Blue


CHƯƠNG 23.2
Ăn vài miếng sandwich cho no bụng, màn đêm buông xuống thật lâu, Khổng Thu để tiểu Trương ở lại buổi liên hoan tối nay, còn mình thì mang máy ảnh trở về khách sạn.

Trên đường, cậu gọi điện thoại cho Mục Dã, nói cho đối phương biết cậu về trước để chỉnh lý tư liệu.Trở lại khách sạn, cậu gọi phục vụ mang cơm lên, rồi mệt mỏi ngồi trước bàn trong phòng khách.

Ảnh chụp cần phải chỉnh sửa còn rất nhiều, mà Khổng Thu còn muốn gọi điện thoại cho tổng tài để thông báo tình hình nữa.

Chẳng là công ty dự định mở thêm một tạp chí mới, do Khổng Thu đảm nhiệm vị trí tổng biên tập, sẽ bắt đầu bằng hoạt động tại triển lãm lần này, cho nên công việc của cậu càng ngày càng nhiều.
Nói chuyện điện thoại và xử lý xong xuôi những ảnh chụp của ngày hôm nay, Khổng Thu nhìn lên đồng hồ thì mới phát hiện ra lúc này đã là 12 giờ đêm, cậu xoa xoa phần cổ cứng ngắc của mình rồi chậm rãi bò lên giường.
“Đinh đoong.” Có người ấn chuông cửa, có thể là Mục Dã đã trở về, Khổng Thu đành phải đứng lên đi ra mở cửa.

Ở bên ngoài, quả nhiên là Mục Dã.
“Tôi còn tưởng cậu đã ngủ rồi.”
Mục Dã cầm trong tay một chai rượu vang và hai cái ly.
“Không có, tôi vừa chỉnh sửa ảnh của ngày hôm nay xong, anh cũng vừa mới về sao?” Khổng Thu vừa nói vừa bước đến bên giường, ngồi xuống, còn Mục Dã thì rót hai ly rượu, một ly đưa cho Khổng Thu.
Mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, Mục Dã nói, “Tôi sợ nhất là xuất ngoại, điều chỉnh đồng hồ sinh học về giờ giấc khác biệt là chuyện thống khổ nhất, mà tôi cũng sợ chuyện này nhất.”
Khổng Thu kinh ngạc không ngớt, nhấp một ngụm rượu rồi nói, “Anh còn chưa thích ứng sao? Chúng ta tới đây đã năm ngày rồi.”
Mục Dã cười khổ một chút, lắc đầu: “Tôi phải mất hơn nửa tháng mới có thể quen được, kết quả vừa thích ứng được với giờ giấc mới thì chúng ta lại phải quay về, về nước lại mất hơn nửa tháng nữa để trở lại như cũ.”
Khổng Thu có chút áy náy, lần này nếu như không phải cậu đi Đức, thì Mục Dã chưa chắc đã đi cùng? Yên lặng uống rượu, Khổng Thu cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Mục Dã nhìn Khổng Thu, cũng nhấp một ngụm rượu rồi nói, “Trọng Ni, tôi đối với cậu… có lẽ cậu cũng biết.

Tôi cũng muốn nói thẳng với cậu, chúng ta rất giống nhau, tôi có thể cảm giác được cậu cũng là người như tôi, không thích nữ nhân.”
Khổng Thu chấn động, toàn thân cứng ngắc mà ngẩng đầu lên nhìn y, cười khổ: “Rõ ràng như vậy sao?”
Mục Dã thấp giọng nói, “Không, chỉ là tôi rất giỏi quan sát, hơn nữa… những người như chúng tôi đều rất tinh tường trong việc tìm ra người đồng giới.”
Khổng Thu chớp mắt, lặng yên xem như thừa nhận.
Mục Dã nhíu mày, một lát sau lại ôn hòa nói, “Thoạt nhìn Trọng Ni xem ra cũng không vui vẻ lắm.”
“Mục Dã.

.

.” Khổng Thu khó khăn nói, như đang lựa chọn từng từ một, “Kỳ thực.

.

