Cơn vần vũ kịch liệt qua đi, ga giường, chăn gối các thứ đều lộn tùng phèo, ụn một đống với nhau.
Mỗi chỗ Tiêu Chiến nằm đến đều ẩm ướt hết cả, có mồ hôi, có thứ bắn ra khi cơ thể chìm vào cơn cực khoái, còn có thứ sền sệt Vương Nhất Bác bắn vào trong cơ thể anh, giờ đang từng giọt từng giọt chảy hết ra ngoài.
Anh bị dày vò đến không còn chút sức lực, toàn thân nóng hệt như đang được hấp trong nồi, các mạch máu đang đập thình thịch, giật nảy lên, các ngón tay dường như đã không thể nắm chặt vào.
Cửa huyệt động sưng thành dạng gì, anh cũng chẳng còn quan tâm đến nữa.
Mãi đến khi Vương Nhất Bác ôm anh dậy, những thứ còn sót trong cơ thể anh thuận theo đó mà chảy ra ngoài, theo đường mông mà chảy, anh mới khó khăn cất tiếng cản lại, "Đợi một chút..."
Vương Nhất Bác nhướn cao đôi mày sắc bén, "Vừa nãy chủ động như thế, giờ còn xấu hổ cái gì?"
"...Anh không có!"
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cười rồi một đường ôm anh vào trong nhà tắm.
Tiêu Chiến được thả vào bồn tắm, Vương Nhất Bác quay sang tắt vòi nước đang chảy vào bồn.
Tiêu Chiến cũng không nói ra được tại sao, Vương Nhất Bác lại có thể trông bình tĩnh, tự nhiên đến như thế, mà anh thì ngược lại hoàn toàn, khi anh được Vương Nhất Bác kéo qua rồi ôm vào trong lòng từ đằng sau, con tim của anh bắt đầu nổi trống đập thình thịch thình thịch từng hồi.
Anh bị cậu ôm chặt chỉ có thể ngồi bó lấy đầu gối, sau đó lại được Vương Nhất Bác ôm lên, ngồi lên đùi cậu, "Giúp anh rửa nhé?"
Câu hỏi còn chưa dứt ngón tay đã không khách khí đưa vào trong.
Cho dù động tác của Vương Nhất Bác có nhẹ nhàng đến đâu, Tiêu Chiến vẫn không thể không túm chặt lấy thành bồn tắm, yếu ớt run rẩy.
Vương Nhất Bác đưa mắt qua nhìn, bèn xoay người Tiêu Chiến lại, ấn mặt anh úp lên ngực mình.
Cậu nắm lấy eo Tiêu Chiến, "Thả lỏng ra, em sẽ không cho vào sâu đâu."
Tiêu Chiến hoàn toàn thả lỏng tinh thần, trống ngực lại càng gióng từng nhịp mạnh mẽ hơn, trong nhà tắm yên lặng đến lạ thường, ngoài tiếng nước nho nhỏ ra thì chỉ còn lại tiếng con tim anh đang thổn thức.
Rõ ràng là anh đang rất vui vẻ nhưng lời nói ra lại khiến người ta cạn lời, "Em với Lạc Bùi cũng như thế này à?"
Động tác tay của Vương Nhất Bác chợt ngừng lại, cậu cúi đầu nhìn người trong lòng mình, lúc này Tiêu Chiến đang gối đầu lên bờ vai rộng lớn của cậu, vì thế Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn thấy gáy và lưng của anh, trên đó vẫn còn những vệt hôn còn chưa tan hết.
Vương Nhất Bác hỏi ngược lại, "Như thế nào cơ?"
"Cũng giúp cậu ấy tắm rửa."
"Không đâu." Cậu nói xong, lại nói thêm một câu, "Sẽ không bắn vào bên trong."
"Cũng ôm lấy cậu ấy như thế này."
"Nếu anh ấy yêu cầu thì sẽ ôm." Ngữ khí của Vương Nhất Bác không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, dứt khoát đem hết tất cả những câu mà Tiêu Chiến có thể nghĩ ra rồi hỏi cậu, trả lời gọn một lần, "Những cái khác cũng thế."
Nhưng cậu lại không nói, cậu sẽ không mạnh mẽ đi công thành đoạt đất như này, sẽ không lưu lại trên cơ thể Lạc Bùi bất cứ vết tích nào, cũng sẽ không bá đạo cưỡng hôn, thậm chí những cái ôm cũng chỉ là khách khí.
Cũng chỉ có lần cuối cùng đó, nghĩ đến Tiêu Chiến, cậu mới phát điên làm Lạc Bùi đến khóc như vậy.
Tiêu Chiến không hỏi gì nữa, sau đó được Vương Nhất Bác ôm từ bồn tắm lên, mặc áo choàng tắm cho rồi lại ôm trở về giường, anh không hề phản kháng gì, chui vào trong chăn, anh biết rõ những chuyện đã qua cũng chỉ là quá khứ, Vương Nhất Bác đã từng nói, cậu không thích Lạc Bùi, nhưng một sự tồn tại sừng sững như thế, so với người yêu cũ thì càng khiến anh hoang mang, lo lắng hơn nhiều.
Mỗi lần nhớ đến người đó, cả trái tim của anh đều giống như bị nhấn chìm vào trong bể nước, ẩm thấp, tối tăm và trống rỗng.
Tính nợ cũ, không ngừng tìm những điều Vương Nhất Bác đối với anh không giống với người ấy để ước lượng xem anh trong tim cậu có bao nhiêu quan trọng, bao nhiêu đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ là để khiến bản thân mình thoải mái, an tâm hơn, thỏa mãn sự kiêu ngạo của bản thân anh.
Chiếc đệm mềm mại bị lõm xuống.
Vương Nhất Bác nằm xuống bên cạnh anh, sau đó đưa tay ra, cách cả một cái chăn mà đặt lên người anh.
Tiêu Chiến trong ngoài bất nhất, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại với Vương Nhất Bác.
"Nếu anh với Lạc Bùi bị ốm cùng một lúc, em sẽ chăm sóc anh.
Nhưng em chắc chắn sẽ kêu Tề Vận đi chăm sóc Lạc Bùi."
Giọng nói trầm đầy ấm áp bỗng nhiên cất lên, lồng ngực Tiêu Chiến lại thình thịch loạn lên từng hồi.
Cánh tay đang đặt trên người anh cho vào trong chăn, ôm lấy rồi kéo anh lùi về sau, đến khi dựa sát vào lồng ngực rắn chắc kia mới dừng lại.
Bên môi anh không nhịn được mà nhếch lên, nhưng vẫn nói, "Nếu mà Tề Vận không chịu đi thì sao, không có ai đi cả."
"Em sẽ đi."
Lời vừa nói hết, người đang ở trong lòng liền gạt cánh tay của cậu xuống, giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực cậu, "Thế em đi đi, đừng có mà ôm anh nữa, đi mà ôm cậu ấy."
Vương Nhất Bác chỉ nhìn anh, rồi vòng tay qua eo anh, dùng sức siết chặt khiến eo anh run lên, "Đợi anh nháo xong thì em mới nói tiếp."
Nghe ra ngữ điệu có chút lạnh lùng, lập tức khiến Tiêu Chiến ngừng động đậy, cuối cùng giống như đã nhụt chí, vùng vằng một chút tỏ ý 'Anh đang rất rất không vui đấy nhé.'
Vương Nhất Bác nói, "Em sẽ không động vào anh ấy."
Tiêu Chiến liền đốp chát lại, "Tề Vận nói em đặc biệt nghe lời Lạc Bùi.
Đặc biệt ngoan ngoãn."
Lúc này Vương Nhất Bác mới hiểu ý Tiêu Chiến đang muốn nói cái gì, cậu lại hỏi ngược lại, "Rồi sao?"
Tiêu Chiến ngơ người, cổ họng nghẹn lại, "Lần trước bảo đi ăn bánh kem thôi mà ăn đến lăn giường với nhau, lần sau cậu ấy trực tiếp nói muốn làm chuyện gì đó, em còn không..."
"Lần trước?" nghe đối phương hỏi, thì nhất định là đã sớm biết rõ, Vương Nhất Bác tức đến bật cười, "Lần trước anh với Tề Vận nói gì sau lưng em đó hả.
Còn đòi quản em lăn giường với ai?"
"......."
Tiêu Chiến đuối lý ngậm miệng lại.
"Lần sau anh ấy trực tiếp nói muốn làm chuyện gì đó..."
Vương Nhất Bác ngừng lại, cúi đầu cố tình tiến sát lại bên tai Tiêu Chiến, đôi môi mang theo hơi lạnh thổi đến, mỗi một chữ đều nhẹ nhàng quét ra vành tai bởi vì sốt cao mà vẫn luôn đỏ ửng, nóng hổi của Tiêu Chiến, "Em có thể, quay về rồi làm anh."
"A!"
Tiêu Chiến che đôi tai đang ngứa ngáy của anh, xoa xoa hai nhát, sau khi ngâm mình trong bồn tắm vốn dĩ chỉ bởi vì sốt mới có thể ửng hồng như thế, ai ngờ lại đỏ như vừa mới động tình lăn giường xong.
Cậu đưa tay lên luồn sâu vào mái tóc của Tiêu Chiến, "Giờ đi ngủ được chưa?"
"Chưa!"
"....Được thôi."
Một chút tiểu tâm tư của Tiêu Chiến xưa nay đều bị Vương Nhất Bác nhìn thấu, trong lòng Lạc Bùi nghĩ cái gì cậu cũng rất rõ ràng.
Cậu lật người Tiêu Chiến quay lại đối mặt với mình, "Lạc Bùi có thể sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.
Nhưng anh cũng không cần phải buồn bã gì cả, như lần trước ấy."
Cậu từ trước đến giờ đều không để ý tới trò chơi ai thua ai thắng, thậm chí còn lạnh nhạt đứng ngoài bàng quan.
Cậu cũng chẳng quan tâm chuyện của bản thân bị biết bao nhiêu, bị người ngoài lấy ra là cớ để nắm thóp cậu, ví dụ như thân thế của cậu, quá khứ của cậu.
Những sự yêu thích đó đã từng không được nói ra bởi vì cậu thấy không cần thiết, bây giờ cho dù là với mục đích gì, nếu đã cần thiết rồi thì nói cũng chẳng sao.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào yết hầu của Vương Nhất Bác, không ngẩng đầu lên nhìn mặt cậu, "Sao không buồn cho được, ai ai cũng đều biết cậu ấy đối tốt với em, là một người rất quan trọng với em, anh chẳng qua cũng chỉ là một ca sĩ hát chính của Ngàn Chén Không Say mà thôi, ông chủ."
Vương Nhất Bác biết rõ bản thân sẽ mềm lòng với Lạc Bùi, nhưng, đối với Tiêu Chiến cậu càng mềm lòng hơn.
"Nhưng người em thích là anh, anh còn buồn bã cái gì."
Zhu: Ối giồi ôi là giồi ôiiiiiiiiiiiiiii cíuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu....
Wattpad: Zhubushizhu.
Tiêu Chiến ngủ một giấc thẳng đến chiều ngày hôm sau, chỉ trừ sự nhức mỏi không biết là do sốt cao hay do trận vận động mạnh hôm qua để lại thì cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt khó chịu cả.
Vương Nhất Bác không có ở trong phòng, Tiêu Chiến nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng dép lê loẹt xoẹt, chậm chạp đi lại ngoài phòng khách.
Anh lặng lẽ đi đến, sau đó lén lút giấu mình sau cánh cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trước đây bọn họ vẫn luôn tuân theo thời gian biểu của bản thân, tự thức dậy, tự đi đến Ngàn Chén, ăn ý đến ngạc nhiên, chưa từng làm phiền đến nhau.
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua cánh cửa sổ chỉ được kéo xuống một nửa chiếu vào trong nhà, Vương Nhất Bác đang đứng trước tủ rượu, ánh nắng vàng bị cửa sổ chặn lại, đi qua lớp rèm cửa trở thành chùm tia sáng đổ bóng xuống dưới chân cậu, từng hạt bụi bay lơ lửng trong không khí tĩnh lặng, như một cảnh slow motion được quay bởi một ống kính chuyên nghiệp nào đó, trong khung cảnh im ắng đó phảng phất đâu đây như có tiếng đàn piano lúc ẩn lúc hiện, diễn tấu một đoạn khúc chậm rãi mà dịu dàng, thời gian tích tắc tích tắc như đang trôi chậm hơn.
Vương Nhất Bác lắc lắc ly rượu, viên đá chuyển động rồi nhẹ nhàng chạm vào thành ly, sau đó xoay người ngồi xổm trong một góc tối mà ánh nắng không thể vươn đến được, đặt chiếc ly xuống mảnh vàng ươm chiếu trên mặt đất.
Tất cả sự chậm chạp, uể oải đều từ cơ thể cậu lan ra xung quanh, chiếc ly thủy tinh cùng với màu hổ phách của rượu whiskey phản chiếu lên bức tường trắng như tuyết đang chìm vào bóng tối bên cạnh một vệt cầu vồng mờ mờ.
Tiêu Chiến nhìn thấy cậu bé to xác trước mặt thuận theo ánh nắng nhìn về phía anh, những ánh sáng sặc sỡ đó như đang nhảy múa lên gương mặt cậu.
Tiêu Chiến ngẩn người nhìn cậu ngồi xổm ngoài vùng sáng lộ ra biểu cảm bất ngờ nho nhỏ, sau đó đuôi mắt cong lại, giống như một ngọn cỏ bông lau đang phiêu dạt theo gió, nở một nụ cười vừa ấm áp lại vô cùng rạng rỡ.
Anh chưa từng nhìn thấy, chỉ cảm thấy vừa xa lạ vừa thân thuộc, anh cứ thế ngẩn người, một lúc lâu cũng chưa thể tỉnh lại.
Mãi đến khi Vương Nhất Bác đưa chiếc ly hắt ánh sáng lia qua mắt anh, anh mới khó khăn hồi thần rồi vô thức chuyển rời ánh mắt.
