Bjyx Minh Hôn Ám Luyến


Lúc Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến không có tiễn hắn.

Từ sân thượng đi xuống đã rất muộn, các phòng bệnh trên hành lang hầu hết đã tắt đèn.

Anh nhẹ nhàng trở lại giường xếp nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Không nghĩ được gì, trong đầu trống rỗng, nhưng cảm nhận được nội tâm bản thân đang rối như tơ vò, không tìm được cách tháo gỡ.
Dù sao cũng không ngủ được, sáng hôm sau Tiêu Chiến quyết định thức dậy sớm, chuẩn bị đi mua cơm cho ba Tiêu.

Kết quả, anh phát hiện Vương Nhất Bác đã sớm xách theo cơm chờ trước cửa phòng bệnh.
"Sao Nhất Bác lại đến sớm vậy, để Chiến Chiến xuống lầu mua cũng được mà." Ba Tiêu rất vui khi thấy con rể đến.
Vương Nhất Bác đem từng món trong hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, lại giúp ba Tiêu chỉnh lại gối dựa: "Hôm qua, Chiến Chiến nói với con cơm bệnh viện không hợp khẩu vị.

Con nghĩ dù sao cũng thuận đường, sẵn tiện mua mang đến luôn.

Cũng không biết ba thích ăn món nào nên mua mỗi thứ một ít."
Tiêu Chiến nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, xoa xoa gáy đang đau nhức: "Em ăn sáng rồi?"
"Vẫn chưa, cùng ăn đi." Vương Nhất Bác đưa chén đũa cho anh.
Ba người ăn sáng, không khí xem như hòa hợp.

Tiêu Chiến vẫn rất kiệm lời, thỉnh thoảng khi ba Tiêu nhắc đến mới đáp lại một hai câu, còn lại đa phần là Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến lau người cho ba Tiêu trong khi Vương Nhất Bác ra ngoài vứt rác.

Lúc đang đắp chăn, mẹ Tiêu đã mang theo quần áo từ nhà lên tới.

Bà nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế, quay sang nói với con trai: "Lát nữa, con cùng Nhất Bác về hầm canh cho ba đi.

Để mẹ ở đây chăm sóc ông ấy."
"Con về một mình là được rồi." Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác đang cắt trái cây, dường như không muốn ở riêng chỉ có hai người.
Mẹ Tiêu lập tức trừng anh: "Con bớt cãi lời mẹ đi, hai đứa cùng nhau về."

Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn không đấu lại mẹ Tiêu.

Hai người cùng bắt taxi quay về, dọc đường ghé siêu thị mua bắp, sườn heo cùng một ít rau củ để hầm canh cho ba Tiêu.
Xách bao sườn lên nhà, Tiêu Chiến đổi giày, đi thẳng vào phòng bếp rửa tay, chuẩn bị chế biến.

Anh cắt thành từng miếng nhỏ, rửa sạch, cho vào nồi luộc, một loạt động tác vô cùng nhanh nhẹn lưu loát.

Một người chưa từng nấu ăn như Vương Nhất Bác phải há hốc nhìn theo.
Chỉnh lửa nhỏ để hầm, lúc này không cần canh chừng nữa, Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh rửa tay, trong gương nhìn thấy chiếc nhẫn mình đang đeo trên cổ, anh thoáng hoảng hốt.
Vương Nhất Bác hình như vẫn luôn đeo nhẫn, chưa từng tháo ra......Lại nghĩ đến ngày đó mình kích động tham gia đánh cược, có vẻ như đã hao tổn hết tâm sức rồi.
Để rửa sạch mùi thịt sống, anh dùng xà phòng chà rất lâu, lúc rửa sạch bọt tay có chút rát.
Còn đang ngây ngốc nhìn vòi nước, Vương Nhất Bác cầm theo kem dưỡng da từ phòng khách đi vào: "Trong nhà còn quần áo dày không? Anh mặc nhiều một chút, bên ngoài rất lạnh." Hắn nhìn đôi tay bị nước lạnh làm cho đông cứng, lại nhìn trang phục mỏng manh trên người anh, tỏ ý không hài lòng.
Tiêu Chiến lau khô tay, nhận lấy kem bôi lên, đột nhiên muốn làm nũng một chút: "Quần áo đều để ở Nam Kinh, không có cái nào dày cả."
"........."
"Vậy em dẫn anh đi mua nhé, chịu không?"
Tiêu Chiến không lên tiếng, nếu muốn mua đã sớm đi mua rồi, bộ anh thiếu tiền mua mấy cái áo khoác lông này sao?
Không có được câu trả lời như ý, Tiêu Chiến thoa kem dưỡng da cũng xoa dịu tâm tình đang kích động của mình, vòng qua hắn đi ra phòng khách: "Không cần, không chết cóng được."
Nhân lúc canh cần hầm thêm, Tiêu Chiến nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát.

Giường ở bệnh viện quá cứng, một đêm không thể ngủ ngon giấc, dù sao sô pha cũng đỡ hơn.

Anh tìm một tư thế thoải mái, từ từ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng cảm giác được có người nắm tay mình, nhưng buồn ngủ đến không còn sức rút ra, anh đành để mặc cho người ta nắm.
Khi anh tỉnh lại, canh đã hầm xong, Vương Nhất Bác tắt lửa bắc xuống bếp.
Tiêu Chiến cho canh vào hộp giữ nhiệt, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nhìn lén như nhóc con tham ăn, vừa nhìn vừa nói: "Sau này, anh cũng dạy em hầm canh đi."
Tiêu Chiến bị hơi nóng bốc lên không mở mắt nổi, cho rằng hắn chỉ nhất thời tâm huyết dâng trào: "Bên ngoài đều có bán, muốn uống có thể đặt mang tới."
Mùi thơm nồng dễ chịu của nước súp bay vào mũi Vương Nhất Bác, hắn nghiêng đầu nhìn gò má của Tiêu Chiến, trong lời nói không phân biệt được bao phần thật giả: "Sau này muốn nấu cho anh uống."
"........."
Tiêu Chiến múc miếng sườn cuối cùng vào hộp giữ nhiệt, không đáp lại.

Nếu như là trước kia, anh có lẽ sẽ vô cùng vô cùng vui vẻ, cho rằng trái tim sắt đá cũng có ngày tan chảy.

Anh sẽ nghĩ bản thân "nước chảy đá mòn", cuối cùng cũng tạo được chút vết tích trên hòn đá kia rồi.
Thế nhưng, lúc trên sân thượng thừa nhận người mình thầm mến là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhìn thấy bất kì cảm xúc nào mà mình từng dự đoán hiện ra trên khuôn mặt hắn.
Không có vui mừng, cũng chẳng ngạc nhiên.
Anh đứng yên bao lâu, Vương Nhất Bác cũng im lặng nhìn anh bấy lâu.

Mãi đến khi anh không chịu được nữa, quay lưng chạy trốn, vẫn không nghe được câu trả lời của Vương Nhất Bác.
Nói cách khác, lời tỏ tình như thể bị ném vào một thung lũng sâu không thấy hồi âm vậy.

Tiêu Chiến đã chờ đợi bên vách núi suốt bao nhiêu năm, lần đầu tiên có một loại kích động muốn cho nổ tung thung lũng này.
Lúc đi ra cửa, Vương Nhất Bác trước tiên thay giày sau đó cầm bình giữ nhiệt đứng chờ anh.

Thấy anh cúi đầu đổi giày, không biết hắn nghĩ gì, vội đặt đồ lên tủ giày, cởi áo khoác của mình khoác lên người Tiêu Chiến.
Sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, Tiêu Chiến bất giác ngẩng đầu, thấy Vương Nhất Bác đang nắm cổ áo cài chặt lại cho mình, khó hiểu hỏi: "Em đưa anh làm gì?"
"Bên ngoài lạnh lắm, không phải anh nói không có quần áo dày sao?" Vương Nhất Bác xỏ tay vào cho anh, lại cúi đầu kéo khóa.
Chờ người kia ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến nghẹn ngào: "...Em...không lạnh hả?"
Bên trong Vương Nhất Bác vẫn còn mặc áo len dày, không đến mức quá lạnh.

Hắn cầm hộp giữ nhiệt, mở cửa để Tiêu Chiến ra trước, lúc chuẩn bị xuống lầu mới thở dài nói: "Anh không bị lạnh là được."
====
Hai người xách hộp cơm chạy đến bệnh viện vừa đúng thời gian ăn trưa.

Mẹ Tiêu vừa múc canh cho ba Tiêu, vừa liếc nhìn Vương Nhất Bác, hỏi: "Hôm qua bận quá mẹ quên hỏi, Nhất Bác ở đâu vậy, khách sạn à?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu: "Dạ, gần bệnh viện ạ."
Ba Tiêu không hài lòng: "Có nhà tại sao lại ở khách sạn? Để Tiêu Chiến dọn dẹp phòng ngủ một chút là được rồi.

Đỡ lãng phí tiền.


Tiêu Chiến cũng vậy nữa, chồng đến mà sao để thằng bé ở khách sạn vậy hả?"
Tiêu Chiến bị mắng đến ngơ người, thầm nghĩ cũng đâu phải anh bắt hắn ở khách sạn đâu.
Mẹ Tiêu đưa chén canh cho Tiêu Chiến, cũng nói thêm vào: "Đúng rồi đó, để Nhất Bác ở nhà mình đi.

Buổi tối, con theo Nhất Bác về thu xếp cho thằng bé một chút.

Đợi con quay lại rồi mẹ mới về nhà."
Tiêu Chiến không dám làm trái lệnh của mẹ, dẫn Vương Nhất Bác về nhà.

Anh thay mới toàn bộ ga trải giường và chăn đệm, cất con gấu bông mình hay ôm vào tủ: "Em xem còn thiếu gì không, anh lấy cho em."
"Không thiếu." Vương Nhất Bác nhìn chiếc giường mới tinh, trong lòng có chút tiếc nuối, thật ra hắn ngủ trên giường Tiêu Chiến từng nằm cũng được mà......
Tiêu Chiến đương nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, phủi phủi bụi: "Vậy được, anh đi tắm rồi quay lại bệnh viện đây.

Buổi tối em ngủ ở đây, có gì cần cứ hỏi mẹ nhé."
Anh mở ngăn kéo lấy đồ lót sạch rồi đi vào phòng tắm, bỏ lại Vương Nhất Bác ngồi ngốc lăng trên giường, tay chân thừa thải không biết đặt vào đâu.
Tiêu Chiến tắm xong đi ra thấy Vương Nhất Bác đang ngồi ở bàn học không biết đang xem gì, nhìn sang mới phát hiện đối phương đang xem ảnh tốt nghiệp đại học của mình.
"Thì ra đây là dáng vẻ của anh thời đại học, sao em có cảm giác chưa từng gặp anh bao giờ." Ngón tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve hình bóng người trong ảnh.
Tiêu Chiến sững sờ một lúc lâu, bàn tay cầm khăn dần dần siết chặt, trái tim trong lồng ngực như bị bàn tay ai đó bóp nghẹt, cố gắng giả vờ giọng thật bình tĩnh đáp lại: "......Vậy sao? Có lẽ......do em chưa từng để ý."
Anh đã từng nghĩ có lẽ Vương Nhất Bác vốn dĩ không biết đến sự tồn tại của mình.

Nhưng bị người kia nói thẳng ra như vậy thì ra đau lòng hơn so với anh tưởng tượng.
"Anh có thể kể cho em nghe không? Còn chuyện gì mà em không biết nữa, chính là...những chuyện trước đây." Giọng Vương Nhất Bác dè dặt, hắn sợ Tiêu Chiến sẽ nổi giận.
Phải kể thế nào đây.
Hình như không có chuyện gì để nói cả.
"Em muốn nghe gì?"
Từ lúc bắt đầu quyết định kết hôn, Tiêu Chiến đã nghĩ đến kết quả rồi.

Anh không biết cuộc hôn nhân hoang đường và khó giải thích này có thể kéo dài được bao lâu.

Có lẽ có một ngày, Vương Nhất Bác sẽ phát hiện hắn không có cách nào nảy sinh tình yêu hay tình thân với Tiêu Chiến, sau đó đề nghị ly hôn, hai người cho đến khi già chết đi cũng không còn liên quan nữa.

Hoặc là, bọn họ cứ thế này ở bên nhau cả đời, Vương Nhất Bác không phát hiện, anh cũng vĩnh viễn không nói ra.
Từ Auckland quay lại, anh không trở về Nam Kinh là vì muốn trốn tránh.


Nhưng người lại hết lần này đến lần khác đuổi theo đến tận đây.
"Nghe anh kể trong quá khứ đã thích em như thế nào sao?" Giọng điệu Tiêu Chiến như thể đang nói đùa, nhưng lồng ngực đã nghẹn ứ, hít thở không thông.
"Em không có ý đó......" Vương Nhất Bác nhìn anh không dứt: "Từ Auckland trở về, anh vẫn luôn giận em.

Nhưng em không biết vì sao anh lại giận..."
"Anh không giận em." Tiêu Chiến tức đến bật cười.

Giờ thì anh đã biết tại sao mấy hôm nay Vương Nhất Bác cứ cố gắng lấy lòng anh như vậy.

Hóa ra là để dỗ dành một người đang giận dỗi: "Anh đang giận chính mình."
Từ khi bị em biết được chuyện anh thích em, anh đã cảm thấy bản thân rất thất bại rồi.
Em biết anh thích em, nhưng lại không biết trong những năm tháng em không ở đây, anh đã phải cố gắng bao nhiêu để quên được em.

Bạn thời đại học tụ họp, dù bận cách mấy anh cũng sẽ đến tham dự, chỉ vì để nghe được tin tức về em.

Thật ra, mỗi lần anh nói nhớ về thời học sinh, chẳng phải đang hoài niệm gì cả, chẳng qua anh đang nhớ em mà thôi.
Anh không biết ở lại đây sẽ nói gì tiếp.

Anh luôn cảm thấy nói nhiều hơn nữa, bản thân sau này sẽ hối hận.

Tiêu Chiến quay đầu lấy túi trên giường chuẩn bị trở lại bệnh viện, thuận tiện cắt đứt tầm nhìn của Vương Nhất Bác, tự mình nói: "Anh biết em chưa từng yêu ai.

Vì vậy em không hiểu, anh cũng không trách em."
"Không phải." Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhận ra thông tin bị sai lệch ở đâu, ngay lúc Tiêu Chiến quay đi vội nắm lấy cổ tay anh.
"Không phải chuyện gì?" Tiêu Chiến cảm thấy nếu còn dây dưa, anh sắp hết kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện ôn hòa.
"Tối đó em hôn anh, không phải do say rượu loạn tính."
Hắn cho rằng nụ hôn đó đã đủ biểu đạt tâm ý của bản thân.

Vì sao truyền đến chỗ Tiêu Chiến lại biến thành thiếu trước hụt sau thế này?
"Là vì yêu anh."
Tiêu Chiến mờ mịt, không phản ứng được hắn đang nói gì, theo bản năng phản bác: "Em không cần phải vì chúng ta kết hôn rồi mà......"
Vương Nhất Bác kịp thời cắt đứt lời nói tự xem nhẹ bản thân của anh: "Không phải, giống như anh yêu em vậy, em cũng yêu anh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận