Khoảnh khắc đôi môi mang hương rượu ấy kề sát tới, Tiêu Chiến tựa như bị điện giật, trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh, nhanh chóng lùi khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác.
Động tác lớn đến mức khiến người kia lảo đảo suýt ngã về phía trước.
Vương Nhất Bác bị tác động làm cho tỉnh táo đôi chút.
Hắn ngước mắt lên thấy Tiêu Chiến đang trong trạng thái phòng bị, lại nhớ ra mình vừa nói gì.
"Em xin lỗi......" Hắn có chút ủ rũ lui về sau, kéo dãn khoảng cách an toàn.
Tiêu Chiến vẫn cúi đầu im lặng.
Vương Nhất Bác có chút khẩn trương, vừa rồi không phải quá đường đột sao, đã uống say còn nói ra lời như thế, đúng là có hơi......!
"Em......nếu anh cảm thấy bị xúc phạm thì cho em xin lỗi."
Mí mắt Tiêu Chiến giật giật, anh cử động cánh tay: "Không phải ý này......"
Ngay sau đó, anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Đột nhiên muốn cảm ơn ánh đèn mờ tối đã giúp anh che giấu một phần kích động không thể kiềm chế: "Em...có thể nhớ không?"
Không phải không thể hôn......Chỉ là tối nay hôn, sáng hôm sau lại quên mất, như vậy chẳng phải rất xấu hổ sao......!
Vương Nhất Bác ngơ ngác: "Nhớ chuyện gì?"
Tiêu Chiến có chút ngại ngùng, nhưng không thể không nói rõ: "Thì......không phải là em nói muốn......"
Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng hiểu, dò hỏi: "Nhớ chuyện đã hôn anh?"
"Ừm."
"Em không dám chắc." Vương Nhất Bác chưa từng hôn ai lúc say, cũng không biết liệu khi tỉnh rồi bản thân có còn nhớ hay không.
"........."
"Hừ, em thế này so với kiểu kéo quần lên không thèm nhận người có gì khác nhau." Tiêu Chiến cúi đầu càng ngày càng thấp.
"........." Vương Nhất Bác cảm thấy sắp không khống chế nổi cơ thể đang bị rượu chi phối.
Một là nhanh chóng hôn Tiêu Chiến rồi quay về phòng bình ổn lại, hai là bây giờ trực tiếp chạy về phòng trấn tĩnh lại.
"Vậy thôi em......" Hắn đứng thẳng người, chuẩn bị mở cửa.
Ngay khoảnh khắc hắn ngồi dậy, Tiêu Chiến bước tới, đưa tay ôm lấy cổ hắn, áp đôi môi của mình lên, một nụ hôn nhẹ lướt qua khóe môi Vương Nhất Bác, dừng một chút rồi lập tức tách ra.
Cảm giác ấm áp trong tích tắc tựa như ảo giác.
Hắn so với Trư Bát Giới trộm ăn quả thánh nữ còn chưa kịp biết mùi vị thế nào.
Trước ánh mắt hoang mang của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn chăm chú vào đôi môi hắn, cất tiếng giải thích: "Ngày mai anh có thể kể lại cho em nghe."
Hai người lại lùi về góc tường khuất sáng.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo Tiêu Chiến, hơi thở có chút hỗn loạn: "Kể lại chuyện gì?"
Tiêu Chiến theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Kể lại em hôn anh như thế nào."
Lúc Tiêu Chiến bị đầu lưỡi chen vào cạy mở khớp hàm liền vô thức rụt eo muốn trốn, nhưng đã bị Vương Nhất Bác phát hiện.
Hắn dùng bàn tay to giữ chặt, hai người dính sát vào nhau, lảo đảo đi về phía phòng khách, ngã lên ghế sô pha.
Cuối cùng, Tiêu Chiến mới nhận ra tình huống hiện tại, vội đẩy người đang đè lên mình.
Bầu không khí tình ái vẫn mãi quẩn quanh bốn phía.
Tình triều trong mắt Vương Nhất Bác thậm chí không hề rút đi.
Cả hai cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim giao hòa, không phân rõ của ai.
Đôi môi sưng đỏ, hai người đều.........!
Trong đầu Tiêu Chiến vang lên tiếng nổ không ngừng, tựa như tia chớp đánh qua, sắp đem tất cả lý trí của bản thân đốt cháy sạch sẽ.
"Trả lại căn phòng này đi." Cổ tay của Vương Nhất Bác đỡ một bên cổ Tiêu Chiến, làn da như có như không tiếp túc với nhau.
Tiêu Chiến khẽ nuốt nước bọt, trong mắt người nào đó biến thành cố tình quyến rũ.
Anh cố gắng giữ giọng nói của bản thân không quá run: "Tại sao?"
"Có thể chuyển sang ở cùng em, không cần lãng phí tiền phòng." Vương Nhất Bác "cây ngay không sợ chết đứng" tự tin nói.
"Tiền phòng là do công ty trả." Tiêu Chiến rất muốn cười, nhưng vẫn kiềm lại được.
Vương Nhất Bác có chút bất lực, tựa như đang cố gắng tìm lý do thuyết phục Tiêu Chiến sang ở cùng mình: "Vậy......anh."
"Anh sẽ không chuyển phòng đâu, anh đi công tác chứ không phải để yêu đương." Tiêu Chiến cắt ngang lời hắn.
Lúc nói đến "yêu đương", mặt có chút nóng, không biết có bị Vương Nhất Bác nhìn ra anh đang đỏ mặt không.
Vương Nhất Bác hậm hực đứng dậy khỏi ghế sô pha, cảm thấy bản thân quả thật vô cớ làm phiền người ta: "Cũng đúng."
Hắn hiện tại đã tỉnh rượu hơn phân nửa, lại trở về với dáng vẻ ít nói thường ngày.
"Tìm anh để nói chuyện này sao?" Tiêu Chiến liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.
"Ừ, nếu anh đã không muốn, vậy em về phòng đây." Vương Nhất Bác xoay người rời đi, ra đến cửa lại hơi nghiêng đầu.
Lúc nãy vào phòng, hắn nhìn thấy đĩa nhạc kia được đặt trên tủ giày.
Vốn dĩ muốn hỏi anh định tặng ai, nhưng lại sợ Tiêu Chiến cảm thấy hắn tự mình đa tình nghĩ rằng đĩa nhạc dành tặng hắn, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi được.
"Sao vậy?" Tiêu Chiến vẫn đang nhìn hắn.
.
ngôn tình tổng tài
"Không có gì, tính hỏi anh khi nào về nước." Hắn thấy Tiêu Chiến đang liếm môi, tâm tình lại bối rối không yên.
"Anh không biết, có lẽ cần thêm mấy ngày."
"Được, nếu có thể thì đặt cùng chuyến bay." Vương Nhất Bác mở cửa bước ra ngoài.
====
Tiêu Chiến họp video với đoàn đội trong nước chưa đến một tiếng đồng hồ.
Anh nghe đồng nghiệp thao thao bất tuyệt hồi lâu vẫn không hiểu khách hàng có yêu cầu gì.
Anh chỉ có thể nói tạm thời chờ anh về nước rồi tính tiếp, lúc xuống xe vẫn còn than phiền với Nguyễn Anh Kiệt: "Trợ lý mà chị Lâm mời nghe không hiểu tiếng phổ thông à? Tôi nghĩ người Nga lớn lên ở Trung Quốc hẳn là phải nghe hiểu được chứ."
Nguyễn Anh Kiệt không thể nhịn cười: "Lần sau đổi người liên lạc khác cho cậu.
Buổi trưa cùng nhau ăn cơm không? Bọn họ đặt nhà hàng rồi."
"Được, mọi người đi trước đi, tôi gọi điện thoại đã." Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện khi nãy có cuộc gọi nhỡ của mẹ.
Bình thường anh đi công tác, người nhà rất hiếm khi làm phiền, huống hồ còn chênh lệch múi giờ.
Gọi điện tới thế này, nhất định là có chuyện quan trọng.
