CHƯƠNG 14
Sáu tháng cuối năm là thời điểm các công ty giải trí bận rộn nhất, công ty của Khổng Thu cũng không ngoại lệ.
Khổng Thu là một nhiếp ảnh gia cao cấp, còn công ty tuyên truyền và thiết kế mà cậu ký hợp đồng cũng là công ty hàng đầu trong giới này.
Mặt khác, hai năm nay, từ khi danh tiếng của Khổng Thu lan xa, cũng có không ít người tự mình trực tiếp hoặc thông qua công ty để mời cậu chụp ảnh, dùng câu “thời gian là tiền bạc” để hình dung Khổng Thu tuyệt không quá chút nào.
Lấy danh tiếng hiện nay của Khổng Thu, cậu hoàn toàn có thể tự mở cho mình một công ty riêng, nhưng không giống như những người khác, cho đến bây giờ, Khổng Thu vẫn không hề nghĩ đến chuyện này.
Nếu phải dùng hết thời gian cùng tinh lực để tiêu phí cho chuyện kinh doanh, thì thà Khổng Thu dùng số thời gian đó để tự nâng cao nghiệp vụ của mình còn hơn.
Khổng Thu quả thật có nghĩ như thế, nhưng lý do chính của cậu lại là vì cậu thật sự rất lười, cậu chính là một tên lười từ trong cốt tủy, không thích quan tâm quá nhiều chuyện.
Nếu so sánh với các công ty cùng ngành, công ty của cậu không hổ danh là công ty đẳng cấp quốc tế, bầu không khí làm việc vô cùng thoải mái, không chỉ vậy mà công ty còn ưu ái cho mỗi người một không gian riêng để tự phát triển khả năng của mình.
Ít nhất cho tới bây giờ, Khổng Thu vẫn cảm thấy nơi này rất tốt, vả lại, căn bản cậu cũng không có ý định ra riêng.
Huống chi lúc này có một con mèo đang cần cậu, chăm sóc cho đến khi nó hồi phục chính là chuyện trọng yếu nhất của cậu hiện nay.
Trong cuộc họp, tổng tài không ngừng phổ biến kế hoạch công việc trong mấy tháng tới, tuy Khổng Thu có mở laptop, nhưng một chữ vẫn chưa gõ vào.
Mặc dù trên danh nghĩa, cậu là một nhiếp ảnh gia cao cấp, nhưng trên thực tế, cậu cũng chỉ là một nhân viên, cho nên, cậu chỉ cần hoàn thành trách nhiệm của mình, còn sự tiến thoái của công ty, cậu không tiện ra ý kiến.
Khổng Thu ngồi cách tổng tài không xa, vậy mà cậu lại đang thất thần một cách trắng trợn.
Ngồi phía đối diện, cách Khổng Thu hai người, chính là Mục Dã, y thi thoảng lại liếc nhìn cậu.
Hai giờ rưỡi, cuộc họp chấm dứt, thu hoạch duy nhất của Khổng Thu là cậu đã hiểu được sơ bộ về cơ cấu hoạt động của công ty, còn công việc cụ thể của cậu, thì đã có trợ lý sắp xếp ổn thỏa.
“Khổng Thu, cậu ở lại một chút.”
Khổng Thu đang chuẩn bị đứng lên, lại bị tổng tài gọi lại, cậu có chút khó hiểu, nhất là lúc đi ngang qua cậu, cậu thấy Mục Dã nở nụ cười khó hiểu, Khổng Thu ngồi xuống, tâm lý buồn bực cực độ.
Trong phòng làm việc của Khổng Thu, Blue vẫn còn nằm trên bàn trà, cơm trong chén chỉ còn một nửa.
Hai tai dựng thẳng tắp lắng nghe cẩn thận động tĩnh xung quanh, đồng hồ theo phong cách hiện đại trên tường cũng tích tắc vang lên liên tục, Blue có chút mất kiên nhẫn, móng vuốt cứ cào đi cào lại trên bàn trà.
Đột nhiên, Blue trở mạnh người một cái, nó nâng thẳng nửa thân trên lên, hướng đến cửa, không ngừng kêu vang meo meo ô, meo meo ô.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Blue, ta về rồi đây, chờ sốt ruột lắm phải không?”
“Khổng tiên sinh, ngài đem mèo theo à?”
“Ừ, tôi không yên tâm khi để nó ở nhà một mình.”
Khổng Thu mang theo vẻ mặt tươi cười, khi nhìn thấy Blue, cậu cũng không phát hiện ra nụ cười của mình có thêm vài phần ôn nhu.
Blue vẫn cố gắng đứng lên, meo meo ô ô kêu to, hiển nhiên là nó đã chờ cậu đến sốt ruột rồi.
Buông laptop ra để ôm lấy Blue, vuốt ve bộ lông mềm mại nhằm trấn an nó, Khổng Thu quay lại nói với trợ lý: “Tiểu Trương, cô đi liên lạc với bọn họ, nói họ mười giờ sáng mai đến studio, không được trễ giờ.”
“Dạ.”
“Còn có, nói với bên đại diện của người mẫu, nhất định phải đúng giờ.”
“Vâng.”
“Kiểm tra dự báo thời tiết mấy hôm nay, để còn kịp điều chỉnh thời gian chụp ngoại cảnh.”
“Vâng.”
Suy nghĩ một lúc, thấy không còn gì cần lưu ý, Khổng Thu nói: “Chỉ có nhiêu đó thôi, cô đi chuẩn bị đi.”
“Vâng, Khổng tiên sinh có thể về rồi, hôm này ngài không còn việc gì ở công ty nữa.”
“Cám ơn cô.”
Sau khi Tiểu Trương rời đi, Khổng Thu xoa xoa đầu Blue, nói: “Sao cơm còn dư nhiều vậy?”
“Meo meo….” Con mèo vẫn đang bận cắn lấy ngón tay của người nào đó không buông.
“Ta chưa rửa tay nha.” Rút ngón tay ra, mang Blue đặt lên ghế salon, Khổng Thu cầm lấy chén cơm của Blue, cơm đã lạnh tanh, vì vậy cậu đành bỏ vào lò vi sóng hâm lại, tiện thể cũng đi rửa tay luôn.
Từ trong đống bừa bộn trên bàn, cậu tìm được một cái thìa nhựa của KFC, sau khi rửa sạch sẽ, Khổng Thu mới đem theo chén cơm, ngồi xuống bên cạnh Blue, múc một thìa, thổi nguội rồi đưa đến bên mép nó.
“Xin lỗi, đã để mi đợi lâu.”
“Meo meo ngao ô…” Tiếng Blue kêu tràn đầy hoan hỉ, nó há miệng cắn chặt lấy cái thìa, hai tròng mắt cũng vì cao hứng mà híp lại chỉ còn hai đường cong cong.
“Nhóc hư.” Múc thêm một thìa nữa, thổi thổi cho nguội, thanh âm của Khổng Thu có thêm vài phần đau lòng, “Blue, đáp ứng ta, mặc kệ là vì chuyện gì cũng không được phép bỏ cơm như hôm nay.”
“Nhóp nhép.” Blue nhai một cái thật mạnh, dùng sức thay cho câu trả lời.
“Hôm nay không còn việc gì nữa, chúng ta đến công ty bách hóa mua đồ nhé.”
“Nhóp nhép.”
Nhìn Blue ăn hết từng thìa từng thìa một, Khổng Thu xoa xoa đầu nó, thật là hư quá đi.
“Cốc cốc cốc.” Bỗng có người gõ cửa.
Khổng Thu ngẩng đầu lên: “Mời vào.”
Nhìn thấy người vừa đến, hai mắt Blue càng lúc càng híp lại, nuốt ực ngụm cơm trong miệng xuống.
“Meo meo ngao ô!”
Vuốt ve tấm lưng của Blue, không để cho nó phát hỏa, Khổng Thu vẫn không đứng dậy, chỉ kinh ngạc hỏi: “Mục tổng?”
Không chú ý đến con mèo đang nộ khí bùng bừng trừng mắt nhìn mình, Mục Dã trực tiếp hỏi Khổng Thu: “Tối nay cậu có rảnh không?”
Khổng Thu ôm Blue đang gầm gừ khó chịu vào lòng, đứng lên nói: “Ơ, có chuyện gì sao? Mục tổng?”
Mục Dã cười cười, nói: “Có một hợp đồng tư nhân muốn tìm cậu bàn bạc, sẵn tiện cùng nhau ăn tối luôn.
Tôi vừa hỏi qua trợ lý của cậu, cô ấy nói hôm nay cậu không có việc gì cần làm, sao? Có tiện không?”
Giọng nói dễ nghe trầm ấm hơn cả MC, cộng thêm trên mặt luôn nở nụ cười vừa lịch sự lại vừa thân thiết, chưa kể y còn là phó tổng của công ty, khiến Khổng Thu thật sự không tài nào cự tuyệt được.
Ngón tay bắt đầu luồn vào trong miệng Blue làm nó nguôi giận, Khổng Thu hơi nâng nó lên: “Cũng được, nhưng tôi phải mang nó theo, chân sau của nó bị thương, không thể để nó một mình được.”
Mục Dã lúc này mới để ý đến Blue, chỉ thấy nó đang ngậm ngón tay của Khổng Thu, gầm gừ mà nhìn mình.
Mục Dã khẽ nhíu mày, lại cười nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề.
Bất quá, hình như nó không thích tôi cho lắm, có lẽ tôi nên học cách mua vui cho vật nuôi mới được.
Mà nó tên gì thế?”
“Nó tên Blue.” Khổng Thu có chút áy náy nói: “Nó từng bị xe đụng, nên hễ nhìn thấy người lạ là sẽ…..”
“Di chứng sau tai nạn ư?” Trên mặt Mục Dã lại hiện lên nụ cười thân thiện: “Động vật từng chịu qua tổn thương, sẽ luôn đòi hỏi sự che chở của chủ nhân, vậy chúng ta sẽ chọn nơi cho phép mang theo vật nuôi nhé.” Nói xong, y nhìn nhìn một chút rồi mới tiếp: “Sáu giờ tôi đến đón cậu, chúng ta đi xe của tôi.”
“Sáng mai tôi còn phải chụp ảnh, tôi sẽ tự lái xe.” Ngón tay của Khổng Thu bị Blue ngậm trong miệng khẽ cào cào hàm răng của nó.
Blue không phải là vật nuôi của cậu, cậu cũng không phải là chủ nhân của Blue, bọn họ là… Khổng Thu có chút xuất thần, cậu cùng Blue, rốt cuộc phải gọi là gì đây?
“Không sao, sau khi dùng cơm xong, tôi sẽ chở cậu về lấy xe, trên đường về nhà tôi cũng phải chạy ngang qua công ty mà.”
Lời Mục Dã làm cho Khổng Thu hoàn hồn trở lại.
Không còn cách nào cự tuyệt, Khổng Thu đành gật đầu: “Được rồi.”
“Sáu giờ.”
“Đúng sáu giờ tôi sẽ đợi ở cửa.”
“Vậy lát nữa gặp lại.”
Cười cười nhìn Khổng Thu và Blue, Mục Dã đi ra khỏi phòng.
Mục Dã vừa đi, Khổng Thu vội vội vàng vàng rút ngón tay của mình ra, tiếng rống đầy giận dữ đột ngột vang lên: “Meo meo meo ngao ô! Meo meo ngao ô! Meo meo ngao ô ô ô!”
“Blue..” Khổng Thu cảm thấy có chút đau đầu.
chẳng lẽ thật sự sau khi bị đụng xe, Blue trở nên chán ghét người lạ sao?
“Meo meo ngao! Ngao ô! Ngao ngao ô!”
“Blue…..
Mi là mèo, đừng phát ra những thanh âm kỳ quái như vậy chứ!!!”
Đem Blue thả lên ghế salon, Khổng Thu vân vê cái bụng tròn lẳn của nó, rồi hôn nhẹ lên gáy nó: “Blue, ta hứa sau khi dùng cơm xong, chúng ta sẽ về nhà ngay, đáp ứng ta, đừng tức giận nữa.”
“Ngao ngao ngao!”
“Blue…” Làm sao bây giờ?
Con mèo nâng hai chân trước lên, Khổng Thu bất đắc dĩ đành cúi đầu xuống, cái lưỡi mèo nhẹ nhàng liếm lên khóe môi cậu, Cậu liền nhân cơ hội này đưa ra điều kiện trao đổi: “Blue, nếu mi có thể đáp ứng ta không được tức giận, sau này cho dù đi bất cứ đâu, ta cũng sẽ mang mi theo.”
Tiếng gầm gừ trong nháy mắt bỗng im bặt, ngay cả tiếng meo meo cũng không còn, chỉ có đôi mắt mèo mở to hết cỡ nhìn Khổng Thu, tựa như hoài nghi bản thân đã nghe nhầm.
“Ta không nói giỡn.” Khổng Thu nghiêm túc nói: “Nếu mi có thể kiềm chế bản thân, không phát hỏa khắp nơi, trừ khi ta phải ra nước ngoài công tác, nếu không thì dù đi bất cứ đâu, ta cũng sẽ mang mi theo, cho dù là đi dùng cơm với người khác đi chăng nữa.”
Đôi mắt mèo xanh lam chớp chớp mấy cái, sau đó liền nhẹ nhàng liếm lên khóe môi của Khổng Thu một cái: “Meo meo.”
“Nhóc hư, mi làm nước miếng dính đầy miệng ta rồi nè.” Đem nước miếng lau lên bộ lông vàng óng của Blue, Khổng Thu thở phào nhẹ nhõm. Đăng bởi: admin