Tiêu Chiến ngồi ngoài ban công, thỉnh thoảng nhúc nhích cái đầu đôi chút, tầm mắt hệt như muốn xuyên qua lớp cửa kính, phóng tới người đang nhận điện thoại ở trong phòng, Vương Nhất Bác.
Anh rất ít khi bắt gặp cậu nhận cuộc gọi nào dài như thế.
Hoặc có lẽ cũng chỉ có bản thân ôm theo nỗi lo lắng như đang đợi toà tuyên án, lại hồi hộp ngồi đoán xem người gọi đến là ai, sự thấp thỏm xen lẫn sốt ruột dâng lên khiến thời gian như kéo dài ra bất tận.
Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh tủ đựng rượu, ghé đầu giữ lấy điện thoại, chậm rãi rót một ly rượu lại thêm một viên đá, lắc lắc, rồi lại đưa tay ra với một chai sữa bò từ ngăn trên của tủ đựng.
Tiêu Chiến đã nghĩ rằng, hôm qua, anh với Vương Nhất Bác đã xé hết lớp mặt nạ, nói ra hết những lời kia thì sữa bò, hay đơn giản là một cốc nước mật ong, tất cả sẽ không còn nữa.
Tiêu Chiến cũng không hiểu nổi hiện giờ trong lòng mình là thứ cảm xúc gì, cốc nước mật ong ở quầy bar lúc đó khiến con tim bởi vì Lạc Bùi mà quặn thắt lại dễ dàng buông lỏng, dần dần mở ra, thậm chí còn âm thầm đắc ý không thôi ngay trước mặt Lạc Bùi.
Mắt thấy Vương Nhất Bác đã cầm theo cốc sữa đi vào nhà bếp, cũng khiến anh gần như quên mất sự buồn bã khó chịu trong tim cứ cuồn cuộn trào dâng khi anh nghĩ Vương Nhất Bác sẽ không quay trở về.
Hình như mọi thứ vẫn như thế, giống như cũ.
Tiêu Chiến thu lại ánh mắt, nhìn ra ngoài ban công, cảnh đêm thấp thoáng đằng xa, điều giống như cũ chỉ có mỗi Vương Nhất Bác, thứ không đổi chắc cũng chỉ có Vương Nhất Bác, chỉ cần anh có thể buông bỏ, xem tất cả mọi chuyện, đều chưa từng xảy đến.
Tiêu Chiến cứ thế thất thần một lúc lâu, cho đến khi cốc sữa bò đã được hâm nóng đưa đến trước mặt.
Bàn tay của Vương Nhất Bác rất trắng, các khớp xương rất rõ ràng, mấy đường gân trên mu bàn tay còn hơi lồi lên.
Anh hồi thần, đưa tay lên nhận lấy cốc sữa, rồi lại nhân lúc Vương Nhất Bác bỏ tay ra khỏi cốc, đột nhiên đưa tay ra kéo lấy tay cậu.
Chính bản thân Tiêu Chiến cũng bất ngờ, vội vàng buông tay.
Bàn tay còn lại kia của Vương Nhất Bác vẫn còn đang cầm điện thoại, cậu nói, "Chút nữa em sẽ qua đó."
Vương Nhất Bác bỏ điện thoại xuống, màn hình điện thoại lóe sáng rồi nhanh chóng tắt hẳn, nhưng chỉ một giây đó thôi, Tiêu Chiến đã nhìn thấy tên Lạc Bùi hiện lên.
Lồng ngực anh tựa như một cái hồ bơi đang được đổ đầy nước, nước cứ ì oạp ì oạp dâng lên, đẩy từng hơi thở của anh lên đến tận cổ họng.
Vương Nhất Bác tắt điện thoại đi, hỏi Tiêu Chiến, "Sao thế?"
"Không có gì."
Tiêu Chiến cầm cốc sữa lên đưa đến bên miệng, ánh mắt liếc qua chỗ khác.