.

thời gian này, tôi không có, ừm, tâm tình bàn luận những chuyện này.”
“Tại tôi còn chưa đủ tốt sao?” Mục Dã vốn không có ý định đánh bài ngửa với Khổng Thu, nhưng ngày hôm nay y lại bị một người làm ảnh hưởng tới tâm tình của mình, gián tiếp cũng ảnh hưởng tới sự tự chủ của y, kết quả, y cũng không thể nhịn được nữa.
Khổng Thu lộ ra vẻ mặt xin lỗi cùng bất an mà nói, “Mục Dã, không phải là anh không tốt, có thể nói anh là người đàn ông dịu dàng nhất, biết chăm sóc người khác nhất mà tôi từng thấy.

Chỉ là…” Suy nghĩ một chút, cậu nói tiếp, “Còn nhớ rõ thời gian đau khổ mà tôi đã nói với anh trước đây không?”
Mục Dã gật đầu, cũng buông ly rượu trên tay xuống.
Khổng Thu cười cười tự giễu.
“Tôi có một người bạn rất thân, rất tốt.”
“Tôi rất, thích hắn.”
“Thế nhưng, hắn không biết.”
Nhớ tới đoạn tình cảm này, tâm của Khổng Thu vẫn vô cùng khó chịu, bất quá so với trước đây thì đã giảm đi chút ít.

Hiện tại phải đối mặt với một người ôn nhu như Mục Dã, Khổng Thu nguyện ý cùng y tâm sự một chút.
“Hắn có một người bạn gái là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ sau khi lên đại học đã phải xa nhau.”
“Tôi vẫn luôn tự huyễn hoặc bản thân rằng bọn họ sẽ không vượt qua được sự khảo nghiệm của khoảng cách, huyễn hoặc bản thân rằng có một ngày tình cảm của mình sẽ được đối phương phát hiện mà chấp nhận.”
“Nhưng sự thực chứng minh, tôi bất quá chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi.”
“Ngày công ty gọi điện mời tôi đến làm việc, cũng chính là ngày hắn nói cho tôi biết, hắn muốn kết hôn.”
“Trọng Ni, xin lỗi.” Trên khuôn mặt Mục Dã lúc này tràn ngập tình cảm yêu thương, y nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Khổng Thu.
Cười cười với Mục Dã, Khổng Thu tiếp tục uống rượu rồi nói, “Lúc đó tôi rất thống khổ, rất tuyệt vọng, tôi quyết tâm muốn rời khỏi nơi đó.

Tôi không thể mỉm cười để đến tham dự hôn lễ của bọn họ, cũng không nghĩ tới việc làm chuyện gì đó tại hôn lễ của hắn để thay đổi chuyện này.

Tôi rất quan tâm tới hắn, cho dù hiện tại hắn đã kết hôn, tôi vẫn còn rất quan tâm đến hắn.

Dù sao, chúng tôi vẫn là bằng hữu tốt nhất của nhau.”
“Tôi có thể hiểu được.” Mục Dã vỗ nhẹ lên vai của Khổng Thu, “Tôi cũng đã từng trải qua những việc như vậy, bất quá đã là chuyện từ rất lâu rồi.”
“Tôi cũng đã vượt qua được.” Như vừa nghĩ tới cái gì đó, Khổng Thu cười rất ôn nhu, “So với trong tưởng tượng của tôi thì nhanh hơn rất nhiều.”
“Là bởi vì Blue sao?”
“Ừ!”
Mục Dã gật đầu, “Khó trách cậu lại yêu thích Blue như vậy.”
Khổng Thu tiếp tục nói, “Tôi nhặt được Blue đúng vào ngày hắn kết hôn, ngày hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, trong lòng chỉ muốn say đến chết, lại không nghĩ đến chuyện phát hiện ra Blue đang bị thương nằm dưới gốc cây.

Sau ngày hôm đó, mọi sinh hoạt của tôi hoàn toàn thay đổi, trong lòng không chỉ còn hình bóng của người kia nữa, mà còn có một tiểu miêu cần tôi tỉ mỉ chăm sóc, Blue thông minh hơn bất cứ con mèo nào mà tôi từng gặp, đồng thời cũng là con mèo duy nhất có thể mang lại niềm vui cho tôi.”
Khổng Thu nhìn về phía người bên cạnh, “Mục Dã, cảm ơn anh, từ trước tới nay tôi chỉ có một người bằng hữu, mà người đó cũng vừa mới kết hôn, hiện tại chúng tôi sống ở hai thành phố khác nhau, tôi cũng không thể ở bên cạnh hắn như lúc trước được nữa, ít nhất… là trước khi tôi hoàn toàn quên đi mối tình đó.

