Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang quỳ thẳng ở trên người mình, những đường nét trên gương mặt ưu việt của người đàn ông này dường như cũng trở nên vô cùng sắc nhọn trong tư thế từ cao liếc nhìn xuống này.
Cảm giác cấm dục mạnh mẽ, cảm giác xa lạ đầy cao cao tại thượng đó, khiến biết bao người muốn phá bỏ, xét nát ra từng mảnh.
Bản thân anh trước đây muốn thế, giờ phút này, cũng vậy.
Tiêu Chiến không đáp lại câu hỏi của Vương Nhất Bác, anh ngoảnh đầu sang bên liếc nhìn cái cốc đang đặt ở tủ đầu giường.
Đá viên, Whiskey.
Tiêu Chiến bất ngờ hơi ngẩn người ra, xoay đầu lại nhìn về phía Vương Nhất Bác.
"Pa!" một tiếng, Vương Nhất Bác kéo chiếc dây da giữa hai tay rồi vung tay một cái đánh lên bờ mông anh.
Vương Nhất Bác khống chế lực độ cực kì tốt, Tiêu Chiến bị đánh hơi hơi run nhẹ, mông thịt vừa đau vừa ngứa, anh vô thức co gối cong mông lên.
Anh vừa giận vừa xấu hổ, "Đau mà!"
Vương Nhất Bác cười, "Chút đau này, chắc sung sướng phải nhiều hơn chứ."
Cậu túm lấy rồi khẽ xoa nắn bên mông bị đánh nổi lên vết màu đỏ nhạt của Tiêu Chiến, "Có phải là anh tức chuyện sao lại không rót nước cho anh có đúng không?"
Con tim Tiêu Chiến hơi thắt lại, "Em cố ý."
Mặt bằng phẳng trên dây da lướt từ gốc căn lướt đến cửa huyệt vừa bị bắt nạt đến mềm nhũn cả ra, lướt lên đường chạy dọc sống lưng, âm thanh quyến rũ vừa lười nhác vừa trầm thấp của người đàn ông vang lên, "Nếu đã nói là dạy dỗ trẻ nhỏ, đương nhiên chỉ nghe theo lời em rồi.
Anh nghĩ sao? Bạn nhỏ."
Sự bá đạo, lưu manh cực kì rõ ràng của người đàn ông khiến lồng ngực Tiêu Chiến chợt dậy sóng.
Vương Nhất Bác cầm cốc rượu lên hớp một ngụm, ngậm trong miệng, lại cúi người xuống, bóp chặt lấy quai hàm Tiêu Chiến bắt ép anh mở miệng ra rồi hôn lên.
Hương thơm nồng nàn của rượu whiskey được đưa vào trong miệng, Tiêu Chiến nuốt xuống mà không có bất cứ hành động kháng cự nào, lại còn ngọ nguậy muốn rướn lên càng cao.
Cơ thể vừa bị dày vò, cổ họng và khoang miệng không ngừng hết nức nở lại thở hổn hển quả thực đã khát khô rồi.
Một ngụm whiskey được đưa sang khi hôn lên gần như được nuốt xuống toàn bộ, Vương Nhất Bác buông đôi môi của anh ra.
Hàng lông mi dài mượt như lông vũ đang chớp cực kì nhanh, "Còn muốn nữa."
Vương Nhất Bác mỉm cười, ngón tay cái khẽ cọ lên khóe môi anh, "Còn muốn cái gì?"
Tiêu Chiến cũng cười, "...Đương nhiên là rượu rồi."
Rõ ràng là dáng vẻ nằm soài trên giường mặc người bắt nạt, thế mà giọng nói lại chẳng yếu đuối một chút nào, ngược lại còn mang theo chút khiêu khích.
Vương Nhất Bác nhướn mày, "Bạn nhỏ, anh cũng đang cố ý đó à." Cậu đập đập chiếc dây da vào tay rồi một lần nữa quất lên bờ mông đang vểnh lên của Tiêu Chiến.
"Ưm..." da thịt mềm mọng trên mông anh rung động, hiện lên một vệt màu đỏ hồng.
Cảm giác đau ngứa trên mông dần lan ra, tính khí đã từng phóng thích chịu từng cái từng cái roi quất nên dần dần lại có phản ứng.
Vương Nhất Bác nói, "Anh là đang câu dẫn em tiếp tục đúng không?"
Tiêu Chiến ngoảnh đầu lại nhìn Vương Nhất Bác ở đằng sau, lúc này dường như không đơn giản chỉ là cơ thể của anh đang lõa lồ lộ rõ ra trước mắt Vương Nhất Bác.
Mà còn là, chút tâm tư riêng mà anh khó có thể mở miệng nói ra kia.
Hiếu kỳ, và ham muốn.
Anh nở một nụ cười tinh ranh, thậm chí còn hơi ghé eo như để chỉnh lại tư thế quỳ của mình, "Không phải em muốn xem xem anh có thể cứng đầu đến bao giờ sao?"
Sau lưng là các dấu hôn và các vết cắn chi chít dày đặc, đầu Tiêu Chiến vùi đầu vào gối, từ góc này nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy bàn tay xinh đẹp kia đang đeo một cái vòng bên trên có một chiếc chuông nhỏ lên phân thân của anh.
Nếu căng thẳng quá mà không cẩn thận run một cái thì sẽ khiến chiếc chuông nhỏ ấy thanh thúy reo lên.
Một chiếc chuông nhỏ được treo trên đỉnh mút tính khí, quả thực khiêu dâm vô cùng.
Con tim Tiêu Chiến khẽ run lên, không cẩn thận rung một cái, tiếng chuông đột nhiên vang lên vài tiếng nho nhỏ.
Anh bắt đầu cảm thấy mình đang bó tay hết cách, thậm chí chỉ dám cứng đờ người không dám động đậy gì.
Nhưng chỉ một hành động tùy ý làm lún chiếc đệm giường bên dưới thôi cũng có thể động đến người anh, động đến chiếc chuông nhỏ, phát ra âm thanh ở dưới hông anh.
Gò má anh nóng bừng, tính khí lại càng lúc càng trở nên cứng hơn.
Anh bí bức lại xấu hổ cực kì.
Ngón tay Vương Nhất Bác thuận theo chỗ lõm xuống ở sống lưng từ từ, tham luyến từng chút một lướt đến khe mông, Tiêu Chiến cực kì kiềm chế nhưng không thể ngăn cản được một cơn run nhẹ, chiếc chuông nhỏ treo trên đỉnh đầu khấc lại bén gọn vang lên.
Tiêu Chiến khổ sở cắn chặt môi, tiếng chuông lại không ngừng vang lên va đập vào con tim đang run rẩy của anh.
Ngón tay Vương Nhất Bác khẽ gẩy nhẹ vào chuông, chiếc chuông lắc lư sẽ quẹt vào tính khí, "Anh tự nghĩ kĩ đi, lúc không chịu được nữa làm thế nào để khiến em dừng lại."
Tay Vương Nhất Bác vuốt ve lên yết hầu Tiêu Chiến, đầu lưỡi chầm chậm liếm láp chỗ da lồi lên, cùng với xương quai xanh quyến rũ, "Sợ không? Hay là đang mong chờ."
Tiếng chuông ngân lên không dứt.
Tiêu Chiến bị xỏ xuyên nức nở từng tiếng từng tiếng, khoái cảm hung hăng va chạm rồi đảo loạn khiến ý thức của anh hiện giờ trở thành một mớ bòng bong, dường như chẳng thể nghe thấy Vương Nhất Bác đang nói gì, nghẹn ngào đáp lại một câu bâng quơ, "...Bên trong tê quá..."
Vương Nhất Bác cười hừ một tiếng, túm lấy cổ Tiêu Chiến bắt anh phải ngẩng đầu lên, rút ra hơn một nửa tính khí rồi lại ra sức đẩy vào trong, răng cắn chặt vào sau vai anh.
Chuông nhỏ kịch liệt rung lắc.
Sợ dây xích nối giữa còng tay và thanh giường phát ra những tiếng sắc lạnh.
"Ưm!"
Tiêu Chiến bị đỉnh đến nỗi cổ họng nghẹn ứ lại, lực thúc vào trong cơ thể mạnh đến nỗi cả người Tiêu Chiến đều bị đẩy về đằng trước, nhưng lại bị cánh tay đang túm lấy cổ anh giữ lại, eo anh như đang bị dồn vào rồi xoắn lại.
Cảm giác đau đớn sau vai khi bị cắn rách da, cảm giác sung sướng khi điểm mẫn cảm bị hung hăng nghiền ép, cảm giác ngạt thở đè nén, tất cả đều khiến Tiêu Chiến gần như tan vỡ, run rẩy đến co giật.
Tiêu Chiến túm chặt lấy eo anh hung hăng đâm vào trong, từng cái lại từng cái, ngoài tiếng hít thở nặng nề của Vương Nhất Bác, tiếng va chạm khi xương hông đập vào mông thịt, tiếng chuông treo trên đỉnh phân thân không ngừng dao động, tiếng kim loại ma sát của còng tay và thanh giường lôi qua kéo lại, tiếng nước nhóp nhép phát ra khi đâm chọc xỏ xuyên của bao cao su và gel bôi trơn, thì chỉ còn lại tiếng ngân nga rên rỉ và tiếng thở hổn hển của anh.
Vương Nhất Bác giống hệt như một con dã thú đói khát cắn lên sau vai anh, một lần lại một lần, sau đó lại liếm lên vết thương, rồi hỏi anh, "Đau không?"
Da thịt cứ thế bị răng cắn rách, răng giống như đã bị nạm thẳng lên da, thứ đồ đang chôn trong cơ thể vẫn không ngừng đâm chọc, nội bích đã tê rần, rất nóng rất ngứa, nhưng lại thoải mái đến không thể nói nên lời.
Tiêu Chiến cảm thấy mình hình như bị đâm hỏng mất rồi, sức lực khi hông Vương Nhất Bác va chạm vào mông mình, mãnh liệt xỏ xuyên, hàm răng cắn vào da thịt anh, vòng tròn đang thắt chặt lấy tính khí, chuông nhỏ đang không ngừng ngân vang, còng tay đang còng lấy cổ tay ma sát đến phát đau....rõ ràng đều đang hung hăng, ác liệt bắt nạt anh, vậy mà đều khiến anh càng lúc càng cảm thấy hưng phấn.
Có lẽ anh thực sự bị hỏng mất rồi, do con người này, con người mà anh yêu tha thiết này gây nên.
"Đau..." Tiêu Chiến vừa kịch liệt hít lấy từng ngụm khí, run lẩy bẩy, thậm chí là rung lắc, vừa lắp bắp thì thầm, "Kì lạ quá..."
Vương Nhất Bác cúi người xuống dính sát lên lưng anh, rồi nhẹ nhàng đẩy đưa chậm lại, ngón tay lướt đến trước ngực, xoa nắn đầu v* đã sưng đỏ, "Kì lạ chỗ nào?"
"......"
Tiêu Chiến chần chừ trong chốc lát, Vương Nhất Bác lại cố tình rút tính khí ra rồi đâm một cái thật mạnh vào trong, liên tục tàn nhẫn đâm liền mấy cái nữa, "Kì lạ chỗ nào?"
Tiêu Chiến bị đâm đến hét lớn, tiếng chuông vang động không thôi.
Chỗ sâu nhất trong cơ thể co rút từng hồi, "Rất đau...lại...lại vô cùng thoải mái..."
Anh nói xong, cánh tay ôm đầu vùi mặt vào trong gối.
Vương Nhất Bác túm lấy phần trước cổ anh ép anh phải ngẩng đầu lên, đầu lưỡi liếm láp qua vết răng sau vai anh, "Ngoan thêm một chút nữa, sẽ khiến anh càng thoải mái hơn."
Tiêu Chiến một lần nữa bị thao lên đỉnh, toàn thân anh co giật, cả tay cả chân đều chống lên giường, lưng cong ưỡn cao.
Còng tay và chuông chấn động liên hồi, phân thân thình thịch thình thịch co rút, nhưng mà cái vòng dây lại đang quấn chặt lấy đầu tính khí vốn đã cứng ngắc, nở to, khiến anh không thể bắn ra được.
Dù cho bao nhiêu lần bị làm đến cao trào đều không thể phóng thích ra.
Khoái cảm chất chồng trong cơ thể, giống như một cơn sóng thần bị giam cầm ở một chỗ, tuyệt vọng nhưng cứ mãnh liệt cuộn trào, đập vào vỏ não anh khiến ý thức như vỡ nát, từng mảnh từng mảnh tựa những tảng băng trôi lềnh bềnh trôi dạt trên mặt biển
Anh bắt đầu cầu xin, "Trướng quá...bên dưới..."
Anh muốn đưa tay ra để cởi bỏ, sợi dây xích nối với còng tay như bị giật đứt lìa, "Để anh bắn..."
Vương Nhất Bác bắt lấy phân thân của anh, ngón tay cào cào gần quanh chỗ vòng dây, "Muốn lấy ra không?"
Giọng nói trầm khàn tràn vào các dây thần kinh, Tiêu Chiến bứt rứt, bất ngờ bắt đầu thực sự rơi nước mắt, thực sự khóc thút thít, "Giúp anh đi..."
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác lật người lại, để nằm ngửa ra, tính khi chôn trong cơ thể lại vừa chậm vừa mạnh đâm vào điểm mẫn cảm, anh chơi vơi ở lằn ranh giữa khoái cảm và sự khó chịu không có cách nào giải tỏa được, run rẩy, nức nở, thất thần, mặc kệ tất cả, giật giật còng tay, "Lấy ra...chồng ơi...lấy ra đi...."
Tiêu Chiến vén màn mi vẫn ầng ậng nước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, gian nan ưỡn eo lên, rồi lại ngã về chỗ cũ, còng tay cọ sát với cổ tay đến đỏ ửng, "....Anh khó chịu quá...xin em đó...."
Cơn vần vũ kịch liệt qua đi, lồng ngực Tiêu Chiến phập phồng kịch liệt theo, trong cơn thở dốc vẫn còn mang theo tiếng nức nở nho nhỏ, toàn thân ướt nhẹp, làn da đỏ ửng, mái tóc giống như vừa được gội ra, cả người mềm nhũn vô lực nằm trên giường.
Hàng mi ướt đẫm nặng đến nỗi gần như không thể mở ra, nước mắt vẫn không ngừng vướng vít quanh hốc mắt.
Trước ngực rải rác các dấu hôn, đầu nhũ sưng đỏ theo từng lần run rẩy khi thở dốc mà lại đứng lên sừng sững.
Sau khi như bị bóp vụn, một vẻ đẹp thê lương, yếu đuối nhưng cũng cực kì sắc tình.
Vương Nhất Bác cởi bỏ chốt ở trên sợi dây xích.
Tiêu Chiến như đang cố chắp vá lại ý thức đã bị nát vụn, thất thần như bị thôi miên nhìn người đàn ông đang chống đỡ cơ thể ở trên người mình.
Lồng ngực tinh xảo, vững chắc theo mỗi nhịp thở phập phồng nhè nhẹ, mồ hôi thuận theo cần cổ thon thả chảy xuống, rồi men theo các búi cơ trước ngực chầm chậm rơi xuống dưới.
Gợi cảm lại dụ hoặc.
Anh ngẩn ngơ đưa bàn tay năm ngón không khép lại được của mình lên chạm vào lồng ngực của Vương Nhất Bác, ngón tay lau đi giọt mồ hôi đó, lướt theo những đường nét trên cơ bắp của người đàn ông.
Cổ tay đột nhiên bị túm lấy.
Mi Tiêu Chiến khẽ rung, mang theo một giọt nước mắt long lanh khẽ rơi xuống.
Đôi lông mày quyến rũ của Vương Nhất Bác khẽ nhướn, túm lấy cổ tay rồi kéo anh ngồi vào trong lòng mình, "Anh đang quyến rũ em đó hả."
Tiêu Chiến giống như chỉ trong một cái nháy mắt đã hồi thần, im lặng lắc đầu, bóng nước ở đáy mắt còn lắc lư dao động theo.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn anh một cái, lại với lấy chìa khóa muốn giúp anh tháo bỏ còng tay, nhưng Tiêu Chiến chợt đưa tay lên, vòng còng tay qua cổ Vương Nhất Bác kéo cậu lại gần, hai chiếc cần cổ bắt chéo nhau, "Anh nhận thua..."
Tiếng cười của Vương Nhất Bác vang lên bên tai anh, "Đây là do em thao làm cho anh khuất phục đó hả?"
Mặt Tiêu Chiến nóng bừng, bèn đập còng tay lên lưng Vương Nhất Bác một nhát, "Anh cảnh cáo em đó nhé," anh vừa nói xong mấy chữ này, mũi bỗng dưng cay cay, "không phải, chỉ là anh..."
Tiêu Chiến dừng lại, Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua xem, nhưng cậu chỉ có thể nhìn thấy những vết răng cắn vẫn còn vết máu đỏ tươi ẩn dưới lớp da đằng sau vai anh, "Đau không?"
Tiêu Chiến lắc lắc đầu, mái tóc ướt nhẹp dụi dụi vào hõm cổ cậu.
Vương Nhất Bác khẽ vỗ vào lưng anh, "Anh chỉ muốn lúc em cần dỗ anh thì em sẽ dỗ, lúc cần thuận theo anh thì sẽ nghe lời anh.
Nhưng lúc anh cố ý muốn cứng đầu hay giận lẫy, em phải bá đạo thì em sẽ bá đạo, tính chiếm hữu phải biểu hiện ra ngoài mạnh mẽ một tí.
Khiến anh an tâm hơn."
"Lúc anh rút tay ra, đáng lẽ em phải ráng sức bắt lấy." Vai Vương Nhất Bác chợt thấy ướt ướt.
Cậu cúi đầu hôn lên vai Tiêu Chiến, "Là lỗi của em."
Tất cả những lời thề non hẹn biển, phong hoa tuyết nguyệt kia, từ thuở thiếu thời anh đã từng nghe vô số, nhưng cứ phải bị một câu nói bày tỏ đơn giản, mộc mạc, đến cả một chữ yêu cũng không có như thế này đâm sâu vào tim, đau đớn khôn nguôi.
Rõ ràng anh mới là người lớn hơn tận 6 tuổi, rõ ràng Vương Nhất Bác mới là người trải qua đau khổ hơn nhiều.
Rõ ràng người lung lay bất định là bản thân, chần chừ, muốn chạy trốn đều là bản thân, nhưng thực sự giống như những lời Vương Nhất Bác đã nói với Tề Vận trong cuộc điện thoại kia, bất luận anh có làm như thế nào, đến cuối cùng người sai vẫn là cậu.
Tất cả mọi lỗi sai của bản thân anh rồi cũng quy kết cho Vương Nhất Bác, đều trở thành lỗi của cậu.
Âm thanh rạn nứt kia vọng ra từ sâu thẳm trong con tim anh chỉ có chính bản thân anh nghe thấy, Tiêu Chiến biết rõ rằng bản thân nên nói một câu "không phải do em", nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, chỉ có thể ở trong lòng Vương Nhất Bác im lặng cười rồi lại im lặng khóc.
Anh biết điều mà anh nên nói nhất giờ đây, chính là lời hứa hẹn và lời thề dành cho người anh yêu..