Blackmoore

Hai năm rưỡi trước.

Càng lúc thời gian tôi ở trong thư viện của trang viên Delafield càng nhiều. Bây giờ tôi đã có hẳn một chồng sách trên góc bàn, và khi không đọc sách, tôi cùng Henry thảo luận các chủ đề. Anh ấy học với gia sư vào tất cả các buổi sáng, nên thời gian dành cho việc học so với tôi cũng nhiều hơn. Tôi phải mất hầu hết mọi buổi chiều của mình chỉ để bắt kịp nửa sự tiến bộ của anh. Mẹ chẳng mấy quan tâm đến vấn đề học vấn của tôi cũng như bà chẳng thèm để tâm đến việc tôi vắng nhà cả ngày.

Sylvia bằng lòng với việc nằm ườn trước lò sưởi và nhứ nhứ cuộn len cho mèo con chơi. Khi cần giải lao sau giờ triết học và khoa học khó nhằn, tôi luôn xoay qua với quyển sách minh họa về các loài chim. Nỗi thất vọng lớn nhất của tôi là không thể nghe tiếng hót của chúng. Dĩ nhiên tôi đã từng nghe tiếng chim hót – ai lại chưa từng nghe cơ chứ? Nhưng tôi muốn nghe từng tiếng hót riêng biệt, để có thể nhận ra, và liên hệ chúng với từng loài

- Anh từng nghe tiếng chim chiền chiện chưa? – Tôi hỏi Henry.

Anh ngước lên từ tập ghi của mình. Anh đang viết một bài luận so sánh hai hình tượng trong thần thoại Hy Lạp là Icarus và Phaeton, chủ đề chúng tôi đã thảo luận rất gay gắt vào buổi chiều hôm trước.

- Không thể nói là đã nghe. – Anh đáp, lia mắt vào quyển sách mở trước mặt tôi.

Tôi thở dài.

- Sao vậy?

Tôi nhún vai:

- Chỉ là em muốn nghe thôi.

- Người gác rừng nhà anh rất thông thái về cầm điểu đấy. Anh có thể hỏi ông ấy xem sao.

- Thật chứ? – Tôi ngước mắt lên, nhận ra Henry cũng đang nhìn mình. Trong giây lát ấy, tôi bỗng thấy như những việc kia lại xảy ra lần nữa, khi anh vững chãi kéo tôi ra khỏi dòng nước, khi anh mạnh mẽ nhấc tôi lên lưng ngựa và khi anh gọi tôi là Kate không một lời thắc mắc. 

- Ừ. – Anh nhẹ đáp, nụ cười khẽ cong trên khóe môi. – Anh sẽ làm điều đó vì em, Kate.

Anh trở lại với bài luận của mình, nụ cười giần giật trên môi. Anh bèn bặm môi lại, một nếp cười liền hằn lên má, ngay gần khóe miệng. Tôi chằm chằm nhìn nếp cười ấy, cảm giác như có gì đó tan chảy trong lòng.

…….

Trời hẵng còn mù tối, một hòn đá đập vào cửa sổ phòng. Tôi giật mình tỉnh giấc, thầm rủa bản thân vì đã ngủ quên. Thậm chí còn chưa thay đồ nữa.

Lồm cồm bò dậy khỏi giường, tôi loạng choạng đến mở cửa sổ ra.

Thò cả đầu và vai ra ngoài, tôi nhìn xuống, thấy Henry đang đứng gần khóm hồng bên dưới cửa sổ phòng mình.

- Đợi em thay đồ đã. – Tôi hét lên khe khẽ. – Chỉ một chút thôi.

- Nhanh lên. Ông Carson nói đây là lúc thích hợp nhất đấy.

Váy áo đã được nhét sẵn dưới gối. Đây không phải lần đầu tiên tôi lấy làm biết ơn vì mình không dùng chung phòng với các chị em gái. Tôi nhanh nhẹn chòng váy, mang tất, và xỏ giày vào. Công đoạn buộc dây giày khá rắc rối trong bóng tối, song tôi chẳng dám đánh liều thắp nến để bị bắt tại trận. Tôi hoàn thành xong mọi việc trong khoảng thời gian kỷ lục. Henry sốt ruột đi qua đi lại bên dưới, thấy tôi trèo ra ngoài, anh liền gọi khẽ:

- Nhảy đi, anh sẽ đỡ em.

- Em trèo được. – Tôi rít lên, quờ quạng tìm chỗ đặt chân quen thuộc trên hàng rào. Cảm giác hơi lóng ngóng. Sau vài bước trèo vụng về, Henry đã giữ chặt mắt cá chân của tôi.

