Trần Hựu Vấn gọi cho Tiêu Chiến, hắn gấp gáp nói trong điện thoại, đơn hàng gần nhất của bọn họ có chút phát sinh ngoài ý muốn.
Khách hàng muốn rút ngắn thời gian giao nhận, cho nên cần Tiêu Chiến đến studio, đẩy nhanh tiến độ.
Tiêu Chiến nói sơ tình hình của bọn họ, có thể thấy trong thanh âm của Trần Hựu Vấn tràn ngập bất đắc dĩ, sau cùng, hắn nói: “Được rồi, cậu gửi cho tôi bản phác thảo nào đã có sẵn, tôi và mọi người hoàn thiện trước.
Phần còn lại đợi cậu về rồi chúng ta sẽ tập trung làm tiếp.”
Tiêu Chiến ngắt máy, Chu Hạ nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.
Tiêu Chiến mỉm cười nói không sao, chút việc này anh vẫn xử lý được.
Vương Nhất Bác thức dậy, nghe sơ vài câu liền nói: “Anh về nhà trước đi.
Đến studio xử lý công việc trước, em và mẹ sẽ thu dọn vài thứ rồi quay về sau.
Đừng lo.”
Thấy Tiêu Chiến ngập ngừng, Chu Hạ lên tiếng trấn an anh: “Cháu cứ về trước đi.
Công việc vẫn là quan trọng.
Có Vương Nhất Bác đi cùng dì rồi.
Hơn nữa, dì đã ổn hơn rồi, sẽ không có việc gì đâu.”
Cân nhắc một hồi, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng về trước.
Vương Nhất Bác và Chu Hạ đưa anh ra ga tàu điện, hai người đứng dưới sân ga, nhìn thấy tàu chạy rồi mới quay ra ngoài.
Vương Nhất Bác khẽ chạm bả vai mẹ mình.
Chu Hạ có chút sững sờ, ngay sau đó mỉm cười quay lại nói:
“Vương Nhất Bác, mẹ muốn về nhà.”
“Mẹ! Sao lại như vậy nữa….” – Vương Nhất Bác nháy mắt hoảng hốt.
Chu Hạ lắc đầu, nói rõ ý mình: “Không phải.
Không phải là kiểu về nhà như lâu nay mẹ vẫn cố chấp đòi.
Vương Nhất Bác, tuy mẹ vẫn chưa thể chấp nhận bản thân mình sống cả một đời, vậy mà lại chẳng có gì trong tay, nhưng mẹ không muốn lại kéo thêm khổ sở cho con, hay cho thằng bé kia, Tiểu Chiến.”
Vương Nhất Bác do dự hỏi: “Vậy mẹ nói… muốn về nhà là…”
“Là mẹ muốn về nhà cũ của chúng ta một chuyến.
Thu dọn ít đồ đạc.
Vả lại, lúc trước đưa mẹ đến chỗ con, con bảo muốn bán căn nhà cũ.
Vậy cũng tiện về một chuyến rồi chuẩn bị thủ tục rao bán.
Sau này, mẹ cũng không muốn quay lại thành phố này nữa.”
Vương Nhất Bác cơ hồ thất thần.
Cậu quả thật có chút không rõ, Chu Hạ như thế này là chuyện nên vui hay nên lo.
Cậu hiểu rõ căn bệnh của mẹ mình, bác sĩ cũng đã nhấn mạnh, bà cần một phương án điều trị dài ngày, chứ không chỉ là uống vài liều thuốc, ổn định vài ngày là xong.
Hôm trước vừa khiến cậu sợ đến lạnh người, hiện giờ lại rõ ràng từng lời sắp xếp công việc.
Vương Nhất Bác đột nhiên không rõ, đây có phải lại là một lần yên tâm giả tạo khác mà mẹ tạo ra cho mình, có phải hay không lại là trời yên biển lặng trước cơn bão lớn.
Chu Hạ nhìn thấy cậu thất thần, vội lay lay một chút, nhắc lại: “Vương Nhất Bác, con nghĩ cái gì? Mẹ nói là thật.
Tiểu Bác, có nhiều chuyện mẹ chưa nghĩ thông.
Nhưng mẹ vẫn là mẹ con, mẹ không muốn mình níu chân con nữa, càng không muốn nhìn thấy con phải chật vật như đêm qua.
Vương Nhất Bác, chúng ta thu dọn đồ đạc, quay về thành phố A, sau này mẹ sẽ không trở về đây nữa.”
Vương Nhất Bác gật đầu.
Mặc kệ, cho dù là giả tạo cũng không sao, cho dù là chút bình yên ngắn ngủi trước cơn bão cũng được, chỉ cần mẹ cậu có thể quyết định rời bỏ thành phố này, vậy đã đủ rồi.