Vương Nhất Bác cầm chiếc cốc lên, vươn người đứng dậy, cậu cũng không để ý đến một cảnh vừa rồi bị người khác nhìn trộm thấy, cũng tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cậu chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Chiến, vô cùng tự nhiên dùng trán cọ cọ lên mặt anh, "Anh đói chưa? Muốn ăn cơm không?"
Tiêu Chiến không nói rõ được lúc này tâm trạng của mình là gì, giống như một cây bút đang phác thảo trên nền vải trắng như tuyết, chầm chậm, liên tục đưa những nét nhẹ nhàng đổ bóng cho bức tranh, từng nét từng nét trải đều toàn bộ.
Anh vươn tay ra ôm lấy Vương Nhất Bác, để bản thân rơi vào trong lồng ngực ấm áp của đối phương.
Vương Nhất Bác không kinh ngạc cũng không tỏ ra vui mừng, chỉ vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng anh, "Muốn đi ăn thì chỉnh đốn lại một chút, Tề Vận đang đợi chúng ta ăn cơm cùng đó."
Trước nay, đến cả chuyện đơn giản như ăn cơm bọn họ cũng lệch giờ nhau.
Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ ra, màn kịch của bản thân đã hạ màn rồi, có thể là rất lâu trước đó đã bắt đầu, từ khi anh nhận lấy cốc sữa được hâm nóng lại đầu tiên, từ khi anh cố ý để thời gian biểu của mình lệch với Vương Nhất Bác, hoặc có thể là từ khi anh muốn ngồi cùng với Vương Nhất Bác ở ban công, trong màn đêm tối đó, đã bắt đầu rồi.
Wattpad: Zhubushizhu.
Khi Tề Vận nhìn thấy Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến cùng đi đến phía cậu, không hề che giấu mà bày ra biểu cảm như nhìn thấy mặt trời mọc đằng tây, "Ây dô, hiếm ha."
Vương Nhất Bác như không nghe thấy cậu đang nói gì, chỉ cười với Tiêu Chiến rồi nói, "Ăn một lần để chú mày dọn cả thể không được à?"
Tề Vận âm dương quái khí chèn vô một câu, "Thế em phải cảm ơn hai anh đây rồi."
Vương Nhất Bác kết thúc chủ đề, "Tối nay Tiêu Chiến không diễn." Sau đó cậu kéo hai chiếc ghế đẩu lại, ngồi xuống một chiếc rồi nói, "Ăn trước đã."
Tiêu Chiến ngồi xuống chiếc còn lại mà Vương Nhất Bác vừa kéo ra, Tề Vận bày ra cái mặt như vừa nhìn thấy quỷ, đờ người mất mấy giây, sau đó nói, "Diêu Giai đi hẹn hò rồi, anh muốn để trống lịch hôm nay à?"
Vương Nhất Bác đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, "Ngàn Chén cũng không chỉ dựa vào ca hát."
Tề Vận:....Giả ngầu cái gì.
Vương Nhất Bác nâng mắt liếc cậu một cái, lấy bát cháo Tề Vận vừa bưng qua để ngay trước mặt Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nói, "Dựa vào Tiêu mỹ nhân."
Tiêu Chiến nghẹn cháo:...Cái đệch!
Tề Vận chọc đôi đũa cái rầm xuống bàn, "Kệ xác các anh là dựa vào ai, nhanh nhanh ăn xong cho ông đây đi, ông đây không rảnh rỗi như hai người!"
Tiêu Chiến ăn xong bát cháo liền kêu no, tuy giọng không được tốt lắm nhưng anh vẫn muốn lên diễn, "Anh muốn hát, hát vài bài nhẹ nhàng cũng được mà."
Vương Nhất Bác cũng thuận theo anh, ngồi chỗ quen thuộc ở quầy bar, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với khách hàng, thuận tiện giúp Tề Vận vài việc vặt, thỉnh thoảng An Nhiên gọi cậu, cậu liền đi lên tầng hai ngồi một lúc.
Lạc Bùi đến cũng chẳng ai thấy ngạc nhiên, chỉ là lần này Lạc Bùi đến mang theo vài vị cổ đông mới, chắc là mấy vị công tử nhà giàu lắm tiền, rảnh rỗi đây, Lạc Bùi giới thiệu đơn giản rồi chỉ vào Tiêu Chiến đang hát trên sân khấu, cười nói, "Kim bài của Ngàn Chén đó nha."
Đối phương nể mặt anh cười một cái, tán dương ông chủ của Ngàn Chén, "Không hổ là quán bar đứng thứ nhất thứ hai trong cái thành phố này."
Lúc đó, Vương Nhất Bác chỉ hơi nghiêng đầu cười cười, Lạc Bùi vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu, "Đi cùng anh chào hỏi một chút đi.
Đây đều là những khách hàng, bạn bè quan trọng của anh đó.".