- Anh giữ được em rồi. – Anh nói, và dù biết rõ rằng anh có thể đỡ mình, tôi vẫn hấp tấp leo xuống nốt cho đến khi anh choàng được eo tôi, đỡ tôi ra khỏi bức tường và để tôi đứng vững dưới đất. Rồi không cho tôi lấy một hơi để thở dốc, anh lập tức kéo tay tôi chạy vào rừng.

Vừa chạy, tôi vừa ngoái đầu lại xem có bất kỳ một ngọn đèn nào được thắp lên trong nhà – giấu hiệu cho thấy đã có người nghe thấy và phát hiện ra tôi hay không. Nhưng ô cửa sổ vẫn đen ngòm, ánh trăng trên cao soi đường cho chúng tôi. Tôi cười toe toét, quay lại với vạt rừng nơi có những chú chim đang đợi.

Ông Carson đã già. Già như chính mảnh đất này vậy. Ông đứng đợi trong vạt rừng, khi thấy chúng tôi chạy đâm sầm đến thân cây cuối cùng, thở hổn hển và phá lên cười phấn khích, ông chỉ suỵt khẽ tựa như chúng tôi là hai đứa trẻ nghịch ngợm vậy.

Tôi biết ông cũng lâu như biết tất cả các gia nhân trong trang viên Delafield. Nơi đó đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, mọi người ở đó cũng giống như gia đình tôi vậy. Ông Carson là một người kiệm lời, ông luôn đội chiếc mũ của mình lên đầu tôi và hỏn hẻn cười.

Tôi rụt rè đến cạnh ông và nói:

- Cháu rất cảm ơn ông.

Ông gật đầu cụt ngủn, xem như đáp lại. 

- Sáng nay chứng viêm khớp không làm phiền ông chứ ạ?

- Không, cô Katherine. – Giọng đáp nhỏ và hơi thô.

Henry bước lại gần, bên sườn tôi lập tức được hơi ấm của anh che chở khỏi sương sớm.

- Ông đã nghe thấy chúng chưa?

- Làm thế nào mà nghe được khi hai cô cậu cứ líu rít suốt thế này? – Ông lầm bầm.

Tôi bụm miệng cười, và cảm thấy đôi vai Henry khẽ run lên bên cạnh.

- Lối này. – Ông Carson hất đầu về phía khu rừng bên kia khoảnh đất trống - hướng nhà Delafield. Ông rón rén đi xuyên qua đám cây, đến khi dừng lại, thì trời cũng đã bất giác chuyển từ đêm sang ngày, cảnh vật xung quanh dần sáng tỏ. Chúng tôi cúi xuống nấp vào sau bụi cây, mặt đất vẫn còn ẩm hơi sương.

Tôi ngồi sát vào giữa Henry và ông Carson, để hơi ấm từ họ xua những giọt sương đọng trên cỏ đang thấm vào trong từng lần váy của tôi. Ông Carson giơ một ngón tay lên, đánh mắt ra hiệu cho chúng tôi giữ im lặng, rồi chụm tay quanh tai.

Henry nháy cho tôi một nụ cười phấn khích đầy vẻ mong đợi. Tôi đan hai tay vào nhau và hơi rướn người về phía khoảng rừng trống. Chúng tôi chỉ dừng lại ở bìa rừng, nên có thể nhìn và nghe thấy tiếng chim cả trong rừng lẫn chỗ đất trống. Theo ông Carson thì đây chính là chỗ tốt nhất để nghe chiền chiện hót.

Tiếng chim hót vang lên rất khẽ, nhưng bởi vì lúc này trời vừa sáng, lũ chim phải bay ra khỏi tổ để kiếm mồi, nên dường như chúng có mặt ở mọi nơi. Mỗi lúc chúng tôi lại nghe thấy một tiếng hót khác nhau. Khi đó ông Carson sẽ thì thầm, “Sáo,” hay “Én”, hay “Chim hét”. Chúng tôi vẫn tiếp tục ngồi đợi cho đến khi sắc vàng, hồng nhuộm tươi chân trời xanh thẳm. Tôi nín thở trông đợi. Trông đợi tiếng chiền chiện cất lên.

Và rồi, một tiếng hót cất lên, tôi cảm thấy người ông Carson cứng ngắc lại. Khi tiếng hót da diết ám ảnh khắp không gian, tôi liền mở lớn hai mắt quay sang nhìn Henry. Những nốt ca xoắn xít nhức nhối, kết thúc bằng nỗi sầu thương, rồi lại vang lên, vang lên mãi.

- Nó đấy. – Ông Carson thầm thì. – Tiếng chiền chiện.

Tôi nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu, để hồn mình đong đầy giai điệu buồn thương, đau đớn và đẹp đẽ ấy. Đến cuối cùng, tôi đặt một tay lên ngực để đảm bảo rằng trái tim mình vẫn còn vẹn nguyên rồi mới mở mắt ra. Tôi chùi nước mắt, rồi quay sang nhìn Henry, để biết rằng anh cũng đã nghe.

Henry đang nhìn tôi, và tôi thấy trong mắt anh tồn tại cùng một thứ mà tôi cảm nhận được nơi trái tim mình. Tôi thấy nỗi đau đẹp đẽ.

Anh nghiêng người qua tôi, thì thầm vào tai tôi, hơi thở phả vào cổ, tê rần xuống tận sống lưng:

- Em thấy tiếng hót ấy thế nào.

Tôi thẫn thờ, cảm giác trái tim đang căng tràn những cảm xúc mà tôi e không thể nào chứa đặng.

- Nó.. – Tôi lắc lắc đầu. – ….Là tiếng ca đẹp đẽ ám ảnh nhất mà em từng được nghe.

Anh nhìn lướt qua mặt tôi, đáy mắt anh như một tấm gương phản chiếu trái tim tôi lúc này: đầy ắp cơn xúc cảm chực dâng trào. 

- Phải. – Anh nói, giọng hạ thấp chỉ vừa đủ lọt vào tai tôi. – Vẻ đẹp ám ảnh. – Anh giơ tay vén những lọn tóc xõa trước mắt tôi bằng một cử chỉ dịu dàng và thân mật, khiến tôi giật thót mình. – Đó chính xác là những gì anh đang nghĩ.

Hô hấp của tôi trở nên đứt quãng, nhịp tim đập nhanh liên hồi. Thật ra, trong phút giây tĩnh lặng ấy, khi mặt trời rót tia nắng vàng lên mái tóc hơi bù xù sau giấc ngủ của anh, những đốm tàn nhang hiện trên hai má, đôi mắt xám đen dán chặt vào tôi bằng một sức mạnh không thể lý giải - với hàng râu lún phún dưới cằm, vành môi cong và đôi vai rộng - Tôi nín thở nhận ra rằng chàng trai trước mặt tôi đây cũng có vẻ đẹp hút hồn như tiếng ca ấy vậy.

Trong chốc lát, mọi thứ bỗng nhiên thay đổi. Ngoài sự cảm động dành cho Henry trước đây, còn có thêm thứ tình cảm khác thổn thức trong tim. Như ngọn lửa cháy bừng lên và lập tức khiến tôi bị thiêu rụi. Tôi nóng rần mặt, ngoảnh sang hướng khác, song vẫn kịp thấy khóe môi anh giần giật một nụ cười. Ông Carson nhìn tôi.

- Thế nào, cô Katherine?

Tôi hắng giọng.

- Tuyệt lắm ạ. Cảm ơn ông. – Tôi chêm vào, đoạn đứng dậy, lảo đảo vì đôi chân tê cứng. Henry đứng lên và giữ khuỷu tay tôi. 

- Để anh đỡ em. Giậm chân một lát đi.

Tôi thẹn thùng cúi gằm mặt, như thể đang tập trung vào đôi chân tê tê như có kiến bò.

- Em nên về nhà thôi. Trước khi bị tóm.

- Để anh đưa em về. – Henry đề nghị. Song, tôi lập tức đứng tránh ra và nhoẻn cười thật tươi, cố che giấu trái tim thổn thức và đôi chân run rẩy.

- Không! – Tiếng nói bật ra trước khi tôi kịp nghĩ. Tôi cảm thấy không còn là chính mình nữa. Trái tim tôi như đang có lửa đốt, và kinh hãi nhận ra lửa đã lan đến tận mặt. – Không cần đâu, cảm ơn anh. Em tự về được rồi. Cảm ơn ông lần nữa, ông Carson. Cảm ơn anh, Henry. – Rồi tôi nhanh chóng chạy đi, gồng hết sức trên đôi chân run rẩy, nhưng không phải về nhà. Tôi trốn vào một gốc cây ngay bên ngoài khu vườn nhà mình, đè tay lên ngực và tự hỏi trái tim mình bị làm sao vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui