Trần Vũ quay về thật đúng thời điểm, khi Đâu Đâu lớn dần thì cũng là lúc Cố Ngụy bắt đầu có ý định quay về bệnh viện một lần nữa.
Sau khi Đâu Đâu tròn ba tuổi, nhà trẻ cũng nói với Cố Ngụy rằng có thể xin cho Đâu Đâu được đổi sang lớp giữ trẻ cả ngày.
Vốn dĩ Cố Ngụy còn lo lắng Đâu Đâu vẫn hơi bám mình, nhỡ may thật sự quay về bệnh viện làm việc không thể đến trường đón Đâu Đâu đúng giờ, ngược lại làm cho Đâu Đâu theo phản xạ kháng cự chuyện đến trường thì đúng là mất nhiều hơn được, không ổn lắm.
Đúng lúc đang phiền lòng thì Trần Vũ trở về, trước khi đến Trần Vũ cũng đã học qua không ít thứ, biết Cố Ngụy có dự định quay về bệnh viện tiếp tục làm bác sĩ, cho nên ngay ngày thứ hai về nhà đã chủ động nhắc đến việc để cậu ở nhà chăm Đâu Đâu với Cố Ngụy.
"Giấy tờ của em cũng phải hơn một tháng nữa mới làm xong, anh cứ yên tâm quay về bệnh viện, làm quen với môi trường trước cũng tốt, em ở nhà chăm Đâu Đâu."
Sáng sớm thứ hai đầu tuần, Trần Vũ và Cố Ngụy một trái một phải dắt tay Đâu Đâu đưa bé đến nhà trẻ, sau đó quay đầu cùng nhau bước đi trên con đường mà Cố Ngụy đi làm.
"Anh nghe mấy giáo viên ở nhà trẻ nói, ở thời gian đầu chuyển từ đi học nửa ngày sang đi học cả ngày, có rất nhiều bạn nhỏ không quen được." Trần Vũ mím môi, dáng vẻ như gặp phải đại địch mà nhìn Cố Ngụy, nói: "Đâu Đâu nhà chúng ta là một bé con mẫn cảm, em sợ bỗng nhiên để con chuyển sang học cả ngày thì con sẽ không quen, cảm thấy khó chịu.
Nếu không thì em loanh quanh gần nhà trẻ làm bạn với con, chúng ta đợi thêm chút thời gian nữa...!Thay đổi từ từ thì sao?"
Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Trần Vũ thành công chọc cười Cố Ngụy, anh vui vẻ hỏi cậu:
"Em vừa mới về mà, sao lại biết Đâu Đâu là một bé con mẫn cảm? Baba mới nhậm chức còn đặc biệt học tập rèn luyện à? Cũng biết là không thể chuyển sang học cả ngày ngay lập tức được?"
"Đấy là con trai em mà." Trần Vũ có chút ngượng ngùng mà dụi dụi mũi, bẽn lẽn mà nói xong câu Đâu Đâu là con trai cậu.
Tuy rằng cậu mới ở cùng Đâu Đâu chưa lâu, nhưng từ sau khi cậu trở về Đâu Đâu sẽ luôn thường xuyên lo lắng chạy đi tìm cậu, sợ lại không thấy cậu đâu nữa.
"Làm tốt quá nhỉ." Cố Ngụy lắc lắc bàn tay đang đan chặt với bàn tay của Trần Vũ.
Trần Vũ có thể quay về chính là chuyện tốt nhất, mấy ngày hôm nay anh cũng giống như Đâu Đâu vậy, đều sợ tất cả mọi chuyện thật ra chỉ là một giấc mơ.
"Thật ra em không nói thì anh cũng muốn hỏi em." Cố Ngụy thở dài rồi nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này đúng là có vài bệnh viện đã đến đánh tiếng với anh, chẳng qua trước kia Đâu Đâu còn nhỏ, lại chỉ có một mình anh, không có cách nào khác mới đành lựa chọn ở lại trường làm giáo viên.
Nhưng làm giáo viên lâu rồi anh lại không nỡ xa học trò..."
"Em ủng hộ anh hết, cho dù anh muốn quay về bệnh viện làm bác sĩ Cố hay là ở trường học làm thầy Cố, chỉ cần anh vui là được." Trần Vũ bỗng nhiên quay sang ôm lấy Cố Ngụy, thoáng đau lòng mà vuốt ve mái tóc anh, "Dù em có nói với anh bao nhiêu câu xin lỗi cùng cảm ơn cũng không đủ, sau này cứ giao Đâu Đâu cho em."
"Đâu Đâu cũng không phải là một người dễ hầu hạ đâu, tấm chiếu mới như em chờ được trải nhiều hơn đi."
Cố Ngụy che miệng cười, mấy năm nay thật ra anh cũng chẳng thấy vất vả là bao.
Đâu Đâu vừa đáng yêu lại vừa giống Trần Vũ, nếu không có Đâu Đâu anh mới vất vả.
Cuối cùng Cố Ngụy vẫn lựa chọn quay về bệnh viện làm bác sĩ Cố, chẳng qua vẫn ở lại trường học với tư cách giảng viên, mỗi tuần có thể bớt một chút thời gian đến trường dạy học sinh.
Điều này cũng có nghĩa là những ngày đồng hành cùng baba của bạn nhỏ Đâu Đâu đã chính thức mở ra.
Mặc dù Trần Vũ đã vụng trộm học rất nhiều điều, nhưng cuối cùng tất cả đều chỉ là lý thuyết suông trên giấy, đến khi thật sự bị Đâu Đâu bám lấy, cậu mới phát hiện ra hạt đậu nhỏ này giống hệt như lời Cố Ngụy nói, thật sự là khó hầu hạ.
"Baba~~~" Bởi vì Đâu Đâu có Trần Vũ ở bên, cho nên cũng không bài xích với việc mỗi ngày phải ở lại nhà trẻ nhiều thêm chút thời gian, chẳng qua chỉ cần có cơ hội là sẽ làm nũng với Trần Vũ.
"Lại sao nữa nào?" Trần Vũ xoa xoa đầu Đâu Đâu rồi hỏi bé, chuông báo động trong lòng cũng bắt đầu réo inh ỏi, nghe giọng điệu này của Đâu Đâu...!sợ là muốn đòi cậu cho bé ăn đồ ăn vặt!
Cố Ngụy dặn đi dặn lại ngàn vạn lần rằng, không thể cho Đâu Đâu ăn quá nhiều đồ ăn vặt, để tránh việc ngọt miệng rồi thì ăn cơm không ngon.
Đâu Đâu thì lại là kiểu người coi đồ ăn vặt là chủ nhân tối thượng, vì đồ ăn vặt có thể một khóc lóc hai ầm ĩ giày vò người khác.
Một bên là lão bà, một bên là con trai, dù là ai thì Trần Vũ cũng không muốn đắc tội, mỗi ngày trôi qua đều như lao vào nước sôi lửa bỏng, trải nghiệm những phiền não ngọt ngào này.
"Baba dẫn Đâu Đâu đi tìm bà Lý được không ạ?"
Đâu Đâu đảo mắt một vòng, chớp chớp hàng mi dài nhìn Trần Vũ rồi hỏi.
Mấy ngày nay bé cũng coi như đã thăm dò được tính tình của baba bé, tuy rằng chính là một người bị vợ quản nghiêm trong miệng thầy giáo, thế nhưng mà...
Nếu so với daddy bé thì baba bé mềm lòng hơn nhiều, không chống lại nổi mỗi khi bé làm nũng, lập tức sẽ cho bé một chút đồ ăn vặt.
Số đồ ăn vặt mà bé được ăn mấy ngày nay nhiều hơn trước kia bao nhiêu!
"Không được."
Trần Vũ nhớ đến cảnh tượng hôm trước, rút kinh nghiệm xương máu mà dứt khoát lắc đầu.
Bà Lý vẫn luôn thích chiều theo ý Đâu Đâu, tan học mà đi tìm bà Lý thì kiểu gì Đâu Đâu cũng sẽ nhận được mấy cái bánh đường nhân đậu đỏ nho nhỏ.
Trần Vũ không muốn để Đâu Đâu ăn, chẳng qua bà Lý trái một câu phải một câu khuyên nhủ thuyết phục, Đâu Đâu lại dùng ánh mắt tội nghiệp như vậy mà nhìn cậu.
Đợi đến khi cậu phản ứng lại, Đâu Đâu đã ăn xong hai cái bánh đường nhỏ rồi!
Bạn nhỏ Đâu Đâu đã ăn hai cái bánh đường, đương nhiên là đến bữa tối không ăn thêm được nhiều cơm.
Sau khi Cố Ngụy biết Đâu Đâu ăn tận hai cái bánh đường thì tức đến nghẹn họng, kéo Đâu Đâu xuống khỏi bàn ăn rồi phạt bé đứng góc tường, đến ngay cả bữa tối cũng tịch thu, không có ăn nữa.
Trần Vũ nhìn Đâu Đâu hai mắt đỏ ửng vẻ mặt tủi thân bị phạt đứng góc tường, lại nhìn Cố Ngụy đang tức giận đến mức cơm chiều cũng không nuốt nổi, cảm thấy bản thân chính là kẻ đầu têu nghịch dại làm cho gia đình "không hạnh phúc", đúng thật là tội ác tày trời.
"Đừng phạt con mà, đều là lỗi của em." Trần Vũ cầm lấy tay Cố Ngụy rồi vỗ vỗ lên mu bàn tay anh, nhận hết lỗi lầm về phía mình, "Anh đã nói với em là không được cho con ăn nhiều rồi, nhưng em vừa thấy con làm nũng là mất hết nguyên tắc, là em không đúng, là lỗi của em."
"Anh có giận bao nhiêu đi chăng nữa cũng phải ăn cơm, đừng tưởng là em không biết, ở bệnh viện trong giờ làm anh lấy đâu ra thời gian mà ăn uống?" Trần Vũ cầm bát đặt vào tay Cố Ngụy một lần nữa, nói với anh: "Về phía Đâu Đâu thì em sẽ nói con, anh bớt giận đi mà.
Em cam đoan trước khi học kỳ này kết thúc sẽ rèn con bỏ được tật xấu ăn đồ ăn vặt lung tung."
"Tốt nhất là em nên nói được làm được." Cố Ngụy cũng không tức giận suy nghĩ thêm gì nữa mà nâng bát lên ăn cơm, thế nhưng dù thế nào cũng nhất quyết không cho phép Đâu Đâu quay về chỗ để ăn cơm.
Tuy rằng Trần Vũ thương Đâu Đâu lắm nhưng cũng không dám chống đối lại Cố Ngụy, đành phải chờ Cố Ngụy về phòng đánh răng súc miệng mới dám lén lút đưa cho Đâu Đâu chút bánh mì để tạm lấp đầy bụng.
"Trần Vũ!" Giọng nói tràn đầy lửa giận của Cố Ngụy vang lên sau lưng hai ba con đang đứng trong góc tường ăn bánh mì: "Em lại cho con ăn đồ ăn vặt!"
"Bánh mì nhỏ không phải là đồ ăn vặt đâu ạ!" Đâu Đâu đang ăn bánh mì đến mức hai bên khóe miệng đều là vụn bánh mì nhưng vẫn không quên vì baba mà biện hộ một câu.
"Còn dám cãi lại!" Cố Ngụy trừng mắt lườm cả hai ba con một cái, nói: "Cả hai ba con đều đứng góc tường cho tôi! Phạt đứng góc tường!".