Blue


CHƯƠNG 84 PN2
Trở về nơi đầu tiên gặp nhau, nói thì dễ vậy nhưng lúc làm rồi mới thấy khó khăn.

Thành phố sau bốn mươi năm liệu sẽ thay đổi như thế nào? Quay đi quay lại, Khổng Thu tìm không ra con phố trước đây đã gặp Blue.

Nhà cũ của ba người ở thành phố B từ lâu đã bị quản lý trong gia tộc đổi thành phòng trọ.

Loay hoay lật tìm bản đồ thật lâu, Khổng Thu mãi mới dò được vị trí cần tìm, kết quả lại càng làm tăng thêm không ít tổn thương trong lòng.
Mục đích tìm trở lại nơi đầu tiên gặp chủ nhân chính là mong muốn tâm tình được thoải mái hơn, nhưng kết quả lại hoàn toàn đi ngược lại dự tính ban đầu.

Mục Dã dứt khoát không trở lại Đức nữa, cậu đưa ra quyển hướng dẫn du lịch mới tiện tay mua ở quầy tạp hóa cho Không Thu và Cam Y xem.

Một năm này, ba người luôn nghĩ biện pháp làm cho bản thân vui vẻ hơn.

Khổng Thu đề nghị đến Nam Cực nhìn chim cánh cụt, thể nghiệm cảm giác mặt trời không lặn như thế nào, nhưng ngay lập tức đã bị Mục Dã và Cam Y bác bỏ, lý do là hai người sợ lạnh.

Sau đến lượt Cam Y đưa ra ý kiến tìm nơi nào đi tắm nắng một chút, Cam Y cho rằng phơi nắng sẽ giúp cho tâm tình thoải mái, Mục Dã đồng ý, và dưới sự thúc ép của hai người, Khổng Thu cũng gật đầu nhất trí.

Cuối cùng, ba người không tới Đức nữa mà đi thẳng sang Australia.
  ※
Ba nam nhân nằm ngửa trên bãi cát tại thành phố cảng Gold Coast gần thành phố Brisbane của Australia.

Trái ngược với những nam giới chỉ mặc độc chiếc quần bơi ở đây, ba người các cậu đều khoác một chiếc áo choàng màu trắng dài rộng tạo nên sự khác biệt hoàn toàn với những chiếc quần bơi bó sát con con cùng những bộ bikini hai mảnh gợi cảm.

Kỳ thật, ba người họ đều rất muốn thoải mái mặc quần bơi như bao người khác mà nằm tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp, chỉ là các cậu không dám.

Chính xác hơn nữa là Khổng Thu và Mục Dã không dám, vạn nhất sau khi chủ nhân của họ trở về biết được chuyện này, hậu quả sẽ thật khó lường.

Cam Y không phải e sợ Y Đông tức giận, nhưng bản thân Cam Y là người hầu, tốt nhất cũng nên biết điều tránh cho chủ nhân hờn giận thì hơn.
Vặn vẹo người, Khổng Thu chuyển tư thế thành nằm úp sấp xuống, bộ dạng biếng nhác, thoải mái tận hưởng.

Mục Dã nằm bên cạnh phủ lên mặt một chiếc mũ cói rộng vành nhìn không ra có phải đang ngủ hay không.

Còn Cam Y lại có điểm gì đó khác thường, cứ như chỉ nằm một lát nữa thôi sẽ biến thành hình thú.

Khổng Thu lấy tay khều khều Mục Dã: “Mục Mục, có đói không?”
“…Có chút…” Thanh âm của Mục Dã hơi khàn khàn, hiển nhiên vừa rồi là đang ngủ.

“Đi ăn cơm đi.” Cam Y ngồi dậy.

Mục Dã ngáp dài một cái, uể oải không muốn di chuyển, hôm qua anh xem ảnh của Bố Nhĩ Thác đến tận rạng sáng, khó trách lúc này đây mệt mỏi.
“Mục Mục, ăn cơm rồi trở về phòng ngủ đi, mặt trời lên cao sẽ càng độc đó.” Khổng Thu nói theo, kéo Mục Dã dậy.

Mục Dã lim dim mở mắt ra: “Hai người cứ đi ăn đi, anh uống một ly nước trái cây và ăn vài lát bánh là được rồi, anh muốn đi ngủ.”
Trong lòng hiểu rõ, hẳn là tối qua Mục Dã ngủ không ngon (đây là chuyện thường xuyên), Khổng Thu và Cam Y không miễn cưỡng anh.

Ba người trở về phòng trong khách sạn thay đồ.

Khổng Thu và Cam Y thay đổi một bộ quần áo khác rồi đi xuống nhà ăn.

Mục Dã gọi phục vụ phòng mang đồ ăn tới, dùng qua loa xong rồi lên giường đi ngủ.

Theo thói quen, anh ôm quyển album có hình Bố Nhĩ Thác mà đi vào giấc ngủ, Mục Dã nằm nghiêng về một bên, cuộn tròn người lại hình dáng con tôm.

Đa phần trước đây anh đều nằm thẳng, không biết từ lúc nào lại chuyển thành cái tư thế này.
Từ sau khi Y Đông rời đi, ba người mặc kệ có đi đâu đều ngủ cùng nhau, cho dù là ở khách sạn hay nhà riêng.

Khổng Thu và Cam Y ở trong khu nhà ăn thong thả dùng bữa, nói chuyện phiếm, không vội trở về phòng để Mục Dã có không gian yên lặng mà ngủ, bằng không nếu hai người cậu trở về phòng khó lòng tránh không được gây tiếng ồn.
Trái ngược với Bắc bán cầu, tháng một ở thành phố Brisbane thu hút rất nhiều khách du lịch về đây, chính vì vậy mà trước cửa khách sạn, nhân viên luôn phải thay nhau đón nhưng đoàn xe nối tiếp nhau đến.

Một chiếc xe màu đen sang trọng có rèm che từ tốn dừng lại trước cửa khách sạn.

Chiếc xe vừa dừng bánh, quản lý khách sạn đã đích thân bước lên mở cửa xe, cung kính đón người trong xe ra.

Tuy nói khách nhân đến khách sạn tám sao này đều thuộc tầng thượng lưu, nhưng để quản lý khách sạn đích thân ra tiếp đón như vậy thực không nhiều lắm, chính vì lẽ đó, phía trước cửa khách sạn đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Người từ trên xe bước xuống khiến cho ai ai cũng lâm vào cảm giác bị áp bách.

Người nọ rất cao, nhìn qua hẳn phải trên hai mét, bờ vai rộng lớn, vững chắc nhưng lại không thể dùng từ “cơ bắp” để hình dung được.

Cái khí thế mười phần áp bách từ người nọ tỏa ra không chỉ đơn thuần từ vẻ ngoài của y, mà là một loại khí thế phát ra từ bên trong người người đó, kèm theo khuôn mặt lạnh băng không kiếm đâu ra một chút ấm áp nào, mọi người vô thức lùi bước xoay người vội vã rời đi.
Người nọ sau khi xuống xe không thèm đảo mắt liếc nhìn người quản lý kia một cái, mà trực tiếp đi thẳng vào bên trong khách sạn.

Vị quản lý một bước theo sát đằng sau, dẫn người nọ tới thang máy dành cho cấp cao, quản lý lấy ra một tấm thẻ chuyên dụng mở cửa thang máy.

Người kia mặt vẫn không chút biểu tình bước vào trong buồng, đến đây, người quản lý không đi theo nữa, mà chỉ đưa cho y thẻ chuyên dụng của mình rồi nói một câu gì đó, xong còn giúp y chọn tầng rồi đi ra.
Cửa thang máy đóng lại, không ít người phía bên ngoài bất giác rùng mình một cái, con ngươi lam sắc băng lãnh của nam nhân cứ như chỉ cần một giây cũng đủ làm đóng băng mọi người chắn trước mặt y.


Có người tò mò nhìn theo số hiện thị trước cửa thang máy, 15, 16…20… 28, thang máy dừng lại ở tầng 28.

Tầng 28 có gì đặc biệt sao? Có người thấp giọng hỏi.

Tầng 28 cũng chỉ là phòng ngủ như bao tầng khác, hình như không có gì đặc biệt ở tầng đó cả mà.

Theo lý thuyết, người có khí thế kinh người như vậy hẳn là phải lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất mới đúng chứ.
Mọi người dưới lầu bàn bạc sôi nổi, còn nam nhân nọ vẫn không mảy may chú ý tới.

Cửa thang máy mở ra, người nọ bước nhanh ra ngoài.

Nhìn chung quanh một lượt, người đó xác định phương hướng phòng mà mình định đi tới, không chần chừ một giây nào, nếu không muốn nói động tác có phần vội vã tìm kiếm căn phòng số 2811.

