Nhưng hôm nay mới dạy bài thơ này, Đông Đông vẫn chưa học thuộc, gương mặt tròn trịa đỏ lên, ấp úng không mở miệng được."Ha ha!" Trưởng tử của Tam hoàng tử, nhị hoàng tôn Chu Chiêu Cần cười chế giễu.Đông Đông xấu hổ trừng mắt, phu tử vội hòa giải: "Được rồi, không cần đọc nữa, ngày mai sẽ kiểm tra, không được thì chép phạt!"Sau đó để Đông Đông ngồi xuống.Một người là hoàng tôn, một người là cháu trai Tiêu gia, hai người không thể trêu vào.
Nhất là hai phe này không hợp nhau, ông cũng không dám làm cho hai tổ tông này ầm ĩ.Đông Đông hậm hực ngồi xuống,, tiếp theo ngoan ngoãn cho đến khi tan học.
Cung nhân Thái học viện chuyên hầu hạ bọn họ thi nhau đến, dẫn bọn họ đi nhà ăn dùng bữa."Tiểu thiếu gia, Tiêu gia và Giang gia đều phái người đưa thức ăn đến, ngài muốn dùng cái nào?" Cung nhân đặt hai hộp cơm cạnh nhau, một cái rất lộng lẫy, phía trên còn khắc hoa văn tinh xảo.
Chiếc còn lại giản dị tự nhiên, còn không phải đồ mới.Ngoài miệng cung nhân nói như thế nhưng tay đang mở hộp cơm của Giang gia.Lại thấy Đông Đông tự mình mở: "Ta ăn cái này."Đông Đông mở hộp cơm của Tiêu gia.Cung nhân ngẩn người vội giúp đỡ, hai người mở hộp cơm được giữ ấm cẩn thận ra, lấy hộp cơm ra.
Trước khi mở nắp, nhà ăn đã tràn ngập mùi thơm thức ăn thanh đạm.
Sau khi hộp cơm Tiêu gia mở ra, mùi thơm nồng nàng che đi hương vị khác bay tới trước mũi tám người bạn nhỏ.Tiếng nói chuyện líu ríu im bặt, mọi người vô thức nhìn nơi phát ra mùi thơm.Đông Đông hít sâu mùi thơm kia, trong mùi tương mang theo mùi thơm ngọt, cậu bé thỏa mãn lại vui vẻ chuẩn bị ăn.
Chợt thấy những người khác nhìn mình, cậu bé đắc ý gắp một đũa, thịt đùi gà được cắt thành miếng nhỏ ngâm trong nước tương đậm đà, một miếng nhỏ đã thơm nồng.
Thịt đùi tươi non, trong đó còn mang theo vị ngọt mà không ngán của mật ong."Ngon quá!" Đông Đông vui vẻ nói, vì được giữ ấm tốt nên vẫn nóng hổi, cảm giác rất ngon.
Lúc này ăn thêm một miếng cơm trắng, hương vị kia vừa đủ, không mặn không nhạt, trơn trượt trôi vào bụng.Đông Đông ăn rất nhanh, ăn hết miếng này đến miếng khác giống như đang ăn sơn hào hải vị gì đó.Mùi nước sốt tương còn ngon hơn bọn họ nghĩ, thu hút đám trẻ con tham ăn trợn to mắt nhìn, thật sự ngon vậy à? Rốt cuộc món này thế nào? Bọn họ còn chưa nếm thử nữa!*Nhị hoàng tôn Chu Chiêu Cần cũng nhìn qua, chỉ thấy đối phương không hề muốn chia sẻ, còn cố ý ăn khiến bọn họ thèm thuồng thì hơi thẹn quá hoá giận, ra vẻ ghét bỏ chế giễu nói:"Hiếm lạ vậy à? Chẳng phải chỉ là một món ăn thôi sao?"Tuy nói bọn họ mới học lớp vỡ lòng, đứa nhỏ năm tuổi vẫn còn rất nhỏ, nhưng khúc mắc thế lực giữa các nhà đã hình thành từ sớm.
Những đứa nhỏ mưa dầm thấm đất, nhất là những gia đình muốn kéo Tiêu gia xuống.
Bọn trẻ biết rõ, khiến bản thân là người nhà cũng thấy ngứa mắt lẫn nhau.Đông Đông cũng được nuông chiều từ nhỏ, không muốn chịu thiệt, vì thế hai bên vô cùng lạnh nhạt.Cung nhân cũng ngửi được mùi thơm kia, muốn mở miệng khen.
Song, sau khi nghe nhị hoàng tôn nói xong thì mau ngậm miệng lại, tránh cho bị nhị hoàng tôn chán ghét.
Hắn ta im lặng mở hộp cơm khác, uyển chuyển nhắc nhở: "Tiểu thiếu gia, ngài cũng nếm thử món này đi, Kỷ ma ma đưa qua nói chắc chắn ngài sẽ thích ăn."Cơm hộp mở ra lại là gà rán!.