Sau khi gọi điện thoại xong, Nguyễn Anh Kiệt và vài người đã gọi xe, chuẩn bị đến nhà hàng, đang chờ vài đồng nghiệp nữ trở lại phòng thay trang phục.
Mặc dù hai ngày qua ở New Zealand không mưa nhiều nhưng không khí vẫn có chút ẩm ướt.
Anh xoa xoa lòng bàn tay, chạm đến ngón áp út trống không thì hơi khựng lại, sau đó mới nhớ mình đã đeo nhẫn lên cổ.
Lúc làm việc đồng nghiệp đều ở xung quanh, không tiện đeo nhẫn cho lắm.
Anh thường đeo lên cổ.
Hai ngày qua, Nguyễn Anh Kiệt đã nhiều lần nhìn thấy, mỗi lần đều muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng vẫn không nói ra được.
Tiêu Chiến nhéo nhéo vành tai, có hỏi cũng không sao, chỉ cần nói bản thân muốn phối thêm phụ kiện là được, dù sao thường ngày anh cũng hay đeo mấy thứ này.
Mấy hôm trước trời mưa đọng lại một vũng nước nhỏ trên mặt đất, anh nhàm chán nhìn bóng phản chiếu của những tòa nhà trong đó đến ngẩn người.
"Mọi người tập trung đông đủ rồi, chuẩn bị đi thôi." Nguyễn Anh Kiệt khẽ đụng cánh tay Tiêu Chiến.
Xe chạy qua khúc quanh ở đầu đường, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến qua cửa kính.
Hắn định lấy điện thoại gửi tin hỏi anh trưa nay ăn ở đâu, muốn đặt cùng một chỗ.
Kết quả, vừa xuống xe chưa đi được hai bước đã bị một bóng người nhào vào lòng.
"Nhất Bác!"
Chờ hắn kịp nhận ra người trước ngực là ai, giọng nói mang theo chút khó tin: "Afra?"
"Vừa rồi trong xe cảm thấy thật giống anh, thì ra thật sự là anh!" Trong lời nói của cô gái bộc lộ tâm tình vui vẻ.
"Sao em lại ở đây?"
"Em đi du lịch với gia đình.
Anh thì sao? Không phải lại đi công tác chứ?" Afra nhìn thoáng qua đồng nghiệp bên cạnh.
Vương Nhất Bác cười khổ: "Đúng vậy, không có phúc được như em."
"Anh ở khách sạn này sao? Đáng tiếc chúng ta không ở cùng nơi.
Buổi tối, em đến tìm anh chơi.
Mẹ em đang giục rồi, đi trước đây!" Tính cách năng động của Afra vẫn không thay đổi, nói một tràng dài vẫy vẫy điện thoại rồi nhanh chóng leo lên taxi.
Ngay cả cơ hội tạm biệt, hắn cũng chưa kịp nói.
Trợ lý nhìn cô gái rời đi, trong lòng lại bắt đầu không kiềm được: "Bạn gái cũ?"
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, nhóm người vừa đứng đó đã không thấy đâu: "Không hẳn."
Trợ lý bắt đầu tò mò, bên cạnh Vương Nhất Bác sao lại nhiều vệ tinh như vậy.
Người đẹp trai hôm trước còn chưa theo đuổi được bây giờ lại xuất hiện thêm một bạn gái cũ.
"Chuyện này không ổn rồi, bị anh đẹp trai kia nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ rằng anh đã có bạn gái.
Hiểu lầm không phải chất xúc tác tình cảm đâu." Trợ lý bĩu môi, mở cửa xe cho hắn.
Vương Nhất Bác không đáp lại.
Hắn nhìn tin nhắn Tiêu Chiến gửi đến, chỉ là một địa chỉ nhà hàng không hơn không kém, chẳng có một câu dư thừa.
Tốt, hắn còn đang đoán xem liệu khi nãy Tiêu Chiến có nhìn thấy Afra hay không.
Hiện tại, xem ra là nhìn thấy rồi, hơn nữa không chỉ đơn giản là nhìn thấy mà thôi.