Tuy rằng y không biểu lộ chút sắc thái nào trên mặt, nhưng với cước bộ nhanh hơn bình thường cùng nhịp thở có chút rối loạn đủ để biết nội tâm của y cấp bách đếm nhường nào.
Đôi mắt lam sắc băng lãnh chuẩn xác tìm tới căn phòng số 2811, chỉ dùng một giây, y đã đem tấm thẻ chuyên dụng mở cửa phòng ra.

Đẩy cánh cửa vào rồi cẩn thận khép cửa lại, nam nhân nhắm mắt lại, tự cảm nhận trong 0.1 giây, rồi nhanh chóng hướng vào một căn phòng bên phải.

Dựa theo biểu hiện vội vàng của nam nhân mà nói, hẳn người đó sẽ ngay lập tức mở cửa phòng ngủ ra, nhưng bàn tay nam nhân lại đặt trên nắm cửa xoay thật chậm, cánh cửa phòng ngủ dần dần hé mở, trên giường có một người đang ngủ, người trên giường hoàn toàn tiến vào trong đôi mắt lam sắc kia, lam quang rõ ràng chấn động.
Cước bộ nhẹ nhàng không phát ra lấy một tiếng động nào, nam nhân đi đến bên giường.

Hầu kết không ngừng phập phồng lên xuống, nam nhân khom người, ôn nhu đẩy mái tóc phủ một bên mặt của người ngủ trên giường kia ra.

Thụy nhan người trên giường càng rõ nét hơn trong mắt nam nhân nọ, lam quang dao động hơn trước rất nhiều.
Cứ như vậy nhìn người nằm trên giường ngủ ngon lành, hơi thở nam nhân càng ngày càng thêm nặng nề, y giơ tay lên đặt trên trán người kia, kim quang nhàn nhạt lóe lên, người kia tựa hồ ngủ sâu hơn.

Ngay sau đó y kéo chăn lên, động tác dừng trệ một lát.

Nam nhân thấy được người trên giường ôm một quyển sách gì đó.

Cầm lấy quyển sách lật mở, bên trong dán rất nhiều tấm ảnh cũ cũ có dấu vết của năm tháng.

Y khép lại cuốn album, tùy tiện ném qua một bên, rồi kéo chăn bọc lấy người kia rồi ôm cả người lẫn chăn rời đi.
Đang lúc mọi người dưới đại sảnh khách sạn đang nghị luận sôi nổi về nam nhân thần bí kia thì người đó một lần nữa lại xuất hiện, có điều trong ngực y còn có thêm một người được bọc chăn kỹ càng.


Không ai đủ bản lãnh tiến tới hỏi nam nhân mang cái gì, chỉ có thể mang theo tò mò đứng xa nhìn người lên xe.

Chiếc ô tô màu đen nổ máy, bắt đầu chuyển bánh, nam nhân cứ như vậy thần bí xuất hiện rồi lại thần bí rời đi.
Cam Y và Khổng Thu đang dùng bữa căn bản không biết có chuyện lớn xảy ra, hai người vẫn thư thư thái thái vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Đang nói đến phần cao trào thì quản lý đại sảnh đi tới mang theo hai phần món điểm tâm ngọt đặt trước mặt hai người.

Khổng Thu và Cam Y khó hiểu nhìn nhau, bọn cậu không gọi điểm tâm ngọt sau bữa ăn nha.
“Cung tiên sinh đã mang Mục Dã tiên sinh đi, mời hai vị thong thả dùng bữa.” Nói xong một câu, quản lý đại sảnh không chút biểu cảm gì xoay người bước đi.

Cam Y và Khổng Thu đều cảm thấy bên tai nổ một tiếng ‘ầm’ rõ to, hoàn toàn đã mất hết phản ứng.

Cung tiên sinh… “Cung” tiên sinh!
Ba phút sau, từ bên trong nhà ăn vang lên hai tiếng hét chói tai: “A a a ——!!” Cung cung cung cung!!! Là cung cung cung cung!! Người mang Mục Dã đi là “Cung”!!!
“A a a a ——!!”
Theo tiếng hét chói tai của hai người, trong phòng ăn nổi lên hai trận gió, dọc hành lang cũng nổi lên hai trận gió, quét lên luôn cả tầng 28.
  ※
Tại một sơn trang ở thành phố Brisbane, nam nhân đem Mục Dã vẫn ngủ say đặt trên một cái giường siêu lớn.

