Giờ cơm chiều xong, Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến dọn dẹp chén bát mang đi rửa.
Tiêu Chiến vào bếp, xoay lưng dựa vào thành bồn rửa, nhìn cậu:
“Bảo bảo, tối nay anh đến Summer có được không?”
“Được chứ, anh muốn uống rượu à, có phải ở nhà một mình ngột ngạt lắm không anh?”
“Không phải, anh hẹn với Trần Hựu Vấn lúc chiều.
Vốn định nhờ dì Trần nhà bên cạnh sang hàn huyên với mẹ em một lúc, không biết có được không? Bạn trai anh sắp nghỉ làm ở Summer rồi, anh còn luyến tiếc bartender Vương Nhất Bác lắm, muốn được ngắm dáng vẻ của em ở sau quầy rượu nhiều hơn chút.” – Tiêu Chiến nghiêng đầu, nét cười khi nhắc đến bartender Vương Nhất Bác còn có chút mê đắm không giấu được.
“Được.
Dĩ nhiên là được.
Anh đợi chút, lát nữa em sang nhờ dì Trần.
Miệng bà ấy lợi hại lắm, nói chuyện có khi thiên hoang địa lão còn được ấy chứ một buổi đã tính là gì.” – Vương Nhất Bác gật đầu.
..........!
Trần Hựu Vấn như hẹn, đến đón Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác đã đi làm từ hơn nửa giờ trước.
Tiêu Chiến nhìn dì Trần rôm rôm rả rả kéo mẹ Vương ngồi xuống sofa phòng khách, mông chưa chạm ghế đã bắt đầu một câu chuyện nhà dưới lầu hôm nọ cãi nhau to, nghe đâu là do ông bác kia xuống hoa viên chơi, tiện thể dắt chó nhà người ta đi sang đường hộ, chủ con chó lại là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng…
Lúc Tiêu Chiến hỏi có cần anh cắm trước một ấm nước nóng pha trà không, dì Trần liền tặc lưỡi xua tay, xem chừng phiền lắm, đi mau mau cho dì nhờ.
Tiêu Chiến lắc đầu cười, xoay người ra cửa.
Tối nay là đầu tuần, Summer không tính là quá đông khách, nhưng vẫn thừa sức lấp đầy không gian.
Tiêu Chiến vào trong, Vương Nhất Bác liền ngẩng đầu lên như thể thần giao cách cảm.
Bọn họ vừa vặn chạm mắt, Tiêu Chiến cong môi cười rộ, Vương Nhất Bác mím môi, vất vả đè ép nụ cười, cúi người tiếp tục pha chế.
Trần Hựu Vấn tìm được một bàn rượu ở góc sân khấu còn trống chỗ, từ góc này nhìn sang quầy bar vừa không bị chắn bởi các khách hàng khác, vừa đủ riêng tư để trò chuyện.
Tiêu Chiến cười cười, bảo hắn cứ ngồi trước, anh sang quầy gọi món.
Vương Nhất Bác đang xoa chanh lên miệng một chiếc cốc Margarita, sau đó ngả cổ tay, cầm chân cốc bằng ba ngón tay thuôn dài, xoay nhẹ một vòng lên đĩa muối trắng tinh ở dưới mặt bàn.
Cậu đặt cốc sang một bên, lại lấy ra một bình shaker, cho đá viên, Tequila, Triple Sec lần lượt được cậu đong đủ lượng vào bình, lại vắt thêm một lát chanh.
Vương Nhất Bác dùng hai tay giữ bình shake, cứ như vậy lắc đều vài phút.
Xong thao tác liền mở nắp bình, gạt bỏ đá và rót rượu vào cốc ban nãy chuẩn bị.
Món cocktail này được yêu cầu bởi hai cô gái trẻ đang ngồi phía trước quầy bar.
Từ ban nãy, nhất cử nhất động của Vương Nhất Bác đã được bọn họ từng chút từng chút dõi theo, ánh mắt không hề kiềm chế vẻ say sưa, thích thú.
Vương Nhất Bác pha chế xong, dùng tay đẩy món nước đến trước mặt bọn họ, nói: “Công thức có chanh tươi.