"Ăn cơm ở đây đi." Vương Nhất Bác gửi địa chỉ cho trợ lý: "Nhớ đặt bàn trước."
====
Tiêu Chiến đang kể với đồng nghiệp về người ngoại quốc nói ngọng kia, miệng nhấp một ngụm soda, còn chưa kịp nuốt xuống đã thấy nhóm người Vương Nhất Bác đứng ở cửa.
Hại anh suýt chút nữa đã sặc nước vào phổi.
"Không sao chứ?" Nguyễn Anh Kiệt còn cho rằng do anh cười nhiều quá, vội đưa khăn giấy sang.
"Chúng ta ngồi ở bàn kia đi." Vương Nhất Bác trước giờ hiếm khi đưa ra ý kiến, hôm nay đột nhiên chỉ vào bàn bên cạnh Tiêu Chiến: "Không có người, ngồi ở đó đi, phong cảnh đẹp."
Trợ lý nhìn thoáng qua thấy Tiêu Chiến ngồi ngay bên cạnh đã lập tức hiểu ý, nhanh chóng phụ họa: "Vậy thì ngồi ở đó, phục vụ, chúng tôi chọn bàn kia."
Vương Nhất Bác ngồi phía lối đi, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cửa sổ.
Hai người ngồi cùng một hàng ngang, không ai nhìn thấy ai nhưng vẫn nghe được tiếng của đối phương.
Bàn bên cạnh đang nhắc đến có một đồng nghiệp tối hôm qua vì chia tay mối tình đầu mà ở quầy rượu uống say tới giờ còn chưa tỉnh.
Mọi người bắt đầu chuyển chủ đề kể về mối tình đầu của mình.
Ăn dưa thế nào cuối cùng đều hướng về Tiêu Chiến.
"Nghe nói anh Tiêu thời đại học cũng từng yêu thầm một người, không ngờ đóa hoa cao lãnh cũng có lúc ngây thơ đơn thuần như vậy nha......" Nữ đồng nghiệp mới với Tiêu Chiến quan hệ cũng bình thường.
Ngày thường ở văn phòng cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, không dễ gì lần này được đi công tác chung, đương nhiên phải mượn cơ hội tranh thủ bắt chuyện vài câu.
Tiêu Chiến uống một ngụm nước, không đáp lại.
Người anh thầm yêu đang ngồi cách anh chưa tới 10 mét, anh còn có thể nói gì đây?
Đồng nghiệp thấy anh không nói, còn cho rằng anh đang ngại ngùng, tiếp tục truy hỏi: "Kể một chút đi, tuổi trẻ ai mà chưa từng thầm mến người nào đó chứ.
Có đẹp không? Là nam hay nữ?"
Nguyễn Anh Kiệt vẫn luôn liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Chiến, cúi đầu im lặng gắp thức ăn.
"Hỏi cái này làm gì, đều là chuyện cũ năm xưa rồi."
Trợ lý thấy sắc mặt Vương Nhất Bác càng ngày càng đen, bắt đầu nghi ngờ mình để hắn ngồi ở đây có phải là lựa chọn đúng đắn hay không.
"Sao lại gọi là chuyện cũ.
Tôi hình như nghe nói việc thầm mến ấy kéo dài tận 4 năm, rốt cuộc kết quả thế nào? Không phải là không đi tới đâu chứ?"
Nguyễn Anh Kiệt cũng tiếp lời: "Kể một chút đi."
"Này!" Tiêu Chiến tức đến bật cười, xem ra hôm nay không nói ra thì anh không thể rời khỏi cái nhà hàng này rồi.
Thích suốt 4 năm.........Vương Nhất Bác rốt cuộc không chịu nổi nữa, kéo ghế đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh."
Tiêu Chiến liếc thấy Vương Nhất Bác rời khỏi chỗ ngồi, nụ cười trên mặt cũng dần dần phai nhạt.
Anh nhìn dáng vẻ tò mò của mọi người trước mặt, cuối cùng lên tiếng:
"Thật sự không có gì để kể.
Chúng tôi đã kết hôn rồi.".