Nhiệt độ tình dục cao hơn nhiệt độ phát sốt.
Lúc Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm ngồi dậy, câu đầu tiên lẩm bẩm đòi uống nước, câu thứ hai than nóng.
"Có phải anh bị sốt đến ngốc rồi không?"
Vương Nhất Bác lại sờ trán anh xem thử, sau đó mới đem người bọc kín trong chăn đặt xuống bàn ăn, vào phòng bếp rót nước.
Hắn đưa cho anh một ly nước đầy, nhìn người trước mặt mắt cũng không thèm mở, uống một hơi hơn nửa ly.
"Còn muốn nữa không?" Nước chưa kịp nuốt xuống còn đọng lại bên khóe môi.
Tiêu Chiến vươn đầu lưỡi liếm sạch, nghe người kia hỏi vậy, không biết đang liên tưởng đến chuyện gì, hé mắt nhìn hắn, hai tai đều đỏ bừng.
Vương Nhất Bác nhanh chóng hiểu ra anh đang nghĩ lệch đến đâu.
Hắn cười cười đi cất ly, còn tranh thủ trêu chọc đối phương: "Anh thật sự dám nghĩ."
"Anh không có." Tiêu Chiến biết hắn không có ý đó, lại nhắm mắt, chờ Vương Nhất Bác ôm mình vào phòng tắm.
Không cãi nhau với người bệnh.
Sợ anh lạnh, Vương Nhất Bác điều chỉnh nhiệt độ nước cao hơn bình thường.
Kết quả, người trong lòng cau mày, nằm trên vai hắn than phiền: "Em chuẩn bị nấu chín lột da anh luôn hả?"
Ý làm nũng quá rõ ràng, Vương Nhất Bác mỉm cười, đưa tay chỉnh nước ấm, cọ cọ cằm vào sau tai anh: "Sợ anh lạnh, đang bệnh rồi còn muốn......" Lời còn sót lại vẫn không nói ra.
"Em ôm anh rồi còn lạnh gì nữa." Tiêu Chiến dụi dụi vai hắn, phản đối.
Eo đau không chịu nổi.
Một màn sương trắng lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp.
Vương Nhất Bác giúp anh thoa sữa tắm rồi dội sạch, sau đó lấy áo choàng và khăn tắm quấn người lại, bế đến trước gương sấy tóc.
Hai mắt Tiêu Chiến bị khí nóng hun đến sắp mở không nổi.
"Buồn ngủ?" Tiếng máy sấy quá lớn, Vương Nhất Bác cũng tăng âm lượng lên.
Tiêu Chiến nheo mắt nhìn hắn trong gương, lắc đầu: "Anh mệt, không muốn mở mắt."
"Còn chưa ăn cơm đó." Vương Nhất Bác chỉnh nhiệt độ xuống mức trung bình, gió cũng bật nhỏ lại.
Người bị la rầy bĩu môi một cái, lần nữa xoay người nhào vào trong lòng Vương Nhất Bác, giọng nói mềm mại dinh dính như chưa tỉnh ngủ hẳn: "Vậy ăn xong lập tức đi ngủ, mệt lắm rồi."
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Chi bằng em đút anh ăn luôn."
"Cũng không phải không thể."
Tóc Tiêu Chiến rất ngắn, không cần sấy quá lâu.
Vương Nhất Bác tắt máy, ôm người vào trong ngực, khẽ hôn lên vành tai anh, cuối cùng mới nhớ tới chuyện chính: "Không giận nữa?"
......
Ai kia không lên tiếng.
Vương Nhất Bác thở dài, thầm nghĩ anh sẽ không nguôi giận nhanh như vậy, vẫn phải tiếp tục dỗ dành: "Có chuyện nhất định phải nói, em thật sự nghi ngờ anh bị bệnh là do kiềm nén quá mức."
Người bị giáo huấn không đáp lời, chui ra khỏi vòng tay hắn quay lưng bỏ đi.
Đáng tiếc chưa đi được mấy bước đã bị ôm lấy từ phía sau.
"Em lại nói sai gì rồi?" Vương Nhất Bác dụi dụi vai anh, tiếp tục dỗ người, càng dỗ càng muốn cười.
