Blue


CHƯƠNG 86 PN4
Bên trong siêu thị rộng lớn như một cái sân vận động, Khổng Thu lấy một chiếc xe đẩy lớn đến mức có thể chứa được được cả chiếc ô tô loại nhỏ rẽ vào một con đường.

Văn minh nhân loại đã bước sang một thời kỳ phát triển mới, siêu thị đã không còn mang ý nghĩa đơn thuần là nơi bán các loại đồ dùng phục vụ cuộc sống hàng ngày nữa.

Ở nơi này, mọi người có thể mua được đủ các loại hàng hóa, có thể ở trong này nguyên một ngày, mua được tất cả những đồ muốn mua, bất kể là loại bình dân cho đến cao cấp.

Còn nếu muốn mua hẳn đồ thượng hạng, cũng khá đơn giản, bên cạnh siêu thị chính là trung tâm thương mại loại sang, chỉ có người không mua nổi chứ chẳng có thứ nào là không có cả.
Ngày hôm nay, Khổng Thu và Cam Y đã lên kế hoạch tiêu hao nguyên một ngày trong siêu thị.

Bốn tháng đã trôi qua kể từ ngày Mục Dã biến mất, hai người đã dần dần luyện tập được cách sống tốt khi không có Mục Dã ở bên, tuy vậy Khổng Thu vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật sau này cậu rất khó có cơ hội gặp lại Mục Dã.

Tránh cho thương tâm ở những nơi có hình bóng của Mục Dã, hai người đã chuyển đến một trấn nhỏ ở Pháp tạm cư.

Lúc sáng, khi vừa mới hoàn thành bộ ảnh nghệ thuật, Khổng Thu cùng Cam Y nhất trí lái xe đến siêu thị mua đồ, hai người quyết định sẽ ở lại trong siêu thị đến khi đóng cửa mới thôi.
Bố Nhĩ Thác đã trở về, thời gian Blue xuất hiện xem chừng không còn lâu nữa, dù sao thì Bố Nhĩ Thác đi Đan Á cũng đã ở Đường, còn Blue mới chỉ ở Tỉnh.

Nhưng còn Y Đông, Khổng Thu không dám nhắc chuyện này trước mặt Cam Y, nếu so sánh với Bố Nhĩ Thác và Blue, việc Y Đông có thể trở về hay không vô cùng khó nói, cậu chỉ có thể một lần lại một lần nói với Cam Y rằng Y Đông sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại.

Cũng chính là nhờ vào những lời nói khích lệ của Khổng Thu mà Cam Y mới có thể sống qua từng đó thời gian.
Khổng Thu quyết định đem bi thống hóa thành đồ ăn mà cắn nuốt.

Đi trong siêu thị, cậu không quản có bao nhiêu đồ ăn vặt mà cứ nhặt, lại nhặt đến đầy cả một xe.

Cam Y dường như cũng ôm chặt tâm tư như Khổng Thu, vì vậy hai người càn quét cả một dãy bán đồ ăn vặt.

Kỳ thật, kể từ sau khi Mục Dã “mất tích”, hai người họ đã thật lâu không cười nói thoải mái rồi.
Dạo quanh gian hàng bán đồ ăn khoảng ba tiếng, hai người mang theo đôi chân mỏi nhừ cùng xe hàng cao ngất tới khu dùng cơm công cộng trong siêu thị.

Cam Y đã mua hai suất cơm ăn nhanh, Khổng Thu cũng mang tới hai cốc nước hoa quả, hai người chọn một vị trí hơi khuất gần cửa sổ ngồi xuống.

Xoa xoa bắp chân sắp sửa rụng ra, Khổng Thu thoải mải thở mạnh, rồi mới cầm lấy một cái bánh bao ra sức nhét vào miệng, cứ như ăn hết thật nhanh chiếc bánh bao này thì Mục Dã sẽ trở về vậy.
Chỉ dùng một hơi, Cam Y đã uống hết cả cốc nước trái cây, rồi lại đi mua thêm hai ly kem.

Chủ nhân không biết lúc nào sẽ trở về, hai người các cậu cũng không quá lo lắng cơ thể mình sẽ biến dạng khiến chủ nhân ghét bỏ.

Hoàn hảo, hai người cho dù có ăn nhiều đến đâu cũng không hề béo lên, ngược lại còn có xu hướng gầy đi.


Ôi, trong lòng có phiền muộn, ăn nhiều hơn bình thường cũng không thể béo lên được a.
Hai người không ai nói chuyện với ai, chỉ tập trung ăn hết những thứ trước mắt.

