Blue - Neleta

Nhìn Triệu tiểu thư đi xa, Khổng Thu thở hắt ra, nếu Mục Dã trở lại, cậu không biết có nên kể chuyện này cho y nghe không nữa?

Đợi tầm năm phút, Triệu tiểu thư còn chưa trở lại, Khổng Thu gọi bồi bàn rót thêm nước, rồi mới bưng ly đi đến trước cửa sổ, nhìn ra đường, ngắm cảnh đường phố về đêm. Đã hơn mười hai giờ, bên ngoài khách sạn không còn ai, chỉ có mấy nhân viên bảo an đi tuần tra. Đứng một lúc, Khổng Thu xoay người, định quay về bàn ngồi, bỗng khóe mắt liếc thấy mấy bóng người vụt qua, cậu theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy hai nam nhân mang kính đen đang dìu một cô gái tựa như đang say rượu tiến lên một chiếc xe.

Nhãn đồng của Khổng Thu kịch liệt biến hóa, cậu buông ly xuống, la lớn: “Có người bắt cóc! Người đâu! Có người bắt cóc!” Cô gái mà hai người kia dìu đi chính là Triệu tiểu thư!

Tiếng kêu cứu của cậu đã kinh động đến mọi người trong khách sạn, mấy nhận viên bảo an bên ngoài cũng nghe được. Mà Khổng Thu cũng đang đuổi theo. Đột nhiên, nam tử đang dìu Triệu tiểu thư móc trong người ra một cây súng, bắn mấy phát vào mọi người. Có người bị thương, lúc này Khổng Thu mới ý thức được chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng lúc này cậu muốn tránh đi cũng đã không còn kịp nữa.

“Đem nó đi luôn!”

Tên bắt cóc vừa nói xong, Khổng Thu vội xoay người bỏ chạy, đột nhiên có người gắt gao ghìm cổ cậu, ghé lên xe.

“Chạy đi!”


Lại có thêm vài tiếng súng vang lên, ô tô của bọn họ chặn đường người truy đuổi. Xe rất nhanh đã biến mất khỏi phạm vi khách sạn. Khổng Thu không tài nào ngờ rằng bản thân đang yên yên ổn ổn ở trong khách sạn năm sao ngay tại thủ đô Phillippines lại gặp phải cảnh bắt cóc có vũ trang cứ như trên phim điện ảnh thế này.

Cuộn mình trong xe, bụng trúng một đấm thô bạo khiến Khổng Thu đau đến hoa mắt, há hốc miệng thở dốc. Triệu tiểu thư đã hôn mê bất tỉnh, mắt của cậu bị bịt kín, tay bị trói ngoặt ra sau lưng. Ho khan mấy tiếng, Khổng Thu nếm được vị máu trong miệng mình. Bọn bắt cóc nói tiếng Philippines bản địa nên cậu nghe không hiểu chút gì. Di động và ví đều bị đoạt đi, cậu dù muốn gọi điện cầu cứu cũng không được.

Bọn chúng là ai? Đơn thuần chỉ là bắt cóc hay là… Tại sao lại muốn bắt Triệu tiểu thư? Nếu nhớ không lầm, lúc đó, bọn cướp gào lên là phải mang cậu cùng theo, không lẽ đây là cừu gia nhà cậu? Trong đầu Khổng Thu lúc này ý nghĩ lộn xộn đan xen nhau. Nghĩ tới nghĩ lui cậu cũng không nghĩ ra thời gian gần đây mình có đắc tội với ai. Bụng đau quá, không biết có bị xuất huyết trong không nữa, Khổng Thu tận lực cầu trời khẩn phật cho bản thân có thể sống tốt thêm một chút.

Xe chạy như xé gió, cứ như đang chạy giặc không bằng, hết quẹo trái lại rẽ phải vô cùng rắc rối. Khổng Thu bị dọa hoảng đến mức cả cơm chiều cũng suýt phun hết cả ra. Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng ngừng lại, Khổng Thu bị người kéo ra ngoài. Bọn cướp hiển nhiên cũng không có nhiều kiên nhẫn cho lắm, nên sau khi lôi cậu ra khỏi xe liền ném vào một gian phòng cũ nát, Triệu tiểu thư cũng bị bắt vào theo.

Khổng Thu nghe thấy tiếng đóng cửa, miệng cậu vẫn bị nhét cái gì đó. Cánh tay đụng phải Triệu tiểu thư, Khổng Thu ô ô mấy tiếng, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng. Hương vị trong phòng phi thường khó ngửi, Khổng Thu cố nửa ngày vẫn không tài nào rút tay ra được. Cậu chậm rãi từng chút, từng chút một lùi về phía sau, đến khi sau lưng đụng phải một bức tường ẩm ướt, toàn thân Khổng Thu toát mồ hôi lạnh. Triệu tiểu thư đã tỉnh, hình như cô đã phát hiện ra mình đang ở đâu.

Khổng Thu muốn nói cũng không nói được, chỉ có thể cảm giác được cô đang ở cách mình không xa.

Có tiếng mở cửa, có người bước vào, lỗ chân lông toàn thân Khổng Thu đều dựng đứng hết cả lên. Tiếng khóc của Triệu tiểu thư có điểm thay đổi. Có người đi đến trước mặt cậu, rút miếng vải nhét trong miệng ra.

“Người này là ai vậy?” Một âm thanh thô lỗ vang lên.

“Theo như trên danh thiếp thì nó là một thằng thợ chụp hình”. Thanh âm này Khổng Thu nhớ rõ, đó là kẻ đã kêu phải bắt cậu đi cùng.

“Tại sao lại bắt nó theo? Chúng ta chỉ cần con nhỏ này thôi mà.”


“Ưm ưm!!!” Đúng là tiếng của Triệu tiểu thư.

Khổng Thu nghe vậy bỗng khiếp sợ không thôi, đối phương tựa hồ không có ý trốn tránh, trực tiếp dùng tiếng Anh để trao đổi.

Khổng Thu vội mở miệng: “Các người cần bao nhiêu tiền? Tiền bạc không quan trọng, chỉ cần không làm hại đến tính mạng của chúng tôi là được.”

“Muốn bao nhiêu thì phải xem xem mày đáng bao nhiêu.” Tiếng này là của nam nhân thô lỗ, rồi tên đó lại tiếp: “Dù sao thì nhà con nhỏ này cũng lắm tiền, ông già nó còn thiếu tụi tao một mớ không nhỏ nữa.”

“Ô ô ô ô!!!”

“Ai nha, con nhỏ này nhìn cũng “ngon” lắm nha, hay là tụi mình…”

Tim Khổng Thu nháy mắt như ngừng đập, trước khi đối phương kịp mở miệng, cậu đã nhảy vào: “Các người không phải chỉ cần tiền thôi sao? Cần gì phải làm phức tạp mọi chuyện lên như thế? Có tiền rồi, các người muốn tìm loại phụ nữ nào để vui vẻ mà chẳng được.”

Tựa hồ cảm thấy những gì Khổng Thu nói cũng có đạo lý, cũng có thể vì cho rằng tiền là trọng yếu nhất, người nọ bịt miệng Khổng Thu lại rồi mới đóng cừa ra ngoài.


“Ô ô ô ô!!!”

Khổng Thu cong chân lên, kẹp lấy miếng vải bố trong miệng, rồi ngẩng đầu, miệng cuối cùng cũng được tự do. Cậu trấn an nói: “Đừng sợ, tận lực không nên khiến bọn chúng chú ý, chúng nhất định sẽ liên lạc với cha cô, chúng ta chỉ có thể ở đây chờ cha cô hoặc cảnh sát đến cứu thôi.”

Khổng Thu cũng rất sợ hãi, nhưng dù sợ đến đâu, lúc này cậu cũng phải ra bộ bình tĩnh.

“Ô ô ô…”

“Đừng khóc, nếu gây tiếng động, có thể bọn chúng lại đến kiếm chuyện.”

Triệu tiểu thư lập tức dừng khóc, đầu ong ong cũng nhờ những lời nói của Khổng Thu đã an tĩnh lại phần nào. Muốn hay không ngồi yên chờ chết? Khổng Thu lại một lần nữa cố thử giãy khỏi dây thừng. Cậu không sợ bọn bắt cóc đòi tiền chuộc, chỉ sợ bọn chúng lấy tiền xong sẽ giết người diệt khẩu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận