Hơn bảy giờ, Mục Dã và Khổng Thu cùng nhau ra khỏi phòng nghỉ, một nhân viên lập tức tiến tới, vẻ mặt nịnh nọt, giơ máy ảnh trong tay lên: “Mục tổng, Khổng tiên sinh, có thể chụp một tấm không?”
Bảy giờ ba mươi, xe đúng giờ rời khỏi khách sạn. Cùng Mục Dã ngồi trên xe, Khổng Thu lo lắng kiểm tra y, đưa tay áp lên trán đo nhiệt độ, nhíu mày nói: “Hình như anh lại sốt.”
“Từ giờ đến khi kết thúc vẫn ok.” Mục Dã có chút suy yếu, nghiêng đầu sang hướng khác, đáp: “Không thể để người khác nhìn ra tôi đang bị bệnh, cậu thấy thần sắc tôi ổn không?”
“Không tốt chút nào.” Khổng Thu lấy thỏi son lúc nãy mượn của anh thợ make up ra, thoa một chút lên tay, rồi mới xoa xoa lên mặt của Mục Dã. Dùng khăn tay chấm mồ hôi lấm tấm trên trán của y, Khổng Thu nói: “Lát nữa xuống xe anh phải đi theo tôi.”
Mục Dã hơi nhíu mày, thanh âm mang theo chút chế giễu: “Như vậy sẽ khiến nhiều người thét đến chói tai lắm đó nha.”
“Vậy cứ để bọn họ la đi.” Khổng Thu cũng không còn cách nào khác.
Nụ cười trên môi Mục Dã dần tan biến, y nói: “Tôi không sao, đây cũng không phải lần đầu tiên trở bệnh.”
“Với anh thì không sao, nhưng với tôi thì là đại sự.” Khổng Thu che mắt Mục Dã lại, “Một lúc nữa mới đến nơi, anh tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần chút đi.”
“Ừ, được rồi.”
Mục Dã nhắm mắt lại, trong mắt Khổng Thu chỉ còn lại nỗi lo lắng nồng đậm, nhìn mặt y hóp lại đến đau lòng. Thở dài trong im lặng, Khổng Thu chạm đến di động trong túi áo, nghĩ nghĩ một lúc, vẫn đành nhịn không gọi cho Blue. Lúc này, Mục Dã đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nhìn trang phục hôm nay, đáng lẽ phải là cậu bước theo tôi chứ.”
Khổng Thu bật cười: “Lần sau tôi sẽ theo anh.”
“Hảo.”
Mục Dã cũng không nói thêm gì nữa, chuyên tâm nghỉ ngơi.
Là người phụ trách chương trình, cả Mục Dã lẫn Khổng Thu đều nắm rõ trình tự tiến hành cuả event hôm nay. Đúng tám giờ, buổi lễ bắt đầu, các siêu sao cùng khách mời lục tục xuống xe, bước lên thảm đỏ, chỉ còn nghe thấy tiếng thét rung trời từ bốn phía vang lên. Khổng Thu không cảm thấy hưng phấn chút nào mà ngược lại còn lo lắng không yên. Hô hấp của Mục Dã bỗng dồn dập hẳn lên, mồ hôi lạnh không ngừng trên trán tuôn ra, lau mãi vẫn không hết. Xe của bọn họ càng lúc càng đến gần, Khổng Thu nắm lấy tay Mục Dã, y cũng đã tỉnh.
“Đến rồi?”
“Nhanh thôi.”
Mở mắt ra, khẽ khép lại, rồi lại mở. Chớp mắt mấy lần Mục Dã mới hoàn toàn thanh tỉnh, y nhìn Khổng Thu cười cười: “Không cần quá lo như vậy.”
“Lát nữa anh phải đi theo tôi.” Khổng Thu siết chặt tay.
“Được rồi.”
Xe dừng trước thảm đỏ, có người liền bước ra mở cửa.
