Blue - Neleta

Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên có người cởi quần áo của y ra, Mục Dã nháy mắt liền tỉnh lại, trợn mắt nhìn đôi đồng tử lạnh băng màu lam. Nhưng đối phương chỉ nhìn y một cái, động tác trên tay cũng không buồn dừng lại.

Mục Dã cũng không có ý định phản kháng, không phải vì y đã nhận mệnh, mà là chính vì căn phòng y đang ở. Mở to hai mắt, trân trối nhìn chung quanh vài vòng, trong mắt Mục Dã hiện lên sự nghi hoặc sâu sắc, nơi này rốt cục là chỗ nào? Người này lại đổi khách sạn sao? Từ sau khi hắn đến thành phố S, Mục Dã đã không còn ghé qua nhà mình được lần nào, mà luôn được đưa đến khách sạn của Đường ở. Y chưa từng hỏi hắn đi mất bao nhiêu thời gian, có còn ở trong thành phố S hay không, thậm chí y còn có ảo giác, Đường luôn sống trong khách sạn. Nhưng hiện tại…

Trên mông bỗng trúng một cái tát không nặng không nhẹ, Mục Dã vội hoàn hồn, chợt nghe thấy một thanh âm lạnh như băng: “Đi tắm đi.”

Khởi động thân thể, Mục Dã lặng yên bước vào nhà tắm. Đóng cửa lại, y mới lộ ra vài phần kinh ngạc. Lúc này có lẽ nên dùng lời thoại thường thấy trong mấy phim truyền hình là thích hợp nhất: nhà tắm còn lớn hơn cả phòng khách nhà y.

Bất quá mặc kệ có lớn hay không cũng không liên quan đến y. Mở vòi sen, chỉnh độ ấm vừa phải, Mục Dã dùng làn nước ấm áp cọ rửa thân thể lạnh lẽo của mình. Không biết có phải là do gần đây ở chung với Đường nên thân nhiệt của y tựa hồ đã trở nên thấp hơn người thường mấy độ. Tắm xong, toàn thân rã rời, Mục Dã choàng khăn tắm bước ra ngoài. Trên giường, một nam nhân không mặc áo đang nằm, chăn che đi hạ thân, ách, có lẽ cũng đang trần như nhộng.

Mục Dã bảo trì yên lặng lên giường, nam nhân liền xốc chăn lên, quả nhiên bên dưới hoàn toàn xích lõa. Sau khi khăn tắm bị hắn giật ra, Mục Dã liền nhắm nghiền hai mắt, lặng yên mà phản kháng.

Về đến nhà, Khổng Thu vẫn không bật đèn, mà ôm lấy Blue ngồi lên sofa. Đèn đường bên ngoài chiếu rọi vào phòng, Khổng Thu nghiêng người nằm xuống, một tay ôm lấy Blue, hô hấp chợt trở nên có chút nặng nề.

Blue không lên tiếng, chỉ dịu dàng liếm liếm Khổng Thu. Hồi lâu sau, Khổng Thu mới lên tiếng: “Kỳ thật, ta rất thích ngành điện ảnh, trước đây ta luôn mơ ước có thể trở thành đạo diễn nổi tiếng như ba, được mọi người ngưỡng mộ.”

Cảm nhận được hàm ý an ủi ẩn trong nụ hôn của Blue, Khổng Thu tiếp tục cúi đầu nói: “Vai nữ chính trong phim của ba luôn chỉ có một người, đó chính là mẹ. Mà mẹ, phim điện ảnh trong suốt cuộc đời nghệ thuật của mẹ cũng chỉ do mình ba đạo diễn. Sau đó, mẹ bị bệnh, ba cũng không bao giờ… làm phim nữa. ba mang mẹ đến quốc gia mà mẹ thích nhất, còn ta, thì ở lại.”

“Ta cảm thấy, ta không bao giờ có thể có phần trong cuộc sống của họ.”

“Meo meo..” Thu thu, em còn có tôi.

Khóe miệng khẽ nâng thành một nụ cười thản nhiên, Khổng Thu ôm chặt lấy Blue, ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của đối phương. Trước kia, cậu luôn hâm mộ tình yêu của ba và mẹ, nhưng hiện tại, đã không cần nữa.


“Blue, ta hâm mộ sự nghiệp điện ảnh của ba và mẹ, nên sau khi biết dược tính hướng của bản thân, ta đã quyết định lãng quên. Ta luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ tìm được vai chính của cả đời mình. Mà sau khi ta thích Dư Nhạc Dương, ta liền hiểu bản thân không thích hợp làm điện ảnh, bởi tác phẩm ta làm ra, nhất định đều vô cùng chua xót.”

“Meo meo ngao!!”

“Blue, mi ghen sao?”

“Meo meo ngao…” Tiếng mèo gào chợt im bặt, con mèo nào đó bị hôn liền đảo khách thành chủ.

Hổn hển thối lui, trong mắt Khổng Thu hiện lên quang mang ác liệt: “Blue, bỏ qua chuyện của ta đi. Bất quá… sau khi mi biến thành người, nhất định sẽ là một mỹ thiếu niên, ta đây nhất định sẽ làm phim thần tượng cho mi đó nha.”

“Ngao ngao!!”

Vừa nghe tiếng kêu đã biết nó có bao nhiêu ghét bỏ với từ “mỹ thiếu niên” rồi.

“Ha ha… mỹ thiếu niên miêu.”

“Ngao ngao!!”

“Mau mau đem cái đuôi lại cho chủ nhân xem nào.”

“Ngao ngao!!”

“Au!”

Người nào đó đã phải gánh chịu hậu quả do bản thân tự mang lại.

Không đợi Khổng Thu kịp kêu lên sợ hãi, tứ chi của cậu đã bị người ta ghì chặt vào sofa, môi bị chặn, quần áo trong nháy mắt liền biến thành vải vụn.

“Blue…”

Bên tai rõ ràng vang lên tiếng gầm nhè nhẹ, Khổng Thu thừa nhận bản thân có chút sợ hãi. Trừng mắt như cũ, nhưng vẫn không thấy gì, ngay lập tức, mắt đã bị một mảnh vải bịt lại.

“Blue, ta xin lỗi, đừng tức giận như vậy mà.”

“Ô….” Vẫn còn trong cơn phẫn nộ nha.

“Blue, Blue không phải là mỹ thiếu niên, mà là, mà là, công tử anh tuấn, au!! Ưm…..”

Non nớt giữa hai chân bị cái gì đó ấm áp vây lấy, bình thường ngay của tự an ủi cũng hiếm, nên chuyện này khiến cho Khổng Thu nhất thời mất đi công năng nói chuyện. Mắt bị che lại, khiến cho các giác quan khác trở nên phi thường nhạy cảm. Hai chân bị người nâng lên, Khổng Thu nuốt nuốt nước miếng, cậu có thể cảm nhận được thân nhiệt của người kia, nhưng xúc cảm vẫn vô cùng hư ảo.


“Blue, ta nhận sai! Ta sai rồi! Ta không bao giờ… trêu mi nữa!!!”

“Ô….” Gầm nhẹ.

Tay không nâng lên được, Khổng Thu nóng nảy: “Blue, mi vẫn chưa hoàn toàn biến thành người được đúng không? Đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến chuyện tu luyện! Muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng không cho phép mi tổn thương chính mình!”

Tiếng gầm nhẹ bên tai biến mất, Khổng Thu bị cong thành hình chữ M, hai chân cuối cùng cũng được buông ra. Trong lòng áy náy cùng nóng nảy, Khổng Thu quay mặt hướng về phía có hơi ấm: “Thật xin lỗi, Blue. Lúc nãy không phải ý thật của ta, đó chỉ là, đùa một chút thôi.”

Môi bị cắn, có chút đau, rồi lại bị liếm một cái thật mạnh.

“Thu Thu…”

Trái tim, chợt run rẩy.

“Blue… ta không phải là chủ nhân của mi, ta là, Thu Thu, của mi.”

“Chờ anh.”

Hé miệng, ngay lúc đôi môi không mấy chân thật của đối phương chạm vào môi mình, Khổng Thu cúi đầu đáp: “Em vẫn luôn chờ anh, và sẽ mãi mãi chờ anh.”

Hai môi dán sát, trên người cảm nhận được sức nặng rõ ràng, tứ chi liền vô lực. Ôm chặt Blue, cùng đầu lưỡi mèo nham nhám dây dưa, lần đầu tiên Khổng Thu cảm thấy hối hận đến thế, ngẫu hứng nhất thời của cậu đã làm tổn thương đến Blue.

“Meo meo ngao!!” Vẫn còn bất mãn.

Tháo mảnh vải trên mắt xuống. Khổng Thu lại xin lỗi: “Thật xin lỗi, em sẽ không bao giờ…. nói như vậy nữa.” Đôi mắt mèo to to tròn tròn màu lam hiện lên vẻ tha thứ.

Hai “người” ôm nhau một hồi lâu, Khổng Thu nói: “Blue, em sẽ không hỏi anh tu luyện ra sao nữa, em sẽ chờ anh, nhưng anh cũng phải đáp ứng em, Đừng vì em mà ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của bản thân nhé.”


“Meo meo.” Không đâu.

“Vậy thì tốt rồi…”

Rùng mình một cái, mới nhớ tới chuyện bản thân mình vừa bị con mèo nào đó lột sạch sẽ, Khổng Thu bật người dậy, thái độ đại biến, tức giận cốc cốc lên cái đầu mèo mấy cái: “Anh cũng phải đáp ứng em, không được phép dã man như thế này nữa.”

Liếm liếm miệng, con mèo nào đó vươn lưỡi ra, khẽ liếm lên khuôn ngực của Khổng Thu.

“Meo meo ngao!!”

Con mèo nào đó bị bỏ lại sofa, cực kỳ bất mãn.

“Sắc miêu! Em phải đi tắm!”

“Meo meo ngao!!!”

“Không cho phép đi theo, nhanh đi tu luyện đi.”

“Rầm!” Cửa phòng tắm đóng lại, còn khóa trái nữa.

“Ngao ô ô ô!!!” Tức giận tức giận. Nhìn miêu trảo của chính mình, đôi lam mâu ánh lên lửa giận ngùn ngụt, ý muốn giết người. Đương nhiên, tuyệt đối sẽ không phải là Thu Thu của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận