Bổn vương gặp y, như gặp Phật Đà.
Nhưng lòng y có đại hận, không tin Phật đạo.
-
Đêm đến, Tiêu Chiến thật sự chờ được Vương Nhất Bác.
Hắn một thân hắc y, dẫn theo Tây Nam, tránh khỏi bọn cai ngục, dọc theo động đạo phòng lửa, đích thân đưa Tiêu Chiến ra ngoài.
Chiến sự núi Quyện Tước đã kết thúc, Vương Nhất Bác vốn nên hồi kinh báo cáo tình hình, nhưng lại bị thân tín bên người hạ kỳ độc "Tản Tiêu", buộc phải dừng chân ở Hoài Châu, phong toả tin tức, nghỉ ngơi điều dưỡng hai ngày.
"Tản Tiêu" không có thuốc giải, độc này tuy không thể đoạt mệnh người ngay lập tức, nhưng sẽ tích tụ từng ngày, tra tấn người ta khó mà yên giấc, cuối cùng đêm đẹp đã tận, một sớm độc phát.
Nơi Vương Nhất Bác trú ngụ là một ngôi chùa hẻo lánh ở ngoại thành Hoài Châu, tử đàn đã tróc sơn, vòng đồng mất đi vẻ sáng bóng, trong chùa không có tăng nhân, chỉ có một vị Phật vàng mi mục từ bi khoác chiếc áo cà sa rách nát ngồi trên toà sen, đang mở to mắt ngắm nhìn hồng trần nhân gian này.
Tiêu Chiến được Tây Nam ôm trong vòng tay, chỉ liếc mắt nhìn vị Phật vàng kia liền quay đầu.
Y từ nhỏ đã không tin Phật đạo, đọc Tây Du mới nhận ra, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đều là một ván cờ lớn do Thần Phật trù tính, không để bánh xe quả báo viên mãn, bọn họ làm sao có thể đích thân đến cứu mạng Kim Thiền Nhi (1), lại làm sao đích thân cứu lấy chúng sinh vô dụng vô chủ, thân thể thương tổn đang bị đau khổ giày vò?
Tự mình nói từ bi, chẳng qua là nói suông, y không tin đạo Phật, chỉ tin những gì trước mắt.
Trong ánh trăng đêm, Tiêu Chiến ngăn cách đèn đuốc lúc chớp lúc tắt như đang tán tụng mặt trăng mà nhìn về hướng Vương Nhất Bác.
"Vương gia, sao phải cơ mật như vậy? Bồ Lương tướng quân..."
Vương Nhất Bác dừng bước, xoay người nhìn người đang trong vòng tay Tây Nam, bỗng vươn tay tiếp lấy Tiêu Chiến.
Người trong lòng ở tù lâu ngày, một thân bẩn thỉu quẹt bẩn hắc bào của Vương Nhất Bác.
Hắn không để ý, chỉ siết chặt vòng tay, lòng bàn tay áp kín bờ vai gầy nhom của Tiêu Chiến, bất động thanh sắc mà dùng hơi ấm trên người sưởi ấm y.
Đôi mắt Tiêu Chiến trong thoáng chốc hoảng loạn, y vội vội vàng vàng cúi đầu, không dám giãy dụa, cũng không dám tựa vào lòng Vương Nhất Bác, chỉ căng cứng sống lưng, tránh xa Vương Nhất Bác, tận lực không để mái tóc nhớp nháp của mình cọ bẩn lồng ngực Vương Nhất Bác.
"Đang bị thương, không cần kiên cường chống đỡ.
Căng cứng như vậy, bổn vương cũng không thoải mái."
Giọng người trên đầu trầm thấp, Tiêu Chiến mím mím môi, dò xét rồi thả lỏng, dè dặt tựa đầu lên ngực Vương Nhất Bác.
Y chưa bao giờ tự coi nhẹ mình, tự mình sống sót bày ra da mặt gì, trái tim Tiêu Chiến tinh tường rõ ràng như nước.
Kẻ bề trên tâm tư sâu thẳm, bản thân giờ đây như bồ liễu, nếu có thể dựa vào vẻ tàn tạ này khiến Vương Nhất Bác rủ chút lòng thương xót, có được một góc bảo hộ, vậy y liền cam nguyện nhẫn nhục.
Tiêu Chiến đang nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của Vương Nhất Bác, bặm vài cái cánh môi dưới, giọng nói như ruồi nhặng hỏi: "Vương gia, tiểu nhân ngu dốt, cớ gì..."
"Ngươi biết đấy, 'Uyên Cần' do hoàng gia sử dụng, khó mà sản sinh biến cố, nếu giết cả nhà ngươi thật sự là 'Uyên Cần', vậy..."
"Trừ phi có người tạo phản, bằng không chính là...trong kinh thành, có quý nhân đã nổi sát tâm." Tiêu Chiến rủ mắt, nhẹ giọng tiếp lời Vương Nhất Bác:
"Tiểu nhân biết.
Chỉ là hiện giờ, Bồ tướng quân cho rằng tiểu nhân là kẻ có tội, tiểu nhân đang nghĩ, trước tiên đem hiểu lầm này hoá giải, vẫn là trả lại sự trong sạch cho mình, sau đó..."
"Thủ lĩnh của 'Uyên Cần, là Bồ Lương." Vương Nhất Bác nhàn nhạt cắt lời Tiêu Chiến: "Động thái của Bồ Lương, chính là để nhổ cỏ tận gốc."
Tiêu Chiến khẽ mở to mắt, tuy có sửng sốt, nhưng không sợ sệt, lại dường như đã nghĩ đến điều gì đó, do dự một hồi, mới ngước đôi mắt ướt át lên hỏi: "Vậy động thái của Vương gia, há chẳng phải đã nảy sinh hiềm khích với Bồ Lương? Trong kinh thành..."
"Trưởng tử Tiêu Chiến của Tiêu Minh Viễn Bổ Chánh Sứ Hoài Châu trước đây, đã chết trong tù.
Ngươi yên tâm, bút tích của Tây Nam gọn gàng sạch sẽ, Bồ Lương sẽ không tìm ra kẽ hở nào."
Cảm nhận được sự thay đổi xưng hô của Tiêu Chiến đối với Bồ Lương, Vương Nhất Bác bất động thanh sắc câu lên khoé miệng, không nhanh không chậm nói:
"Từ nay về sau, trong Vương phủ của bổn vương nạp thêm một vị phụ tá mới, tên gọi 'Chỉ An'."
Không đợi Tiêu Chiến hồi đáp, hắn một chân đạp tung cánh cửa, tiếng ầm dưới màn đêm tĩnh mịch ở trong trọng địa Phật môn vang lên vô cùng đột ngột.
"Tây Nam, gọi y sư đến."
"Vâng."
***
"Tra được thế nào rồi?"
Ánh nến mơ màng, Vương Nhất Bác đặt bút xuống, đem chiết tử (2) báo cáo để sang một bên, lại nhìn qua một lượt danh sách những tướng sĩ đã chết trận, đè nén vẻ đau đớn ảm đạm không rõ trong đáy mắt, mới ngẩng đầu hỏi Tây Nam.
Tây Nam tiến lên, đem công văn xếp gọn, nhỏ giọng ứng đáp: "Hồi Vương gia, quả thực không sai, là nhi tử của Tiêu Minh Viễn.
Ba tháng trước, Tiêu Minh Viễn thượng tấu, muốn dẫn vợ và mẹ già từ quan hồi hương, ông vốn là người kinh đô, chiết tử vừa phê xuống, liền chuẩn bị lên đường hồi kinh.
Bổ chánh sứ Hoài Châu mới được bổ nhiệm vừa đến nhận chức vụ vài ngày trước, lúc Tiêu Minh Viễn dẫn gia quyến hồi kinh, dừng chân nghỉ ngơi ở đình Phong Trú gần rừng Bồ Than, đã gặp mã...gặp phải 'Uyên Cần'."
"Ừm." Vương Nhất Bác chống đầu, hờ hững nhắm mắt hỏi: "Bồ Lương không phải là người do dự thiếu quyết đoán, đã muốn diệt môn, làm sao chỉ giữ mỗi y lại? Trên người y lẽ nào có thứ gì?"
"Cái này ngược lại không có." Tây Nam lắc đầu: "Y cũng xem như tốt mệnh, Tiêu Minh Viễn nguyên là Bổ chánh sứ tiền nhiệm, chính tích lớn lao, bách tính yêu quý, lúc 'Uyên Cần' cướp giết có một nhóm thương đội đi ngang qua, mấy người kia có liên hệ với người dẫn đầu đoàn hộ tống đã từng nhận ân huệ của Tiêu Minh Viễn, nhận ra xe ngựa của Tiêu gia, lại là những người có thân thủ, đã giao chiến với 'Uyên Cần'.
Ước chừng sợ làm hại bách tính vô tội, Bồ Lương đã ra mặt cứu y, tuy cứu được mạng, nhưng cũng buộc cho y tội thông đồng với mã phỉ, không thả y ra khỏi ngục.
Chuyện này ở Hoài Châu động tĩnh không nhỏ, rất nhiều bách tính đều đang quan sát, Bồ Lương áng chừng muốn bức cung hoặc đợi đầu ngọn gió qua đi, mới xử lý y."
"Bồ Lương luôn luôn như vậy, giả nhân giả nghĩa giả từ bi." Vương Nhất Bác giễu cợt một tiếng, mở mắt ra: "Người vô tội đã giết rất nhiều, lại muốn hành thiện cho bản thân, dưới bầu trời rộng khắp nơi nào không phải là đất của vua, người nào không phải là bách tính? Giết người này bảo vệ người kia, hắn quả biết tìm niềm an ủi cho chính mình."
Tây Nam hơi khom người đứng sang một bên, không dám tiếp lời.
"Ba tháng chưa hồi kinh, thủ đoạn của Thái hậu ngày càng vụng về và bẩn thỉu, để 'Uyên Cần' giả làm mã phỉ loại chuyện này cũng làm ra được, thật sự không kiêng dè thân phận cận vệ Hoàng gia chút nào."
Vương Nhất Bác đứng dậy dập nến, dẫn theo Tây Nam hướng trong sân bước đi: "Y muốn gì ở các ngươi?"
"Hồi Vương gia, ngoại trừ...dây thừng, cái gì cũng không muốn."
"Dây thừng?" Ngôi chùa ở nơi ruộng đồng mênh mông lấy ánh sao làm đèn soi sáng, Vương Nhất Bác dừng cước bộ, nhìn thấy chái nhà phía trước còn chưa tắt đèn, ánh mắt phức tạp.
"Vâng." Tây Nam nhìn theo, đôi mắt có chút thương hại.
Vương Nhất Bác rủ mắt, mặt vô biểu tình xua xua tay: "Ta biết rồi, lui xuống đi."
"Vâng."
Chái nhà mộc mạc ở trong mắt Vương Nhất Bác có chút đơn sơ, đồ trang trí bên trong phòng đều bằng gỗ, chao đèn cũng hơi ngả vàng, Phật môn vốn dĩ thanh tịnh, tách trà cũng thiếu mất một cái.
Hắn vén áo choàng bước vào, trông thấy Tiêu Chiến ngồi trên giường nhỏ, cố gắng giật đầu ngón tay, nhưng cũng không xe nổi một sợi dây thừng.
Vương Nhất Bác vốn đang gấp rút hồi kinh, đến cả nơi dừng chân cũng sắp xếp vội vàng, quân cầu viện vẫn ở lại núi Quyện Tước trấn thủ biên cương, hắn chỉ mang theo vài cận vệ, thuốc men còn không đủ, càng đừng nhắc đến nội nhân biết hầu hạ người khác, y sư duy nhất đi theo miễn cưỡng lấy một ít bột thuốc bôi ngoài vết thương bị roi đánh trên lưng Tiêu Chiến, gân cốt tay chân y giờ đã tận đoạn, vết thương cũng sâu, còn không thể dính nước, chùa Phật không như Vương phủ, điều kiện không tốt, thật sự không có cách nào rửa sạch cho Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu nhưng quật cường kia một hồi, trong đôi mắt câu nhân toàn là lo lắng và uất ức, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác đã tiêu tan thành mây khói, chỉ còn lại sự tê tái và xa lánh.
"Bổn vương đến rồi." Vương Nhất Bác bước qua, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên giường nhỏ, thay Tiêu Chiến buộc xong sợi dây thừng quanh cổ tay.
"Vương gia, tiểu nhân tự mình có thể..."
"Có muốn mắt cá chân không?" Vương Nhất Bác không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rủ mắt nửa ngày, nhẹ gật đầu.
"Bổn vương để Tây Nam vào lau người cho ngươi." Ánh mắt Vương Nhất Bác quét qua dây thừng trên tứ chi Tiêu Chiến, ngữ điệu trở nên mềm mại hơn, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
"Không cần đâu Vương gia." Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác, trên mặt có chút bối rối: "Tiểu nhân tự mình có thể..."
"Bị thương ở đâu, bản thân không biết sao."
Vương Nhất Bác đối mắt với Tiêu Chiến, ngữ khí nhất thời lạnh nhạt, không mang theo chút lưu tình: "Học cách chấp nhận, cũng học cách tỏ ra yếu đuối và thoả hiệp, đừng cậy mạnh."
Mi mắt Tiêu Chiến run rẩy, qua rất lâu, có chút chua xót cúi đầu: "Vâng."
"Qua hai ngày nữa, sẽ đến kinh thành, đã vào phủ Nhiếp chính vương của bổn vương, thì không cần gượng ép."
Trời đã tối đen, gió đêm thổi hắc bào của Vương Nhất Bác phát ra tiếng phần phật, đến cũng lạnh lẽo, đi cũng đơn độc.
Cho đến khi mặt trời mọc, ánh ban mai làm kinh động khuôn mặt tiều tuỵ của Tiêu Chiến đã một đêm không ngủ, đáy mắt y đỏ hoe, được Tây Nam dìu mới có thể đứng dậy, toàn thân ngạo cốt qua vài ngày đã gãy nát, cây đàn hương trong chùa vút qua hốc mắt y, ở đó chỉ một mảnh úa tàn, cỏ cây không thể sinh trưởng.
"Đa tạ Tây Nam tiểu tướng quân." Tiêu Chiến nhẹ mỉm cười, ngữ khí rõ ràng ôn hoà nhưng lại sạch sẽ, trống rỗng đến mức khiến lòng Tây Nam cảm thấy nhức nhối.
"Chỉ An...Chỉ An công tử, không cần gọi ta như vậy, ta vốn chỉ là cận vệ của Vương gia, công tử là phụ tá trong phủ, cũng giống như các tiên sinh khác, gọi ta Tây Nam là được."
"Được, Tây Nam, làm phiền rồi."
Tây Nam ngẩng đầu nhìn y, luôn cảm thấy, những vết sẹo sâu kia dường như chỉ qua một đêm đã bị Tiêu Chiến cọ ra vết chai dày hơn, không còn thấy xương máu nữa.
***
Trụ tím xà vàng, trên đỉnh mái đình chim tước tụ lại cùng nhau ló đầu, tường son lớp lớp trập trùng, cổng cung mở ra.
Vương Nhất Bác hiếm khi không cùng Thái hậu ngồi sau bức bình phong hoạ tiết đá vân mẫu hàng thêu gấm Tô Châu, hắn một thân mãng bào vàng đen, nội y tử sam, mày thanh mắt tinh.
Trải qua ba tháng chiến trường, sát khí lạnh băng trong mắt Vương Nhất Bác còn dày hơn trước kia, lúc này hắn đang đứng ở đầu đám quan lại, cười nhếch miệng, chăm chú quan sát thân ảnh vàng rực trên long ỷ, chuỗi ngọc bảo ở trước mũ ngọc của người kia trước khi bước lên bậc thềm vàng dường như đã bị người không kìm được chơi đùa một phen, hiện giờ vẫn còn chút gợn sóng.
Triệu Hoà Dụ thanh thanh cổ họng, ghé tai lắng nghe động tĩnh phía sau, thấy Thái hậu dường như không có lời muốn nói, vì vậy thẳng người đứng dậy bày tư thế ra vẻ, sửa sang cổ tay áo, cao giọng nói: "Trận chiến núi Quyện Tước đại thắng, không thể không nói đến công lao thuộc về Nhiếp chính vương, nay đã hồi kinh, trẫm nên trọng thưởng."
Vương Nhất Bác nở nụ cười hời hợt: "Là bổn phận của thần tử mà thôi.
Công lao nhỏ bé, thần không dám tự nhận, bệ hạ cất nhắc rồi."
"Trẫm nghe nói Nhiếp chính vương bị thương ở Hoài Châu, có nghiêm trọng không?"
"Không vấn đề gì." Vương Nhất Bác ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua châu ngọc nhìn chăm chú vào mắt Triệu Hoà Dụ: "Nhờ ơn trời cao che chở, chút thương tật nhỏ của thần, hiện tại đã hoàn toàn chữa khỏi."
Triệu Hoà Dụ xua xua tay, trên mặt lộ ra biểu tình thương xót: "Trẫm để ngự y thăm khám lại cho khanh, hồi kinh vất vả, muốn sống tốt cần dưỡng thương thêm một thời gian ngắn nữa, bỏ sót cái gì bệnh căn có thể sẽ không ổn."
Nói hết, không đợi Vương Nhất Bác mở miệng lên tiếng, Triệu Hoà Dụ sốt sắng nâng tay chỉ vào Hộ bộ thượng thư Thẩm Đồng: "Cữu cữu thân thể không ổn, vậy chuyện dâng tù binh, không bằng giao cho Kinh vệ chỉ huy sứ ti làm đi, giết phạt hay miễn xá, tuyển chọn quân công, viện dẫn theo lệ cũ, để Hộ bộ đưa ra dự trù là được."
"Thần liền tuân theo thánh lệnh của bệ hạ." Thẩm Đồng vội vàng ra khỏi hàng, cúc cung hành lễ.
Nghe xong màn kịch hay kẻ xướng người hoạ này, Vương Nhất Bác con ngươi hàn ý liếc xuống Thẩm Đồng, nhướng mày mỉm cười: "Đã lâu không gặp Thẩm Thượng thư, lời này để đáp lại bệ hạ, nhưng càng lúc càng vội vã rồi.
Nếu các chư công đều có thể học tập Thẩm Thượng thư vồn vã thế này...À không, cần mẫn chứ, bổn vương cũng có thể sớm ngày tham lam ngủ nhiều thêm chút, thả lỏng thân thể, không phải sao?"
Thẩm Đồng sắc mặt tái nhợt, vẫn duy trì bản mặt, có chút lúng túng ứng phó: "Vương gia nói đùa rồi."
Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng, không quan tâm hắn nữa, ánh mắt quét qua bức bình phong hoạ tiết đá vân mẫu hàng gấm Tô Châu ở phía sau long ỷ, thấy Thái hậu không có lời phản bác, mới hơi cúi đầu với Triệu Hoà Dụ: "Thần tuân chỉ, hoàn toàn nghe theo bệ hạ."
Sau khi buổi triều sớm kết thúc, Triệu Hoà Dụ giữ Vương Nhất Bác ở lại Điện Nguyên Phụng, Thái hậu hồi cung trước, trên mặt có vẻ hơi mệt mỏi, Triệu Hoà Dụ cung kính tiễn bà xong, giờ mới ngồi lại xuống long ỷ, giọng điệu ôn hoà hơn nhiều so với lúc nãy mới thượng triều:
"Tiền tuyến gặp nạn, trận chiến núi Quyện Tước, Nhiếp chính vương cũng bị thương, trẫm muốn tổ chức yến tiệc nghênh tiếp, để đám người Lý Hoan cũng hồi kinh báo cáo.
Bây giờ Bắc Địch đã rút lui, đợi qua một thời gian nữa thái bình rồi, lưu lại quân phòng thủ, để tướng sĩ quân cứu viện từ núi Quyện Tước quay về đi, còn vài tháng nữa là vào đông rồi, ở bên ngoài luôn chịu đựng giá rét dù sao cũng không tốt."
Vương Nhất Bác bất vi sở động: "Bắc Địch vào đông càng khó chống đỡ, khó tránh khỏi sẽ còn có động thái gì khác, quân phòng bị Hoài Châu nguyên khí tổn hại lớn, đã không thể trọng dụng, quân cứu viện ở đó, cũng xem như thay bệ hạ hoành đao lập mã (3), bảo vệ tốt biên giới."
Triệu Hoà Dụ giương mắt nhìn Vương Nhất Bác, vung tay áo, mỉm cười dễ chịu: "Vậy thì để Lý Hoan hồi kinh báo cáo trước đi."
"Hồi bệ hạ, Lý Hoan hồi kinh, quân cứu viện càng không có chủ soái."
Tưởng Tri Toàn đang đứng cạnh ngự án khẽ ngẩng đầu, đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Nhất Bác, như có khẩn cầu, càng giống đang vỗ về hơn.
Trong cái nhìn nho nhỏ đó toàn là những lời nói suông của quân thần chi lễ, Vương Nhất Bác di dời tầm mắt, nửa phần cũng không để ý đến.
"Nhiếp chính vương, trẫm là...thật sự nhớ đến tướng sĩ biên quan."
Triệu Hoà Dụ híp mắt.
Vương Nhất Bác vẫn rủ mắt, trong giọng điệu nghe không ra hỉ nộ:
"Thần thay mặt quân cứu viện cảm tạ ân huệ của bệ hạ, chỉ là trước mắt biên thành chưa ổn, chúng tướng quân cứu viện đang trấn giữ biên cương, cũng là vì lo nghĩ cho giang sơn Úc Triều."
Triệu Hoà Dụ thật lâu vẫn không lên tiếng, Tưởng Tri Toàn lặng lẽ đặt tấu chương sang một bên, trong Điện Nguyên Phụng không ai dám ngẩng đầu, bầu không khí căng thẳng không thôi, Vương Nhất Bác tuy từ đầu đến cuối sắc mặt dửng dưng, một thân tao nhã, biển mắt không dao động, nhưng một tấc cũng không nhượng bộ.
"Trẫm biết rồi."
Rất lâu sau, Triệu Hoà Dụ cuối cùng cũng mỉm cười, vẫy vẫy tay với Từ Hạo ở dưới bậc thềm vàng.
Từ Hạo biết ý, vỗ tay ba cái, lệnh đám cung nhân nâng cây ngọc lan điêu khắc tinh xảo bằng đá phỉ thuý lên, ngọc thụ óng ánh trong suốt, nhìn kỹ hơn, bên trong còn khảm những sợi tơ vàng, tài nghệ điêu luyện.
Triệu Hoà Dụ đứng dậy, bước đến bên cạnh ngự án, chỉ vào cây ngọc lan phía dưới đài Kim Bảo, cười rạng rỡ:
"Ở đây cũng không có người ngoài, cữu cữu nhìn xem, đây là đồ tốt trẫm mới nhận được lúc nãy, có đẹp hay không?"
Vương Nhất Bác cong cong khoé miệng: "Vật bệ hạ ngưỡng mộ, tự thân là bảo bối."
"Vậy thì tặng cho cữu cữu, chiến trận cực khổ, lại còn bị thương, trẫm cảm thấy hổ thẹn với khanh, luôn muốn tặng cữu cữu chút đồ tốt."
Triệu Hoà Dụ cười đến vẻ mặt ngây ngô, nhìn thấy Vương Nhất Bác dường như muốn từ chối, gấp gáp nói: "Nếu cữu cữu không muốn, vậy thì thưởng cho Lý Hoan, đợi cuối năm vừa qua lúc hắn dẫn quân viện trợ nhập kinh báo cáo, trẫm sẽ thưởng cho Lý Hoan cùng những người khác."
"...Bệ hạ?" Đôi mắt Vương Nhất Bác u ám tối tăm, biển mắt dâng lên lớp lớp mây đen.
"Không phải cữu cữu nói sao, đông đến khó chống đỡ, sợ xảy ra biến cố, vậy thì đợi sau khi hết năm đầu xuân, biên giới phía Bắc ổn định, trẫm sẽ bảo bọn tướng sĩ quân viện trợ quay về.
Bọn họ chắc nhớ nhà lắm."
Triệu Hoà Dụ bật cười: "Chỉ là cữu cữu, bảo bối tốt như vậy lại không muốn, cữu cữu...thật sự cam lòng?"
Vương Nhất Bác chậm rãi nâng mắt, đuôi mắt hẹp dài sinh ra lãnh ý, một lúc sau, hờ hững cười thành tiếng: "Bảo bối tốt như vậy, thần vẫn thật sự không nỡ." Hắn khom người chắp tay thi lễ, giọng nói nghiêm nghị, nhưng Triệu Hoà Dụ nghe được, lại như nghiến răng nghiến lợi: "Thần, tạ bệ hạ ban thưởng."
Chữ "tạ" kia bị trầm xuống rất sâu, thanh tuyến rơi xuống, trĩu nặng đến mức sống lưng Triệu Hoà Dụ có chút phát lạnh.
Hắn ngượng ngùng giơ tay lên, không biết nói gì nữa, đành để Vương Nhất Bác lui xuống.
Trong cung Tuế An, Vương Minh đang tựa mình trên sạp quý phi, con hạc trên trâm vàng xoè cánh, dường như muốn cưỡi làn khói xanh từ trong lư hương bay thẳng lên Cửu Tiêu (4), cùng chim ưng đọ sức.
Bà há miệng ngậm nho do cung nhân đút cho, giương mắt nhìn xuống Vương Nhất Bác: "Đứng đó làm gì, không phải bị thương sao, người đâu đến, ban toạ cho Nhiếp chính vương."
"Tạ Thái hậu." Vương Nhất Bác mang theo ý cười, thân mình thẳng tắp ngồi xuống.
"Bệ hạ hiện giờ ngày càng tuỳ hứng.
Cách cuối năm vẫn còn sớm, quân viện trợ có hồi kinh hay không, không thể trông theo ý trời, đều là do con người."
Vương Minh nhẹ nhàng lật từng trang sách, qua một hồi, ngón tay trắng thuần đỡ Đông ngọc bên cạnh mặt mình lên, giọng nói lười biếng hỏi: "Nói thật cho ai gia biết, làm sao lại bị thương?"
"Hồi Thái hậu, không phải chuyện gì phức tạp, thật sự chỉ là chiến trường đao kiếm không có mắt mà thôi." Ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ động, mỉm cười đáp lời.
Vương Minh thần sắc không săm soi, chỉ diện vô biểu tình mà nói:
"Vài năm không lên chiến trường, ngươi trái lại đã thụt lùi không ít."
Vương Nhất Bác đối với dáng vẻ thờ ơ của Vương Minh không hề biểu thị vẻ thất lạc, ngược lại nhếch khoé miệng một cách quen thuộc, cân nhắc một hồi, mở miệng nói:
"Thần ở Hoài Châu, đã gặp Bồ Lương."
"Ừm." Vương Minh đặt sách trong tay xuống, được người đỡ ngồi lại ngay ngắn, chẳng màng cung nhân đang quỳ bên chân sửa sang vạt váy hoa cho bà, trên khuôn mặt khoan thai ưu nhã một đôi mắt hạnh được tô vẽ lãnh diễm, nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác đang ngồi uống trà: "Ai gia sai hắn đi làm chút chuyện."
Đây là biểu thị ý tứ không muốn nói.
"Vâng." Trên mặt Vương Nhất Bác không lộ ra vẻ tức giận, chỉ đặt chung trà xuống và thẳng người dậy, không hỏi thêm nữa.
Sau vài lời hàn huyên, hắn quy củ hành lễ nói: "Vậy Thái hậu nghỉ ngơi trước đi, ba tháng chưa về, thần trước tiên hồi phủ để sắp xếp."
"Đi đi." Vương Minh có chút uể oải xua xua tay, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Quay về chăm sóc thân thể cho tốt, yên tâm, những binh lính còn lại trong tay ngươi, bệ hạ không thể lấy đi.
Bảo bối đã mang họ Vương, có ai gia trông giữ cho ngươi, còn sợ cái gì?"
"Vâng." Vương Nhất Bác mỉm cười: "Thần đệ cáo lui."
——————
(1) Trong Tây Du Ký, Đường Tăng đến Tây Du thỉnh kinh là hoá thân của Kim Thiền Tử, người đệ tử thứ hai của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni.
(2) Chiết tử kiểu sách gấp vậy nè
(3) Hoành đao lập mã có nghĩa là cầm vũ khí và phi ngựa, đề cập đến việc chiến đấu trên chiến trường.
(4) Trong thần thoại dân tộc Hán, có tất cả chín tầng trời.
Cửu tiêu đề cập đến nơi cao nhất trên bầu trời.
Lời tác giả:
Những lời đầu chương là của tôi, có thể lấy từ góc nhìn của người ngoài, có thể là từ góc nhìn của bọn họ, cũng có thể là từ góc nhìn của chính tôi.
Xem như là lời lảm nhảm, cũng có chút liên quan đến chương truyện.
Tôi rất hay nói lời thừa thãi nha..