Quý khách nên dùng càng nhanh càng tốt, để lâu sẽ biến đắng.
Xin cảm ơn.” Giọng nói trầm ấm, tốc độ nói vừa đủ nhanh, gọn ghẽ.
Hai cô gái đối diện gật đầu mấy cái, đưa mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc, một người đánh bạo hỏi: “Có thể làm quen với bartender không vậy ạ?” Vương Nhất Bác nhấc mắt nhìn, không đáp.
Cô gái còn lại nhanh chóng tiếp lời: “Bọn em muốn xin phương thức liên lạc với anh.”
Vương Nhất Bác điềm nhiên lau sạch một chiếc cốc khác, lắc đầu: “Không tiện.”
“Cũng chưa nói là ý gì mà? Bọn em chỉ muốn làm quen thôi.
Nếu không, hay là… bọn em thường xuyên đến đây là được rồi.”- Cô gái tóc ngắn lúc lắc chiếc vòng tay bạc trên cổ tay, nghiêng đầu nói.
“Tôi không có thời gian để bắt đầu một mối quan hệ.
Hơn nữa, người yêu tôi ở đây.
Dù thế nào cũng không tiện.
Quý khách có thể thường xuyên đến.
Cảm ơn quý khách đã yêu quý Summer.” – Vương Nhất Bác nói, âm sắc vẫn vừa đủ chuyên nghiệp, không nghe ra bất kỳ khó chịu hay cảm xúc nào.
Tiêu Chiến mỉm cười, anh bước tới trước quầy, cất tiếng hỏi: “Có thể gọi món được chưa vậy?”
Vương Nhất Bác quay sang phía anh, gật đầu: “Được rồi.
Anh gọi món đi.”
Hai cô gái dường như vẫn còn luyến tiếc.
Tiêu Chiến nghe bọn họ lầm rầm, rằng quán bar này phục vụ nữ rất ít, hơn nữa, không phải thông thường quy định ở chỗ làm là nhân viên không được yêu đương lẫn nhau hay sao.
Nói rồi, lại cảm thấy không dây dưa nổi nữa, đành tặc lưỡi đứng khỏi quầy, cầm theo cốc Margarita rồi khoác tay nhau rời đi.
Tiêu Chiến mỉm cười, chừng như không mấy để tâm, anh nhìn Vương Nhất Bác:
“Tuỳ ý em.
Em pha gì anh đều thích cả.
Còn Trần Hựu Vấn thì….”
“Để anh ta uống Thằng Nga nhọ đi.” – Vương Nhất Bác nhún vai.
“Gì? Thằng…gì?” – Tiêu Chiến mờ mịt.
“Thằng Nga nhọ.
Cocktail Black Russian.
Em thường gọi vui như vậy.
Anh bảo mấy lần anh ta toàn ngủ nướng, đi làm muộn.
Thằng Nga nhọ có caffein, em cho anh ta khó ngủ một bữa.” – Vương Nhất Bác thủng thẳng đáp.
Tiêu Chiến bật cười ha hả.
Vương Nhất Bác thỉnh thoảng bộc lộ chút tính cách nhỏ mọn, lại rất thành thật khiến anh không khỏi thích thú.
Tiêu Chiến gật đầu, vẫn giữ nguyên nét cười, lại hỏi:
“Còn anh?”
Vương Nhất Bác múc một muỗng đá viên nhỏ, cho vào ly Rocks, xoay người về sau lấy hai chai rượu trên quầy.
Nghe anh hỏi, cậu mỉm cười: “Tiêu Chiến, anh biết thơ Haiku chứ?”
“Ừm, là thể thơ độc đáo của Nhật Bản, cũng là thể thơ ngắn nhất thế giới.”
“Đúng vậy.
Anh có biết vì sao thể thơ chỉ với một vài chữ như thế lại là niềm tự hào của người Nhật không? Là bởi vì chúng có kết cấu hư không, ngôn từ vô cùng hàm súc, phải thật sự yêu, thật sự thả hồn và thật sự đắm chìm mới có thể hiểu được hàm ý của chúng.”
