Blood X Blood

So the LORD said: You will be a restless wanderer on the earth. Cain said to the Lord: My punishment is more than i can bear

(Tạm dịch: Vì vậy, Thượng đế bảo: Ngươi sẽ đi lang thang khắp các vùng đất.

Cain trả lời Thượng đế: Hình phạt này quá sức chịu đựng của tôi.

Nó thật sự quá sức chịu đựng..)

" Ventrue, ngài đã tỉnh."

Trưởng lão bình thản nói.

Người hầu cung kính dâng lên áo choàng dài bằng tơ, Ventrue khỏa thân ngồi
trong quan tài lấp lánh tại phòng ngủ đông của Thánh địa. Vẻ mặt hờ
hững.

"Trưởng lão Tremere, thật hiếm khi thấy ngài đến tiếp đón
người mới thức tỉnh, đây không phải là công việc của trưởng lão Carew
sao?"

Trưởng lão nhìn Ventrue chằm chằm, sau đó than nhẹ," Qủa
nhiên trí nhớ sẽ không biến mất? Ngài Ventrue, nếu không phiền xin mời
đến sở nghiên cứu một chuyến để các nhân viên tìm hiểu một vài số liệu.
Tám vạn năm trước trưởng lão Carew đã bắt đầy hôn mê, tôi làm công việc
nghênh đón người mới này đã năm vạn năm. Thế hệ Thánh Huyết tộc này đều
do tôi tiếp đón. Xin ngài đừng nói vậy, sẽ làm người ta cảm thấy quái
dị.

Người đàn ông trong quan tài im lặng.

Tầm mắt lướt qua tấm áo người hầu đứng bên cạnh đưa tới, một phong cách hoàn toàn khác với trước đây....

Ngài Ventrue, ngài đã tỉnh.

Anh hờ hững gật đầu, đứng dậy mặc quần áo vào.

Lại thức tỉnh một lần nữa, dĩ nhiên, trí nhớ vẫn không biến mất. Cảm giác
như thể sinh mạng kéo dài vô hạn, vĩnh viễn không có điểm cuối.

Bỏ qua điều đó, bước ra thế giới bên ngoài.

Làm tốt công việc của mình, tiếp tục đi du lịch khắp nơi, cùng ân ái với
những đứa trẻ xinh đẹp...Luôn có rất nhiều những thứ mới mẻ có thể giúp
anh quên đi sự nhàm chán trong cuộc sống dài dằng dẵng này.

Chỉ
là, anh không bao giờ chào hỏi với người nghênh đón mình thức tỉnh nữa,
bởi vì giây phút đó khiến anh cảm thấy mình là một quái vật già nua có

cuộc sống vĩnh hằng.

"...Đó là kế hoạch tác chiến của tôi! Tôi
dám cá chỉ trong vòng ba tháng, ba tháng thôi! Quân ta có thể khiến bọn
Sonata lui về sau năm vạn năm ánh sáng!"

Thiếu niên rất hăng hái, vẻ mặt kiên nghị. Cho dù phải đón nhận ánh mắt khinh bỉ và không đồng
tình của tất cả quý tộc, vẫn kiên trì giữ vững suy nghĩ của mình, dũng
cảm tiến lên chằng e sợ điều chi.

Không tệ, một sinh mệnh mới mẻ tràn đầy sức sống.

Ventrue luôn thích những người như vậy.

Anh mỉm cười,"Rất tốt."

Cậu trai trẻ bất ngờ!" Cảm ơn, cảm ơn ngài, thân vương Ventrue!"

Anh thong thả lật lật bản kế hoạch, cậu bé này khiến anh nhớ tới một đồng
đội ở quân doanh,"...Không tệ, rất có phong phạm của tướng quân
Lasombra, tôi tin rằng cậu có thể làm tốt hơn nữa."

Biểu tình của cậu nhóc rất hoang mang.

"Lasombra là ai?" Cậu ta nhỏ giọng hỏi những người bên cạnh.

Một vị tiểu thư quý tộc thích nghiên cứu lịch sử Huyết tộc ngồi trong góc
nhẹ giọng nói. " Mười vạn năm trước, ông ấy là phó tướng trong chiến
dịch Nice Cote, nổi danh là dũng mãnh nhưng bảy vạn năm trước đã tử trận bên ngoài tinh hệ...Ông ấy, là người đời trước.

A....Người đời trước.

"Khụ, mặc dù kế hoạch này cũng khá nhưng quá liều lĩnh, tôi nghĩ trưởng lão
Toreador sẽ không đồng ý đâu". Một quý tộc cố gắng lên tiếng để xoa dịu
bầu không khí đột nhiên trở nên cứng đờ trong hội trường.

Ventrue day day thái dương, xốc lại tinh thần, chậm rãi nói: " Ừm, Toreador
đúng là một kẻ phiền phức... Nhưng có trưởng lão Tremere ở đây, chúng ta không cần lo lắng quá mức. Đề án mức này thì ông ấy sẽ chấp nhận đánh
cược một lần. Mặc dù cả hai đều là lão già bảo thủ nhưng ngài Tremere rõ ràng có thể coi là người ngoan cố nhất trong tam trưởng lão rồi, đúng
không?"

Chúng quý tộc trong hội trường đờ đẫn nhìn nhau, không có ai mở miệng.

Song cuối cùng vẫn có một bé ngoan đứng ra vạch rõ sự thật " hoàng đế cởi
truồng"... Thiếu niên mở to mắt khó hiểu hỏi:"Trưởng lão Tremere? Không
phải ông ấy đã hôn mê rồi sao?

Cây bút trên tay Ventrue khựng lại giữa không trung...


À, như vậy sao....Đồng đội của tôi, kẻ địch của tôi, thậm chí người chứng
giám sự tồn tại của tôi cũng đã từng bước, từng bước hòa vào dòng chảy
thời gian...Mà sao tôi vẫn còn ở đây?

Cảm giác tỉnh lại thế nào?

Một người đàn ông có mái tóc dài màu bạc chấm đất lặng yên đứng sau lưng
anh, phá vỡ khung cảnh quạnh quẽ khi Ventru ngồi một mình nhìn ngắm dãy
bia mộ màu xám tro trong Thánh địa.

" Rất tệ hại" Anh khẽ thầm
thì, ngón tay vuốt ve tấm bia đá sứt sẹo đã trải qua gió táp mưa sa suốt ngàn vạn năm trong Thánh địa, hơi dùng sức, " Nhất, có đôi khi tôi cảm
thấy mình chẳng khác gì những tảng đá này, bất tử bất biến, cũng không
bao giờ biết lãng quên. Tất cả mọi người đều rảo bước tiến lên, chỉ có
tôi bị bỏ quên trong góc, chỉ có ngày trước, không có mai sau...giống
như hóa thạch vậy, thật tệ hại..."

Người đàn ông tên Nhất kia cười khẽ." Vậy coi như anh đã tìm được tri kỷ rồi.'

Ventrue ngẩng đầu nhìn Nhất.

Người này cũng rất đặc biệt.

Trí nhớ của Ventrue sẽ không biến mất, giống như một kẻ bất tử mãi mãi tiếp tục một cuộc đời dài đằng đẵng chẳng có ngày tàn.

Mà Nhất thì đã rất lâu rất lâu chưa ngủ say, chỉ lặng yên chứng kiến màn kịch lịch sử.

Cảm giác thân thuộc giữa những người đồng cảnh ngộ khiến Ventrue thấy yên
tâm hơn, tầm mắt quét qua cổ đối phương, mỉm cười: " Muốn tìm bạn đời
à?"

Nhất cười nhạt, khóe mắt cong cong dưới ánh bình minh trên
Thánh Địa có vẻ rất dịu dàng,"Đúng vậy. Nhưng tôi không cần anh, anh
cũng không cần tôi."

Nhất lùi lại mấy bước, trước khi rời khỏi
Thánh Địa khẽ xoay người lại, nhẹ giọng nói. " Hai người liếm vết thương cho nhau chưa bao giờ thích hợp để bầu bạn, bởi vì chúng ta chỉ có một
đề tài để chia sẻ. Đó là: vết thương đau đớn đến nhường nào.''

Ventrue gật đầu,"Nói cũng phải"

"Tôi muốn đi tìm một người có thể khiến tôi cảm thấy cuộc đời đầy ánh sáng,
được sống là một niềm vui." Nhất cười khẽ:"Đó làm một việc rất có tính
khiêu chiến, anh cũng đi tìm người thuộc về anh đi."


Ventrue cũng không hứng thú lắm, chỉ nhíu mày tùy tiện nói:" Có thể có một ngày tôi sẽ."

Nhưng khi Nhất xuống lòng đất ngủ say, Ventrue lại có một loại cảm giác như bị phản bội.

Trên thế giới này, người cuối cùng có thể chứng nhận anh thật sự tồn tại,
người cuối cùng có thể cùng anh ngắm hoàng hôn bên cửa sổ đàm luận về
đám bạn cũ xấu tính mười mấy vạn năm trước, người cuối cùng có thể cùng
anh nâng ly than thở rượu đỏ Redd không còn hương vị thơm ngon như ở
trang viên Curtis năm đó..cùng đã rời đi mất rồi.

Đúng rồi, Nhất chỉ rất ít khi hôn mê chứ không phải là sẽ không ngủ say.

Có lẽ ở một mức độ nào đó, Ventrue có thể hiểu tâm trạng của Nhất.

Nhưng bản thân anh, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô độc.

Bởi vì sự thống khổ của người ta kết thúc nên bản thân còn đang giãy dụa cảm thấy bị phản bội, đúng là một suy nghĩ ích kỷ......

Ventrue nhìn hai chiếc ly đế cao trong suốt kiểu cổ điển trên bàn ăn thật dài, anh lẳng lặng ngồi đó thật lâu...

Trong đại sảnh an tĩnh không có một bóng người, chỉ có một mình anh ngồi cuối bàn. Nhìn hai dãy ghế trống trơn hai bên, nhớ lại những đồng đội, người yêu, bạn bè từng ngồi ở đây.....Cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm cho người ta trống rỗng đến tột cùng....

Thượng đế bảo: Ngươi sẽ bất tử, đi lang thang khắp các vùng đất.

Cain trả lời : Hình phạt này tôi không thể chịu nổi.

Thật sự không chịu nổi.

Ventrue bắt đầu nghe lời Nhất...,đi tìm một người bầu bạn.

Qúy tộc, Bán huyết tộc, Lam Huyết tộc, đàn ông, phụ nữ....Ventrue đã thử
với rất nhiều người, nhiều đến mức cái tiếng lăng nhăng của Ventrue lan
xa đến đầu kia vũ trụ, tới tai kẻ địch của anh.

Nhưng anh vẫn không tìm được.

Nhất thức tỉnh lần nữa, lại tìm được trước anh.

Đó là một người quá bình thường khiến anh không thể tin nổi, lại tràn ngập tò mò.

Thậm chí thừa dịp Nhất không có nhà, anh len lén dụ dỗ đối phương, hôn môi,
hút máu đối phương. Vì anh thật sự rất muốn biết, cuộc sống đầy hưng
phấn là cảm giác gì.

Nhưng anh vẫn không biết.

Sau đó là chiến dịch định mệnh kia.

Vũ trụ đồn đãi Huyết tộc đánh đâu thắng đó.

Thật ra thì trên thế giới này chưa từng có bách chiến bách thẳng. Chẳng qua là bên nào thua thê thảm hơn thôi.

Hắc động, bạch động, tia phóng xạ ăn mòn...trong vũ trụ này có quá nhiều
thứ có thể gây thương tổn cho thân thể bất tử của Huyết tộc, nên Ventrue rất yêu chiến tranh, uy hiếp của tử vong khiến anh cảm thấy mình vẫn

đang sống.

Có lẽ vì thế mà thái độ của Ventrue với cái chết rất
hờ hững. Mà loại lạnh lùng này lại giúp anh trở thành một Thống soái ưu
tú, sát phạt quyết đoán. Bày binh bố trận, mưu kế trùng trùng, hi sinh
vứt bỏ đều được anh thực hiện vô cùng lạnh lùng.

Binh lính chết trận là việc bình thường trong chiến tranh.

Nên khi anh thấy Nhất không tham gia vào việc quân sự lại vì kẻ gần chết
kia mà xông ra khỏi tàu chỉ huy thì một loại cảm xúc kinh ngạc kỳ lạ
nhanh bóng bao phủ trái tim anh...

Ventrue căm hận sinh mệnh dài
đằng dặc của mình, nhưng đồng thời anh cũng sợ mất đi nó theo bản năng.
Bởi vì ngoại trừ tánh mạnh, trừ bản thân mình ra anh không còn gì cả.

Nguyện dùng sinh mạng để cứu đối phương, đó là loại tình cảm sâu sắc mà kịch liệt đến cỡ nào?

Anh không hiểu được, vừa ước ao vừa không biết làm sao....

Sau cuộc chiến, Nhất bị thương mắt lại cự tuyệt cấy mắt nhân tạo.

"Thế giới không có người ấy, có nhìn thấy hay không cũng chẳng quan trọng
nữa" Nhất nói, nụ cười nhạt trên môi vẫn giống như trước đây, vẫn khiến
người ta cảm thấy trống rỗng đến thế.

Chẳng cần thế giới không có người ấy, đó là một loại tình cảm quyết tuyệt đến cỡ nào?

Ventrue không biết, nhưng hâm mộ đến nhói lòng...

Ventrue hay Nhất đều không phải là người giàu tình cảm.

Bọn họ sống quá lâu, chứng kiến quá nhiều nên cũng rất lạnh lùng.

Nhưng bọn họ không biết, lạnh lùng cũng là một loại chấp nhất. Chấp nhất ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.

Một người lạnh lùng bao nhiêu thì chung tình đến bấy nhiêu. Hai loại chấp niệm này rất giống nhau.

"Anh làm trái lệnh rút quân về cứu tôi, tôi thiếu anh một ân tình." lại nói, "Đã tìm được bạn đời chưa?"

"Chưa."

"Đi tìm đi, tôi sẽ giúp anh." Nhất nói tiếp," Nhưng sau khi tìm được cô ấy, dù thế nào cũng đừng để mất đi cô ấy nữa."

Cánh tay gầy guộc khẽ kéo dải băng che kín mắt xuống, vung tay ném nó ra
ngoài cửa sổ. Trời cao gió gào đã cuốn tấm lụa trắng bay đi, bay qua sơn cốc, bay xuống vách đá....

"Cảm giác này, anh không thể nào chịu nổi..." Tựa vào cửa sổ, Nhất nhẹ nhàng nói.

Cain said: Lord, the punishment is more than i can bear. It 's more than i can bear. It's more than...i can bear........

Anh ngồi trong căn phòng trống trải, yên lặng rơi lệ, lại rơi lệ....nhưng không ai nhìn thấy.

Sinh mệnh khô khan của anh, vẫn còn vô số vạn năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận