"Tại sao nó được gọi là Double S?"
Khi ra khỏi công viên, sắc trời bắt đầu tối, Tiêu Chiến nhìn bầu trời tĩnh lặng màu hồng, đột nhiên muốn hỏi Vương Nhất Bác câu này, trong lòng có chút tò mò, trong lòng Vương Nhất Bác, Double S có ý nghĩa gì?
Vương Nhất Bác hơi nâng khoé miệng, còn có thể vì cái gì.
"Tự mình nghĩ đi.”
Tiêu Chiến bị đẩy vào ghế phụ bên cạnh ghế lái, và nụ cười nhẹ như không của Vương Nhất Bác có thể mơ hồ nhìn thấy từ cửa sổ xe khi cửa xe đóng lại.
Tiêu Chiến kéo khóa thắt lưng an toàn một cái "tách", anh chợt nhớ, hóa ra Vương Nhất Bác đã dùng câu thoại của Lam Vong Cơ để trêu chọc anh, bắt Tiêu Chiến tự suy nghĩ về điều đó.
“Tự mình nghĩ đi.”
Sau nhiều năm như vậy, anh lại nghe thấy câu thoại này, cảm giác như thể thời gian vẫn chưa từng trôi về phía trước, và họ dường như đã chỉ mới đề nghị câu thoại này với đoàn phim ngày hôm qua.
Trần Tình Lệnh...!Đã bảy năm trước, trôi qua trong nháy mắt.
"Vậy nếu anh không thể tìm được đáp án, em sẽ nói cho anh biết chứ?”
"Ừm."
Tiêu Chiến đặt tay mình vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, anh ấy đặc biệt thích cảm giác rằng Vương Nhất Bác có thể hoàn toàn ôm tay mình vào lòng bàn tay của mình.
"Vậy thì anh không nghĩ ra được, nói cho anh biết đi.
Đệ đệ Vương Nhất Bác?”
Kinh khủng.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ có thể cưỡng lại hành động như một đứa bé bướng bỉnh của Tiêu Chiến, cậu đầu hàng trong nháy mắt.
Không sao cả.
Vương Nhất Bác nghĩ như vậy.
Dù sao, đó cũng là Tiêu Chiến.
Các ngón tay đan chéo trên lòng bàn tay, đan chặt các ngón tay, không một kẽ hở.
Sau khi nắm chặt tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nói: “Điều chúng ta biết ơn và lời hứa của chúng ta.”
Mùa hè và tuyết.
Summer and Snow.
Mùa hè họ cùng nhau quay phim, họ đã hẹn nhau đi trượt tuyết.
"Vương Nhất Bác, em thật là..."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ấn cửa kính xe, gió thổi vào mặt, đáng lẽ phải thổi bay nước mắt lưu chuyển trong mắt.
"Nói cho anh biết anh lại kích động, không có chuyện gì đâu, chỉ là một cái tên."
Vương Nhất Bác siết chặt lòng bàn tay của Tiêu Chiến, gãi nhẹ mu bàn tay như vuốt ve một chú cún nhỏ.
Trên thực tế, Vương Nhất Bác đã không nghĩ đến nhiều điều sâu xa khi thành lập thương hiệu thời trang đường phố.
Nhưng vào thời điểm đó, câu luôn có thể nhìn thấy hai từ “mùa hè” và “trượt tuyết” trên Weibo, và sau đó Vương Nhất Bác nhận ra rằng, chúng đã khảm sâu vào tâm trí cậu từ rất lâu, tốt hơn hết hãy coi chúng như một kỷ niệm, Double S là bằng chứng cho tình yêu của họ.
“Em chỉ nói vậy thôi.” Tiêu Chiến hiểu, Double S không chỉ là một cái tên.
Vương Nhất Bác khoé miệng cứng đờ, nói gì bây giờ.
Cậu luôn bị anh nắm trong tay.
Về đến nhà thì trời đã tối hẳn, buổi tối nếu không phải ở trung tâm thành phố thì trên phố Milan hầu như không có người, đặc biệt là siêu thị nơi Tiêu Chiến ở cách đó chỉ vài mét cũng đã sớm đóng cửa.
Trong tủ lạnh còn có những nguyên liệu mà buổi sáng Vương Nhất Bác mua, trong lúc Tiêu Chiến đang tắm, cậu đơn giản nấu vài món.
Khi Tiêu Chiến từ phòng tắm trên lầu đi xuống, liền ngửi thấy một mùi thơm lừng trong căn bếp nhỏ.
Tiêu Chiến lau tóc, tò mò nhìn bàn ăn, “Em học nấu ăn khi nào vậy?” Trong trí nhớ của anh, những món Vương Nhất Bác nấu như gỏi dưa chuột, gà cola, trứng bác…hầu như không ăn được.
"Cứ tự nấu mãi đến khi nào ổn thì tự ăn."
Vương Nhất Bác đặt đũa về phía Tiêu Chiến và ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Tiêu Chiến gắp một miếng bông cải xanh bỏ vào miệng, nhai hai lần nói: "Thật ngon!"
Nó có vị rất ngon, điều này có thể có nghĩa là Vương Nhất Bác đã chăm sóc bản thân rất tốt trong những năm cậu xa cách với Tiêu Chiến, ít nhất là không phải dựa vào món ăn gọi về hay mua mang đi.
Đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng trong lòng Tiêu Chiến lại có một loại cô đơn không nói nên lời, hóa ra Vương Nhất Bác vẫn luôn có thể tự lo lắng cho mình.
Nhưng lúc ở bên cạnh Tiêu Chiến, Nhất Bác nhất định sẽ dính lấy anh, nói: "Anh là ca ca, anh phải chăm sóc cho em", Tiêu Chiến thỉnh thoảng cười nhạo, chê cậu còn không được như một đứa trẻ.
Trên thực tế, lúc nào cũng là một đứa trẻ cũng không sao cả.
Yêu đúng người, không ai cần phải lớn.
Tiêu Chiến lặng lẽ gắp cơm trong bát, anh hiểu nguyên nhân khiến lòng mình khó chịu là gì, điều này có vẻ hơi đạo đức giả, ai rồi cũng sẽ thay đổi, huống chi Vương Nhất Bác, không ai có thể là trẻ con mãi mãi, nhưng Tiêu Chiến đột nhiên hy vọng Vương Nhất Bác vẫn là cậu bạn nhỏ đã từng bám dính với anh, bởi vì cảm xúc của Vương Nhất Bác những ngày ấy rất đơn thuần, chỉ cần nhìn thoáng qua là Tiêu Chiến có thể nhìn thấu.
Bữa tối im lặng đến nỗi cả hai không nói một lời sau khi Vương Nhất Bác rửa bát.
Tiêu Chiến co người lại trên ghế sô pha, ôm đầu gối, đây là tư thế quen thuộc nhất của anh, như thể anh có thể cảm nhận được sự ấm áp bằng cách quấn mình theo cách này.
Một bên ghế sô pha lún xuống, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác cũng đang nhìn mình.
"Lại đây.”
Vương Nhất Bác mở tay ra, Tiêu Chiến chỉ sững sờ trong vài giây trước khi ngoan ngoãn thu mình trong vòng tay của Vương Nhất Bác, dựa lưng vào ngực cậu, cả cơ thể anh đã bị Vương Nhất Bác ôm chặt từ phía sau.
"Thì ra lúc nào cũng thích ngồi như vậy để dụ dỗ em ôm, không cho em chơi game chơi Lego, không ôm thì sẽ làm phiền."
Tiêu Chiến nhẹ cười, "Vậy em có còn thích chơi Lego không?"
"Còn."
Tiêu Chiến không ngạc nhiên trước câu trả lời mà cậu thốt ra, anh không biết người khác thế nào, nhưng anh biết rằng điều mà Vương Nhất Bác đam mê, yêu thích hay đã nhận định, cậu ấy sẽ vô cùng kiên trì và bền bỉ.
"Lúc ngồi ăn, anh nghĩ điều gì?"
"Nghĩ về Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến nghĩ về Vương Nhất Bác những ngày đầu, và anh cũng nghĩ Vương Nhất Bác hiện tại.
Tiêu Chiến nghiêng người, vùi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, tham lam hấp thụ hơi ấm, chỉ có cách này, anh mới có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại thực sự của Vương Nhất Bác ở bên cạnh mình.
"Vương Nhất Bác, em những năm này thế nào?"
Vương Nhất Bác nhìn xuống người trong vòng tay mình, cuối cùng cũng biết anh ấy đang buồn vì điều gì và nghĩ gì, thật lạ là Vương Nhất Bác luôn có thể đọc được nỗi buồn và sự vướng mắc trong lòng mình từ những lời nói của Tiêu Chiến.
“Cũng không sao.” Vương Nhất Bác siết chặt tay ôm Tiêu Chiến, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn.
“Khi nghĩ đến anh thì sẽ làm những việc anh hay làm, chẳng hạn như nấu ăn, nướng bánh mì và bánh quy...!Chà, em nghĩ mùi vị cũng được.
"
Nghe Vương Nhất Bác trêu chọc chính mình, Tiêu Chiến không khỏi nở nụ cười, "Xem ra em thường xuyên nhớ anh nhỉ?"
Nếu không, làm sao Vương Nhất Bác có thể trở nên quen thuộc với việc nấu nướng.
Khi đó là thời điểm giao mùa, chuyển từ xuân sang đầu hạ, thời tiết có chút khó chịu, sau khi làm việc được mấy ngày, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng ngã bệnh và phát sốt cao.
Uống thuốc cảm xong mới mê man chìm vào giấc ngủ, trong mê man, tiềm thức nhìn thấy Tiêu Chiến đặt một cốc nước nóng trên đầu giường để khi tỉnh dậy, cổ họng khô khốc, muốn uống nước thì sẽ có ngay.
Sau đó.
anh bưng bát cháo vừa nấu vào phòng hớt lấy một thìa, thổi nguội, đút cho cậu một thìa.
Nhưng vừa mở mắt ra liền phát hiện phòng ngủ trống rỗng chỉ có một mình cậu, trên giường, cũng chỉ còn dư lại nửa chén nước lạnh do cậu uống thuốc trước khi đi ngủ.
Khi chạm đến thành cốc nước lạnh tanh, Vương Nhất Bác mới rõ ràng cậu rất nhớ Tiêu Chiến, cậu thật sự nhớ anh, nhiệt độ từ lòng bàn tay khi anh đặt lên trán cậu, còn có bát cơm trắng, cháo anh nấu.
Đó là lần đầu tiên Vương Nhất Bác muốn học nấu ăn.
Vương Nhất Bác áp cằm vào trán Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, từ nay về sau anh làm bạn nhỏ đi, làm bạn nhỏ của em."
“Nhưng anh lớn hơn em.” Tiêu Chiến đang lén cười, anh không muốn lo lắng về việc mình có đánh mất cậu bạn nhỏ Vương Nhất Bác ngày xưa hay không, và anh cũng không muốn nghĩ về việc liệu có phải vì để bảo vệ anh, mà Vương Nhất Bác tự ép bản thân phải trưởng thành hay không.
Nó không còn ý nghĩa nữa, Vương Nhất Bác không thay đổi, cậu ấy chỉ thay đổi theo cách của mình để yêu Tiêu Chiến, và yêu Tiêu Chiến như cách Tiêu Chiến yêu cậu.
Hai người ngồi cảm nhận hơi ấm lẫn nhau trên sô pha một lúc, sự lo lắng của Tiêu Chiến mấy ngày qua đã được Vương Nhất Bác xoa dịu một chút, tuy rằng anh vẫn không biết cái gọi là "không cam tâm" của Vương Nhất Bác là gì, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng điều đó Vương Nhất Bác đang yêu anh, rất yêu anh.
"Sẽ rất khó gặp nhau sau khi bọn mình trở về Trung Quốc ngày mai.”
Tiêu Chiến nghịch ngón tay của Vương Nhất Bác.
Anh đau đầu khi nghĩ đến hàng loạt công việc cần giải quyết mà Richky đã báo cáo với anh lúc chiều.
Bây giờ anh chỉ muốn ở bên Vương Nhất Bác, đồng thời tưởng tượng vẻ mặt của Ricky nếu cô ấy biết anh đang có suy nghĩ lười biếng, không muốn làm việc thì sẽ khó coi đến mức nào.
“Không phải.
Em có lịch trình phải đến làm việc với nhà thiết kế phiền toái của Estate.
Làm sao có thể không gặp được?"
“Bắt đầu rồi phải không Vương Nhất Bác?” Tiêu Chiến duỗi chân đá Vương Nhất Bác.
“Sau khi về Trung Quốc, em nhất định có nhiều việc phải làm.
Ừm, anh có thể đặt lịch hẹn với nghệ sĩ Vương Nhất Bác được không?”
Vương Nhất Bác đặt nụ hôn lên trán Tiêu Chiến cười, "Đương nhiên.".