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, thấy anh vẫn im lặng nhìn cậu chờ đợi, lại không nhịn được vươn tay ra, ngón tay khẽ chạm nốt ruồi dưới môi người cậu yêu.
“Tiêu Chiến, đối với em, anh quý giá và thú vị như một bài haiku vậy.
Cho dù anh không làm gì, chỉ ngồi ở đó thôi, cũng khiến em say mê, khiến em muốn thấu rõ.
Mỗi ngày trôi qua, càng hiểu anh một chút, lại càng cảm thấy thú vị thêm một chút.”
Vương Nhất Bác gõ hai ngón tay lên mặt quầy bar, Tiêu Chiến ngay lập tức bị động tác nhỏ này hút lấy ánh mắt.
Vương Nhất Bác lại chậm rãi nói, vừa nói, vừa thực hiện từng bước pha chế của mình:
“Nhìn em này, Tiêu Chiến, hoà một viên đường nhỏ trong cốc với một chút whiskey… Rồi, hai muỗng rượu đắng Angostura, thêm một viên đá cỡ vừa.
Đợi em một chút, tiếp thêm một jigger Whiskey.”
Vương Nhất Bác kết thúc món cocktail bằng một miếng vỏ chanh vàng thả nhẹ vào thành cốc, lại thêm một quả cherry đỏ mọng vào.
Cuối cùng, cậu mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, nói:
“Benton’s Old Fashioned- Món cocktail này vẫn được ví như một bài haiku, tuy kiệm lời nhưng lại biểu thị vô vàn ý nghĩa, tinh tế mà không khoa trương.
Nó thu hút là vì sắc vị sâu xa và gợi mở.
Mỗi một lần, mỗi một tâm trạng thưởng thức sẽ lại vẽ ra một xúc cảm khác nhau.
Tiêu Chiến, loại cocktail này rất giống anh.
Còn nữa, đây là loại cocktail nhìn thì đơn giản nhưng em lại giành nhiều thời gian để học cách pha chế nó hoàn hảo nhất, cũng chưa từng cảm thấy nhàm chán mỗi lần thực hiện nó.
Của anh đây.”
Vương Nhất Bác đặt ly cocktail của Tiêu Chiến lên khay, lại đặt thêm cốc Black Russian của Trần Hựu Vấn lên.
Cậu nhấc khay, bảo với Tiêu Chiến:
“Sang bàn của anh đi.
Để em mang qua cho.
Anh nói chuyện với Trần Hựu Vấn đi, chốc nữa xong ca làm, em đưa anh về.”
………
Tiêu Chiến dựa lưng vào sofa, nhấc một chân gác lên chân còn lại, mắt nhìn về phía quầy bar.
Trần Hựu Vấn cười cười:
“Tiếc thật đấy, Tiêu Chiến.
Cậu đúng là kiểu phong thái của phú nhị đại mà.
Tôi nói, cậu có hối hận không đấy?”
“Bây giờ mà hỏi có phải muộn quá rồi không? Tôi rời nhà được hơn một năm trời rồi đấy.
Chuyện không nên làm cũng đã làm rồi, cậu còn nói lời thừa làm gì?”
“Được, tôi công nhận, Vương Nhất Bác rất có phong thái, cậu ta chỉ đứng đấy lắc lắc, khuấy khuấy thôi mà tôi cũng còn thấy thích mắt nữa.
Cậu ta định nghỉ làm thật à?”
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác cũng chỉ là nghỉ làm tạm thời, tuy bartender không phải là nghề chính của cậu nhưng cũng là một trong những đam mê mà cậu dành nhiều sức lực và tâm huyết nhất.
Trước sau gì cũng sẽ tìm cách làm cái nghề tay trái này.
Có điều, hiện tại thì phải tận lực để ổn định cuộc sống trước đã.
Tiêu Chiến ngồi thẳng người lại, nói với Trần Hựu Vấn:
“Lúc sáng rủ cậu đến đây, là đơn thuần muốn đến chơi một chút.
Nhưng mà bây giờ có việc nhờ cậu rồi.”
Trần Hựu Vấn gật đầu, chờ đợi anh nói tiếp.
“Tôi cần tìm hiểu kỹ về các viện dưỡng lão điều trị ở đây.
Mẹ của Vương Nhất Bác được đề nghị điều trị liên tục tại viện dưỡng lão.
Bọn tôi tin tưởng bác sĩ, nhưng cũng còn chút e ngại, không rõ nếu để bà ở viện dưỡng lão, liệu có vấn đề gì không? Cậu có người quen nào thì hỏi thăm giúp tôi, cụ thể càng tốt.”
Trần Hựu Vấn xoay ly rượu trong tay, uống một ngụm, gật đầu:
“Không có việc gì.
Cái này cứ đi hỏi những người đã trải nghiệm thực tế là được.
Tôi có vài người bạn, cũng có nghe bọn họ nói chuyện này nhưng lúc đấy không để ý lắm.
Tôi sẽ hỏi giúp cậu.
Vả lại, bây giờ, viện dưỡng lão tốt hơn trước rất nhiều rồi.
Cậu và cả cậu ta cũng đừng bị mấy cái định kiến như việc đưa người thân vào viện dưỡng lão là vô tâm, hay là bất lực gì gì đó đi.
Chuyện khác không nói, nhưng định kiến xã hội là cái mà các cậu phải dứt bỏ đầu tiên đấy.”
Tiêu Chiến gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc lại nói tiếp:
“Còn nữa, về cơ bản, tôi nghĩ bọn tôi vẫn đủ khả năng lo cho mẹ Vương.
Nhưng nếu như có vấn đề phát sinh, có lẽ phải nhờ cậu giúp tôi, cho tôi ứng trước một vài khoản tiền thù lao hợp đồng, sếp Trần à.”
Trần Hựu Vấn xua tay.
Chuyện này không cần Tiêu Chiến phải mở lời.
Hắn làm bạn với anh từ Cao Trung, giao tình không chỉ một hai ngày.
Còn có, lúc trước hắn khởi nghiệp không thành, cũng chính Tiêu Chiến bỏ ngoài tai cảnh báo của bạn bè, nguyện ý tin tưởng hắn, từ nước ngoài dứt khoát dồn hết hơn phân nửa số tiền tiết kiệm được, cứu hắn một phen.
Tiêu Chiến tin tưởng hắn càng không phải lời nói suông, sau khi vừa về nước liền liên hệ với Trần Hựu Vấn, muốn cùng hắn mở studio thiết kế.
Cho nên, Trần Hựu Vấn đối với Tiêu Chiến, chính là vừa yêu mến, vừa biết ơn, lại vừa có chút ngưỡng mộ.
Chuyện Tiêu Chiến cần, hắn tự nhiên sẽ nghĩ cách giúp anh.
…………….
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến trở về tiểu khu đã gần nửa đêm.
Bọn họ vội vã leo mấy tầng lầu, về căn hộ.
Lúc mở cửa, dì Trần nhìn thấy, liền đưa tay ra hiệu im lặng.
Sau đó thấp giọng căn dặn:
“Đừng ồn ào.
Mẹ các cháu ngủ rồi.
Nào, ra đây một lúc.”
Vương Nhất Bác lại xoay người ra cửa, Tiêu Chiến cũng theo sau cậu.
Ra ngoài hành lang rồi, dì Trần mới nói rõ hơn:
“Bà ấy ngủ rồi.
Cái thuốc các cháu dặn, dì cũng canh chừng bà ấy uống đầy đủ.
Ban nãy bà ấy bảo sắp tới sẽ vào viện dưỡng lão dưỡng bệnh, thật à?”
Vương Nhất Bác có chút lúng túng, xoa xoa tóc: “Chuyện này….
Cháu…”
Dì Trần tỏ vẻ sốt ruột, không đợi Vương Nhất Bác nói xong, liền tiếp luôn một tràng:
“Này, dì bảo, dì cũng vào viện dưỡng lão đấy.
Sớm thôi.
Vì sao á? Vì con gái dì sắp tới phải đi làm xa, chuyển công tác đến Cam Túc.
Dì cũng không theo nó được.
Nó đã phải tính chuyện đưa chồng con là đủ mệt rồi.
Còn ở với lão Trần á? Thôi xin, chỉ nghĩ đến thôi là dì muốn phát điên rồi, ông ta một ngày nói được mấy từ chứ, thế nào cũng nghẹn chết dì.
Vương Nhất Bác, cháu tính xem, dì cũng muốn vào viện dưỡng lão.
Nếu còn được ở cùng một chỗ với mẹ cháu, có bạn bè thân quen, không phải lại càng tốt sao?”
Tiêu Chiến bước tới trước, anh cười nói với dì Trần:
“Dì Trần, chuyện này chúng ta nói sau, có được không? Chúng cháu còn có chút việc cần xem xét.
Để ít hôm nữa lại nói.
Đã trễ rồi, dì Trần, mau về ngủ thôi.
Chúng cháu cảm ơn dì hôm nay hàn huyên cùng mẹ cậu ấy giúp chúng cháu.”
Dì Trần cũng không nhiều lời thêm, gật đầu mấy cái, căn dặn bọn họ quyết định rồi thì báo ngay cho dì.
Dì Trần nhắc đi nhắc lại với vẻ hào hứng trông đợi, cứ như thể bọn họ là đang bàn chuyện đi du lịch nghỉ dưỡng vậy.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, cũng không nói thêm lời nào.
Vương Nhất Bác vào nhà.
Cậu sang phòng mẹ Vương, kiểm tra lại nhiệt độ phòng, nhét lại góc chăn bị rơi xuống dưới thật kỹ rồi mới trở ra.
Điện thoại ting lên một tiếng.
Vương Nhất Bác mở máy xem, phát hiện trong tài khoản tăng thêm 8 ngàn tệ, người gửi đến là Vương Quân.
Một cỗ tức giận đột nhiên trào lên, Vương Nhất Bác không nghĩ thêm được gì, ngay lập tức muốn hoàn trả lại.
Liền đó, Vương Quân nhắn tin đến:
“Không cần trả lại.
Số tiền này không phải tao cho Chu Hạ, cũng không cho mày.
Lúc trước, tao mang đi của bà ta một ít vàng hồi môn.
Bây giờ tính toán trả lại, 8 ngàn tệ tính ra có nhỉnh hơn một chút so với số vàng tao mang đi lúc trước, tính lỗ lãi, xem như sòng phẳng.
Tao một lần mang tiếng không làm cha tốt, xem chừng cũng không cách nào cứu vãn.
Sau này, chúng ta ai sống phần người nấy.
Chuyện đã qua cũng không cần cứ lấy ra níu chân nhau mãi nữa.”
Vương Nhất Bác ghì chặt chiếc điện thoại trong tay.
Cả cơ thể cậu đều cảm thấy căng tức đến khó thở, thế nhưng ngược lại, đâu đó trong thâm tâm, Vương Nhất Bác lại cảm giác nhẹ nhõm.
Vương Quân từ lâu đã không muốn, cũng không cần một tiếng “ba” của cậu.
Sự tồn tại của cậu và Chu Hạ càng lúc càng trở thành cái gai khó chịu nhất của ông ta.
Bất cứ lúc nào cũng muốn nhổ đi.
Việc vừa rồi chính là giọt nước làm tràn ly.
Vương Quân không còn sót lại chút kiên nhẫn nào.
Tình cha con của Vương Nhất Bác đối với ông ta, bị ông ta tự tay bào mòn từng chút, đến khi không còn sót lại gì.
Thế nhưng, Vương Nhất Bác vẫn luôn nghĩ ông ấy vẫn là người sinh ra cậu.
Sự thật không cách nào phủ nhận này khiến cậu vẫn luôn lùi bước, chấp nhận Vương Quân, thậm chí cầu xin ông giúp Chu Hạ.
Hiện giờ, tin nhắn kia của Vương Quân cùng với 8 vạn tiền đã dứt khoát vạch rõ, thẳng thừng cắt đứt.
Vương Nhất Bác thở ra một hơi.
Bàn tay siết điện thoại dần nới lỏng.
Suy cho cùng, mối quan hệ khiến Vương Nhất Bác khó chịu nhất, cậu cũng có thể buông xuống được rồi.
.