Vương Nhất Bác nhìn anh, đi ra khỏi ban công.
Tiêu Chiến nghe thấy tiếng đóng cửa, màn hình điện thoại vừa hay nhảy đến 2 giờ sáng, Vương Nhất Bác ra ngoài rồi.
Cả đêm hôm đó, đến tận khi Ngàn Chén mở cửa ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đều không về.
Vào những khung giờ cao điểm, khách đến Ngàn Chén đông đến mức Tề Vận với An Nhiên đứng ở quầy bar cứ từng ly từng ly pha chế liền tù tì chưa từng được ngơi tay, Tiêu Chiến chống cằm ngồi ở quầy một lúc lâu, chẳng có tâm trạng vui vẻ như thường ngày chỉ câu được câu chăng đối phó với mấy người khách ngồi trước mặt.
Cả ngày nay anh cứ như người mất hồn, huyệt thái dương giật giật liên hồi.
Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế cao được đặt trên bục sân khấu, hát hết bài nọ đến bài kia, ánh đèn trước mắt dần dần tản ra, các dây thần kinh trong não co rút từng cơn, dọng vào vỏ não những tiếng ầm ầm vang dội.
Giọng hát vốn dĩ vô cùng ấm áp lại trở nên khô khốc và khàn đặc, một đoạn nhạc được dạo trong thời gian nghỉ, tiếng Tề Vận bỗng từ trong tai nghe truyền đến, "Anh, anh hát một bài nữa, em chuyển tiết mục đây."
Anh chắc mình còn có thể hát tiếp, ít nhất cũng không phải nhàn rỗi ngồi ở quầy bar, hoặc là nhàn rỗi ngồi trong căn phòng trống rỗng đó, để rồi bị nhấn chìm trong thứ cảm xúc xám ngoét, lạnh buốt kia.
Tề Vận rất dứt khoát.
Tiêu Chiến ngồi một lúc ở trên bục sân khấu nhưng vẫn quyết định đi xuống.
Bàn chân vừa chạm đất, anh không có chút phòng bị nào mà ngã sụp xuống.
Anh nghe thấy tiếng nhốn nháo đầy kinh ngạc từ bốn phía vọng đến, một người khách ngồi ở gần đó nhất chạy lại đỡ anh dậy.
Đối phương quan tâm hỏi, "Sao lại nóng thế?"
Tề Vận cũng chạy qua, vừa đỡ lấy anh vừa nói, "Nóng á?" Tề Vận đưa tay lên sờ vào trán anh, rồi lại so sánh với nhiệt độ của mình, "Trời ạ, em đưa anh về phòng."
Tiêu Chiến nở một nụ cười yếu ớt, "Anh tự về được, em cứ ở lại, An Nhiên với Diêu Giai làm sao kham nổi chỗ này."
Tề Vận ngửi thấy được mùi rượu khi anh nói, "Không phải anh đang khó chịu à? Sao anh lại uống nhiều rượu thế chứ!" Lông mày Tề Vận như đang vặn xoắn hết cả vào nhau, sau đó lại quay ra mắng ông chủ mình, "Em gọi tên khốn khiếp kia về, em đưa anh về trước đã.
Đi có một lúc chỗ này cũng không loạn lên được đâu."
Tiêu Chiến chỉ cười nhẹ, nghe lời Tề Vận để cậu đưa về.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Tề Vận, Vương Nhất Bác nhanh chóng quay về, trên đường còn vội vàng gọi cho Tiêu Chiến tận mấy cuộc nhưng chẳng có ai bắt máy.
Một tay cậu cầm chắc vô lăng, mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang tút tút từng hồi.
Cuối cùng cũng dứt khoát đạp chân ga, vứt chiếc điện thoại lên ghế phó lái.
Cậu không tạt qua Ngàn Chén mà trực tiếp lên phòng.
Một đường thẳng tuột đi vào phòng của Tiêu Chiến, trong phòng mở điều hòa rất thấp, người đang nằm ở trên giường lại cuốn chặt cơ thể mình trong mấy tầng chăn, chẳng động đậy gì, đến cả lồng ngực nhấp nhô mỗi lần hít thở dường như cũng chẳng có.
Vương Nhất Bác đi đến, dứt khoát kéo cái đầu tròn xoe đang chôn một nửa trong chăn quay qua bên cậu, Tiêu Chiến bị hành động cục súc này dọa một trận, kinh ngạc quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp bởi vì sốt cao, lại bị bịt kín trong chăn mà ửng đỏ cả lên, lông mi yếu ớt chớp nhẹ, chắc có lẽ cũng bởi vì khó chịu mà trong mắt chan chứa nước mắt.
Cả người đều lộ ra dáng vẻ yếu đuối hơn thường ngày.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi lại xoay người qua chỉ cho Vương Nhất Bác một cái lưng.
Vương Nhất Bác lại bước lại gần hơn, đưa tay ra sờ trán anh thăm dò, giọng nói trầm thấp vang lên, "Uống thuốc chưa?"
Tiêu Chiến không trả lời.
Vương Nhất Bác ngồi xuống mép giường, "Nói chuyện."
Sốt làm nghẹt mũi anh, âm thanh phát ra đều mềm nhũn cả đi, nhưng lời lẽ vẫn ương ngạnh như thường, "Không muốn uống."
"Không uống thuốc, bảo Tề Vận nằng nặc gọi tôi về anh liền khỏi được đấy phỏng?"
Tiêu Chiến trợn mắt, sau đó quay người lại nhìn Vương Nhất Bác, chút tiểu tâm tư kia làm sao có thể giấu được con người này cơ chứ.
Ánh sáng lóe lên ở dưới đáy mắt anh vừa lung linh vừa mềm mại, giống hệt như một chú mèo con cao ngạo, giọng đầy nghẹn ngào lại như đang làm nũng, "Nếu tôi uống thuốc xong, còn chưa chờ được cậu trở về tôi đã khỏi mất rồi thì làm sao đây?"
Vương Nhất Bác nhìn anh, với tay lấy thuốc mà Tề Vận đã để sẵn ở tủ đầu giường, "Bây giờ tôi về rồi, anh uống thuốc được chưa."
Tiêu Chiến giữ chặt lấy tay cậu, "Tôi nói rồi, không muốn uống!"
Nước và thuốc rơi hết xuống đất.
Vương Nhất Bác nhìn viên thuốc dần tan hết trong vũng nước, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chớp chớp đôi mi đã ướt đẫm vì nước mắt, các sợi dính với nhau thành từng cụm, "Tôi nói cho cậu biết vậy."
Gương mặt Tiêu Chiến vẫn bị hơi nóng hun đỏ ửng, tóc mái ướt nhẹp mồ hôi, rõ ràng trong tim đã nghẹn ngào đến tê tái nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, "Tôi cố tình khiến bản thân bị cảm đó."
Thực ra cũng chẳng trách được ai cả.
Anh trước giờ không hề có dự tính xa xôi nào, mấy trò vui này chỉ như những gợn sóng nhỏ trong cuộc đời ảm đạm của anh mà thôi, có một câu anh không hề nói dối, ai cũng đều hiểu rằng trong những cuộc chơi kia đều là những loại người như thế nào.
Nhưng sự động tâm anh không tình nguyện mà sa lầy kia, sự động tâm anh có chết cũng không muốn thừa nhận, khi người kia xuất hiện, anh không thể nào không thừa nhận được.
Anh ngồi dậy, nhìn Vương Nhất Bác đang trầm mặc rồi nói, "Tôi chính là đang so bì với Lạc Bùi."
Trong miệng anh vẫn còn hơi rượu nồng nặc khiến người ta phải cay mũi, hun đến nỗi khiến anh chóng mặt đau đầu, anh cười, "Tề Vận không phải vẫn nghĩ tôi không làm gì được cậu đó thôi.
Tôi chính là muốn Tề Vận gọi điện thoại cho cậu đấy."
Bóng nước trong mắt anh khẽ khàng lay động, vẫn tuyệt đẹp, mê người như thế, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác thậm chí còn lộ ra một vẻ ngây thơ hiếm gặp, "Tôi đang muốn đánh cược, nếu tôi bị bệnh rồi thì cậu có về không, nếu tôi mãi không khỏe lên cậu có muốn đi đến chỗ Lạc Bùi nữa hay không.
Rốt cuộc là ai quan trọng hơn."
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn gương mặt đỏ ửng, mềm mại của Tiêu Chiến, nói ra những lời ngạo mạn giữa những tiếng thở dốc yếu ớt do bị nghẹt mũi, "Nói xong chưa?"
"Trêu đùa với tôi là anh.
Từ chối tôi cũng là anh." Vương Nhất Bác cười, sự bất lực của cậu đều trở thành sự mờ mịt, cậu chống tay xuống dưới giường, nhìn Tiêu Chiến, "Vì thế bây giờ đang ủy khuất cũng là anh phải không?"
"Ban đầu anh vẫn chưa nghĩ xong tất cả các tình tiết của trò chơi, cố tình biểu hiện ra một ít "sự yêu thích không cẩn thận bị lộ ra" muốn tôi tiến đến thăm dò, sau đó giả vờ cứng miệng nhằm che giấu đi điều đó, muốn khơi gợi lên hứng thú của tôi, sau khi lăn giường cũng kiên trì trở về phòng của mình ngủ, khiến tôi nghĩ rằng anh là đang sợ bản thân động tâm nhưng cuộc tình này sẽ chẳng dài lâu, sau đó chính là tình cảm khó mà kìm nén được, cuối cùng lại từ chối tôi, muốn khiến tôi càng thêm hứng thú.
Kịch bản của anh, tôi đều tuân theo những tình tiết mà anh muốn để diễn rồi, cho dù tôi biết rằng đây chỉ là một trò chơi mà thôi nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng chơi đùa với anh lần nào, những gì tôi có thể làm tôi đều làm cả rồi."
Tiêu Chiến chẳng thốt ra được lời nào, cũng chẳng thể phản bác lại những lời Vương Nhất Bác nói, lông mi vẫn luôn run rẩy, vừa muốn cất tiếng nói gì đó liền bị Vương Nhất Bác túm chặt lấy cằm rồi miết trong tay.
Vốn dĩ Vương Nhất Bác muốn nói ra những lời oán thán và chất vấn, nhưng giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng, "Anh nói anh không định tiếp tục ở lại đây, nói rảnh rỗi thì chơi đùa cho vui là anh, nói không thích tôi, nói muốn trảm yêu, sau khi biết hết toàn bộ chuyện quá khứ của tôi, nói bản thân làm sao có thể yêu thích loại người như vậy cũng là anh, sau khi Lạc Bùi trở về, nói thực ra bản thân rất thích tôi cũng vẫn là anh.
Tôi nên tin cái nào bây giờ?"
Cậu gãi gãi cằm Tiêu Chiến, "Trò chơi này anh chơi quá mê mẩn, ngay cả con tim của bản thân anh cũng không nghe thấy nó nói gì."
Tiêu Chiến cắn môi, không nói gì, đôi môi đỏ hồng bị cắn đến trắng bệch.
Ngón tay cái đang ghìm lấy cằm Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác miết qua đôi môi của anh, gỡ đôi môi đang cắn chặt của anh ra, "Anh không cần phải tủi thân gì cả.
Cuộc gọi kia của Lạc Bùi bởi vì anh nên tôi muốn nói rõ ràng mọi chuyện, vì thế tôi thuận tiện đi một chuyến, chỉ ở trong xe không hề lên nhà.
Một ngày một đêm này tôi đều ở viện phúc lợi."