Sau mấy phút, trên mặt bàn cũng chỉ còn sót lại một ít thức ăn.

Giải quyết nốt ly kem cuối cùng, Khổng Thu liếm liếm miệng: “Anh Cam Y, anh có muốn ăn nữa không?”
“Có, vị chocolate nhé.”
“Vâng, đợi em đi lấy.”
Rất nhanh, Khổng Thu đã trở lại với hai ly kem chocolate trên tay, mấy cô gái ngồi bàn kế bên nhìn hai người không biết có bao nhiêu hâm mộ.

Hai đại mỹ nam ngồi ăn như vậy mà vẫn không thể nhìn ra khuyết điểm gì, ông trời thực không công bằng a!
Dưới con mắt ghen tị của bàn kế bên, Khổng Thu và Cam Y vẫn điềm nhiên ăn từng thìa kem, thỏa mãn híp chặt mắt lại.

Quả nhiên như người ta nói, cách giải tỏa đau buồn trong lòng nhanh nhất chính là ăn.

Khi ăn trong đầu sẽ không nghĩ tới chuyện buồn nữa.

Chuông điện thoại đi động bỗng vang lên, là ca khúc thịnh hành lúc bấy giờ, Khổng Thu và Cam Y vẫn tiếp tục ăn kem, từ đầu đến cuối không bị tiếng nhạc làm ảnh hưởng.

Một phút sau, Khổng Thu mới sực nhớ lôi điện thoại từ trong túi quần ra, quái lạ, không phải của mình a, sao tiếng nhạc vẫn cứ vang lên từ chỗ này vậy?
Cam Y khó hiểu nhìn điện thoại trên tay Khổng Thu, tiếng chuông vẫn vang đều bên tai bọn họ.

Có người nhịn không nổi chọc chọc Cam Y, chỉ chỉ vào túi quần anh.

Khổng Thu ‘a’ lên một tiếng: “Anh Cam Y, hôm qua em đã đổi lại nhạc chuông của anh!”
“A!” Cam Y bối rối bỏ lại thìa vào ly kem, vội vàng lấy điện thoại ra, khó trách mình nghe thấy tiếng chuông rất gần nha! Luống cuống rút điện thoại, xém chút nữa rơi cả xuống đất, chưa kịp nhìn xem ai gọi tới, Cam Y đã mở máy trả lời luôn.
“Hello.”
Không ai trả lời, Cam Y ngó nghiêng nhìn nhìn một chút rồi lại nói: “Hello?” Không lẽ gọi nhầm số?
“Gia Gia.” Người phía đầu dây bên kia lên tiếng, một tiếng gọi này ngay tức thì khiến cho di động trong tay Cam Y rơi xuống đất.
“Anh Cam Y?” Chứng kiến sắc mặt Cam Y trở nên dị thường, Khổng Thu lập tức đứng dậy đi đến bên Cam Y, nhặt di động lên.

Cứ nghĩ có ai đó gọi trêu, Khổng Thu bắt máy: “Ai vậy?”
“Khổng Thu, là cháu, Y Đông đây.” Thanh âm thực xa lạ, nhưng khi câu nói kết thúc, điện thoại của Cam Y lần thứ hai về với đất mẹ thân yêu.
“Cạch.”
Trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, Cam Y nhìn chòng chọc vào chiếc di động nằm trên mặt đất, còn Khổng Thu thì há hốc miệng, toàn thân như bị điện giật đến bất động, tựa như trái bóng căng tròn chỉ cần sơ sẩy sẽ nổ tan bất cứ lúc nào, một nam nhân thân cao gần hai mét, một tay vẫn giữ điện thoại bên tai, cước bộ trầm ổn bước tới gần chỗ Khổng Thu và Cam Y.

Mà phía bên Cam Y, động tác của anh như một thước phim để chế độ quay chậm, từ từ cúi người nhặt điện thoại lên nghe.
“H-e-l-l-o?” Vừa rồi, là ảo giác sao?

“Gia Gia.” Đồng tử Cam Y mở to, ngây ngốc nhìn về phía trước, thanh âm tinh tường từ phía sau Cam Y truyền đến, “Gia Gia, xoay người lại.”
Cam Y kinh ngạc há miệng không nói được lời nào, máy móc xoay người lại, đứng xa xa phía trước Cam Y lúc này là một nam nhân.

Nam nhân này có mái tóc màu hạt dẻ, ánh mắt xanh hơi tím tím, ngũ quan sắc sảo, tinh tế, bất kể là chiều cao hay màu da, nam nhân này rất giống người Bắc Âu, nhưng lại mang vẻ tuấn mỹ hơn nhiều.
Nam nhân vẫn cầm di động, thần sắc thanh lãnh.

Ánh mắt của y nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi run rẩy của đối phương, y nói vào điện thoại: “Gia Gia, con đã trở về.”
Điện thoại lần thứ ba hạ cánh xuống mặt đất, Cam Y liên tục lắc đầu, không thể tin được.

Người trước mặt này đây là Y Đông của mình sao? Là Y Đông mà mình ngày ngày thương nhớ ư? Không phải, một chút cũng không giống, nhưng ngoại trừ Y Đông, còn có ai gọi mình là Gia Gia chứ?
Nam nhân buông điện thoại trong tay ra, rồi giang rộng hai tay, mặc kệ Cam Y có chịu nổi hay không, y vẫn thản nhiên nói: “Gia Gia.” Nam nhân không hề tiến lên trước, y là đang đợi câu trả lời của Cam Y.
—— Ngày nào đó trở về, con sẽ mở rộng hai tay nói với papa: “Gia Gia, con đã trở về.” Đến lúc đó papa sẽ làm gì đây? Né tránh hay nhào vào lòng con? Con hi vọng papa sẽ chọn đáp án thứ hai.

——
Bên tai đột nhiên vang lên câu nói trong thư của Y Đông, tầm mắt Cam Y trở nên mơ hồ, miệng không ngừng thở gấp, chỉ cảm thấy không khí ngày càng loãng, hai chân như bị buộc chì nặng chình chịch.
“Anh Cam Y!” Một tiếng hét chói tai vang vọng cả siêu thị, trước khi mất khả năng khống chế của bản thân, Khổng Thu dùng sức đẩy Cam Y một cái, “Là Tiểu Đông! Anh mau tới đó đi! Là Tiểu Đông đấy!”
Một bên reo hò, một bên Khổng Thu lôi kéo toàn bộ thần trí của Cam Y trở về.

Cam Y cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống, anh mở rộng hai tay chạy thật nhanh về phía trước.
“Tiểu Đông!”
Mà bên này, Khổng Thu che miệng khóc rống lên.
Vòng tay ôm thật chặt Cam Y vào người mình, Y Đông hướng Khổng Thu khẽ gật đầu rồi mới xoay người rời đi.

Lúc này, cái gì Cam Y cũng không biết, trong đầu anh chỉ nhớ rõ một việc duy nhất là phải ôm thật chặt người này, miệng không ngừng hô to: “Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông…”
Cánh tay to khỏe hữu lực thoáng dùng sức, cậu nhếch miệng cười cất bước rời siêu thị tiến lên một chiếc ô tô.

Còn lại một mình ở lại khu dùng cơm trong siêu thị, Khổng Thu vẫn không ngừng lau nước mắt, trong trái tim cậu giờ đây có cả kích động lẫn đau khổ, hiện tại, chỉ còn lại mình cậu mà thôi.

Một nam nhân tiến tới bên cạnh Khổng Thu, nói: “Khổng tiên sinh, tôi mang ngài trở về.”
“Cám ơn.” Cố gắng nở ra nụ cười đáp lại lời nói của nam nhân kia, Khổng Thu lấy một gói khoai tây chiên trong túi hàng ra.

Nhét đầy khoai tây chiên vào miệng, Khổng Thu vừa khóc vừa cười, anh Cam Y sau cùng cũng đã chờ được đến ngày này, hẳn là Blue cũng mau xuất hiện thôi.

Không được khóc, tuyệt đối không được khóc, phải mừng cho anh Cam Y mới đúng.

Tiếp tục ăn khoai tây chiên, Khổng Thu cúi đầu rời siêu thị, có thể hiện giờ mắt cậu không nhìn rõ đường cũng nên.


Sau khi Khổng Thu rời đi, khu dùng cơm đang im lặng không một tiếng động đột ngột vang lên những tiếng la hét động trời, vừa rồi là cảnh cửu biệt trùng phùng sao? Thật lãng mạn a!
—— Này này này, đó là hai nam nhân a, nam nhân đó!
—— Nam nhân thì làm sao? Giờ còn ai quản nam nhân hay nữ nhân nữa, anh mới từ sao Hỏa tới à.
“Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông…”
Trừ hai tiếng này ra, Cam Y thực sự không biết nói gì nữa.

Xe chạy rất nhanh vào khu nội thành, trải qua bao nhiêu năm thử luyện, Y Đông chờ không nổi mà ấn chặt gáy Cam Y và hôn lên môi anh.

Đây là khát vọng đã chôn chặt trong trái tim Y Đông từ rất lâu trước đó.

Không có kháng cự, Cam Y chủ động hé miệng tiếp nhận nụ hôn của Y Đông.

Là Y Đông của anh, là Tiểu Đông của anh.

Mặc dù Y Đông mới hôn Cam Y có một lần, nhưng cảm giác đó Cam Y vĩnh viễn không bao giờ quên, chỉ có Y Đông mới mang lại cho Cam Y loại cảm giác đó.
Xương sống đột nhiên tê dại, thân thể Cam Y vô thức phát sinh biến hóa, đây chính là cảm giác đặc thù giữa chủ nhân và người hầu ở Miêu Linh Tộc.

Khi Cam Y ý thức được bản thân đã biến thành mèo nhỏ, thì đã thấy mình được Y Đông ôm lên giường.

Biến trở lại hình người, Cam Y vừa định nói một tiếng ‘Xin lỗi’, nhưng miệng đã bị bịt chặt lại.
Nhịp tim chưa bao giờ rối loạn hơn lúc này, rối loạn đến mức Cam Y hoàn toàn đã quên mất Khổng Thu.

Ngượng ngùng, đây là biểu hiện hiện tại của Cam Y, tuy đây không phải là lần đầu tiên đối diện với Y Đông, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt sau hơn ba mươi năm chia lìa.

Cam Y biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng bất luận có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, anh đều không quan tâm, chỉ cần người này bên cạnh anh thì chuyện gì cũng được.
“Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông…”
Hai chân bị tách ra, Cam Y vươn tay ôm chặt lấy cổ Y Đông, anh chỉ sợ rằng một giây sau người này sẽ biến mất.
Kịch liệt hôn lên môi và hai bên gò má Cam Y, Y Đông kéo hai tay Cam Y ra, hạ từng nụ hôn nồng nhiệt lên cơ thể Cam Y.

Nụ hôn chạy dần xuống phía dưới, Y Đông không chút do dự mở miệng ngậm lấy phân thân sớm đã ngóc cao đầu của anh.
“A!”
Chưa từng trải nghiệm qua hương vị ***, nháy mắt Cam Y lại trở về hình dáng mèo nhỏ, một giây sau, điều khiến anh thực sự khiếp sợ đã xảy ra.

Thân thể Y Đông biến hóa, không còn hình dạng nhân loại nữa, thay vào đó là một con dã thú khổng lồ mang bộ lông màu tro ánh xanh cùng những vằn sọc màu đỏ.

Dã thú có ánh mắt màu xanh tím u lãnh, thân thể Cam Y bất giác cũng biến thành hình thú.
Dã thú phát ra một tiếng gầm nhẹ, đầu tiếp tục làm nốt công việc dở dang ban nãy, chôn chặt giữa hai chân Cam Y.

Bị bộ dạng dã thú của Y Đông làm chấn động, Cam Y chỉ còn biết ngu ngơ mặc cho dã thú xử lý.

Hơi thở nóng hổi nồng đậm mang theo một mùi hương đặc biệt từ giống đực Miêu Linh Tộc khiến cho người hầu càng trở nên mê muội, nhất là lại đối với người hầu là tộc nhân của Miêu Linh Tộc.
Cam Y bắt đầu phát ra những thanh âm ‘ư ư’ mà ngay cả đến bản thân anh cũng chưa bao giờ nghe qua, cảm giác tê dại ngày càng rõ ràng, lan tràn chạy dọc cơ thể, Cam Y chợt ngây người ra, lần đầu tiên Cam Y bắn ở trong miệng Y Đông.

Đem tinh hoa của Cam Y ăn hết toàn bộ, Y Đông biến trở về hình người, dường như sự biến hóa của Y Đông có ảnh hưởng tới Cam Y, bởi vì ngay sau đó Cam Y cũng trở lại hình người.