Sao hắn lại rước về một vị tổ tông thế này, thật sự là giúp mài mòn tính khí nóng nảy của bản thân mà.
"Không, chỉ là trong lòng không thoải mái." Tiêu Chiến biết mình giận dỗi có chút vô lý, khi nói chuyện, giọng cũng không mấy tự tin.
Thế nhưng, Vương Nhất Bác không quan tâm những chuyện này, chiến tranh lạnh cũng được, giận dỗi không thèm để ý cũng chẳng sao, tất cả đều nằm trong phạm vi hắn có thể chấp nhận được.
Có lẽ trong công việc và xã giao, hắn không phải một Vương tổng giám dễ nói chuyện.
Nhưng nếu là Tiêu Chiến, những nguyên tắc rắc rối này có thể giảm bớt một chút.
"Anh cảm thấy không biết giải thích thế nào, bản thân có chút giận dỗi vô cớ." Tiêu Chiến cúi đầu cười khổ.
Anh không thể diễn tả quá trình cảm xúc của mấy ngày qua.
"Không." Vương Nhất Bác phủ định lời anh: "Chẳng có gì khó hiểu cả.
Anh vì em mà ghen, em rất vui." Hắn nói rất chân thành, khiến Tiêu Chiến không thể không tin.
"Vậy em...em biết Thôi Nhiễm và..., tại sao em lại không ghen?"
Bởi vì được ôm sau lưng nên Tiêu Chiến không thấy được biểu cảm của Vương Nhất Bác, cũng không biết sau khi mình hỏi, đối phương im lặng mất mười mấy giây là đang làm gì.
Anh thấp thỏm không yên, vừa định thu hồi lời nói, Vương Nhất Bác đã lên tiếng: "Có phải em biểu hiện chưa đủ rõ ràng không?"
Hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Kiềm chế hay cố gắng bày tỏ tâm ý, dường như đối phương đều không cảm nhận được, vì vậy phải nói khoa trương hơn: "Đáng lẽ em nên đè Thôi Nhiễm ra đánh một trận ở sân bay, có như vậy anh ta mới không tơ tưởng đến anh nữa."
Tuy chỉ là nói đùa nhưng đã dọa Tiêu Chiến sợ hết hồn: "Cũng...cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy."
Vương Nhất Bác cười khẽ vùi vào gáy anh, hơi thở ấm nóng xuyên qua lớp quần áo truyền đến Tiêu Chiến, sau đó lan ra khắp cơ thể.
"Hoặc là giống lần trước ở cửa đồn cảnh sát, cưỡng hôn anh trước mặt mọi người cũng không tệ."
"Được rồi, được rồi, được rồi." Tiêu Chiến cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện, sự tình sẽ xoay chuyển theo hướng anh không thể kiểm soát được.
Anh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn, đẩy người ra bỏ chạy: "Anh đi hâm cháo, anh đói rồi."
====
Bây giờ là thời điểm nắng đẹp buổi chiều, Tiêu Chiến bưng bát cháo, đứng trước bàn ăn húp từng ngụm nhỏ.
Vương Nhất Bác ở bên cạnh cắt xúc xích cho mèo ăn thêm.
"Có phải chưa đặt tên mèo không?" Tiêu Chiến đột nhiên nhớ ra.
Từ lúc Vương Nhất Bác đón nó về, hai người vẫn luôn cãi nhau, anh chưa kịp nhìn kĩ vật nhỏ này.
"Anh đặt đi.
Đang chờ anh đó." Vương Nhất Bác vẫy tay dụ mèo đến, đút cho nó một miếng xúc xích.
Tiêu Chiến có chút bất mãn: "Tên của con đều là do ba mẹ cùng đặt.
Vì sao chỉ có mình anh quyết định, em không chịu đặt đi?"
Bé mèo rất thích ăn xúc xích, liếm sạch ngón tay Vương Nhất Bác.
Hắn cho mèo ăn xong mới ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cố gắng che giấu vài phần trêu ghẹo nhưng lúc mở miệng vẫn không nhịn được ý cười: "Ba đứa nhỏ không có học thức, vẫn là chờ mẹ đứa nhỏ đặt đi."
Tiêu Chiến ngơ ngác, lúc này mới nhận ra Vương Nhất Bác đang cười chuyện gì.
Chậm chạp phát hiện vế trước vế sau lời mình vừa nói quả thật hàm chứa ý nghĩa khác, có hơi xấu hổ: "Cùng nhau đặt, anh không ghét bỏ tên em đặt khó nghe đâu."
Vương Nhất Bác mặc kệ anh đang chế giễu mình, đá quả bóng trở lại: "Là mèo mua cho anh.
Anh tự mình đặt đi."
Thấy ý đồ không thành công, Tiêu Chiến chỉ có thể bắt đầu tự suy nghĩ.
Anh đắn đo hồi lâu rồi ngồi xổm xuống hỏi mèo: "Nhóc thích ăn gì nhất...có thể gọi mèo là cá chép không?"
Vương Nhất Bác bị anh làm cho dở khóc dở cười: "Anh đặt tên nghiêm túc một chút có được không?"
"Vậy đặt là quả dứa (bō luó) đi."
"Tại sao?"
"Wang Yi Bo...Bo...Bo luo."
Mèo con vòng quanh dưới chân hai người.
Tiêu Chiến bị hôn đến mức môi dưới tê rần, thừa dịp được Vương Nhất Bác thả ra, vội vàng thở gấp cầu xin sự thương xót: "Anh sai rồi ~ "
Lòng bàn tay ấm nóng luồn vào trong quần áo, dán lên eo Tiêu Chiến, đem người giam vào trong ngực: "Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ.
Buổi chiều muốn ra ngoài hay vẫn muốn ở nhà."
"Ra ngoài đi, không muốn nằm ở nhà nữa." Tiêu Chiến bị hôn đến váng đầu hoa mắt, ánh mắt mê mang.
Vương Nhất Bác mỉm cười, vỗ mông anh như đang dỗ trẻ con: "Đi thay quần áo.
Lần sau còn nói linh tinh sẽ bỏ luôn dứa vào cháo cho anh."
====
Sau khi bị người thần thần bí bí dắt ra khỏi cửa, Tiêu Chiến mới biết Vương Nhất Bác dẫn mình đi đâu.
Xe buýt dừng lại ven đường.
Vừa xuống xe, Tiêu Chiến lập tức kéo tay Vương Nhất Bác hòa vào nhóm học sinh.
"Chúng ta thế này có phải có hơi mất mặt không?" Tiêu Chiến khom người cười thành hình chữ U.
Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng vì sao bị mắng.
Mặt ngơ ngác nhìn đám học sinh xung quanh đang nhìn bọn họ với ánh mắt kì quái: "Tại sao?"
Tiêu Chiến chỉ hắn lại chỉ bản thân: "Hai chúng ta cộng lại cũng gần 50 tuổi rồi.
Vậy mà còn tới trường đại học bày trò cưa sừng làm nghé."
Anh vừa nói xong, Vương Nhất Bác cũng bật cười.
"Ừ, có một chút."
Nhưng chẳng sao cả.
Trường học dường như trở thành một nơi rất kì diệu, một cột mốc quan trọng.
Ở nơi này, hai cuộc đời khác nhau giao thoa rồi lại bắt đầu chia cách.
Hai khúc vải với hoa văn khác nhau được dệt thành một mảnh, tạo nên một cuộc đời mang ý nghĩa mới.
"Sao hôm nay nhất định muốn dẫn anh quay về trường? Không phải cách đây không lâu đã về rồi à?" Trường học lần này có nhiều học sinh hơn so với lần trước.
Tiêu Chiến tựa như trẻ con, nắm tay Vương Nhất Bác tung tăng đi dạo.
Vương Nhất Bác tận dụng hết sở trường vòng vo của mình, mím môi không nói thật: "Đến xem thử năm đó bạn học Tiêu thầm mến em thế nào.
Em rất tò mò đó."
Tiêu Chiến "hừ" một tiếng, hít một hơi khí lạnh: "Chưa chịu thôi đúng không? Đã được lợi mà còn muốn khoe khoang?" Anh vừa nói vừa muốn chọt vào phần da mẫn cảm của Vương Nhất Bác.
Hai người ôm nhau, náo loạn thành một cụm.
"Được rồi...được rồi!" Vương Nhất Bác không đấu lại anh, chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng: "Em nhận sai được chưa nào? Tha cho em đi."
Tiêu Chiến cười xấu xa, rút tay về: "Thế này còn tạm chấp nhận."
Vương Nhất Bác vẫn luôn nắm tay anh không lên tiếng, đến trước cửa khán phòng mới nói với Tiêu Chiến: "Chính là muốn dẫn anh đến đây."
Hắn còn nợ Tiêu Chiến một chiếc nhẫn cầu hôn.
"Tại nơi này, anh đã đàn một khúc nhạc tặng em.
Để đáp lại, em cũng muốn tặng anh bài hát này."
Vương Nhất Bác đặt bản demo và hộp nhung vào tay Tiêu Chiến, dùng giọng nói trịnh trọng nhất trong cuộc đời: "Những món này, chính là lễ vật cầu hôn của em."
Hộp nhung mở ra, phía trong là một cặp nhẫn kim cương.
Tiêu Chiến không biết có phải mình bị sốt đến ngốc rồi không.
Mọi thứ trước mắt như bị đảo lộn.
Anh thậm chí không dám tin Vương Nhất Bác có thể nói ra những lời đó.
Chỉ có đôi môi đang khép mở trước mắt nói cho anh biết, đây không phải là ảo giác.
"Cầu...hôn?" Anh nhìn Vương Nhất Bác lấy nhẫn từ trong hộp ra, kim cương phản chiếu ánh sáng khiến anh choáng váng.
Đến tận khi nhìn thấy nhẫn chuẩn bị đeo vào ngón áp út, anh mới bừng tỉnh vội rụt tay về: "Cầu hôn!?"
Vương Nhất Bác cười gật đầu: "Ừ, em chuẩn bị rất lâu rồi đấy." Hắn không vội hỏi Tiêu Chiến vì sao không tiếp nhận chiếc nhẫn, lại mở miệng nói những lời mà bản thân hắn từng nghĩ cả đời sẽ không bao giờ nói ra: "Em không biết phải làm sao để anh yên tâm.
Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng dường như anh không tin tưởng việc em thật sự rất yêu anh."
Thấy Tiêu Chiến vẫn là dáng vẻ ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác lắc lắc tay anh: "Có đồng ý không?"
"Chuyện...chuyện gì?"
Chiếc nhẫn đeo vào dừng lại ở đốt ngón tay thứ nhất.
"Có muốn cùng em bên nhau cả đời không? Nhận nhẫn rồi không được hối hận nữa."
Tiêu Chiến rơi nước mắt nhưng vẫn không giấu được ý cười, đẩy ngón tay vào chiếc nhẫn: "Ai hối hận, người đó là chó con!"
====
Ngồi tàu điện ngầm về đến nhà đã là buổi tối.
Vừa nãy ở trước cổng trường ăn quá nhiều, bây giờ không còn đói nữa.
Hai người thong thả tản bộ trên đường, tựa như một cặp vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm cùng nhau đi dạo sau bữa tối.
Nửa đường, Vương Nhất Bác nói muốn nghỉ ngơi, thuận tay kéo Tiêu Chiến ngồi xuống một băng ghế dài.
Ban đêm gió thổi rất mạnh.
Nhưng hai người không ai muốn động đậy, cũng không cảm thấy lạnh.
Tầm mắt Tiêu Chiến nhìn xa xăm phía trước, lần đầu tiên anh có mong muốn mạnh mẽ kể một ít việc đã phủ bụi sâu trong kí ức.
Phải mất một lúc để bình tĩnh lại, giọng điệu từ từ khôi phục giữa những chiếc lá thu rơi xào xạc, phai dần thành một chất giọng trầm lắng: "Nghĩ lại cảm thấy anh thật sự quá may mắn", dừng một chút, như thể đang nhớ một số điều quan trọng gắn kết cảm xúc: "So với nhiều người khác."
Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến.
Anh hơi rũ mắt, ánh đèn mờ ảo rơi trên mặt anh, tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt.
Hắn không thấy rõ biểu cảm trong mắt anh.
Nhưng Vương Nhất Bác luôn cảm thấy Tiêu Chiến muốn nói gì đó ở giây tiếp theo.
Hắn muốn hỏi thử, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Vẫn luôn cảm thấy, chi bằng yên tĩnh nghe anh kể sẽ tốt hơn.
Thế nhưng, để cho Vương Nhất Bác ôm ấp tâm sự một lúc, Tiêu Chiến im lặng thật lâu mới lại chầm chậm lên tiếng: "Ngày trước, anh thường một mình trở về trường học, nằm ở sân thể dục ngắm trăng sáng."
Anh ngẩng đầu lên: "Mặc dù không biết nơi này cách sân bay bao xa.
Nhưng anh vẫn hi vọng, có thể nào chuyến bay chở em quay về sẽ vừa vặn bay qua trước mắt anh."
Vương Nhất Bác nắm tay anh, đỡ người đứng lên, vừa đi vừa nghĩ, liệu hắn có thể giống Tôn đại thánh giấu gậy Như Ý không? Đem Tiêu Chiến biến nhỏ giấu kĩ trong túi, lúc nào cũng mang theo bên người.
"Sau này sẽ không để anh một mình ngắm trăng nữa."
Tiêu Chiến lại ngẩng đầu nhìn bầu trời cách đó không xa.
Ánh đèn cùng ánh trăng hòa làm một, chồng chéo ở nơi xa ngoài tầm mắt.
Lòng bàn tay của người bên cạnh thật ấm áp, xoa dịu hết thảy những phiền muộn cùng lo lắng của anh.
"Em sẽ cùng anh ngắm, hoặc là, ngắm em cũng được."
"Hôm nào trời đẹp, cùng đi leo núi ngắm mặt trời mọc đi." Tiêu Chiến vươn vai, cảm thấy đã lâu không ra ngoài đi dạo thư giãn đúng nghĩa.
"Được, đi đâu cũng được."
"Thái Sơn."
"Có thể."
"Núi Lão Quân?"
"Về nhà anh sao? Cũng không phải không thể."
".........Vương Nhất Bác."
"Hửm?"
"Vì sao em lại cầu hôn anh?"
"......Bởi vì..."
Vương Nhất Bác thở dài lần nữa, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy câu hỏi này cần phải có.
Nếu không, có thể hắn sẽ không tìm được cơ hội khác để tỏ lòng.
Hắn không sợ Tiêu Chiến lo được lo mất, cũng không sợ tương lai phải tốn thật nhiều thời gian để bù đắp những năm tháng khuyết thiếu kia.
Vương Nhất Bác muốn anh tin tưởng mình.
Nếu không đủ tin tưởng thì cứ việc hỏi, hắn sẽ giải đáp cho anh.
Câu hỏi vô dụng bị chán ghét nhiều nhất trong các mối quan hệ thân mật từ trước đến nay: "Em có yêu anh không?"
Nếu Tiêu Chiến muốn yên tâm, mỗi ngày đều có thể hỏi một lần.
Những cái ôm từ phía sau lúc nấu bữa sáng, mỗi một nụ hôn trên xe, mỗi một bàn tay đưa ra phía trước chờ người nắm lấy.
Vương Nhất Bác đều muốn nói với Tiêu Chiến:
"Bởi vì em yêu anh."
Hoàn chính văn
====//====
Vậy là sắp hoàn thành một câu chuyện cưới trước yêu sau.
Anh Chiến trong đây đôi khi tự mình ôm lấy tâm sự quá nhiều.
Nhưng cũng do yêu thầm quá lâu, người kia không hề biết đến sự tồn tại của mình trong quá khứ.
Giờ đây lại kết hôn, ở bên nhau, được người chăm sóc, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hạnh phúc trước mắt không chân thật, không có dũng khí thừa nhận.
Nhưng thật may, cuối cùng những khúc mắc đều được tháo gỡ, hai người có thể tỏ lòng, đồng hành cùng nhau suốt quãng đời còn lại..