Bjyx Minh Hôn Ám Luyến


Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác bị ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ đánh thức.

Bên kia giường trống không, ngay cả dấu vết hằn xuống do có người nằm cũng không còn.

Tiêu Chiến đã thức dậy và rời khỏi phòng từ lâu.

Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, anh trước khi đi dường như còn giúp hắn vén màn lên.

Tối qua về muộn, hắn vẫn chưa kịp quan sát kĩ trang trí của căn phòng.

Hiện tại, mượn ánh nắng buổi sớm, quét mắt nhìn một vòng, khung cảnh so với trước khi hắn xuất ngoại không có gì khác nhau.

Nếu phải nói rõ điểm khác biệt, có chăng là trong phòng không còn sự cứng ngắc của các thiết bị gia dụng, thay vào đó nhiều thêm hơi thở của Tiêu Chiến.

Trong phòng bếp, bữa sáng được giữ trong lồng giữ nhiệt đặt trên bàn, bên cạnh còn có giấy ghi chú của Tiêu Chiến.

Nét chữ thanh tú tựa như chủ nhân của nó, mang theo một loại ma lực không thể giải thích, khiến người vừa nhìn đã yêu thích.

Màu mực đen trên nền giấy ghi chú vàng, dán lên nắp hộp:
[Có chút việc ra ngoài một chuyến, bữa sáng nhớ ăn nhân lúc còn nóng, nếu có thể gọi taxi thì đừng tự mình lái xe.]
Bên cạnh giấy nhắn là chìa khóa xe hơi với móc khóa hình cún con xinh xắn, là phong cách thường thấy của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác mở lồng giữ nhiệt, là một bữa sáng truyền thống của Trung Quốc.

Ở Luân Đôn quá lâu, hắn đã sớm quen với bánh mì sandwich và cà phê đen, giờ đây mới thật sự cảm nhận được hương vị của quê hương.

Vương Nhất Bác ngồi xuống bàn, vừa ăn cháo trắng do Tiêu Chiến nấu, nhân tiện gọi điện về nhà, hỏi thăm đơn giản tình hình dạo gần đây, đồng thời đề cập đến việc cha mẹ muốn đến đây du lịch:
"Nghe Chiến Chiến nói mẹ và ba tính qua bên này ở mấy ngày ạ?"
Nói xong cũng tự giật mình một chút, lúc hắn gọi hai chữ "Chiến Chiến" cũng mất tự nhiên như khi Tiêu Chiến gọi "mẹ" vậy.


Bây giờ bỗng nhiên gọi thế này, không hiểu sao có chút chột dạ.

Cũng may mẹ Vương không nghe ra sự mất tự nhiên của hắn, thậm chí còn vui mừng trước sự thân mật này: "Đúng vậy, không hoan nghênh chúng ta sao?"
Vương Nhất Bác cười khổ: "Nào dám chứ, khi nào đến? Con đi đón ba mẹ."
"Được rồi, khi nào đi sẽ báo trước cho con đến đón.

Không nói nữa, mẹ và ba phải đi mua thức ăn đây, cúp nhé!" Nói xong, không đợi Vương Nhất Bác trả lời đã ngắt máy.

Ba Vương bên cạnh oán trách còn chưa để mình nói vài câu với con, sao đã vội cúp máy rồi?
"Lát nữa gặp rồi muốn nói gì thì nói, ông gấp như vậy làm gì?" Mẹ Vương đánh rớt cánh tay đang định cướp điện thoại của chồng.

Tiêu Chiến ngồi ở phía trước lái xe, nhìn thấy một màn cãi nhau qua gương chiếu hậu không khỏi bật cười: "Em ấy biết hai người đến nhất định sẽ rất vui."
Trong lúc chờ đèn đỏ, hai vị trưởng bối phía sau vẫn đang tranh nhau không biết mệt mỏi.

Tiêu Chiến chợt nhớ đến lần đầu tiên hai bên gia đình gặp mặt.

Lần đầu gặp là do phía Vương Nhất Bác sắp xếp, người một nhà hẹn nhau ở một nhà hàng Quảng Đông.

Cha mẹ Tiêu Chiến tính cách hướng nội, mà cha mẹ Vương Nhất Bác vừa vặn trái ngược bù trừ, một bữa cơm xem như khá hòa hợp.

Lúc rời đi, hai bên đều vẻ mặt tươi cười hài lòng.

Ai ngờ được, vừa về đến nhà, cha Tiêu Chiến đã gọi anh vào thư phòng, nói cảm thấy đứa trẻ Vương Nhất Bác này không đáng tin cậy, hi vọng anh có thể suy nghĩ kĩ một chút.