Lúc này, trước TV, có một con mèo đang trợn tròn hai mắt nhìn không chớp vào hình ảnh trên màn hình. Khi thấy dáng một người bước ra khỏi xe, nó liền dứng dậy. Mà gần như cùng một lúc, một nam nhân băng lãnh nhìn thấy người nọ xuống xe, hai mắt cũng híp thành hai đường chỉ thẳng, bàn tay cầm lấy ly rượu của hắn có thể nhìn rõ được các khớp ngón tay.
Gắt gao siết chặt lấy tay của Mục Dã, không thèm để ý đến tiếng gào thét chói tai liên tiếp của mọi người khi họ bước ra khỏi xe, Khổng Thu tháo khăn choàng cổ màu đen của mình choàng qua cho Mục Dã, bên ngoài rất lạnh, tựa hồ như muốn xây dựng thêm cho không khí boy’s love. Mặc bộ tây trang màu trắng, Mục Dã nở nụ cười dịu dàng, khiến mọi người tim đập chân run. Y chăm chú nhìn Khổng Thu, ánh mắt ấy khiến tất cả fangirl ở đây quên mất mục đích của mình, chỉ biết xé giọng la to: “Oa oa oa oa!!!”
Mà cách ăn mặc của Khổng Thu hôm nay cùng với việc cậu đang tay trong tay với Mục Dã thật khiến không ít fangirl suýt ngất đi. Áo da màu đen phối với quần da và giày da cùng màu gắt gao ôm lấy thân hình hoàn mỹ, khiến cậu như ẩn như hiện trước mặt mọi người, nhất là khi chiếc áo kia lại là áo body trễ ngực! Nhưng các hủ nữ đứng xem lại tức đến mức đấm ngực giậm chân, nếu không phải tại bảo vệ cản lại, thì họ nhất định đã nhào đến, cào rụng hết lông trên áo khoác của cậu rồi! Thịt, thịt, thịt, chúng tôi muốn xem thịt thịt thịt!!!
Bên ngoài áo da, Khổng Thu khoác một chiếc áo len màu đen không tay, dài qua gối, cái này có thể xem như là áo khoác đi. Áo khoác được đi cùng với một chiếc thắt lưng bằng da thô buộc lại, khoe ra vòng eo mảnh khảnh, phối cùng chiếc áo trễ ngực, càng làm nổi bật làn da trắng nõn nà, nhưng đương nhiên, nhiêu đó vẫn chưa đủ!!!!! Trong đôi mắt cuả các hủ nữ, này vẫn chưa đủ vào đâu. Mà thật ra thì đừng nói đến hủ nữ, ngay cả mấy nam sĩ cũng đã nuốt nước bọt nhìn Khổng Thu. ( Polly: ăn mặc kiểu này là coi như anh chít chắc vs con mèo kia!!!!!)
Mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, nhưng lại có vài sợi rối bung ra, buông lơi trên bờ vai, che đi ánh mắt của Khổng Thu, lại càng khiến cậu trở nên mông lung, mê người. Khổng Thu khẳng định không phải là nhân vật chính của tối nay, nhưng khí thế từ khi cậu xuất hiện đến giờ tuyệt không thua bất kì nam minh tinh nào, nếu không muốn nói là có chút vượt trội hơn hẳn. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc chính là việc cậu cùng Mục Dã đứng chung một chỗ không những không khiến khí thế của Khổng Thu bị áp chế đi, mà ngược lại, sự đối lập quá rõ ràng giữa hai người, hoà cùng nụ cười chết người không đền mạng của Mục Dã lại càng khiến mọi người không thể nào dời mắt.
Tựa hồ như đã quyết định chọn phong cách tone sur tone, Khổng Thu còn mang cả một đôi găng bằng da đen, Mục Dã một thân bạch y, trên cổ lại vừa choàng chiếc khăn len màu đen. Hắc bạch song sát hai người vừa xuất hiện đã tạo ra phản ứng hiện trường khiến toàn thể mọi người đều lắp bắp kinh hãi, không nói nên lời. Bất quá Khổng Thu không rảnh bận tâm, cậu chỉ biết, tình hình hiện tại của Mục Dã cực kỳ không xong.
Sức lực toàn thân đều được Khổng Thu dồn vào trên tay, tầm mắt cuả Mục Dã mơ hồn theo sát từng bước chân của Khổng Thu, trên mặt không quên bày ra nụ cười tối hoàn mỹ. Khổng Thu vẫn như trước, thản nhiên mỉm cười, gật đầu chào các hủ nữ đang đứng, xem như lễ phép, căn bản nơi này không hề có fan cuả cậu. Dẫn Mục Dã đến bàn đăng ký báo danh xong, Khổng Thu lại cầm tay Mục Dã dìu y vào hội trường.
Ngay cả tổng tài cũng tròn mắt há miệng khi nhìn thấy hai người tay trong tay, chuyện này thập phần kinh thế hãi tục nha! Phó tổng đắc lực nhất của công ty cùng với nhiếp ảnh gia cao cấp là một đôi?! A! Tổng tài đáng thương ước gì mình được ngất ngay lúc này.
“Trọng Ni, trang đầu sáng mai cuả tất cả tạp chí nhất định sẽ đem “tình cảm quyến luyến” cuả chúng ta phơi bày ra ánh sáng.” Cước bộ loạng choạng, nhưng Mục Dã cũng không quên nói giỡn mấy câu, Khổng Thu cười không nổi, cậu dẫn Mục Dã ngồi xuống vị trí được sắp xếp sẵn của hai người, thản nhiên nói: “Thì cứ tùy ý họ đi.” Rồi mới chuyển lời hỏi: “Anh thấy sao rồi?”
“Kiên trì một chút cũng không thành vấn đề.” Cho đối phương một nụ cười yên tâm, Mục Dã khẽ rùng mình một cái. Trong hội trường vốn rất ấm áp, dù sao thì mấy minh tinh vừa tiến vào mặc đồ cũng có thể tính là khá mát mẻ. Lấy thuốc trong túi áo ra, nhân lúc các minh tinh của chúng ta vẫn còn chưa an vị xong, Khổng Thu nhờ nhân viên phục vụ đưa đến một ly nước, ép Mục Dã uống thuốc hạ sốt vào.
“Lát nữa để tôi nói với tổng tài một tiếng là được rồi, anh về trước đi.”
“Cái đó để sau đi, tôi chịu được mà.”
Có mấy khách mời bước đến, Mục Dã liền đứng dậy, cùng đối phương hàn huyên. Nhìn bộ dạng cuả Mục Dã như vậy, Khổng Thu vô cùng khó chịu, trong lòng liền vô thức nghĩ đến Blue. Cậu cùng Blue, còn Mục Dã sẽ về đâu?
“Khổng tiên sinh, ngài có điện thoại.”
Tiểu Trương đến gần đưa di động cho Khổng Thu, rồi mới nhẹ nhàng rời đi. Vừa thấy số điện thoại trên màn hình, Khổng Thu liền nhận máy, che miệng lại.”
“Meo meo ngao!!!”
Liếc mắt nhìn Mục Dã một cái, Khổng Thu quay người sang một bên, hạ giọng hỏi: “Anh thấy hết rồi sao?”
“Ngao ngao ngao!!!!!”
Lửa giận cuả đối phương xuyên qua điện thoại mà cháy dữ dội.
Khổng Thu nhỏ giọng nói: “Anh đừng ăn giấm chua lung tung. Mục Dã bị bệnh, sốt cao lắm.” Đối phương liền lập tức không gào lên nữa.
“Về nhà em sẽ kể chi tiết lại với anh. Anh ấy đang gắng gượng chống đỡ, sau khi kết thúc, em sẽ đưa anh ấy về nhà, mà cũng có thể phải trực tiếp đến bệnh viện.”
“Meo meo ngao?” Thật vậy sao?
“Blue à!”
“Meo meo.” Được rồi.
“Em cúp nha.”
“Meo meo.”
Con mèo nào đó đè nút handfree lại, cúp điện thoại, mắt mèo khôi phục lại vẻ bình thường.
Đặt ly rượu xuống, hai mắt lạnh như băng của nam nhân chợt trở nên trầm tư. Bắt lấy điện thoại, hắn thuần thục bấm một dãy số.