Ngụy Anh mở mắt đã là 3h chiều, cậu nhìn bên cạnh không thấy anh liền ngồi dậy xuống nhà tìm. Quản gia Châu thấy cậu thì tươi cười.
- Phu nhân dậy rồi, để tôi lấy trà cho cậu.
Ngụy Anh cười khổ, bám vào tay quản gia Châu lắc nhẹ.
- Thím Châu, thím và mọi người có thể gọi con là Ngụy Anh, hoặc như ở Lam gia mọi người gọi con là tiểu thiếu gia, như vậy con sẽ thấy thoải mái hơn.
Quản gia Châu vì động tác đáng yêu của cậu mà mỉm cười.
- Được, để tôi dặn mọi người cố gắng thay đổi.
Ngụy Anh cười.
- Cảm ơn thím. Mà Lam Phong đâu ạ?
Quản gia Châu.
- Nhị thiếu gia đi sang khu resort kiểm tra công việc bên đó rồi, cậu có muốn qua đó không?
Ngụy Anh.
- Vâng, thím chỉ đường để con sang bên đó tìm Lam Phong.
Quản gia Châu.
- Để tôi gọi Tiểu Thất dẫn cậu đi.
Nói rồi bà đi ra cửa, đúng lúc Lam Phong đi vào, trông thấy cậu anh bước nhanh tới.
- Em dậy lâu chưa?
Ngụy Anh.
- Em mới dậy, còn đang định sang khu resort tìm anh.
Lam Phong vuốt lại mái tóc hơi rối của cậu.
- Vậy à? Em lên phòng thay đồ rồi anh đưa em đi dạo một vòng, nhân tiện giới thiệu cho em các thành viên ở resort luôn.
Ngụy Anh gật đầu rồi kéo tay anh đi lên phòng cùng mình. Sau khi thay đồ xong, Lam Phong dẫn Ngụy Anh đi một lối cổng sau của biệt thự Vân Du. Cậu thấy vậy hơi thắc mắc.
- Em tưởng phải đi bằng xe vòng sang tận bên kia?. Chươ𝒏g 𝒎ới 𝒏hấ𝘵 𝘵ại _ 𝒯𝗥𝑢𝐌𝒯𝗥UY𝖊 𝖭.𝓥𝒏 _
Lam Phong cười.
- Đây là lối đi tắt mà chỉ người trong Lam gia biết được thôi, xây biệt thự này anh đã tính toán cả rồi, đi lối này gần hơn rất nhiều.
Ngụy Anh gật gù.
- Nếu không có lối đi này thì đúng là "gần nhà xa ngõ".
Lam Phong dắt tay cậu đi xuống mấy bậc đá.
- Cẩn thận không ngã.
Ngụy Anh mỉm cười nhìn anh rồi thận trọng bước đi.
Resort nằm gần biển, còn có mấy dãy phòng nằm trên biển được kết nối bởi các cây cầu gỗ chắc chắn. Ngụy Anh đứng đó, ngửa mặt hít vào một hơi, thật sảng khoái. Lam Phong nhìn cậu.
- Mùa này ở đây rất lạnh, em không nên đứng lâu, tới hè anh sẽ đưa em đến, chúng ta cùng tắm biển.
Ngụy Anh nhìn xuống nước dưới chân cầu, nước biển trong veo có thể nhìn thấy lớp cát trắng bên dưới. Cậu bám vào tay anh.
- Chúng ta đi lội nước đi.
Lam Phong gật đầu.
- Được, nhưng chỉ một lúc thôi nhé.
Ngụy Anh cười tít mắt.
- OK.
Họ lại tiếp tục đi dọc bờ biển, sóng vỗ nhẹ từng đợt, gió biển mằn mặn, những rặng phi lao theo gió xì xào. Lam Phong nắm bàn tay Ngụy Anh siết nhẹ.
- Có thể xem đây là tuần trăng mật muộn của chúng ta.
Ngụy Anh quay sang nhìn anh, hai má phiếm hồng, Lam Phong vì biểu cảm đó của cậu mà không dằn lòng được cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu một cái. Ngụy Anh đỏ mặt nhìn xung quanh, thật may trời lạnh nên biển vắng người.
Sau khi đưa Ngụy Anh đi một vòng resort, gặp gỡ và giới thiệu với các bộ phận, các nhân viên của resort thì Lam Phong đưa cậu trở lại biệt thự Vân Du. Quản gia Châu trông thấy họ thì tươi cười.
- Thiếu gia, tiểu thiếu gia, hai người lên phòng tắm gội rồi xuống ăn cơm, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi.
Ngụy Anh đáp "Vâng" rồi cùng Lam Phong đi lên phòng. Tới nơi anh kéo cậu vào lòng.
- Em làm cách nào mà khiến mọi người thay đổi cách gọi nhanh thế?
Ngụy Anh nghịch nút áo của anh, mỉm cười.
- Em chỉ đề nghị mọi người gọi em như ở Lam gia thôi, gọi như thế em thấy thoải mái hơn nhiều, phu nhân để mình anh gọi là được rồi.
Nói xong cậu nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi định chuồn đi nhưng anh đã nhanh tay hơn ôm ghì lấy cậu hôn sâu một trận khiến cậu chới với tay chân. Rồi anh nhanh chóng bế cậu vào phòng tắm và tắm cho cả hai.
Đêm xuống, trong căn phòng ấm áp đó, những tiếng thở dốc khẽ khàng vang lên. Lam Phong đặt Ngụy Anh ngồi trên người mình, từng nhịp luận động. Hai cơ thể thấm đẫm mồ hôi dán sát vào nhau. Ngụy Anh hơi ngửa cổ ra hít vào một ngụm khí, Lam Phong hôn lên yết hầu của cậu rồi dịch chuyển xuống ngực, liếm nhẹ hai đầu ngực nhỏ của cậu. Ngụy Anh bị cảm giác đê mê làm cho khoái cảm trong người dâng cao, ôm chặt lấy anh mà rên lên một tiếng. Bọn họ cứ thế thay đổi tư thế thêm một lần nữa rồi mới dốc toàn bộ tinh lực phun ra, cơ thể mệt nhoài ôm chặt lấy nhau ngủ một giấc đến sáng.