Vương Nhất Bác vỗ vỗ lên mặt anh, "Được rồi, tôi đi lấy thuốc cho anh."
Vương Nhất Bác vừa mới nhổm người đứng dậy, tay anh liền kéo ngược lại, giống ngày hôm đó ở ngoài ban công.
Cậu quay đầu nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng nhìn Vương Nhất Bác, anh kiên cường nhịn lại sự xúc động vẫn nghẹn lại ở cổ họng, bóng nước trong mắt càng thêm lung linh ánh sáng.
Chắc cũng bởi vì khi ốm người ta dễ yếu đuối hơn, Tiêu Chiến bị hơi cồn cùng sốt cao hun tới mắt vừa cay vừa nóng, càng lúc càng bỏng.
Anh thực sự không nên tủi thân, bị Vương Nhất Bác chậm rãi vạch trần triệt để anh không cảm thấy tủi thân, nghĩ đến những việc mình tự làm tự chịu anh cũng không cảm thấy tủi thân.
Vương Nhất Bác vốn dĩ có thể không quay về, vốn dĩ nên chất vấn anh, vốn dĩ nên tức giận, thậm chí nên không thèm để ý đến anh, nhưng Vương Nhất Bác vẫn quay trở về, vẫn dịu dàng nói chuyện với anh, những tủi thân trong lòng ngay cả anh không rõ là gì, nhưng anh lại cảm thấy càng lúc càng tủi thân, càng lúc càng khó chịu.
Vương Nhất Bác càng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, từng câu từng chữ cậu nói đều chân thành không chút quanh co, "Người như tôi đối với mấy chuyện tình cảm không hề mong chờ cũng chẳng phải là chuyện một sớm một chiều rồi.
Đối với một người xinh đẹp có chút động tâm, có chút hứng thú thì rất dễ dàng, nhưng chắc có lẽ tôi đã biết tôi thích anh từ khi nào rồi."
Cậu ngồi lại xuống giường, "Tôi không nói 'Tôi thích anh' bởi vì tôi cảm thấy nó chẳng cần thiết."
Sự yêu thích đó, nếu đã là chuyện của riêng mình, nếu đối phương không thể dùng trái tim chân thành mà đối đáp lại thì nói ra có nghĩa lý gì chứ.
Tiêu Chiến vẫn níu chặt lấy tay cậu như cũ, gương mặt chôn vào đống chăn không nhìn Vương Nhất Bác.
Những lời anh nói, bởi vì nghẹt đặc mũi mà âm thanh cất lên cũng không được rõ ràng, giờ lại bị chăn bịt kín nên càng nghe không rõ.
"Muốn nói gì thì nói cho rõ ràng." Vương Nhất Bác bắt lấy vai anh kéo người từ trong chăn ra, "Tôi không muốn dùng mấy cách lươn lẹo khi đối phó với khách hàng để đối phó anh đâu, anh muốn khóc đến bao giờ? Muốn thế nào thì mới chịu uống thuốc đây? Hửm?"
Tiêu Chiến vẫn chẳng ngẩng đầu lên, trực tiếp vươn người tới ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác, hai cái cổ chạm vào nhau, gương mặt bị hun tới đỏ ửng giờ lại thêm nước mắt càng trở nên nóng rẫy, Vương Nhất Bác nhìn không thấy.
Tiêu Chiến nói, "Tôi nói tôi sẽ không chơi đùa nữa, đây không phải là trò chơi, không muốn thắng."
Anh không kìm được mà nghẹn ngào một tiếng, sự nhiệt huyết điên cuồng trải qua bãi bể nương dâu đã sớm tiêu tan, tấm chân tình đã bị chôn vùi trong những thăng trầm của cuộc đời, từng lớp từng lớp phòng ngự kiên cố xếp chồng lên nhau, giờ đây toàn bộ đều bị sụp đổ hết sạch.
"Anh thực sự thích em, em có thể tin anh lần này không?".