Giống như một vật được treo cao trên không trung đột ngột bị hất văng xuống, rơi đến nát vụn, sau đó lại được ai đó nhanh chóng nhặt lên nắn thành trái tim của chính mình, những mảnh vỡ kia lại từng mảnh từng mảnh đâm vào trong tim, để rồi không biết đó là cơn đau hay là cơn quặn thắt khiến bản thân trở nên hoang mang cả đi.
Trong đầu Tiêu Chiến hiện giờ giống như một bộ phim nhựa cũ không ngừng lóe lên những cảnh phim, cắt ngang qua.
Anh đã từng nghĩ đến vô số khả năng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Lạc Bùi.
Giữa Vương Nhất Bác và Lạc Bùi lại diễn ra chuyện gì, "Lạc Bùi nói với em à?"
Vương Nhất Bác một chữ cũng không nhắc tới Lạc Bùi, "Quy tắc giao dịch em hiểu rõ hơn anh, 50 vạn kia chẳng là gì so với những người đó cả.
Nếu không nắm trong tay thứ gì sao hắn ta lại có thể tìm anh đòi 50 vạn kia được.
Em không hỏi không có nghĩa là em không biết."
"Anh cũng đã nghĩ là nên nói với em, chỉ là anh nghĩ mình có thể tự giải quyết được..." Tiêu Chiến khó khăn cất lời nhưng chỉ nói đến đây liền ngừng lại.
"Anh không nói ra được thì em giúp anh nói.
Chỉ là anh đang sợ nếu dây dưa với em quá nhiều thì lúc rời đi không đủ tiêu sái đúng không."
"Tiêu Chiến, anh nói anh thích em, em tin rồi.
Thế anh hãy tự hỏi bản thân mình, coi như bỏ qua chuyện này đi, có khi nào người đầu tiên anh nghĩ đến là em hay không? Hay em còn chỗ nào không hay không phải, chăm sóc chưa chu đáo với anh?"
Cậu dường như cạn lời, tức giận quá đến bật cười, chỉ một tiếng cười bật ra đầy khô khốc, "Thực sự em cũng tò mò, rốt cuộc anh coi em là gì?"
Con ngươi trong mắt Tiêu Chiến kịch liệt rung lắc, anh ngập ngừng đưa tay ra, "Không phải như em nghĩ đâu mà, anh chỉ là..."
Chỉ là cái gì đây?
Vương Nhất Bác không tránh đi, nhưng cánh tay của Tiêu Chiến đưa ra đến một nửa liền ngừng lại.
Cậu tiến lên một bước, nhưng không hiểu sao lại có thể bức ép khiến Tiêu Chiến lùi về sau một bước.
Cuối cùng cậu cũng dừng lại không muốn bước thêm, "Em đối với anh, quả thực không nên có những suy nghĩ dư thừa."
Một cơn gió mùa thu thổi qua, rõ ràng chẳng mang theo chút hơi lạnh nào nhưng sao lại có thể khiến lồng ngực Tiêu Chiến trở nên lạnh buốt đến cắt da cắt thịt thế này.
Gió lạnh trong ngực Tiêu Chiến đang rào rít, náo động.
Mỗi một từ vang đến bên tai đều giống như những chiếc lá khô bị người ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân, giòn tan, rồi nát vụn.
Tiêu Chiến vẫn không nói gì, đột nhiên lại khiến Vương Nhất Bác cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực.
Thế giới này có biết bao người nguyện chìm sâu trong mộng mị, chỉ một mình cậu lại muốn là người tỉnh táo duy nhất trong cái Ngàn Chén Không Say này.
Rõ ràng cậu có thể nhắm mắt coi như không nghe không thấy, nhưng cậu lại khăng khăng ôm lấy cái thứ kia dù nó chẳng có ích gì với cậu.
Những đứa trẻ bị vứt bỏ kia, có liên quan gì đến cậu chứ.
Sự kiêu ngạo của người khác, sự đơn thuần của người khác, sự lương thiện của người khác, sự yếu đuối của người khác, có liên quan gì đến cậu.
Ai đã từng thương hại cậu chứ, người nên oán hận phải là cậu, người có tư cách chơi đùa với thế gian này cũng nên là cậu mới đúng.
Cậu cũng đáng đời khi là người ngàn chén không say, cũng chỉ là người xứng đáng ngàn chén không say nhất, vĩnh viễn ở lại trông coi quán rượu cũ kia, náo nhiệt cũng được, vắng lặng cũng chẳng sao, không vui vẻ cũng không buồn đau.
Người đến người đi không chờ không mong, chỉ là một dòng nước tĩnh lặng vĩnh viễn không bao giờ dao động, mới phù hợp với cậu nhất.
Tề Vận từ trong nhà đi ra, nhìn thấy một màn mặt đối mặt trước mắt, nhìn thấy một Vương Nhất Bác mà cậu chưa từng thấy qua trước đây, xém chút nữa trượt chân ngã ngửa ra đằng sau.
Không ngờ tiếng động khi cậu chạy ra ngoài đã khiến hai người đều nhìn về phía cậu, cậu mới vội vàng nói, "Ờ...hình như em ở đó chăm sóc anh ấy cũng không thích hợp cho lắm....."
Nói xong, cậu lại hận không thể cho bản thân một bạt tai.
Quả nhiên, Vương Nhất Bác nhìn một cái đã bước qua, tuy rằng nhìn có vẻ chậm rãi tùy ý, nhưng dường như lại cắt vào trái tim Tiêu Chiến.
Tề Vận lặng lẽ len lén nhìn về phía Tiêu Chiến, anh chỉ đứng trân ở đó, trân trân nhìn cậu bước đi, nhưng một câu buột miệng của Tề Vận lại khiến cho tình hình tội tệ trước mắt càng trở nên loạn hơn, "Không phải, Bùi ca tỉnh rồi..."
"Cậu đưa Tiêu Chiến về." Vương Nhất Bác ngắt lời Tề Vận, xoay người bước vào trong ngôi nhà, nhưng mới đi một bước, cậu dừng lại, quay lưng nói với Tiêu Chiến, "Việc ở đây không liên quan gì đến anh, anh không cần nghĩ nhiều.
Chỉ là em có việc cần nói với Lạc Bùi." Cậu ngừng lại, "Có tin hay không, tùy anh."
Tiêu Chiến ngồi trong xe, cửa kính ô tô phản chiếu lại gương mặt không chút biểu cảm của anh, tầm mắt không hề có tiêu cự cứ thế nhìn cảnh vật không ngừng lui lại phía sau bên ngoài cửa sổ, ánh sáng hỗn loạn chiếu vào trong cửa xe, lạc vào trong đôi mắt anh, tạo thành những quầng sáng tầng tầng lớp lớp đan xen.
Tề Vận cẩn thận liếc qua nhìn anh mấy lần, "Ca, anh...anh với ông chủ xảy ra chuyện gì thế? Em chưa từng thấy anh ấy như vậy bao giờ."
Đến ngay cả Tề Vận cũng nhìn ra, trên gương mặt nhìn như luôn bình thản đó, ngữ khí cơ hồ luôn bình tĩnh đó, lại chẳng giống như thường ngày.
"Hình như, khiến em ấy thất vọng rồi."
Tề Vận thấy Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói ra câu này, trong lòng liền thả lỏng, "Thất vọng á? Ờ...thế anh đừng lo lắng."
Tiêu Chiến nhìn về phía Tề Vận, "Thế anh không cần để ý à?"
Tề Vận lại liếc sang Tiêu Chiến, "Không phải là tùy vào anh à? Nếu anh thực sự để tâm thì nghĩ tiếp theo nên làm thế nào đi, còn cảm thấy không cần thiết thì không cần nhăn nhó mặt mày làm gì.
Nên thế nào thì cứ để nó thế, anh ở đây nhăn nhó mặt mày thế này, em còn tưởng ông chủ làm gì anh rồi đấy."
Tề Vận nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe, "Người như ông chủ đã trải qua không biết bao nhiêu lần thất vọng rồi, anh xem, anh ấy đến tận bây giờ vẫn không biết tại sao mình lại bị vứt bỏ.
Hồi nhỏ được mang về nuôi có làm lễ rửa tội, bảo là rửa hết mọi dơ bẩn, nhưng kết quả thì sao, bị vứt sang làm trai bao, làm một công cụ hình người.
Lạc Bùi ca trước đây đối tốt với anh ấy như thế, coi như không phải yêu đương gì đó, thì cũng được coi là người thân duy nhất đi, thế mà nói đi liền đi, một câu chào hỏi cũng không có, kể cả muốn vứt bỏ chó mèo thì cũng phải tìm một chỗ ở cẩn thận cho nó, hoặc ít nhất cũng phải đưa sợi dây xích cho người khác, có đúng không.
Bị vứt bỏ liên tục 3 lần như thế, là người ai cũng chai lì cả rồi.
Còn có gì đáng để thất vọng nữa chứ."
Tiêu Chiến ngơ người.
Tề Vận dừng lại ở trước một cột đèn xanh đèn đỏ, "Còn có Tiểu Lạc Viên, em cũng không biết anh ấy nghĩ cái gì nữa, dù gì em cũng không có tấm lòng Bồ Tát cứu khổ cứu nạn như anh ấy.
Mỗi năm đều có thể có những đứa bé đáng thương bệnh nặng qua đời, là con người ai cũng không thể không có chút đau lòng nào, em là em không chịu được rồi đó.
Thế mà lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, trái tim của anh ấy dù làm bằng dung nham chắc cũng lạnh lẽo cả rồi.
"Vì thế á, anh đừng quá lo lắng."
Con tim Tiêu Chiến co rút từng cơn đau đớn, "Cậu đang an ủi anh ấy à? Sao nghe chẳng giống gì thế?"
Tề Vận cây ngay không sợ chết đứng, nói, "Đúng rồi mà, sao lại không phải được."
Nói xong cậu khựng lại.
Hình như không phải cậu đang an ủi thật.
Tề Vận cảm thấy mình hơi có chút quản chuyện bao đồng, những lời này vốn dĩ không đến lượt cậu nói.
Giống như việc cậu đã nhấn còi xe lúc đó, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng không thể để Tiêu Chiến nghĩ như thế, cũng không được để Vương Nhất Bác mờ mịt ngu muội nữa, cậu thậm chí còn không kịp xem xét xem làm như thế này đúng hay sai nữa.
Con người Vương Nhất Bác ấy mà, nếu Tề Vận không nói thì chắc chắn tên đó sẽ chẳng bao giờ nhắc đến nửa lời.
Cậu ta chẳng bao giờ bán thảm kiếm chút lòng thương hại từ người khác, càng không bao giờ làm những chuyện dư thừa giống như những người bình thường, cưỡng cầu, đòi hỏi.
Vương Nhất Bác của trước đây, chưa bao giờ mở miệng nói giúp bản thân một câu nào cả.
Vì thế, làm sao có thể chỉ là thất vọng đơn thuần được.
Tề Vận nói, "Nếu chỉ là thất vọng thôi thì anh ấy sẽ không như thế đâu.
Nhưng mà anh ấy đã sớm quen rồi, chẳng có gì đáng để thất vọng cả."
Tề Vận không phải cố tình không hiểu, cậu chỉ là vẫn luôn cảm thấy người đã dẫn cậu rời khỏi cô nhi viện, cho cậu những tháng ngày cũng được coi là yên ổn này, chắc sống cũng mệt mỏi lắm nhỉ.
Vương Nhất Bác rót cho Lạc Bùi một cốc nước, rồi ngồi xuống chiếc sô pha đối diện với giường, tựa như một tảng đá yên lặng đến nặng nề, nhìn Lạc Bùi.
Lạc Bùi cầm cốc nước, sau khi im lặng rất lâu, bỗng bắt đầu rơi nước mắt, sau đó lại mỉm cười, "Anh không sao nữa rồi.
Em cầm mấy thứ kia về cho Tiêu Chiến đi, xác nhận lại sớm một chút cũng yên tâm hơn."
Vương Nhất Bác không có động tĩnh gì.
Lạc Bùi nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Đi đi, còn ngơ người ở đó làm gì? Em cũng đừng tức giận chuyện anh ấy không nói với em, anh cũng biết anh đi làm việc đó thì cũng như nhau mà thôi."
Vương Nhất Bác vẫn ngồi ở sô pha không động tĩnh gì, cũng không có biểu cảm nào hỏi lại, "Vì thế, là Tiêu Chiến nói cho anh chuyện đó, kêu anh giúp anh ấy.
Mới hại anh thê thảm thế này?"
Lạc Bùi lau lau nước mắt, uống một ngụm nước, "Chuyện này kết thúc ở đây đi, em cũng đừng đắn đo mãi nữa.
Chuyện như thế này không dám nói cho em cũng hợp tình hợp lý mà."
Vương Nhất Bác làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi, "Mấy người anh dẫn đến Ngàn Chén vạch trần bí mật của anh ấy, vì thế anh ấy lo sợ rồi cầu xin anh giúp đỡ phải không?"
Lạc Bùi bất ngờ nghe được tiếng cười lạnh phát ra, dù cho ngữ khí của Vương Nhất Bác vẫn bình lặng giống như một chiếc ao tù.
"Lạc Bùi, mấy người kia tại sao đột nhiên lại vì tí tiền nhỏ 50 vạn mà đến tìm anh ấy, trong lòng anh rõ nhất.
Bất luận là anh ấy có cầu xin anh giúp đỡ, hay là anh chủ động giúp đỡ, cũng chỉ để em nhìn rõ anh ấy là người như thế nào, hại đến anh hoặc liên lụy đến anh cũng thế.
Em nói không sai chứ."
Tim Lạc Bùi bỗng điên cuồng đập loạn.
"Anh muốn ép anh ấy đi thì cũng rất đơn giản," Vương Nhất Bác cười nhạt một cái, cậu dựa vào sô pha, cằm hơi hất lên, hàng mi khẽ buông, giống dáng vẻ đầy mê hoặc nhưng xa lạ dưới bóng đèn mờ ảo của Ngàn Chén Không Say, ngạo nghễ, mang theo sự ám muội hờ hững, "Điều anh không nên làm nhất chính là gọi điện thoại cho em."
Vương Nhất Bác nói, "Anh nên gọi điện thoại thẳng cho Tiêu Chiến, để anh ấy tận mắt nhìn thấy, anh vì anh ấy, vì em mà thê thảm đến thế nào.
Khiến anh ấy hổ thẹn, tự trách mà tự động rời đi."
Lạc Bùi bóp chặt lấy cốc nước, lông mi run rẩy không dứt, nhìn Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, ngay từ đầu anh đã muốn rời đi, chuyện gì nếu đã muốn làm thì đã làm rồi, hao tổn chút sức lực này có ý nghĩ gì chứ."
Vương Nhất Bác bỗng nghiêm mặt lại, "Em cũng muốn biết, anh tốn tâm tư như thế rốt cuộc có ý nghĩa gì?! Cho dù anh ấy có cố kỵ anh, có ghét anh, thì trước giờ cũng chưa từng ở trước mặt em nói anh nửa câu không tốt nào, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc muốn hãm hại anh, anh ấy ngu ngốc đến nỗi chỉ biết tự trách bản thân chưa đủ tốt, chỉ một mình ở đó nghĩ ngợi linh tinh.
Anh ấy không phải không có cách trả đũa lại, nhưng ngay cả một câu bảo em cách xa anh một chút cũng chưa từng nói qua.
Tại sao anh cứ muốn níu mãi không buông vậy?"
Tình cảnh lúc này trong nháy mắt bị xé toạc ra, không khí ấm áp nên có cũng chợt biến mất.
Lạc Bùi bình tĩnh hỏi cậu, "Trong tim em, từng ấy năm yên bình anh cho em thực sự chẳng là gì so với một năm rưỡi này anh ta xuất hiện có phải không?"
Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi sô pha, "Lạc Bùi.
Những thứ anh cho em, cái gì em nên đền đáp, những gì em nên làm, em nghĩ em đã làm cả rồi, em không nợ anh bất cứ gì.
Trừ những thứ em không thể cho, em cũng đối xử với anh như là một người vô cùng quan trọng."
Vương Nhất Bác phẩy phẩy những hạt bụi vốn không hề tồn tại trên gấu áo, "Có một chuyện này anh đoán cũng rất chuẩn, anh ấy sẽ rời đi.
Nếu anh nhẫn nại thêm một chút thì anh chẳng cần làm gì chỉ cần đợi anh ấy rời đi, em chắc chắn sẽ như trước đây ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh."
Cho dù là một đầm nước chết, cũng vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Khóe mắt Lạc Bùi rất cay rất đau, nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi.
"Nhưng, đến đây thôi." Vương Nhất Bác đi đến cửa phòng ngủ, "Còn có một chuyện nữa, anh đoán cũng rất chuẩn xác, em quả thật đã đủ thất vọng rồi."
Cậu quay đầu lại cười với Lạc Bùi, giống như năm 16 tuổi gặp được Lạc Bùi vậy, khi Lạc Bùi hỏi cậu đã từng nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống như này không, cậu cũng cười như thế, sau đó nói với Lạc Bùi, "Chẳng quan trọng.".