Nếu cha Tiêu biết cái tên Tiêu Chiến đã viết suốt 4 năm trên bản nhạc phổ "Hứa nguyện" là Vương Nhất Bác, ông khi ấy nhất định sẽ không lãng phí nhiều lời như vậy.

Trong xe ngột ngạt khiến tâm trạng không thoải mái, Tiêu Chiến hạ cửa kính xuống để không khí mát mẻ lùa vào.

"Chiến Chiến, trong nhà còn nguyên liệu không? Chút nữa mẹ nấu cho các con vài món ngon, chúng ta khỏi mắc công chạy ra ngoài ăn nữa." Mẹ Vương vòng tay qua ghế ngồi, vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến, gọi anh vô cùng thân thiết lại yêu thương.


Tiêu Chiến mỉm cười quay đầu lại: "Được ạ, vừa hay lâu rồi con không được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của mẹ."
Nói xong, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?"
Anh liếc mắt nhìn thời gian, cho dù hắn đang ở ngoài chắc cũng sẽ kịp quay về.

Vương Nhất Bác rất nhanh đã hồi âm: "Được, xác định địa điểm rồi gửi cho em"
"Ăn ở nhà, em dọn dẹp phòng bếp một chút."
Lúc nhận được tin nhắn, Vương Nhất Bác vẫn còn đang sắp xếp các bản nhạc mang về từ Luân Đôn, nghe Tiêu Chiến nói vậy liền ngoan ngoãn đứng lên đi dọn dẹp phòng bếp.

Nói là dọn dẹp thật ra cũng không có mấy việc để làm, bình thường Tiêu Chiến sử dụng luôn giữ vệ sinh rất tốt, chỉ là có một số nồi niêu xoong chảo lâu ngày không dùng đến, cần phải lấy ra cọ rửa lại.

Khi Vương Nhất Bác đang đeo găng tay cao su chăm chú cọ nồi, cha mẹ Vương đã đứng ở cửa nhà.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động bên ngoài, từ trong bếp đeo găng tay đi ra, nhìn thấy cha mẹ vừa nói chuyện cùng mình qua điện thoại.

Hắn nhìn sang Tiêu Chiến đang thay giày cất đồ rồi lại nhìn về hướng cha mẹ mình: "Ba mẹ? Sao hai người lại ở đây?"
Mẹ Vương nhìn một Vương Nhất Bác thường ngày mười ngón tay không dính nước xuân, lúc này lại đeo găng tay cọ rửa bát nồi, không khỏi âm thầm tán thưởng liếc nhìn con rể của mình.

Thật biết quản chồng a......!
"Bất ngờ không? Mẹ cố tình dặn Chiến Chiến không được nói với con đó." Mẹ Vương cười đắc ý.

Vương Nhất Bác giật giật khóe mắt: "Thật sự rất bất ngờ."
Nói xong nhìn sang Tiêu Chiến: "Không phải nói muốn ăn cơm ở nhà sao? Nhưng trong nhà hết nguyên liệu rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn?"
Mẹ Vương vội tiếp lời: "Aiya ~ không được, mẹ vừa nói với Chiến Chiến muốn nấu cho hai đứa ăn rồi, ăn ở nhà, không có nguyên liệu thì chẳng phải đi mua là được rồi sao? Có con ở đây để làm gì?"
"........."
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng Vương Nhất Bác tay chân luống cuống vội chạy tới giảng hòa: "Được rồi mẹ, mẹ cũng đâu phải không hiểu em ấy, làm sao biết mua nguyên liệu chứ, để con đi cho, ở cửa tiểu khu có siêu thị, con đi mua một ít rồi quay lại."
Nói xong quay sang nhìn Vương Nhất Bác: "Em ở nhà tiếp ba mẹ đi, muốn ăn gì thì nhắn tin, anh đi mua nguyên liệu."
Nhìn thấy Tiêu Chiến chuẩn bị ra ngoài một mình, Vương Nhất Bác vội tháo găng tay cao su, tùy tiện khoác áo, cầm lấy điện thoại di động: "Con sợ một mình anh ấy cầm không nổi.

Con đi cùng anh ấy.


Ba mẹ ở nhà chờ một chút, tụi con sẽ quay lại nhanh."
Đến khi vào thang máy, Vương Nhất Bác mới nhận ra muốn giải thích với Tiêu Chiến.

Nhưng chuẩn bị mở miệng lại cảm thấy hơi dư thừa, hắn muốn cùng anh ra ngoài mua nguyên liệu là do không muốn một mình đối diện với đủ loại câu hỏi của cha mẹ.

Nhưng mà...lời giải thích này hình như có hay không cũng được.

Nếu như thật sự bị hiểu nhầm sang dụng ý khác, cũng không phải không thể.

"Em muốn ăn gì?" Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn chằm chằm con số thang máy màu đỏ đang chuyển động.

Lòng bàn tay vốn đã ấm áp sau khi vào nhà nay lại trở nên lạnh như băng.

Vương Nhất Bác nhìn theo ánh mắt anh, đến khi con số nhảy đến tầng 1 mới lên tiếng: "Làm một con cá, nấu canh đi."
Hai người sóng vai ra khỏi thang máy.

Ngoài cửa là một bà mẹ đang đẩy xe nôi, người mẹ cúi đầu dỗ đứa bé đang khóc không ngừng, dường như không nhận ra trong thang máy ngoài Vương Nhất Bác vẫn còn một người nữa.

Mắt thấy xe sắp đụng người, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đến bên cạnh mình, hai người lách ra từ khoảng trống hẹp.

Lòng bàn tay Vương Nhất Bác rất nóng, đụng vào tay Tiêu Chiến như thể đang chạm phải một cục nước đá.

"Sao tay lại lạnh như vậy?" Hắn cúi đầu, nắm tay Tiêu Chiến chặt hơn một chút, dáng vẻ cau mày như đang đau lòng.

Tiêu Chiến còn đang cùng người mẹ kia nói xin lỗi, nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi mới nhận ra tay mình đang được hắn nắm chặt, tựa hồ vì quá lạnh mà có chút cứng ngắc, hồi lâu sau mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

"Mùa đông vẫn luôn như vậy." Tiêu Chiến khẽ xoay cổ tay, Vương Nhất Bác thả tay anh ra, liếc nhìn áo khoác anh đang mặc.

Thời điểm tuyết tan là lạnh nhất, Tiêu Chiến ngay cả khăn choàng cũng không mang.

"So với Luân Đôn, có vẻ trong nước không lạnh bằng." Vương Nhất Bác cho tay vào túi áo.

.


ngôn tình tổng tài
Tiêu Chiến chà xát các ngón tay còn mang độ ấm của đối phương, cất bước đuổi theo Vương Nhất Bác.

"Vậy xem ra anh vẫn thích hợp ở Trung Quốc hơn, để tránh bị chết cóng."
Sau khi đến siêu thị, Vương Nhất Bác đẩy xe mua hàng đi phía trước, cả hai hướng đến quầy rau củ.

Mặc dù hắn không biết chọn nguyên liệu nhưng Tiêu Chiến có thể.

"Có phải em không biết nhặt xương cá không? Vậy mình mua cá ít xương nhé." Tiêu Chiến ngồi xổm, chăm chú quan sát mấy con cá đang bơi trong bể kính.

Vương Nhất Bác "ừ" đáp lại, sau đó mới kịp phản ứng, quay đầu hỏi anh: "Làm sao anh biết em không biết nhặt xương cá?"
"Anh........." Lời nói đến bên môi, Tiêu Chiến lại đột nhiên im bặt.

Năm ba đại học, anh tận mắt chứng kiến em bị món cá hấp của nhà ăn trường làm cho mắc xương......Đây có được xem là lý do không?
Hình như là một lý do nói ra sẽ không hay cho lắm nhỉ.

Vì vậy, anh đã kiềm lại lời muốn nói, đứng dậy nhờ nhân viên vớt cá, lựa chọn một câu trả lời khác: "Mẹ em trước đây có nói với anh."
Vương Nhất Bác trầm ngâm suy nghĩ, khẽ gật đầu: "Ồ, hơn nữa em cũng không thích ăn cá, nhưng mẹ lại thích."
"Anh biết." Nhiệt độ của điều hòa trong siêu thị vừa phải, tay anh không còn lạnh nữa.

Hơi ấm khi nãy Vương Nhất Bác nắm lấy anh cũng dần tan biến.

Thật ra, anh cũng rất thích ăn cá.

Tiêu Chiến không nói ra.

Nhân viên đang giúp họ xử lý và làm sạch cá.

Anh đứng đó nhìn gợn sóng lăn tăn trong bể kính đến ngẩn người.

Làm người nên biết thế nào là đủ đúng không?
Máu từ cá chảy ra bị dòng nước cuốn trôi sạch sẽ, không còn đọng lại chút vết tích nào trên thớt.

Cũng giống như sự dõi theo âm thầm của anh trong suốt bao năm qua, là bí mật vĩnh viễn không thể nói ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận