Ánh sáng giờ đây đã trở nên mờ đục khi mặt trời dứt khoát ẩn khuất sau lưng núi. Mọi sinh vật dần mất đi những màu sắc tươi sáng của mình mà phủ lên một lớp xám xịt. Nhưng không vì thế mà trận chiến ở ngọn núi trúc kia dừng lại, những tiếng gào thét của bọn yêu quái vẫn không ngừng vang vọng lại phía Hiroshi. Nó khiến cho một chuỗi những hình ảnh ông ta muốn quên đi lại đột nhiên liên tiếp nhau xuất hiện, chúng chân thực đến nỗi dường như mọi thứ vẫn còn đang diễn ra trước mắt chứ chưa từng kết thúc vào mười sáu năm trước. Cái cảm giác tội lỗi làm cho ông ta bị mềm yếu, bàn tay khẽ buông thanh kiếm đang tiến đến trước ngực của Doma xuống. Nhưng cũng rất nhanh lấy lại được ý thức kề lên trên cổ của hắn một lần nữa, lạnh lùng tra hỏi:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Doma tiếp tục kích động hét lên:
- Ngươi nghe chưa rõ sao? Ta nói chính là cái tên chó má kia đã giết tên âm dương sư của Kako! Tại sao ngươi còn bảo vệ hắn?
- NHẢM NHÍ!
Kuroyama Kyogei hét lên cắt ngang lời nói của Doma, ông ta hoảng loạn chạy đến chỗ Hiroshi, nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm kề lên cổ con yêu quái rồi đè thật mạnh xuống với ý đinh giết chết hắn. Nhưng Hiroshi thẳng thừng hất văng ông ta ngã ngửa xuống đất, ánh mắt ngập tràn những tơ máu đỏ tươi mà nhìn.
Sugimoto Yori tuy không ở gần cha mình lúc này nhưng cô cũng cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ đang thoát ra từ người ông. Không chỉ cô mà còn tất cả những người đang có mặt tại đó đều bất chợt run lên. Bọn họ chưa bao giờ thấy hội trưởng của mình giận dữ đến như vậy, mọi người không một ai dám phát ra bất kì tiếng động nào. Vì bọn họ sợ âm thanh sẽ gây ra chú ý của hội trưởng và chắc chắn rằng chẳng ai muốn điều đó vào lúc này.
- Kyogei! - Hiroshi gầm lên như muốn xé xác tên đàn ông trước mặt mình.
- Hiroshi, cậu tin lời một tên yêu quái từ đâu xuất hiện rồi nói những lời vớ vẩn ấy sao? Hắn chỉ là đang cố gắng chia rẽ chúng ta thôi!
- Mày tưởng tao chưa từng nghi ngờ mày sao? Mày nghĩ mười sáu năm nay tao là tên ngốc à!
- Hiroshi, cậu phải tin tôi, tại sao tôi lại phải giết cậu ấy cơ chứ? Hai chúng tôi còn là bạn thân cơ mà. Cái chết của cậu ấy là do bọn yêu quái không liên quan gì đến tôi?
Kyogei nói xong lập tức quỳ xuống.
- Tôi có thể thề, tôi không hề giết Shohei! Cậu phải tin tôi!
Doma đang bị thương nghe được những lời đó bắt đầu cười lớn. Hiroshi đạp lên trên mặt hắn cũng không khiến hắn ngừng cười lại được. Thấy vẫn chưa thuyết phục được, Kyogei liền chuyển sang cách khác. Ông ta đứng dậy bắt đầu trách móc:
- Hiroshi cậu chỉ muốn đổ hết trách nhiệm lên tôi chứ gì? Cậu nghĩ mình không hề liên quan đến cái chết của Shohei sao? Cậu hành xử với tôi như vậy chỉ vì chột dạ mà thôi. Sao cậu không thử nghĩ xem nếu tôi giết anh trai cậu thì tôi còn nuôi con của cậu ấy suốt mười sáu năm làm gì chứ?
Kyogei dừng lại một chút hít một hơi thật sâu, dần chuyển giọng điệu thành cảm xúc tủi thân:
- Tôi coi thắng bé như con ruột mà nuôi nấng, bây giờ chỉ vì một con yêu quái không biết từ đâu tới nói một vài câu mà cậu đã muốn giết tôi. Cậu thực ra chỉ là không muốn chấp nhận sự thật rằng kẻ giết anh trai mình lại chính là mình mà thôi. Cậu muốn giết tôi chỉ vì muốn che dấu đi sự thật đó thôi.
- IM MIỆNG! - Hiroshi quát gầm lên.
Kyogei giật mình bởi âm thanh ấy, ông ta liền liếc nhìn xung quanh, hiện đang có nhiều người ở đây nên Sugimoto Hiroshi cũng không thể trực tiếp mà giết người được. Nhưng hắn là một âm dương sư giỏi, ra lệnh cho một thức thần nào đó lén đi thủ tiêu một người cũng chẳng là quá khó khăn. Kyogei biết rằng mình không nên kích động kẻ kia làm gì, thứ gì nên nói thì nói không nên nói thì đừng nói.
Ánh mắt của Hiroshi bắt đầu dao động, ông ta đã nghi ngờ mười sáu năm nhưng lại chẳng có bất cứ chứng cứ nào. Và có lẽ cũng như lời của Kyogei đã nói, đó là bởi vì ông ta sợ. Khi con người ta nhìn chằm chằm vào một vực thẳm, thì vực thẳm ấy cũng sẽ nhìn chằm chằm vào chính kẻ ấy. Khi phơi bày ra tội lỗi của Kyogei thì ông ta cũng lôi ra tội lỗi của chính mình.
- HA HA HA! Nếu người không tin thì hỏi con rắn kia đi, chính nó đã nói với ta những điều ấy.
Doma tiếp tục cười phá lên, thì ra so với yêu quái, lũ con người này còn độc ác hơn gấp nhiều lần. Doma không phải là một con yêu quái dễ bị lừa gạt, hắn đã tự mình xác nhận trong cơ thể của con rắn kia có yêu lực của Kako. Con rắn ấy nó đã thực sự nuốt lấy cơ thể của cô ấy. Người con gái mà hắn căm ghét nhất nhưng cũng là yêu thương nhất. Người ta có thể bảo hắn ngu ngốc khi một mình lao đến chỗ của lũ âm dương sư, nhưng thật ra Doma đã chẳng còn muốn sống nữa. Hắn cố chấp đi tìm Kako suốt mười sáu năm, mười sáu năm điên cuồng vô nghĩa đi tìm một con người đã không còn tồn tại. Giờ đây hắn chỉ muốn ngay lập tức giết chết tên khốn khiếp kia để trả thù, rồi sau đó dù cho có phải trả giá như thế nào thì cũng sẽ vui lòng chấp nhận. Nhưng tên đó chưa chết, hắn không cam tâm.
Hiroshi bước xuống cơ thể của Doma tiến tới chỗ con rắn, những sợi xích linh lực vẫn còn trói chặt lấy cơ thể màu tím to lớn ấy nên Kyogei vẫn được cảm thấy yên tâm phần nào. Nhưng không ai ngờ được. Doma lại bất chấp nhảy vồ ra tới trước mặt Kyogei, mặc cho cánh tay của mình bị xé toạc. Hàm răng to lớn há rộng cắn thật chặt lấy bả vai của con mồi vì bị bất ngờ mà không kịp tháo chạy. Người ta chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu đau đớn rồi nhìn thấy một vũng máu với một cánh tay bị đứt lìa. Doma vẫn không buông tha cho Kyogei. Song Hiroshi rất nhanh đã nhảy lên chém đứt lìa đầu của con yêu quái cuồng loạn kia. Ông ta có một chút bàng hoàng với sự việc vừa diễn ra nhưng Kuroyama Kyogei thì có là gì, kẻ đó không đáng để cho ông ta lo lắng, thứ Sugimoto Hiroshi quan tâm lúc này chỉ có một, đó chính là sự thật về cái chết của Sugimoto Shohei.
Orochi và một số người bên cạnh phản ứng mau lẹ chạy tới cầm máu giúp Kyogei, cánh tay ông ta bị cắn đứt ở phần khuỷu tay, phần xương trắng bị lòi ra nhẫy nhụa với thịt nát. Nhân lúc hỗn loạn con rắn bị Doma kéo tới cũng bắt lấy cơ hội để lẻn chuồn đi, nhưng một thanh kiếm đã phi đến cắm chặt trước mặt nó.
Hiroshi trực tiếp cắm ba cây kiếm vào thân thể nó, đóng chặt với mặt đất:
- Ngươi chính là kẻ đã có mặt vào lúc đó sao?
- Phải, phải!
Con rắn vừa đau đớn vừa sợ hãi đáp lại người đàn ông nhỏ bé hơn mình gấp nhiều lần. Trong đầu nó hiện ra câu hỏi, tại sao nó đã hấp thụ yêu lực của người phụ nữ kia nhưng lại vẫn còn thấy sợ hãi như thế, nguồn áp lực này nó không thể nào có thể chống lại được. Nó tự hỏi bản thân mình nhưng vẫn không có kết quả. Bởi vì điều này không phụ thuộc vào việc con rắn có yêu lực mạnh hay yếu, mà là bởi vì ngay từ lúc sinh ra và cho đến lúc chết đi nó vẫn chỉ là một tên hèn nhát mà thôi.
Nếu người kể lại dù chỉ một chút gian dối ta sẽ giết chết ngươi.
Con rắn vội vàng nói một mạch:
Mười sáu năm trước, lúc đó ta chỉ là một con rắn nhỏ bé bị khinh rẻ, trong một lần tình cờ đi qua một ngôi biệt thự gần bìa rừng của con người. Ta nhìn thấy một nữ bán yêu đang mang thai sắp bị một đám yêu quái giết chết. Ta nghĩ rằng chỉ cần ăn được một miếng thịt vụn bị xót lại của cô ta thì cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nên bắt đầu chờ đợi. Chỉ là không ngờ từ đâu hai tên con người xông tới, có một tên rất mạnh hắn đã giết sạch bọn yêu quái, còn tên kia chỉ biết trốn. Ta cứ nghĩ cơ hội của mình đã chấm hết nhưng cái tên hèn nhát kia lại dùng một thanh sắt nhọn từ phía sau đâm xuyên qua tim của tên âm dương sư mạnh mẽ kia. Hắn cũng giết luôn người phụ nữ bán yêu, sau đó thì mổ bụng cô ta lôi một đứa trẻ ở bên trong ra...
Chẳng chờ cho con rắn nói hết, Hiroshi cũng đã biết được phần phía sau. Lúc đó Hiroshi cũng vừa kịp tới được căn biệt thự, trên tay của Kyogei là một đứa bé đỏ hỏn vẫn còn dây rốn. Ông ta không thèm để ý hai người bọn họ liền vội vàng chạy vào bên trong nhưng chỉ có thể nhìn thấy xác của anh trai mình cùng người phụ nữ kia. Lúc đó Hiroshi không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa, ông ta chỉ biết quỳ gối và gục mặt xuống gào khóc. Kyogei nói là Shohei đã bị lũ yêu quái giết chết, còn người phụ nữ kia nhờ hắn mổ bụng lấy đứa bé ra vì biết mình sẽ không qua khỏi.
Hiroshi để lại xác của người phụ nữ kia lại, chỉ mang theo di thể của anh trai trở về để an táng. Đứa bé kia thì được Kyogei nuôi dưỡng được đặt tên là Kuroyama Okita, Hiroshi hữa rằng sẽ chu cấp tiền cho nó cho đến năm mười tám tuổi. Còn con cái sau này của Kyogei cũng sẽ được vào học tại trường tư thục Fumizuki mà không cần lo về tư cách lẫn học phí. Nhưng thời gian trôi qua những nghi ngờ càng lúc càng lớn lên. Hiroshi không còn tin vào những lời nói dối lúc trước của Kyogei nữa, nhưng lại không thể làm gì. Ông ta chỉ cần một lời nói, một bằng chứng để chứng minh cho những suy nghĩ của mình và bây giờ điều đó đã xuất hiện.
Hiroshi cười lớn, cười cho sự ngu ngốc của mình, rồi ông ta chẳng do dự giết luôn cả con rắn, máu bắn lên khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông. Từng bước chân đi về phía Kyogei chậm rãi như vị thần chết đang tiếng đến nạn nhân của mình.
- Tránh hết ra! - Ông ta quát lên với những người đang bao quanh Kyogei.
- Hội trưởng? - Một số người không hiểu đang sảy ra chuyện gì kêu lên.
Người phụ nữ, vợ của Kyogei đang khóc lóc bên cạnh chồng cũng bị ông ta đạp lăn sang mộ bên. Jiro vội bế em gái mình là Momo né đi, nãy giờ cậu nghe rất rõ những tội ác của cha mình. Cậu chẳng có lời biện hộ nào dành cho ông ấy. Vậy ra cuộc sống thoải mái không lo ăn, không lo mặc của cậu là do sự bất hạnh của anh trai mình mà có được. Nực cười thay cậu cũng chẳng có lời biện hộ nào dành cho mình. Thứ cậu lo sợ nhất đã đến rồi, gia đình này đã kết thúc thật rồi.
Hiroshi cầm thanh kiếm lạnh lùng đâm vào vết thương đã bị cắn nát của kẻ trước mặt. Đâm rồi lại đâm như chỉ để tra tấn chứ không phải muốn lấy mạng. Rồi chẳng có một chút nhân từ hay do dự nào mà chặt luôn cánh tay ấy ngắn cụt đến bả vai.
Yên tâm đi, tao sẽ không giết mày, nhưng tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết.
Kyogei gào thét tìm sự trợ giúp nhưng vô vọng, những người ở đây không ai là không biết người mà hội trưởng hiện tại của bọn họ yêu quý nhất, tôn kính nhất chính là người anh trai quá cố Shohei của mình. Đó cũng chính là điều tối kị nhất trong lòng ông. Biết rằng mình không thể lừa được kẻ khác nữa, Kyogei cũng tung bài ngửa, hắn đã định sẽ im lặng nhưng chính tên Hiroshi đã ép hắn phải nói ra. Nếu đã chết thì hắn sẽ khiến cho cả hai cùng phải nhảy xuống vực thẳm.
- Hiroshi, mày nghĩ việc làm của mày không ai biết ư? Vì sao đám yêu quái kia lại biết chỗ ở của Kako? Vì sao bọn chúng lại tấn công khi không có Shohei ở bên cạnh cô ta? Vì sao kết giới Shohei dựng lên lại bị phá bỏ? Mày tưởng không ai biết việc làm của mình sao?
Hiroshi ngay lập tức giương thanh kiếm muốn chém xuống cổ Kyogei nhưng thật may là Oroshi và một số người khác đã kịp thời ngăn lại. Bọn họ biết là hội trưởng đang rất tức giận, và đến chính bọn họ cũng rất căm phẫn kẻ đang lăn lê ở dưới mặt đất kia nhưng ông vẫn không thể giết người được.
- Ha, mày không chấp nhận được người phụ nữ kia sẽ trở thành vợ của anh trai mình, nên muốn mượn tay của đám yêu quái để giết cô ta nhưng thật không ngờ lại hại chết luôn cả anh trai mình! Thật mỉa mai làm sao! Chẳng phải vì thế mà suốt mười sáu năm qua mặc dù luôn nghi ngờ nhưng mày cũng chẳng dám phanh phui ra sao?
Kyogei hướng về phía những âm dương sư tiếp tục nói, mặc cho cơn đau đớn làm những sợ gân cổ xanh tím nổi lên xấu xí dưới lớp da:
- Hội trưởng sao? Các người chọn ra kẻ đứng đầu có nhân phẩm như vậy thì hiệp hội âm dương sư chỉ có thể sụp đổ mà thôi! Ta có hại ai thì cũng là hại người không cùng máu mủ nhưng hội trưởng của các ngươi thì sao? Ngay cả khi biết Kako đang mang thai cháu của mình thì hắn ta vẫn còn muốn giết thì các người nói xem ai mới là kẻ độc ác hơn, ai mới là kẻ đáng bị nguyền rủa hơn hả?
- Thật... sao? - Bỗng một âm thanh yếu ớt vang lên.
Không biết từ bao giờ Kuroyama Okita đã đứng ở đó, cậu đã nghe thấy hết tất cả.
- Thật sao? Mọi chuyện đều là thật sao? Chaaa!
Tầm nhìn của cậu dần nhoè đi bởi những nước mắt, nó tràn đầy rồi rơi xuống hai gò má đang trắng bệnh vì mất máu. Arata đang đỡ lấy cậu cũng chỉ có thể im lặng.
Kyogei cố gượng ngồi dậy nhìn về phía của Okita.
- Phải đó, cha ruột của mày là do tao giết, còn kẻ muốn giết cả mẹ ruột lẫn mày lại là chú của mày. Mày từ lúc có mặt ở trên đời này đã chẳng được ai yêu thích cả, nếu không phải vì để lừa gạt thì tao chắc chắn sẽ để mày chết trong bụng người phụ nữ kia từ lâu rồi. Còn phải mất công nuôi mày mười sáu năm sao?
Okita đổ gục người xuống quỳ dưới đất, khóc nức nở:
- Không, không phải là sự thật. Cha hãy nói với con là cha chỉ đùa chút xíu mà thôi. Đúng rồi, chỉ là đùa thôi, chỉ là đùa thôi mà đúng không?
Đến cả Sugimoto Yori cũng không chấp nhận nổi sự thật này huống chi là người trong cuộc. Cô sững sờ nhìn cha mình đang run rẩy mà thất vọng. Cô vẫn luôn ngưỡng mộ cha mình, ông ấy vẫn luôn là gương mẫu cho cô và anh trai noi theo nhưng giờ thì. Yori chuyển sang nhìn người nam sinh kia, cậu ta là em họ của cô sao? Cô vẫn chưa dám tin, nhưng khi nghĩ lại vì sao cha lại quan tâm đến cậu ta nhiều như thế thì cô lại chỉ có thể đứng chết lặng một chỗ.
Hiroshi chẳng nói gì, ông ta không đưa ra những lời xác nhận nhưng cũng chẳng đưa ra những lời chối bỏ. Okita ngước lên nhìn ông ta với một niềm hy vọng mãnh liệt nhưng khi chạm phải đôi mắt lạnh lẽo xen lẫn với sự chán ghét của người đàn ông đó thì cậu liền rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Cậu cúi gập hẳn xuống, trán chạm lên nền đất lạnh cứng, hai bàn tay nắm chặt lấy những bụi cỏ bóp chặt. Từng âm thanh đứt quãng, nghẹn uất cất lên:
- Đừng... mà! Làm ơn... xin hãy chối bỏ điều đó đi! Tôi xin các người mà... tôi cầu xin các người...
Arata chợp cảm nhận được một luồng yêu khí vô cùng mạnh mẽ đang toả ra từ cơ thể của Okita, nó đen ngòm và tràn đầy sự hận thù, từng làn khói đen xuất hiện ngày càng rõ rồi cuốn lấy trung tâm là cậu ta.
- Tại sao tôi lại phải trải qua những điều này? Tại sao cha mẹ của tôi lại phải chết mà không phải là các người? Tại sao? Tại sao? Trả lại cha cho tôi! Trả lại mẹ cho tôi!
Okita từ từ đứng dậy nhưng cậu cứ cúi gằm đầu xuống. Đến khi ngẩn lên thì toàn bộ khuôn mặt đã trở nên méo mó quái dị. Cặp răng nanh nhọn hoắc to lớn làm hàm dưới cậu bị đưa ra trước. Cả hai mắt đều mở to quá cỡ và chỉ có một màu đen tuyền đáng sợ.
- Không ổn, thằng bé bị huyết yêu kiểm soát rồi!
Arata hét lên với mọi người trước khi bị Okita đánh gạt bay sang một bên.
- ---------------------
Lời nói của tác giả.
Xin chào các bạn độc giả của truyện Hắc Khuyển, mình là Linh Lương tác giả của Hắc Khuyển, cảm ơn các bạn đã yêu mến và đồng hành với truyện cho đến ngày hôm nay. Tác phẩm này đã trải qua hai năm và mới chỉ đi được một phần tư chặn đường. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đồng hành cùng Hắc Khuyển trong tương lai. Sau đây là một số điều mình muốn chia sẻ với các bạn độc giả đã, đang và sẽ yêu mến Hắc Khuyển.
- Một là hiện tại truyện Hắc Khuyển sẽ được đăng sớm một chương trên app Noveltoon (mangatoon) với hình bìa là hình chàng trai đeo một túi đựng hình trụ màu đen (Chính là Inao đó). Những ảnh bìa khác sẽ đều là reup truyện không được cho phép của mình.
- Hai là một số trang wed như hako, vietnovel, sàn truyện, wattap (đã tạm ngưng đăng truyện) và Vnking (đã tạm ngưng đăng truyện) mới thật sự là do mình, tác giả của truyện đăng lên. Còn những trang đọc truyện khác đều là reup mà không có sự cho phép của tác giả là lợi dụng chất xám của người khác như , we, kênhtruyện, wedtruyệnfree, truyện88, truyệnvip, góctruyện, sstruyện,...
- Ba là mình hiện tại đã viết lại toàn bộ chương truyện, và có thay đổi một số chương truyện, nhưng các trang mạng reup đều không thay đổi theo, vẫn giữ nguyên bản cũ như thế trải nghiệm và nội dung của truyện sẽ không được liền mạnh và sẽ trở nên khó hiểu một số chỗ.
Dù các trang mạng đã reup thực sự đã giúp tác phẩm của mình đến nhiều với các độc giả hơn nhưng các sự ủng hộ như cmt, lượt đọc, ấn thích của các bạn sẽ không được mình biết tới. Như thế mình sẽ không thấy được những người yêu thích tác phẩm và cũng không thể đáp lại những cmt yêu thương của các bạn.
Gần đây mình nhìn thấy một số bạn cmt ủng hộ, động viên ở trên một số trang reup, để cảm ơn mình xin nói tên bạn ấy là Hải Yến và Hải Trần, không biết có phải một người hai nick không? Cảm ơn bạn đã yêu thích tác phẩm Hắc Khuyển đến vậy.
Mình không thể ép các bạn đọc truyện ở trang mạng mình không thích, chỉ là nếu các bạn yêu mến Hắc Khuyển xin hãy ủng hộ mình bằng các đọc truyện trên app Noveltoon(mangatoon) và một số trang mạng mình đăng truyện chính thức.
Mình xin nhắc lại hiện tại tạm thời trên Noveltoon(mangatoon) sẽ đăng trước một chương truyện, trong tương lai có thể sẽ có thảy đổi nhưng bây giờ tạm thời là thế.