CHƯƠNG 70.2
Thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi Khổng Thu không còn chút khí lực, lực đánh của hai tay cũng từ từ buông xuống, cậu ôm chầm lấy Cam Y khóc lớn:
“Anh Cam Y…”
“Ngoan, không khóc, không khóc…” Cam Y lúc này mới nới lỏng hai tay, “Đề Cổ nhất định sẽ không có việc gì đâu, cậu ấy nhất định sẽ bình bình an an trở về mà.
Mà chẳng may cậu ấy không chịu nổi, đại ca nhất định sẽ mang cậu ấy ra khỏi Đan Á, tin tưởng đại ca, tin tưởng Đề Cổ.”
“Ô…..
Cam Y…..
Em nhớ Blue….
Em nhớ Blue…”
Cam Y không thể trả lời, chỉ có thể cùng khóc với Khổng Thu.
Y Đông cũng khóc, bé lấy khăn lại, lau mặt cho Cam Y, rồi lại lau cho Khổng Thu, và cả Mục Dã, bên trong phòng khách lúc này, chỉ còn lại tiếng khóc rấm rứt.
Trong phòng đã tối sầm, Y Đông bật đèn lên, trước mắt liền hiện ra một cảnh, Khổng Thu nằm trong lòng Cam Y, không sao kiềm được, vẫn còn đang nức nở.
Hai mắt của Mục Dã cũng đã sưng đỏ, y lấy điện thoại gọi nhà hàng mang cơm đến, rồi mới sờ sờ đầu Y Đông, cầm lấy cái khăn ấm trên tay bé, đi lau mặt cho Khổng Thu.
“Trọng Ni, đừng khóc, Blue giấu em cũng vì không muốn em phải thương tâm, em cần phải kiên cường lên.”
Khổng Thu ngẩng đầu lên: “Cam Y, Blue nhất định sẽ không có việc gì, phải không?”
“Ừ, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Cam Y miễn cưỡng tươi cười khích lệ Khổng Thu, “Không nói cho em biết, một là vì không muốn em thương tâm, hai là vì ngay cả bản thân Đề Cổ cũng không biết phải tốn bao nhiêu năm, cho nên những năm tháng sắp tới, Mục Dã và anh sẽ cùng chờ với em, chúng ta cùng nhau chờ nhé.”
Nước mắt lại không kiềm chế được mà tuôn dài, Khổng Thu không ngừng cọ đi cọ lại trên mảng quần áo đã ướt đẫm của Cam Y, rồi mới tựa vào ngực Cam Y, giọng mũi anh ách nói: “Em sẽ không cản chân Blue, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh ấy về.
Em tin anh ấy, tin anh ấy sẽ không bỏ lại em…..” Nói đến đây, Khổng Thu lại khóc.
Cậu không ngừng tự trách bản thân, nếu không phải vì cậu, Blue sẽ không phải làm thế này.
Mục Dã đã nhìn ra suy nghĩ này, nên khuyên nhủ: “Trọng Ni, thân là người hầu, chúng ta cần phải làm cho chủ nhân được an tâm, Blue không muốn cho em biết là vì không muốn em phải tự trách.
Em cứ giả vờ như không biết Blue đã đi Đan Á, tựa như trước đây, cậu ấy sẽ vẫn thường quay về thăm em, cho nên mỗi ngày em đều phải thật vui vẻ, bằng không sau khi trở về, cậu ấy sẽ mất hứng cho coi.”
“Dạ.” Nuốt nước mắt, Khổng Thu cố gượng cười, cầm lấy tay của Cam Y và Mục Dã: “Blue rất nhanh sẽ trở về, đại ca cũng sẽ nhanh chóng quay về, chúng ta, chúng ta cùng nhau đợi họ về.”
“Được.” Cam Y và Mục Dã cùng siết chặt tay Khổng Thu lại.
Ôm lấy cái túi to đùng Cam Y đưa cho mình, Khổng Thu đứng lên “Em về phòng thay quần áo.”
“Đi đi.”
Cam Y đưa Khổng Thu về phòng, chờ sau khi Cam Y quay về phòng khách, Mục Dã cũng đã ôm gói đồ của Bố Nhĩ Thác, nói: “Em cũng về phòng thay đồ đây.”
“Ừm.”
Thấy cửa phòng Mục Dã đóng lại, Cam Y ôm Y Đông vào lòng, khó nén nỗi thương tâm, Y Đông xoa xoa đầu Cam Y, ôm ngược lại: “Papa, không nên đau lòng nữa.”
“Ừ, mấy ngày nữa là papa sẽ ổn thôi mà.
Papa chỉ là đau lòng cho họ thôi.”
Y Đông xoa xoa đầu Cam Y, khóe môi khẽ cong.
Buổi tối, Khổng Thu ra khỏi phòng để dùng cơm, tuy là cậu đã không còn khóc nữa, nhưng mắt vẫn sưng đỏ, có thể thấy trong lúc ở trên phòng, cậu đã khóc lâu đến cỡ nào.
Quần áo trên người Khổng Thu cũng đã đổi, bộ đồ rộng thùng thình, rõ ràng không phải đồ của cậu, trên cổ cậu mang một sợi dây chuyền bạc, trên đó là nhẫn cưới của Blue.
Cam Y vừa nhìn thấy bộ đồ trên người Khổng Thu, thiếu chút nữa lại khóc toáng lên, đấy là quần áo của Blue mà.
Mục Dã cũng đã đi ra, hai người ngồi xuống bàn cơm, cười cười nhìn Cam Y, Khổng Thu nói: “Cam Y, không cần phải lo lắng cho em, có anh và Mục Mục bên cạnh, em sẽ không cô đơn.
Em cam đoan, sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.”
“Anh tin em.” Cam Y đau lòng, luyến tiếc xoa xoa đầu Khổng Thu, rồi thuận tay lấy cơm cho cậu và Mục Dã.
Đêm nay, tất cả mọi người đều mất ngủ, kể cả Y Đông.
Trong bóng đêm, bé lặng lẽ mở to mắt nhìn người nằm bên cạnh mình.
Bé không nằm cùng một ổ chăn với người đó, nhưng kỳ thật trong lòng, bé đặc biệt hy vọng mình có thể cuộn mình trong lòng người đó, cảm nhận thân nhiệt ấm áp của người đó.
Cam Y vốn nhắm nghiền hai mắt, nhưng vẫn chưa ngủ, nên vô cùng nhạy bén nhận ra người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, mở to mắt, liếc một cái đã thấy ánh mắt của cậu bé lấp lánh trong đêm.
Vươn tay xoa xoa đầu đối phương, Cam Y xốc chăn lên.
Trong mắt Y Đông không giấu được niềm kinh hỉ, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào bên trong ổ chăn của Cam Y.
Cam Y ôm lấy bé, cằm tựa trên đỉnh đầu bé, hô hấp có chút khó khăn, trong lòng vẫn còn cảm thấy chua xót trầm trọng.
Biết Cam Y hãy còn đau khổ, Y Đông ôm chầm lấy Cam Y, một tay học theo động tác của Cam Y, vỗ nhẹ lên đầu Cam Y an ủi.
Vỗ thật lâu, hô hấp của Cam Y đã dần ổn định lại, Y Đông mới cúi đầu lên tiếng: “Papa, còn khó chịu lắm không?”
“Ưm.”
Tay của Y Đông khẽ chuyển sang sờ nhẹ lên mặt Cam Y, Cam Y thống khổ ôm chầm lấy bé, tim, không hiểu sao mà đau quá.
Một lúc sau, Cam Y cất giọng khàn khàn nói: “Tiểu Đông….
papa biến thành mèo, con ôm papa có được không?”
“Được.”
Y Đông nuốt nuốt nước miếng, mở to hai mắt ra nhìn, chỉ thấy người trong lòng tựa như đang làm ảo thuật, nháy mắt một cái đã biến thành một con mèo con bé bé xinh xinh.
Y Đông lần trước chỉ mới thấy được bộ dạng mãnh thú của Cam Y, đây là lần đầu tiên bé thấy bộ dáng mèo con của Cam Y, tim bé không hiểu sao chợt mềm hẳn đi, lòng lại thấy sao chua xót.
Cam Y tiến vào trong lòng Y Đông, Y Đông cẩn cẩn dực dực, ngừng thở, nhẹ nhàng ôm lấy “bé mèo nhỏ” đang chui vào lòng mình, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút cũng sẽ làm “bé mèo” đau.
Yêu thích không buông tay, không ngừng vuốt ve thân hình mềm mại của Cam Y, Y Đông không khỏi nhẹ giọng nói: “Papa ngủ đi, con ôm papa.”
“Ừ.” Con mèo nhỏ khổ sở nhắm hai mắt lại, đầu gối lên vai Y Đông, khóe mắt lại rơi xuống một giọt lệ trong suốt.
Y Đông dùng miệng đón lấy giọt lệ đó, động tác trên tay càng thêm ôn nhu.
Rất lâu sau đó, thân mèo thả lỏng, hô hấp cũng đều đặn lại, Y Đông mở to hai mắt chăm chú nhìn mèo con trong lòng mình.
Nghĩ đến một chuyện, bé mím chặt môi, rất nhẹ, rất ôn nhu, hôn xuống cái đầu mèo con.
Trong phòng ngủ, Khổng Thu ngồi dựa vào đầu giường, lật xem ảnh chụp của Blue, thấp giọng khóc.
Nước mắt đã thấm ướt mảnh khăn giấy, mấy giọt không kịp thấm cũng đã rơi xuống ảnh.
Trước đây khi nghĩ đến ngày này, cậu từng cho là mình sẽ có thể mỉm cười đối mặt, nhưng khi thời điểm này đến, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, làm cậu thống khổ đến mức này.
Blue… anh về đi, được không… em nguyện ý chờ mà….
mặc kệ là bao lâu..
em cũng nguyện ý chờ anh….
em muốn anh, bình bình, an an, … Blue…
Che miệng lại, Khổng Thu bi thương khóc, cậu nên làm sao bây giờ? Cậu phải làm sao mới có thể xứng đáng với tình cảm mà Blue đã giành cho cậu đây? Blue… Blue…
Trong phòng của mình, Mục Dã cũng đang ngồi tựa đầu giường, lật xem ảnh chụp đến lần thứ bao nhiêu cũng không rõ.
Y không khóc, vẻ mặt tràn ngập nhớ mong.
Đầu ngón tay lướt qua gương mặt lãnh khốc của nam nhân trong ảnh, y cầm ảnh lên, dịu dàng hôn lên gương mặt đó, từng nụ hôn một.
Bố Nhĩ Thác, em sẽ kiên trì đợi anh về, anh cứ từ từ tu luyện, không cần lo lắng, càng đừng….
làm em lo lắng. Đăng bởi: admin