Quan phủ tra hộ tịch nửa năm một lần, hơn nữa khi điều tra vô cùng nghiêm ngặt, gần như không bỏ sót ai cả.
Nếu không có trong hộ tịch thì cần lộ dẫn, cho thấy người này đến từ phương nào.Nếu ngay cả lộ dẫn cũng không có thì chính là hắc hộ.Trước đó, khi Yến Thu Xu bị xóa tên trong hộ tịch, nàng không thể làm lộ dẫn, lúc đó mới nghĩ đến chuyện ôm đùi Tiêu Hoài Đình.Không ngờ lúc này mới vào phủ hai ngày, nàng đã nắm tấm thẻ thân phận này trong tay.Người Tiêu gia đều là người tốt!Yến Thu Xu cảm động không thôi: ""Đa tạ Tiêu tướng quân! Ngài yên tâm, nhất định ta sẽ thực hiện hứa hẹn, làm đầu bếp cho ngài cả đời!"Tiêu Hoài Đình bị ánh mắt của nàng nhìn đến chột dạ, chàng hơi hoảng hốt nhìn nơi khác: "Không cần cám ơn, mấy hôm nay cô nương đã làm rất tốt, mẫu thân của ta cũng ăn nhiều hơn trước.
Đây là thứ cô nương đáng được nhận, nếu cô nương muốn ở lại cũng có thể.""Vâng." Yến Thu Xu không để ý chuyện này, có lộ dẫn đã đủ rồi.
Sau khi nàng tích đủ tiền mua nhà thì có thể rời đi, không cần làm phiền người khác.Trong đầu nàng vừa nghĩ, khóe mắt lại nhìn thấy bánh trứng trên bàn, vô thức nói: "Tướng quân ăn cơm chưa? Nếu vẫn chưa thì không bằng ở lại ăn một miếng?"Đây là cảnh thường thấy ở hiện đại, nhà ai có khách đến vào giờ cơm thì sẽ giữ khách lại ăn một bữa.Trước đó về quê vẫn ở nông thôn, bình thường hay có người đến nhà ăn chực, nàng nói ra theo thói quen.
Song, ở thời đại này mà nói, nữ tử giữ nam nhân lại thì có gì đó không đúng.Yến Thu Xu không ý thức được, nhưng Tiêu Hoài Đình ý thức được.Chàng nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng, vì vui vẻ nên gương mặt đỏ bừng, mũi cũng hồng hồng nhìn chàng chằm chằm, dường như trong mắt nàng chỉ có chàng.Làn da màu lúa mì của thiếu niên đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Không được, còn công vụ chưa xử lý."Yến Thu Xu nhiệt tình ra hiệu chàng đi qua ngồi xuống: "Vậy thì không cần gấp, rất nhanh thôi, món chính tối nay là bánh trứng cuộn.
Chờ một lát ta nấu thêm canh, ăn xong ngài có thể trở về làm việc."Bây giờ nàng ăn của Tiêu gia, uống của Tiêu gia, chỉ có thể làm chút việc đó báo đáp, vì thế nụ cười vô cùng nhiệt tình.Tiêu Hoài Đình nghe vậy nuốt nước bọt, hơi thèm.
Sau khi nếm món ăn Yến Thu Xu làm, khi ăn món người khác nấu luôn cảm thấy thiếu đi vị nào đó.
Cho dù làm thức ăn cay cũng không ngon như nàng làm.
Chỉ là cô nam quả nữ ở chung không tiện, chàng đang muốn từ chối lần nữa.Yến Thu Xu đã nói trước một bước: "Chờ một lát Đông Đông sẽ trở về, ngài ngồi trước, ta đi nấu."Tiêu Hoài Đình nuốt lời từ chối xuống, nghĩ Đông Đông cũng đến, vậy thì không phải cô nam quả nữ, còn có thể ăn thử món ăn tươi ngon.
Chàng quyết định thỏa hiệp, không nhắc lại chuyện rời đi nữa: "Làm phiền.""Không phiền." Yến Thu Xu cười cười, đi phòng bếp nấu cơm.*Đương nhiên, đầu tiên làm bánh trứng cuộn xem như món chính.Ngoại trừ món này còn phải làm một bát canh, không thì ăn hơi khô.Tiêu Hoài Đình tốt như thế, nàng còn chưa làm bao lâu đã đưa thù lao nàng muốn nhất cho nàng, vậy gì nàng cũng không tiện làm cho có lệ, đưa nước ô mai cho chàng trước.
Hơn nữa, chàng ăn cơm không ít.Yến Thu Xu nhìn quanh phòng bếp, thấy buổi chiều có đưa mộc nhĩ, đậu hủ các thứ đến, ánh mắt của nàng sáng lên..