Kéo đống chăn ra, nam nhân hai ba cái đã cởi hết quần áo trên người mình, rồi quay sang bắt đầu cởi bỏ chiếc áo ngủ cũ kỹ trên người Mục Dã xuống.

Áo ngủ và quần ngủ đều bị nam nhân xé thành những mảnh vụn ném bên giường, quần lót cũng bay tít xuống góc phòng.

Nam nhân thân thể xích lõa trông càng cường tráng hơn, Mục Dã nằm dưới nam nhân này trông gầy gò đến đáng thương.
Biểu tình nam nhân thoáng thay đổi, lam sắc tản ra làm cho người ta sợ hãi.

Nam nhân nặng nề hôn lên môi Mục Dã, cạy mở hàm răng, luồn lưỡi vào trong nhấm nháp hương vị ngọt ngào đã lâu chưa được nếm.

Căn bản chờ không nổi Mục Dã tỉnh lại, nam nhân dùng gối đầu kê dưới eo Mục Dã, đỡ lấy tính khí cường đại đến đáng sợ đặt trước cửa động vẫn đang đóng chặt, tiếp đó dùng sức đẩy thẳng vào.
“A…” Đau đớn đột ngột làm cho Mục Dã thoáng cái lấy được thần trí, ánh mắt chớp động, hàng lông mày chau lại.

Nam nhân không ngừng nghỉ xâm phạm, động tác ngang tàn bạo ngược tiến công vào cái nơi mà so với dục vọng của nam nhân lại quá mức chật hẹp, mềm mại và ấm nóng.
Bị đau đớn đánh thức, Mục Dã mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy trong miệng thật khó thở.

Có người chạm vào mình, nửa thân dưới đến là khó chịu… Trong nháy mắt, Mục Dã đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Mở to hai mắt, Mục Dã liền bị hào quang lam sắc hút lấy linh hồn, hai tay Mục Dã ấn lên vai người phía trên, cố gắng trốn thoát khỏi bàn tay đang mơn trớn tạo nên khoái cảm trên người mình.

Màu lam, đôi mắt màu lam, màu lam, ánh mắt quen thuộc nhưng lại có gì đó xa lạ.
“A!” Thân thể bị cự vật tấn công, hai mắt Mục Dã trừng đến cực hạn, tay trái mang theo nhẫn bị người nọ nắm chặt lấy, Mục Dã sắp không thể thở nổi.
Người phía trên phát ra một tiếng gầm nhẹ tựa như muốn nuốt cả Mục Dã vào bụng.

Y há miệng lưu lại một dấu răng trên cổ anh, cả người tựa như gắng gồng lên, rồi lại tựa như đang áp chế đau khổ gì đó.


Hai chân Mục Dã vô thức vòng lấy eo đối phương, hai tay dùng sức nâng mặt đối phương lên, trong mắt có cả kinh lẫn hỉ.
Lại một tiếng rống đáng sợ vang lên, nam nhân gạt tay Mục Da qua một bên, một lần nữa hôn lên miệng cậu, phần eo không khống chế được mà luật động điên cuồng.

Đau, bất quá chỉ là lúc đầu, tầm mắt đột nhiên trở nên mờ mịt, Mục Dã cắn đầu lưỡi nam nhân một cái rồi mới gắt gao quấn lại với nhau.

Là mơ cũng được, là ảo cũng được, cậu chịu không nổi nữa rồi, không thể chịu được hơn nữa.
Tựa như hai con thú trong hoàn cảnh sắp chết đói, hai người không ngừng cắn xé đối phương, muốn đem đối phương toàn bộ nuốt trọn.

Tay chân Mục Dã đều cuốn lấy thân thể nam nhân, một giây cũng không để người kia rời đi.

Draff giường bởi vì vận động quá kịch liệt mà bị xé rách, tư thế hai người rất nhanh biến thành Mục Dã ngồi thẳng trong lòng nam nhân, hai tay đảo qua mái tóc hơi rối loạn, móng tay cào cấu lên tấm lưng, cùng hàm răng quyết lưu lại dấu ấn trên vai nam nhân, giọng nói Mục Dã trở nên khàn đặc trong những đợt càn quét, va chạm mãnh liệt mà hô to: “Bố Nhĩ! Bố Nhĩ! Bố Nhĩ! Bố Nhĩ!…”
Nam nhân không ngừng gầm nhẹ, ánh mắt màu lam so với quá khứ còn băng lãnh hơn gấp trăm lần, trong mắt y, từ đầu chí cuối chỉ có duy nhất một hình ảnh của Mục Dã.

Dục vọng đè nén trong mấy chục năm rất nhanh được giải phóng, nam nhân áp chế thân thể Mục Dã để cậu nằm thẳng trên giường, sau đó lại cắn một phát lên cổ Mục Dã.

Tiếng gầm nhẹ phát ra trong cổ họng nam nhân càng trở nên đáng sợ, Mục Dã để nam nhân tùy cắn cậu, hai tay vẫn để trên đầu y, gào thét mà gọi tên: ” Bố Nhĩ! Bố Nhĩ! Bố Nhĩ! Bố Nhĩ!…”
Tiếng gầm gừ của nam nhân dần dần thay đổi, thân thể y biến hóa kinh khủng, nam nhân vừa rồi còn đang cắn Mục Dã nay đã chuyển thành một con dã thú toàn thân trên dưới một màu đen tuyền.

Ánh mắt dã thú phát ra lam quang sâu thẳm, dục vọng của dã thú trở nên bành trướng chôn sâu trong cơ thể Mục Dã, hai chân Mục Dã càng dùng thêm sức đu lên thân mình dã thú.
Dã thú nặng nề phun ra từng ngụm khí hỗn loạn cùng những tiếng rít gầm gừ, dã thú buông tha cho chiếc cổ của Mục Dã.

Không quản Mục Dã có nguyện ý hay không, dã thú vươn đầu lưỡi to ráp màu đỏ hồng mở bung miệng Mục Dã ra, tóm lấy đầu lưỡi của đối phương mà cùng hòa quyện.

Mục Dã một lời thuận theo càng khiến cho dã thú bạo phát điên cuồng, tính khí phía dưới chớp cái còn biến lớn hơn so với ở hình người, dã thú căn bản không có ý định rời khỏi cái nơi mềm mại kia mà tiếp tục xông tới.
Miệng bị dã thú bịt kín, Mục Dã chỉ có thể phát ra vài tiếng ‘ư ư’ trong cổ họng.

Hai chân móc lên người dã thú, Mục Dã hợp sức nâng eo mình lên để dã thú có thể tiến vào sâu hơn.

Tóc mai hai bên đều ẩm ướt, không biết là do mồ hôi hay là nước mắt.
Trên cửa sổ lớn không có kéo rèm che khiến ánh nắng mặt trời thẳng tắp chiếu vào, một người một thú nằm trên giường lớn làm chuyện nhân thú mập hợp, việc mà ở thế giới loài người coi là cấm kỵ, hoang tưởng.

Nhưng tiếng gầm gừ của dã thú dần trở nên giống tiếng rên thoải mái, ngón tay thon dài của Mục Dã nhẹ nhàng vuốt ve phần lông mao mền mại trên ngực của dã thú.

Ở hình thú, y không thể tùy tiện vuốt ve người dưới thân được, nên dã thú quyết định biến trở lại hình người, miệng vẫn không rời đi đôi môi Mục Dã, hai tay hết mực ôn nhu lướt qua những dấu vết trên thân thể Mục Dã.
Hoan ái không có dấu hiệu ngừng nghỉ, nam nhân một lần nữa ở trong cơ thể Mục Dã phun trào, y cúi đầu liếm đi những giọt nước mắt lăn trên khóe mi Mục Dã, thanh âm băng lãnh thốt ra: “Mục, anh đã trở về.”
Mục Dã nhìn nam nhân phía trên, chỉ nói đúng một câu: “Còn chưa đủ.” Trận hoan ái cuồng nhiệt như vậy còn chưa đủ chứng minh cho cậu thấy chủ nhân của mình đã trở về.

Nam nhân không nói một lời, dùng chính miệng của mình ngăn lại lời nói của Mục Dã, dùng hành động thực tế làm cho đối phương tin tưởng y đã trở lại.

Ôm chắc lấy tấm lưng dài rộng, vững chắc, Mục Dã cúi thấp đầu nói nhỏ vào bên tai nam nhân: “Đừng quên cho em đứa con.” Động tác của nam nhân đột nhiên trở nên quyết liệt.
—————————
Trong một căn phòng ở khách sạn, có hai người ôm nhau vừa khóc vừa cười, một người lấy thân phận Cung trong gia tộc Tát La Cách đã trở lại, vậy thời gian hai người còn lại xuất hiện cũng sẽ mau đến, đúng không, đúng không? Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận