Đó là mùa đông đầu tiên Tiêu Chiến ở Milan.
Các siêu thị Giáng sinh của Ý sẽ tràn ngập các loại bánh truyền thống của người Milan với nhiều hương vị khác nhau, được gọi bánh ngọt, nhưng chúng có vị giống như bánh mì.
Với chút ý muốn được nếm hương vị đồng quê, Tiêu Chiến chọn một chiếc bánh mì nhỏ vị chanh rồi quay trở lại căn nhà thuê hai tầng nhỏ.
Hệ thống sưởi trong nhà vừa đủ ấm.
Những người lớn lên ở miền Nam đều muốn có hệ thống sưởi trong nhà vào mùa đông.
Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ, đặc biệt là khi anh ngồi hong tất của mình trên bộ tản nhiệt vào đêm hôm trước.
Hơi ấm lan tỏa từ đôi tất được hong kỹ ủ ấm lòng bàn chân Tiêu Chiến vào ngày hôm sau.
Giáng sinh ở Milan thực sự rất sôi động, quảng trường Duomo ở trung tâm thành phố chật cứng người, cây thông Noel khổng lồ rực rỡ ánh đèn, khu phố đi bộ Emanuele II (1) bên cạnh cũng náo nhiệt không kém.
Tiêu Chiến không chọn làm con mèo cuộn tròn trong chiếc ổ nhỏ nữa.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân cần phải ra ngoài vào dịp Giáng sinh như thế này, có lẽ là do không khí xung quanh anh quá rộn ràng nên cho dù đứng một mình trong đám đông, anh cũng không cảm thấy mình quá cô độc.
Tiêu Chiến đã cố làm mọi việc để tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Tranh, phim, nhạc và sách đều là những thứ anh ấy dùng để lấp đầy ngôi nhà của mình cho sinh động.
Trong thời gian đầu ở Milan, nếu bạn hỏi anh ấy có khoảnh khắc nào từng cảm thấy cô đơn trong suốt 5 năm qua không, anh ấy sẽ mỉm cười và nói: "Không".
Nhưng lúc này, khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau, vươn tay sang một bên chỉ chạm vào một mảng không lạnh băng, lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy cô đơn.
Anh ngồi dậy ôm đầu gối vùi mặt vào chăn bông, thậm chí còn băn khoăn không biết vòng tay ấm áp đêm qua là thật hay là mơ.
Trước đây, mỗi ngày anh đều được Vương Nhất Bác ôm khi tỉnh dậy.
Tiêu Chiến nghĩ bọn họ cuối cùng đã trở về bên nhau rồi.
Thế nhưng, là anh mộng tưởng ư?
Những gì xảy ra đêm qua có lẽ nào chỉ đơn thuần thực sự là xin lỗi, không phải quay trở lại?
Tiêu Chiến vén chăn bông lên, vừa đi xuống lầu đã ngửi thấy mùi bánh mì nướng thơm lừng căn bếp nhỏ.
Anh sửng sốt một lúc, đột nhiên chạy xuống, nhìn thấy Vương Nhất Bác một tay cầm chảo, một tay cầm muôi, quay người lại.
Chỉ với một "lách tách" của lòng trắng trứng bắn nhẹ dầu trong chảo, Tiêu Chiến liền cảm thấy có gì đó đang vỡ òa trong tim mình.
“Dậy rồi à?” Vương Nhất Bác đặt trứng rán lên trên lát bánh mì nướng, vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Chiến đứng ngây người ở đó.
Vương Nhất Bác mỉm cười, đi tới nhẹ nhàng sờ sờ lên mái tóc ngái ngủ của Tiêu Chiến, "Có ngốc không chứ? Còn chưa tỉnh."
Ngay khi giọng nói rơi xuống, có một người liền vươn đôi tay mềm mại ôm lấy cổ cậu, nhẹ nhàng cọ vào cổ Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, cảm thấy người trong tay dường như đang run rẩy, "Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Tiêu Chiến chôn mình ở trong tay cậu lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Buổi sáng em không ôm anh."
Vương Nhất Bác hiểu ra, Tiêu Chiến nghĩ rằng cậu đã rời đi.
Tiêu Chiến không biết, Vương Nhất Bác đã ngồi trên ghế sofa ở tầng một cả đêm và thức trọn một đêm.
"Xin lỗi, em dậy sớm một chút.
Em muốn làm bữa sáng cho anh.
Em phát hiện trong tủ lạnh không có gì, cho nên mới liền đi siêu thị bên cạnh mua một ít."
Tiêu Chiến ngẩng đầu khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác và duỗi ngón tay của mình để chạm vào quầng thâm dưới mắt của Vương Nhất Bác, "Đêm qua em ngủ không ngon à? Xin lỗi em, anh không biết… Anh đã ngủ rất say.
Xin lỗi em, anh lại gây phiền toái cho em một cách vô lý.”
Trái tim của Vương Nhất Bác đau nhói sau những lời tự trách của Tiêu Chiến.
“Tiêu Chiến, chúng ta đừng cứ mãi nói xin lỗi với nhau.” Vương Nhất Bác nhất thời không biết nên nói gì, hóa ra sự tồn tại của cậu lại không an tâm với Tiêu Chiến như vậy.
Cậu thở dài, ôm Tiêu Chiến vào lòng.
“Đừng sợ, muốn nói gì thì nói.
Muốn làm ầm lên vì tức giận thì làm.
Tiêu Chiến, anh rất tốt, vậy nên, anh đừng tự trách mình.
Năm năm trước, là chuyện của em, là vì em bắt buộc anh từ bỏ.
Em chưa từng nghĩ đến…."
"Chưa từng nghĩ đến điều gì?”
Nghe thấy câu hỏi đầy chờ đợi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không trả lời, thay vào đó cậu nói: “Ăn sáng trước không được sao? Trời sắp lạnh rồi."
Tiêu Chiến gật đầu.
Anh không muốn ép Vương Nhất Bác.
Bây giờ, nghe thấy Vương Nhất Bác nói rằng cậu vẫn luôn yêu anh, nói rằng anh rất tốt, và yêu cầu anh không được tự trách bản thân.
Vậy là đủ.
Tiêu Chiến khuấy cà phê trong cốc và nói, "Nhất Bác, anh có thể phải trở lại Estate’s Park vào buổi chiều để giải quyết một số việc.
Đi với anh nhé?"
Vương Nhất Bác gật đầu, "Là về chuyện người đại diện?"
"Ừm.
Mặc dù đã có thông báo chính thức vào ngày hôm qua, nhưng chúng ta vẫn cần một cuộc họp báo chính thức, và anh phải thương lượng với Richky về một số thương vụ tiếp theo.
Sau cùng, với việc có một người đại diện thương hiệu, Estate cũng sẽ có một số phương thức tiếp thị mới." Tiêu Chiến nói.
Miếng bánh mì nướng cắt lát tiếp theo mà Vương Nhất Bác đẩy qua trước mặt anh với giăm bông trong đó, là loại có kết cấu giòn mà anh thích nhất.
Nhắc mới nhớ, Tiêu Chiến đã không ăn sáng tại bàn như thế này trong nhiều năm rồi.
Anh nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện, trong lòng tràn đầy vui vẻ.
"À, và phóng viên đã có mặt trong chương trình ngày hôm qua, anh sẽ để Ricky kiểm tra cậu ta.”
Vương Nhất Bác cười nhẹ, và ngón tay cậu đưa đến miệng Tiêu Chiến và lau những mảnh vụn dính bên khoé môi.
Tiêu Chiến sờ sờ mũi, nói nhỏ:
"Không cần đâu…”
"Những năm qua, em cũng rất biết ơn Ricky vì đã luôn giúp đỡ anh như thế này."
Tiêu Chiến ăn miếng bánh mì cuối cùng, gật đầu nói: "Ricky, cô ấy thực sự đã giúp anh rất nhiều, nhờ có cô ấy mà Estate mới có được ngày hôm nay."
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tiêu Chiến do dự một chút vẫn là nói: "Ngày hôm qua......!Em có nhớ đã nói gì ở buổi biểu diễn..."
Vương Nhất Bác nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.
Người này, là người cậu yêu nhất.
Cũng là người mà cậu đã tự mình đánh mất suốt năm năm qua.
“Anh giao Estate vào tay em, nhất định em sẽ bảo vệ nó cho anh.” Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến, “Hơn nữa, người thiết kế của Estate là anh, và em biết anh đang nghĩ gì.
Từ bây giờ, em sẽ cùng anh bảo vệ Estate.”
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến về "tương lai" trong những ngày này.
Quả thật, không có khái niệm thiết kế nào khó giải thích trong Estate, đó chỉ đơn giản là tất cả nỗi nhớ, tình yêu và mong muốn của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác.
Vì vậy, ngay trong lần đầu tiên khoác lên mình thiết kế độc nhất vô nhị của Estate, Vương Nhất Bác đã biết: Không ai hiểu khái niệm thiết kế của Estate hơn cậu.
Tiêu Chiến với tay qua nửa mặt bàn, nắm tay Vương Nhất Bác, khuôn mặt anh gần hơn một chút, anh nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt Vương Nhất Bác, mỉm cười nhẹ và nói: "Anh nghĩ rằng Estate thực sự tìm thấy một người đại diện đặc biệt tốt."
Vào buổi chiều, Vương Nhất Bác chở Tiêu Chiến đến Estate’s Park, khuôn viên rộng lớn đã trở lại im lặng như cũ, khi không có buổi biểu diễn, không gian rộng lớn vắng lặng, vô cùng lạnh lẽo.
Ricky nhìn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến từ xa, đi đến trước mặt họ, lắc đầu nói: "Thật sự không phải cảm giác như trước đây, hai người đã hòa giải sao?"
Tiêu Chiến không nói nên lời, anh và Vương Nhất Bác đã hòa giải với nhau hay chưa?
Ngược lại Vương Nhất Bác tự nhiên nắm lấy tay Tiêu Chiến, cười chào "Chị Ricky", và tiếp tục nói "Hôm qua, cám ơn."
Ricky mỉm cười và xua tay.
"Cậu có thể cảm ơn bằng cách nhờ nhà thiết kế Tiêu Chiến của cậu giao cho tôi ít việc hơn trong tương lai."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác và Ricky.
“Vào trước đi, gió ở đây hơi mạnh, Tiêu Chiến, anh không nhớ nếu gió thổi quá mạnh thì anh sẽ đau đầu à?”
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi vào trong, Ricky nhìn Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác dắt như một đứa bé ngoan.
Thật sự không nói nên lời.
Cô chưa từng thấy Tiêu Chiến yếu ớt, anh ấy đã từng phong trần mấy đêm liền không ngủ, chỉ ngồi miệt mài bên bàn thiết kế.
Ricky đi theo sau và nói nhỏ với trợ lý của Tiêu Chiến, "Này, có phải những người đang yêu đều như bọn họ không?"
Trợ lý nói rằng anh ta không biết.
Ai đã yêu đâu mà biết.
Đẩy cửa phòng họp ra, Vương Nhất Bác mở ghế chính để Tiêu Chiến ngồi xuống, cầm một cốc nước nóng đặt trước mặt Tiêu Chiến, sau đó ngồi bên tay trái anh.
Trợ lý lấy ipad ra đưa cho Tiêu Chiến, quẹt qua hai lần, tất cả đều là kế hoạch, xem ra hôm nay có rất nhiều việc phải bàn.
"Đầu tiên là buổi họp báo.
Tôi đã thảo luận với người đại diện của Vương Nhất Bác.
Dự kiến là vào thứ Hai tuần sau.
Giới truyền thông đã sắp xếp xong.
Sẽ không xảy ra chuyện của ngày hôm qua nữa." Ricky ho nhẹ rồi liếc nhìn Tiêu Chiến, tiếp tục nói, "Trong tương lai, tất cả quần áo mà cậu Vương Nhất Bác tham dự như các sự kiện và chụp tạp chí sẽ được tài trợ và cung cấp bởi Estate.
Estate cũng sẽ cần Vương Nhất Bác làm mẫu cho mùa quần áo nam mới để hợp tác quảng bá.
Còn bộ trang phục cuối cùng được trưng bày thì sẽ dựa trên yêu cầu của nhà thiết kế.
Để quyết định xem người đại diện của Estate có nên tham dự buổi trình diễn hay không.
"
Nghe xong câu cuối cùng, Vương Nhất Bác không khỏi nở nụ cười.
Việc Estate thực sự trưng bày bộ quần áo trượt tuyết vẫn thỉnh thoảng được nhắc đến, mặc dù bộ quần áo trượt tuyết đó cũng đã nhận được vô số yêu cầu với giá cao ngất ngưỡng, nó vẫn chưa bao giờ được mang ra sàn thương mại.
"Sau đó là tên chung với nhãn hiệu thời trang đã được nhắc đến trước đây.
Có rất nhiều nhãn hiệu thời trang bày tỏ mong muốn hợp tác với Estate, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta có thể ưu tiên cho nhãn hiệu thời trang Double S của Nhất Bác.
Đây chắc chắn là đôi bên cùng có lợi.
Chà, Tiêu Chiến, anh phải bắt đầu chuẩn bị cho những kiểu áo mới vào mùa thu và mùa đông càng sớm càng tốt.
Ngoài ra, về phụ kiện, trước đây anh đã nói rằng anh muốn sản xuất một loạt phụ kiện dưới tên của Estate.
Tôi đã liên hệ với một số nhà máy để sản xuất dựa trên bản thảo thiết kế mà anh đã đưa cho tôi.
Hãy dành thời gian xem qua.
Một điều cuối cùng, có một vài bộ phim mà chúng ta có thể đầu tư vào.
Tôi nghĩ anh có thể sẽ muốn đưa ra quyết định của riêng mình về vấn đề này.
"
Ngón tay của Tiêu Chiến trên màn hình dừng lại trên trang đầu tư phim.
Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác và gõ ngón tay trên màn hình.
Phim...
- --------------
(1) Emmanuel II, tên đầy đủ là Galleria Vittorio Emanuele II.
Là khu vực trưng bày, mua sắm hoạt động lâu đời nhất của Ý và là một địa danh nổi tiếng bậc nhất của Milan ở Ý.
Nằm trong một khu nhà đôi bốn tầng ở trung tâm thị trấn, Galleria được đặt theo tên của Victor Emmanuel II, vị vua đầu tiên của Vương quốc Ý..