Y Đông hôn nhẹ lên trán Cam Y một cái, tay phải vẽ mấy ký hiệu lên bụng Cam Y, miệng lại không biết đang niệm câu gì đó, sau rồi mới nâng một chân Cam Y lên, Y Đông đỡ lấy dục vọng của mình, trực tiếp đâm vào hậu huyệt chưa được chuẩn bị của Cam Y.
“Ưm!” Cam Y cố gắng cắn chặt răng, nén nhịn cảm giác đau đớn đánh úp tới, hàng nước mắt hạnh phúc lăn dài từng chuỗi trên gò má anh.

Giây phút này, Cam Y đã chính thức trở thành người hầu của Y Đông; giây phút này, Y Đông và Cam Y đã thay đổi quan hệ, trở thành chủ nhân và người hầu, có được khế ước cả một đời.
Ôm lấy nam nhân không còn giống trong trí nhớ của mình, Cam Y cắn chặt răng, cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể để đối phương có thể tiến vào toàn bộ.

Lúc trước, Cam Y mới chỉ được nghe người khác nói để trở thành người hầu sẽ phải trải qua rất nhiều đau đớn, bây giờ, bản thân Cam Y đã có thể trải nghiệm đầy đủ.

Tuy rằng đau đớn song vẫn vô cùng hạnh phúc.
“Gia Gia, con đã trở về.”
“Ừ.”
“Làm người hầu của con nhé.”
“Ừ.”
Hôn lên miệng Cam Y, Y Đông mạnh bạo nhích người đẩy toàn bộ đi vào bên trong cơ thể anh, một dòng máu loãng rỉ ra tiện đà làm chất xúc tác bôi trơn mà chảy ra ở nơi *** giữa hai người.

Dùng tra tấn của cuộc thử luyện để đánh đổi lấy người này bên mình cả đời, đối với một nhân loại như cậu mà nói, thật sự rất đáng giá.
“Tiểu Đông… papa… yêu con.” Có tình phụ tử, song trên hết vẫn là tình yêu của người hầu với chủ nhân.
“Từ thời điểm này trở đi, con, Y Đông – Ma Đức Da – Đường, là chủ nhân của papa.” Ma Đức Da, Y Đông nay đã mang một họ khác, đó cũng là dấu hiệu của tộc nhân Miêu Linh.
Nằm phía dưới, Cam Y đang phải dằn từng cơn đau đớn nơi hạ thể, nhưng khi nghe đến một chữ ‘Đường’ kia, dường như bao đớn đau đều chạy mất tăm hơi, trong lịch sử Miêu Linh Tộc, mới chỉ có duy nhất hai nhân loại thông qua được thử luyện, mà hai người đó cũng mới chỉ đạt tới Cấn, ấy vậy mà Y Đông của anh, lại đạt được đến Đường…
Chẳng trách Y Đông lại đi lâu đến vậy… Tứ chi Cam Y vô thức quấn chặt lấy Y Đông, anh hô to: “Papa yêu con, papa yêu con, Tiểu Đông, papa yêu con, papa yêu con, chủ nhân, ta yêu chủ nhân, ta yêu chủ nhân…”
“Grào!”
Thân thể Y Đông nháy mắt cứng ngắc, ánh mắt xanh tím tỏa ra quang mang khiếp người.

Phần eo của Y Đông thúc mạnh một cái về phía trước, tốc độ ra vào đột ngột tăng lên, nghi thức khế ước tại một giây này chính thức hoàn thành.
“Chủ nhân… ta yêu chủ nhân…”
“Grào!”
Đau, rất đau, Cam Y ngây ngô cười.

Cười, cười, Cam Y đột nhên ‘a’ lên một tiếng: “Thu Thu!”
“Không được phép kêu tên nam nhân khác!”
“Thu ư….”
Thời điểm lập khế ước mà kêu tên nam nhân khác, mặc kệ có là Khổng Thu hay người nhà đi chăng nữa, Cam Y cũng đã vô ý phạm vào điều tối kỵ cao nhất của chủ nhân Miêu Linh Tộc.

Trong khi đó, Cam Y chưa từng sống chung cùng ‘chủ nhân’, nên anh còn chưa rõ phải làm thế nào để dập tắt được đám lửa dấm chua này.

Bên trong gian phòng trống trải, Khổng Thu cô độc ngồi một mình nhìn ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ.

Dưới chân bày ra rất nhiều gói đồ ăn vặt đã rỗng ruột, cậu vẫn tiếp tục chóp chép hoạt động miệng liên tục.

Trong phòng bắt đầu tối dần, Khổng Thu hít hít mũi, rồi lại dụi dụi mắt.

Chỉ còn lại một mình cậu, thật yên tĩnh, thật cô độc. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận