Giám Sát Viện đến cùng vẫn là nhà của ngươi..."
Ngôn Băng Vân bình tĩnh ngắt lời hắn, "Giám Sát Viện từ trước đến nay đều không phải nhà của ta."
Tạ Doãn bị y làm cho nghẹn lời.
Ngôn Băng Vân lại nói: "Ta cũng không phải khó chịu vì ông ấy bị ngàn đao róc xương.
Đừng đoán mò nữa, ngủ đi."
Y nói xong lời này liền xoay người lại, lưng kề sát lồng ngực Tạ Doãn, vẫn là không chịu đắp chăn, chuẩn bị ngủ.
Tạ Doãn làm sao ngủ được, vòng tay ôm chặt y, vẫn cứ suy nghĩ lung tung.
Trong lòng Tạ Doãn mơ hồ đã đoán ra được Ngôn Băng Vân rốt cuộc khó chịu vì cái gì.
Là vì câu nói khi đó của Trần Bình Bình "Ngươi dùng cả đời để khúm núm nịnh bợ Triệu thị" mà hắn nghe được, nửa câu sau nói càng khó nghe hơn, lúc hắn nghe xong chỉ muốn động thủ.
Trong lòng Tạ Doãn cảm thấy, chỉ riêng một câu này thôi, Trần Bình Bình nên bị phanh thây xé xác.
Ngoài mặt Ngôn Băng Vân không nói gì, nhưng thâm tâm sao có thể không suy nghĩ.
Tạ Doãn nhớ lại, Ngôn Băng Vân kì thực là không muốn sinh thêm hài tử nữa, là hắn mặt dày mày dạn đòi y.
Lúc trước biết y hoài thai, Tạ Doãn ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc đô, thời điểm nhìn thấy Ngôn Băng Vân, hắn cũng không biết phải làm gì.
Y giống như chưa từng có lúc nào vui vẻ vì hoài thai, thế nhưng chỉ là từ trước đến nay y đều tỏ thái độ nhàn nhạt với mọi việc, mà hoài thai cũng không đúng thời điểm, Tạ Doãn kì thật chưa từng suy nghĩ kỹ vấn đề này, y có thật sự muốn hài tử này hay không.
Trần Bình Bình sỉ nhục y, lúc trước họ Lâm kia cũng sỉ nhục y.
Y mỗi ngày đều ôm bụng đến Giám Sát Viện, người khác không dám nói gì trước mặt y, nhưng ai mà biết bọn họ sẽ đặt điều bàn tán khi nào?
Tạ Doãn càng nghĩ càng đau lòng, tay đặt lên thai phúc ngày càng lớn của Ngôn Băng Vân, lại nghĩ tới bắp chân sưng vù và thắt lưng thỉnh thoảng sẽ đau nhức của y, hận không thể treo mình lên mà đánh, không hiểu sao lại thốt lên: "Không cần hài tử nữa."
Ngôn Băng Vân bỗng chốc mở mắt, khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn nửa khắc, cũng không hỏi hắn nói cái gì, nhấc chân đạp cho hắn một cước.
Dùng lực rất mạnh, trực tiếp đá vào bắp chân hắn, đau đến mức Tạ Doãn kêu lên một tiếng, sắc mặt cũng thay đổi.
Ngôn Băng Vân không chút biểu tình quay mặt đi, tiếp tục nhắm mắt.
Tạ Doãn lại nói: "Ý của ta là..."
"Cút."
"Đừng đừng đừng..." Tạ Doãn lại bắt đầu mặt dày đi dỗ y, dùng cả tay cả chân ôm lấy Ngôn Băng Vân, "Ý của ta là, chờ đến khi sinh hài tử ra, Thập Thất cũng có người chơi cùng rồi, chúng ta, về sau chúng ta không cần sinh thêm hài tử nữa."
Lúc đầu Ngôn Băng Vân tức giận bởi vì hắn nói không cần hài tử nữa, bây giờ nghe hắn giải thích như vậy mới hiểu Tạ Doãn đang nghĩ cái gì.
Y đúng là bởi vì câu nói kia của Trần Bình Bình mà nhọc lòng, cũng sợ làm Tạ Doãn buồn nên mới không nói, không ngờ là Tạ Doãn đã biết rõ y nghĩ gì.
Y cũng cảm thấy buồn cười, dùng tay đánh lên mu bàn tay của hắn đang đặt trên bụng mình: "Được.
Vậy sau này ngươi đừng đụng vào ta nữa."
Cái này thì không được.
Tạ Doãn buồn buồn, "Hay là sau này uống cái canh tránh thai gì đó..."
Ngôn Băng Vân mặc kệ hắn, "Ta cũng đâu phải nữ nhân, làm gì có nguyệt sự, uống canh tránh thai thì có tác dụng gì?"
Tạ Doãn lẩm bẩm cái gì đó, cũng không biết có ý nghĩ gì xấu xa không.
Vùi mặt vào cổ y, tay cũng không đàng hoàng luồn vào y phục của Ngôn Băng Vân, tìm hạt đậu nhỏ trên ngực y, nhẹ nhàng xoa xoa hai lần, lại nói: "Chúng ta đã thành thân rồi, sao lại nói ta đừng đụng vào ngươi?"
Ngôn Băng Vân đã đến ba tháng cuối của thai kì, thân thể vô cùng mẫn cảm, xoa nắn đầu ngực hai lần đã không chịu nổi, cổ họng phát ra hai tiếng rên rỉ nhưng lại bị y khắc chế, mạnh miệng nói, "Cắt hai lạng thịt trong quần ngươi đi, tự nhiên thiên hạ sẽ thái bình."
Tạ Doãn kêu "Shh" một tiếng, đầu ngón tay cố ý vặn ngực của y một cái, "Vậy thì chắc chắn ngươi sẽ bỏ ta nhỉ?"
Ngôn Băng Vân hơi nhếch miệng cười, "Tạ công tử thật thông minh."
Tạ Doãn thấy y bắt đầu trêu lại hắn, lúc này mới chắc chắn y đã không còn khó chịu nữa, đôi môi lưu luyến ngậm gáy y, lại chuyển qua bên tai liếm hai lần, sau đó ngậm lấy vành tai.
Tay lại càng chăm chỉ lướt qua khắp thân thể y, bàn tay ôm lấy thai phúc tròn trịa của Ngôn Băng Vân, không ngừng vuốt ve.
Ngôn Băng Vân bị hắn trêu ghẹo liền vô cùng khó chịu.
Đầu ngực đã dựng thẳng, đâm vào lòng bàn tay của Tạ Doãn.
Tạ Doãn lại nói khẽ bên tai y: "Về sau không cần kẹp chặt như thế, ta cũng không chạy mất đâu."
Mặt của Ngôn Băng Vân đã đỏ bừng, cắn răng mắng một câu "Tên hạ lưu".
Tạ Doãn nghe xong càng buồn cười, thoắt một cái đã ngồi lên người y, lột tiết y của y ra, thuận miệng trả lời một câu: "Ừ ừ, ta hạ lưu."
Cơ thể của Ngôn Băng Vân đã phủ một tầng mồ hôi, cần cổ là một mảnh thủy quang ướt đẫm, còn có vài sợi tóc dính lên.
Trong phòng tắt nến tối om, tối nay có mưa cho nên cũng không có trăng sáng, như vậy càng tăng thêm mấy phần tư mật.
Bàn tay của Tạ Doãn ôm lấy mặt y, cúi người xuống hôn lên môi Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân cũng giải khai tiết y của hắn, cởi tiết khố của hắn ra, cự vật nóng phừng phừng liền chạm đến tay y.
Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng xoa hai lần, nghe thấy Tạ Doãn ở trên người y rên hai tiếng, cực kì hưởng thụ.
Lúc này không ai nói mấy lời hạ lưu hay không hạ lưu nữa, Tạ Doãn nắm tay của y, không cho y tiếp tục thúc dục hắn nữa.
Ngôn Băng Vân đã nằm ngửa, cự vật của Tạ Doãn đặt ở bụng dưới của y, cảm giác được hài tử trong bụng y khẽ co lại.
Ngôn Băng Vân kêu "Ưm" một tiếng thật dài, cũng không biết là đau hay làm sao, chỉ càng làm cho Tạ Doãn càng nóng, môi lưỡi hữu lực cạy mở khoang miệng của y, đầu lưỡi quấn quýt lưỡi của y, hận không thể nuốt y vào người.
Ngôn Băng Vân bị hắn hôn đến không thở nổi, hơi thở càng ngày càng gấp, hai bắp đùi cũng tự nhiên mở ra, tay của Tạ Doãn chuyển xuống nắn bóp bắp đùi của y, lại đặt lên trên lưng mình.
Ngôn Băng Vân khẽ phát ra tiếng cười.
Tạ Doãn trêu chọc y, toàn là mấy lời nói trong khuê phòng mà người khác không thể nghe nổi, càng nói càng hạ lưu, nói đến nỗi Ngôn Băng Vân phải đưa tay đẩy hắn ra, nhưng lại không có khí lực gì.
Tạ Doãn không để ý tới y, môi tiếp tục hôn xuống, đến cằm, đến yết hầu, lại dừng lại như chó sói, ngậm chặt yết hầu hơi nhô lên, dùng sức mút một chút.
Tạ Doãn thích làm như vậy, Ngôn Băng Vân có lúc cũng cảm thấy thời điểm hai người bọn họ làm chuyện này cũng không khác gì động vật.
Nơi mẫn cảm ở cổ họng bị ngậm chặt, y kiểu gì cũng sẽ vô thức cảm thấy căng thẳng và ngạt thở, nhưng bởi vì biết người này là Tạ Doãn nên mới tận lực trầm tĩnh lại.
Tạ Doãn chính là rất thích loại phản ứng vi diệu này của y, lưu luyến liếm lấy hai lần, bàn tay lại trượt xuống đến lồng ngực, hơi nghiêng mặt hôn lên hạt đậu nhỏ trên ngực y.
Cổ họng của Ngôn Băng Vân phát ra một tiếng rên thật dài, không chịu nổi đẩy hắn ra.
Lúc này là thật sự dùng lực, còn hít một ngụm khí lạnh.
Tạ Doãn bị y làm cho kinh ngạc, vội vàng nhả ra.
Hắn thật sự không có dùng lực, cũng không biết vì sao Ngôn Băng Vân lại có phản ứng lớn như vậy.
Đang muốn làm tiếp thì Ngôn Băng Vân lại không chịu, chỉ nói là đau.
Tạ Doãn không hiểu, Ngôn Băng Vân lại đẩy vai của hắn ra, muốn hắn xuống khỏi người y.
Tạ Doãn cố ý hiểu sai ý của Ngôn Băng Vân, lại xuống khỏi người y, đưa tay cầm lấy cự vật đã dựng thẳng đứng của đối phương, sau đó ngậm vào miệng.
Ngôn Băng Vân rên một tiếng ngắn ngủi, cúi đầu nhìn.
Ngũ giác của người tập võ mạnh hơn người thường, trong phòng tối như vậy y vẫn có thể mơ hồ thấy rõ hành động của hai người.
Nhưng hiện giờ cúi đầu xuống y cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bụng đã nhô cao của mình, làn da mịn màng, thậm chí còn có chút ánh sáng vì đổ mồ hôi.
Y chỉ có thể cảm nhận được nơi đó bị Tạ Doãn ngậm vào rất sâu, lại mút vào thật chặt.
Loại cảm nhận này càng khiến cho y cảm thấy xấu hổ hơn, ngón tay bất giác bấu chặt vào chăn, đầu óc trở nên mơ màng, thở theo từng tiếng mút phát ra trong miệng Tạ Doãn.
Sau đó Tạ Doãn đột nhiên mở miệng lớn hơn.
Ngôn Băng Vân vô thức ưỡn eo một chút, cực kì lưu luyến.
Tạ Doãn cảm nhận được động tác của y, chống một tay bên hông y, trầm thấp cười một tiếng, lúc này Ngôn Băng Vân mới nghe được hắn nói khẽ một câu, "Ướt rồi."
"Cái gì...?"
Tạ Doãn quỳ gối giữa hai chân y, ngón tay đã tiến vào hậu huyệt của y, đổi sang cách nói càng hạ lưu hơn, "Bên dưới của ngươi chảy nước rồi."
Trong đầu Ngôn Băng Vân như phát ra tiếng nổ, vội vàng muốn khép đầu gối lại, Tạ Doãn lại không tha cho y, gắt gao đẩy hai bên đùi ra, một ngón tay dễ dàng tiến vào.
Bên dưới của Ngôn Băng Vân quả thực là ẩm ướt đến kịch liệt, từ hậu huyệt đến khe mông đều là một mảng thanh dịch dinh dính, dính đầy tay Tạ Doãn.
Ngôn Băng Vân vốn cũng không phải thế này, bọn họ luôn cần dùng đồ bôi trơn, cùng lắm thì sau một lúc lâu mới có thể ẩm ướt thế này, nhưng hiện giờ còn chưa tiến vào thanh dịch đã chảy đầy tay Tạ Doãn.
Tạ Doãn đè nén thanh âm, nghe không ra là vui vẻ hay kinh ngạc, ngược lại lại bình tĩnh đến quỷ dị, "Khi nào bắt đầu?"
Ngôn Băng Vân cắn răng, cảm thấy từ mặt đến cổ đã nóng bừng.
Lần trước y hoài thai Thập Thất, mấy tháng cuối cũng giống thế này, thậm chí là sinh Thập Thất được một thời gian mới khôi phục lại.
Lần này cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tạ Doãn cũng đoán được là bởi vì hoài thai, hắn duỗi hai ngón tay tiến vào, bên ngoài phát ra tiếng nước rõ ràng, nhắc nhở Ngôn Băng Vân rằng cơ thể y đang biến hóa.
Y vừa ngại ngùng vừa giận muốn chết, cơ hồ muốn khóc thành tiếng: "Tam ca..."
"Ta ở đây." Tạ Doãn lại tiến thêm một ngón vào, không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ đâm vào điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể y, nghe thấy y đã thở dốc đến lạc giọng, muốn khép đầu gối lại cũng vô lực, không tự chủ được càng mở rộng ra.
Ngôn Băng Vân nhắm mắt, giống như triệt để từ bỏ, nhẹ giọng gọi hắn: "Ngươi tiến vào đi..."
"Ừm." Tạ Doãn ngoài miệng thì đáp ứng nhưng tay vẫn ở bên trong khuấy nhẹ hai lần, khiến cho Ngôn Băng Vân phải ngửacổ bắt lấy tay áo của hắn, lại gọi: "Tam ca...!Ta muốn ngươi."
Tạ Doãn nhẹ nhàng xoay người để y nằm nghiêng, dưới lưng đệm thêm một cái gối mềm, sợ y đau lưng, để y duỗi một chân xuống, một chân còn lại được Tạ Doãn cầm lên, sau đó hắn quỳ thẳng lưng, cơ hồ không có trở ngại gì liền tiến thẳng vào hậu huyệt đang mời gọi hắn.
Tiếng rên rỉ của Ngôn Băng Vân đột nhiên thay đổi.
Động tác của Tạ Doãn rất nhẹ, đầu tiên là nhẹ nhàng đâm vào hai lần, chậm rãi rút ra một nửa.
Ngôn Băng Vân lại giống như đang khát, thở không ra hơi, hậu huyệt nóng rát ôm lấy cự vật của Tạ Doãn.
Tạ Doãn khắc chế một chút, rút ra một nửa còn mang theo không ít thủy dịch, nơi giao hợp của hai người đã hóa thành một vũng thanh dịch.
Ngôn Băng Vân rên lên một tiếng, bàn tay vô thức che bụng lại, Tạ Doãn cũng nắm lấy tay y: "Không thoải mái sao?"
"Không có." Ngôn Băng Vân ý loạn tình mê lắc đầu, cái tư thế này của hắn cũng thật gian xảo, mặc dù không đâm sâu nhưng lại nhiều lần đâm gần đến nơi mẫn cảm lại rút ra.
Tiếng rên rỉ của Ngôn Băng Vân dần dần mất tiết chế, một lát lại cầu xin hắn đâm sâu hơn một chút.
Tạ Doãn đương nhiên là hữu cầu tất ứng, nếu y đã nói vậy thì đương nhiên phải tiến vào sâu hơn một chút, nhưng chung quy vẫn phải cẩn thận, nếu y không chịu nổi liền phải rút ra, nhàn nhạt lưu luyến.
Cả người Ngôn Băng Vân đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ cảm thấy cái chăn ở dưới thân cũng bị thấm ướt.
Chân của y đặt trên lưng hắn cũng không giữ nổi mà trượt xuống, bị Tạ Doãn nắm lấy xoa xoa hai lần.
Ngôn Băng Vân cầu xin hắn tha cho y, giọng nói đều đứt đoạn không thành câu, nói chuyện cũng phải dùng sức.
Tạ Doãn lại cười, đặt tay lên bụng y xoa xoa, "Ta sợ ngươi không chịu nổi."
Ngôn Băng Vân bất lực: "Ngươi cứ thế này mới là giày vò chết ta."
Tạ Doãn không đùa y nữa, kì thực hắn cũng sắp không khống chế nổi bản thân nữa, cự vật thô cứng ở trong nơi chứa đầy thanh dịch, Ngôn Băng Vân thất thần kêu một tiếng, Tạ Doãn lại càng rút ra đâm vào kịch liệt hơn, từng chút lại từng chút, không đầy một lát đã đâm đến điểm mẫn cảm của y.
Ngôn Băng Vân thật sự đã đến cực điểm, kêu không thành tiếng.
Tay của Tạ Doãn còn tuốt lộng vật kia của y hai lần.
Tạ Doãn cũng không so đo, ngược lại còn bôi thanh dịch lên bụng y, thân dưới rút ra đâm vào, Ngôn Băng vân lúc này mới chậm rãi thở ra.
Khoái cảm của y bị Tạ Doãn kéo rất dài, cự vật của y vẫn chưa mềm xuống, theo động tác rút ra đút vào của Tạ Doãn chỉ có từng cỗ thanh dịch bắn ra, làm cho bụng y của run lên, thắt lưng tê dại.
Tạ Doãn cũng không thấy rõ là y đã bắn ra chưa hay chỉ là chảy thanh dịch, cười một tiếng nói: "Ngươi cứ như vậy sẽ có lỗi với thân thể đấy." Hắn cũng không dám giày vò y nữa, tự mình rút ra.
Ngôn Băng Vân đưa tay nắm lấy cự vật của hắn, lực tay vừa vặn rất khéo, chưa đến hai lần cũng làm cho hắn bắn lên bụng của Ngôn Băng Vân.
Tạ Doãn nằm xuống, không quan tâm đến một mảnh hỗn độn dưới thân Ngôn Băng Vân.
Dù sao hai người bọn họ đều đã đầm đìa mồ hôi, da thịt kề sát nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Ngôn Băng Vân thở hổn hển hai tiếng, nói phải tắm đã mới được ngủ.
Tạ Doãn đáp "Ừ" một tiếng miễn cưỡng, nói một lát nữa sẽ hầu hạ Ngôn đại nhân.
Ngôn Băng Vân cũng không thúc giục hắn, ôm lấy cổ hắn, vẫn dây dưa không nỡ buông tay.
Thật lâu sau, Tạ Doãn mới đột nhiên nói một câu, "Ta chưa bao giờ coi thường ngươi."
Ngôn Băng Vân khẽ giật mình, sau đó mới lặng lẽ nở nụ cười trong bóng tối.
Y đương nhiên biết.
Bất luận là làm trọng thần trước mặt Tấn Vương, hay là làm phụ thân trước mặt Thập Thất, Tạ Doãn chưa từng xem nhẹ uy quyền của y.
Ngôn Băng Vân "Ừ" một tiếng, lại nói: "Ta không phải không tình nguyện."
Không phải không tình nguyện thành thân, sinh con dưỡng cái...!cũng không phải không tình nguyện.
"Đây mới là nhà của ta."
Tạ Doãn có hơi sửng sốt, lúc này mới hiểu được đây là câu sau của câu nói "Giám Sát Viện không phải nhà của ta" vừa rồi.
Cánh tay không nhịn được càng ôm y chặt hơn, cơ hồ muốn siết chặt y.
Ngôn Băng Vân có thể chịu được, ngược lại cũng không lên tiếng.
Hài tử trong bụng chịu giày vò cả đêm rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, hung hăng đạp hai cước, phẫn nộ đá người cha kia của nó, ngược lại lại làm cho Ngôn Băng Vân đau đến nỗi phải hít một ngụm khí lạnh.
"Tam ca..." Ngôn Băng Vân nghĩ một lát, lo lắng chau mày, đưa ra kết luận.
"Ta cảm thấy nhi tử của ngươi hình như không thích ngươi lắm.".