………..
Tiêu Chiến mất gần năm ngày liên tục tăng ca.
Đơn hàng một hợp đồng lớn phải bàn giao sớm hơn dự kiến khiến anh phải liên tục vừa thiết kế mẫu vừa trao đổi lại với khách hàng để sửa chữa, mặt khác, vẫn phải đảm bảo chất lượng đồng thời cả các đơn hàng khác.
Vương Nhất Bác gọi cho anh vào buổi chiều đầu tiên anh trở lại studio.
Cậu báo nhanh rằng đã đóng gói những thứ đồ cần thiết còn sót lại ở nhà cũ, sau đó sẽ đưa mẹ Vương cùng về, căn nhà cũ cũng đã nhờ công ty bất động sản rao bán.
Về cơ bản, nếu không có gì thay đổi, hai mẹ con Vương Nhất Bác không cần phải quay trở lại thành phố B nữa.
Tiêu Chiến nghe ra chút nhẹ nhõm lẫn hi vọng trong giọng nói của người yêu.
Anh bất giác cong khoé môi, căng thẳng cũng buông bỏ được không ít.
Tiêu Chiến tặc lưỡi: “Anh ở đây chắc không về sớm được.
Có thay đổi nên phải nhanh chóng tăng ca.
Anh muốn đón em và dì, cũng muốn nấu bữa cơm ngon một chút…”
Vương Nhất Bác cười xoà: “Không cần đâu.
Bây giờ lại mang thêm đồ đạc về, em sẽ sắp xếp lại.
Ăn uống thì chờ anh xong việc, chúng ta cùng nhau là được rồi.
Chiến ca, ăn uống đầy đủ, tăng ca cố gắng.
Không cần lo lắng việc ở nhà đâu.”
Hôm đầu tiên tăng ca về đến nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng nhưng cửa nhà khoá bên trong, Tiêu Chiến đoán Vương Nhất Bác đã mệt ngủ rồi.
Việc xảy ra với mẹ Vương khiến hai người phải thay đổi khoá cửa để phòng chuyện tương tự lại xảy ra.
Tiêu Chiến là người đề xuất việc này, cũng là anh về đến nhà trước liền gọi người đến thay khoá.
Khoá cửa xoay mở được từ bên trong được đổi thành khoá hai chiều.
Tiêu Chiến mở cửa vào nhà.
Anh đến trước phòng mẹ Vương, căn phòng đã đóng cửa, lắng tai cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Tiêu Chiến nhẹ thở ra, có lẽ mẹ Vương đã ngủ rồi.
Anh đi vào phòng tắm, tắm nhanh một lượt lại trở ra, đứng ở ngạch cửa phòng khách và phòng bếp nhìn một lượt.
Căn bản không có gì thay đổi, ngoại trừ có thêm một vài vali gỗ nhỏ được Vương Nhất Bác xếp chồng lên nhau.
Đồ đạc có lẽ vẫn chưa tháo dỡ hết được.
Tiêu Chiến vào phòng ngủ.
Vương Nhất Bác nằm một bên giường, cánh tay gối đầu, có lẽ đã ngủ khá lâu rồi.
Tiêu Chiến im lặng ngồi xuống cạnh giường, đầu ghé xuống nệm ngắm Vương Nhất Bác, một tay lại không kiềm được đưa lên vuốt khẽ mấy sợi tóc lạc đường rũ xuống trước trán cậu.
Tóc Vương Nhất Bác rất mềm, là kiểu mềm mại không cần phải chăm chút dưỡng mới có được, rất giống mẹ Vương, sống mũi thẳng tắp, đường hàm gọn ghẽ… Là một thiếu niên vừa qua tuổi trưởng thành vô cùng anh tuấn, vô cùng nổi bật.
Vương Nhất Bác không rõ có cảm nhận được anh đã về không, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nhịp thở trở nên đều đặn hơn hẳn.
Tiêu Chiến có chút đau lòng, mà không phải, là anh rất đau lòng.
Cả anh và cậu gặp được nhau đều vào thời điểm cả hai rực rỡ nhất.
Vương Nhất Bác là bartender hút khách nhất của bar Summer.
Tiêu Chiến là phú nhị đại vừa về nước.
Rực rỡ, kiêu hãnh và lấp lánh, Tiêu Chiến như một ly rượu vang đỏ lâu năm quý hiếm.
Toả sáng, thu hút, mị hoặc lại trầm lắng, Vương Nhất Bác là ánh hoàng hôn cuối ngày.
Ai đó từng nói rằng, người ta không nên uống rượu vang vào hoàng hôn, bởi hoàng hôn là khi tâm trạng con người chênh vênh nhất.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lại không hẹn mà gặp.
Bọn họ vốn là hai đường thẳng, lại vì một đêm say mà dần trở thành trân quý nhất đời nhau.
Anh đặt tuổi trẻ của mình ở chỗ cậu.
Cậu lại đặt tương lai và mong mỏi hạnh phúc nơi anh.
Tiêu Chiến mỉm cười.
Vương Nhất Bác vừa từ trong mộng khẽ gọi tên anh.
Tiêu Chiến gật đầu, nhỏ giọng đáp lại: “Là anh đây.” Mà người kia, trong vô thức lại khẽ cong môi thành nụ cười.
……..
“Rốt cuộc cũng bàn giao xong!!! Giải tán! Tan làm! Mọi người vất vả rồi!!!”
Trần Hựu Vấn vọt vào từ cửa Studio như một ngọn gió ầm ĩ.
Hắn vừa đi vừa vỗ tay nói lớn.
Tiêu Chiến thủng thẳng đi sau hắn bước vào, anh gật đầu với mấy nhân viên đang nhìn mình trông đợi.
“Hôm nay mọi người nghỉ sớm được rồi.
Chúng tôi vừa bàn giao ổn thoả hợp đồng.
Nếu không có gì phát sinh thì hôm sau chúng ta sẽ nhận được thù lao hợp đồng.
Mọi người biết đấy, hợp đồng lần này không nhỏ chút nào.
Cho nên chắc chắn phải liên hoan một bữa, còn việc có được lương thưởng không thì phải chờ sếp Trần của mọi người quyết.”
Đám nhân viên ầm ĩ đập bàn vỗ tay.
Chưa đầy mười phút sau đã đâu vào đó sẵn sàng tan tầm.
Studio rốt cuộc còn lại Tiêu Chiến và Trần Hựu Vấn.
Hắn chống tay, ngả lưng, ưỡn một cú lớn.
Tiêu Chiến cười khẽ:
“Còn may đám người lần này không đòi hỏi một bữa rượu.”
“Tôi nói chứ,” Trần Hựu Vấn lắc đầu nhìn anh, “Sao cái tên con nhà giàu như cậu lại kém khoản chơi bời, uống rượu thế nhỉ? Lần nào muốn ký hợp đồng trên bàn nhậu cũng là tôi gánh còng lưng.”
Tiêu Chiến không đáp.
Trần Hựu Vấn thẳng người lại, nghiêm mặt nhìn anh, hỏi: “Chuyện tôi nói với cậu lần trước, có phải vừa rồi lại phát sinh chuyện gì không? Nếu không thì tự dưng cậu chạy đến thành phố B làm gì?”
“Có chút chuyện.
Không sao, đã ổn cả rồi.” Tiêu Chiến đơn giản đáp.
“Tôi thấy không phải là không sao đâu nhỉ.
Đừng giấu tôi, tôi quen cậu đâu phải một hai ngày.
Nói đi, có gì cần tôi giúp thì tôi sẽ giúp.
Không cần khách sáo.
Cậu định cứ ba ngày chạy một chuyến bệnh viện, năm ngày ngồi tàu điện hay sao? Tôi nói, không ổn đâu, Tiêu Chiến.”
“Cái tên tăng ca cũng 10 giờ lên giường ngủ như cậu thì giúp được gì hả? Cũng không chạy hộ tôi được.” Tiêu Chiến bật cười, lại nói tiếp, “Không phải giấu cậu.
Nhưng thật sự bọn tôi không gặp gì khó về tiền bạc cả.
Chuyện khác cậu cũng không giúp được.”
“Chiến Chiến, lúc trước, tôi không thuận mắt với Vương Nhất Bác lắm.
Vốn cảm thấy cậu ta trẻ người non dạ.
Vài lần tiếp xúc, tôi biết cậu cũng nhìn ra, tôi cố ý khích cậu ta, khiến cậu ta khó chịu, muốn thử xem cậu ta rốt cuộc dính với cậu vì lý do gì.
Sau đó cũng nhận ra, cậu ta căn bản không để tâm đến cái danh phú nhị đại của cậu, cũng hiểu ra cậu ta trải qua hoàn cảnh thế nào.
Những năm cậu xuất ngoại có bao nhiêu bức bối, chật vật, tôi là người rõ nhất.
Cho nên, Chiến Chiến, tôi thật lòng mong cậu và cậu ta có thể có được cuộc sống mà hai người vẫn luôn cố hết sức giành lấy.
Có gì cần giúp, cậu phải nói với tôi.
Được chứ?”
Tiêu Chiến vỗ vai Trần Hựu Vấn, gật đầu: “Hựu Vấn, thật lòng cảm ơn cậu.
Chuyện sắp tới, bệnh của mẹ Vương Nhất Bác sẽ phải tìm phương án điều trị.
Tôi cũng nghĩ một chút, có lẽ sớm muộn gì cũng cần cậu giúp đỡ.
Trước tiên để tôi về nhà, bàn bạc với Vương Nhất Bác xem sao.
Lúc sau có vấn đề gì, tôi nhờ cậu.
Được chứ?”
Trần Hựu Vấn khịt mũi, gật đầu.
Tiêu Chiến thở ra một hơi.
Từ lúc anh và Vương Nhất Bác phát hiện ra mẹ Vương lén uống thuốc ức chế thần kinh, bọn họ đã biết cần phải tìm một phương án khác để chăm sóc mẹ Vương.
Chỉ là công việc cá nhân của Tiêu Chiến và việc học của Vương Nhất Bác chưa thể giải quyết ổn thoả, bọn họ đành cố trụ được ngày nào hay ngày ấy.
Vừa rồi xảy ra chuyện kia, có lẽ không thể trì hoãn thêm được nữa.
……
Hiếm hoi có được một ngày cuối tuần thư thả, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đưa mẹ Vương ra ngoại thành.
Bọn họ thong thả ăn trưa ở một quán sủi cảo.
Quá trưa, ba người đi dạo một vòng chợ ngoài trời, mua một ít hoa quả, nước uống.
Vương Nhất Bác thuê một tấm trải, đặt ở bãi cỏ lớn.
Tiêu Chiến đỡ mẹ Vương ngồi xuống.
Ba người cứ vậy im lặng một lúc lâu, chỉ đơn giản ngắm cảnh.
Một lúc sau, Vương Nhất Bác xoay người, cầm chai nước rót ra một cái cốc nhựa, đặt vào tay mẹ Vương: “Mẹ, uống nước đi.
Chúng ta ngồi chơi một lúc, đợi hoàng hôn xuống xong rồi về lại.
Ngày mai có lịch hẹn tái khám, con đưa mẹ đi.
Được chứ?”
Mẹ Vương gục gặc đầu, lơ đễnh ừ một tiếng.
Nhớ ra gì đó, lại quay sang Vương Nhất Bác: “Nhưng sao con lại đi cùng mẹ? Thứ hai con không có lịch học sao?”
Vương Nhất Bác lắc đầu: “Con sắp tốt nghiệp rồi.
Tạm thời lùi lại ít lâu.
Sau này thực tập xong nộp vào hoàn thiện hồ sơ là sẽ ra trường.
Bây giờ không cần phải đến trường nữa.”
Chu Hạ nhíu mày, ngẩn người một lúc lại thở dài: “Là do mẹ.
Lại là vì mẹ hại con, ngay cả tốt nghiệp cũng phải đi sau người ta...”
Vương Nhất Bác ngắt lời bà: “Việc này không cần nói nữa.
Con tự quyết định, cho nên mẹ không cần nghĩ nhiều.
Chỉ cần mẹ tập trung điều trị, đừng nghĩ lung tung nữa.”
Vốn dĩ muốn đợi ngắm hoàng hôn, không nghĩ tới trời chuyển xấu.
Bọn họ ngồi thêm một lúc, trời bỗng nổi gió lớn, sau đó mây mù kéo tới, đùn lên một đụn lớn xám xịt cuối chân trời.
Vương Nhất Bác nhìn ngó một lúc, kết luận không thể ở lại lâu hơn nếu không muốn lãnh một trận mưa lớn.
Bọn họ đành lục tục vội vã thu gom đồ đạc, lại quay về nhà.
Về đến nhà vẫn còn sớm.
Ngoại thành gió lớn, âm u.
Khu vực trung tâm thành phố lại vẫn nắng đẹp, trời trong veo không gợn mây, ánh dương phủ màu cam sáng lên một góc thành phố, gió dịu nhẹ lại ấm áp vờn quanh.
Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến, hai người đồng thời bật cười một tràng.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu.
Vương Nhất Bác vẫn còn cười, vừa cười vừa nói:
“Đi đến nơi xa để tìm ngắm cảnh đẹp.
Không ngờ tới, hoàng hôn đẹp đẽ kia lại ngay trước mắt, ở khu nhà tầm thường của mình.
Chiến ca, anh muốn uống chút gì không?
“Được, bạn trai anh, nhờ em pha cho anh một ly vang đỏ, loại ít độ cồn thôi nhé.”
Tiêu Chiến vừa nói, vừa bước gần tới Vương Nhất Bác.
Đáy mắt trong phút chốc được phủ đầy một tầng mê đắm.
Anh áp môi mình lên môi cậu, lưỡi khẽ nhanh gọn lướt vào, vừa đủ nếm một chút vị ngọt của người anh yêu.
Vương Nhất Bác thuận thế, vòng tay nhéo nhẹ eo anh một chút, nghiêng đầu đồng ý:
“Đợi em.”.