Anh là một người rất tốt, ở bên cạnh anh, tôi cũng cảm thấy rất thoải mái.”
Đôi mắt Mục Dã không có khổ sở, anh thản nhiên cười với Khổng Thu, “Thế nhưng, cậu không có cảm giác về tình yêu đối với tôi, có phải không?”
“Xin lỗi, Mục Dã.”
Mục Dã yên lặng trong chốc lát, vẻ mặt có chút trầm mặc, rồi lại thoải mái cười nói, “Không cần nói xin lỗi, kỳ thực khi tôi bắt đầu muốn theo đuổi cậu cũng đã nghĩ tới khả năng này rồi.”
“Xin lỗi.” Khổng Thu thật sự cảm thấy rất có lỗi.
Mục Dã nháy mắt mấy cái, “Không thể làm người yêu, nhưng vẫn có thể làm bạn bè chứ?”
“Đương nhiên!” Khổng Thu nâng ly, “Cụng ly vì tình bạn của chúng ta.”
“Hảo.”
Uống xong hai ly rượu, Mục Dã nằm xuống, nhìn Khổng Thu rồi nói, “Nếu như tôi thổ lộ với cậu chậm hơn một chút, có lẽ là thêm một thời gian nữa, cậu có khả năng chấp nhận tôi không?”
Nhìn ra đối phương là đang nói đùa, Khổng Thu cũng làm bộ suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, “Có thể!”
Mục Dã ảo não nhăn mặt nói, “Sớm biết như vậy thì tôi đã chờ thêm vài ngày nữa rồi.”
“Ha ha.” Giờ khắc này, Mục Dã đột nhiên phát hiện hai người bọn họ làm bạn bè của nhau so với tình nhân còn thú vị hơn rất nhiều.

Y ngồi xuống rót cho cả hai một ly rượu nữa, rồi lại tiếp tục cụng ly.
Hai người uống đến lúc có chút choáng váng, Mục Dã mới đứng dậy, “Tôi về phòng đây, ngày mai chúng ta sẽ rất bận rộn đấy, nghỉ ngơi đi.”
“Tôi tiễn anh.”
“Không cần.”
Ấn Khổng Thu ngồi xuống, Mục Dã loạng choạng bước ra ngoài, “Tôi muốn tìm một người hàn gắn vết thương của tôi, không cần tiễn.”
“Mục Dã, xin lỗi.”
Mở rộng cửa, Mục Dã quay đầu lại, “Nếu như thực sự cảm thấy có lỗi, sau này đừng thân thiết với Blue trước mặt tôi, tôi sẽ khổ sở đó.”
“Mục Dã.

.

.”
“Ha ha, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tựa vào tường, nét tươi cười trên mặt Mục Dã liền biến mất, hy âm thầm thở dài, nói không đau lòng là giả, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu như y từng nghĩ, hay là do ngay từ đầu y đã dự đoán được kết cục sẽ như thế này?
Xoa xoa cái trán, Mục Dã thở dài, hình như tối nay y đã uống hơi nhiều, tại bữa tiệc buổi chiều uống cũng không ít, nghĩ đến vị Đường tiên sinh kia, Mục Dã lại cảm thấy có chút khó chịu, người kia vì cái gì luôn nhìn y như vậy? Y có thể khẳng định chắc chắn rằng trước đây y chưa từng gặp mặt người kia, cho nên càng không thể làm gì đắc tội tới hắn được.
Lắc đầu, Mục Dã loạng choạng đi về phòng của mình.

Vừa mở cửa, còn chưa kịp bước vào, y đã bị người nào đó đẩy mạnh vào trong phòng rồi lập tức đóng cửa lại.
Sau khi Mục Dã rời đi, Khổng Thu vẫn ngồi đờ ra ở trên giường, cậu cũng không nghĩ tới chuyện này lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ đến Mục Dã, cậu vẫn có cảm giác là mình đã làm tổn thương anh.
“Ôi…” Xoa xoa mặt một hồi, Khổng Thu cười khổ, Mục Dã là một người rất tốt, thực sự tốt, thế nhưng.

.

.

trước đây cậu cũng từng có thời điểm đã động lòng với y, nhưng cuối cùng, cậu vẫn lựa chọn cự tuyệt đối phương.

Một suy nghĩ từ tận đáy lòng vẫn vang vọng trong đầu cậu, nói cho cậu biết Mục Dã không phải là người cậu đang chờ đợi.

Trong đầu đột ngột hiện lên khuôn mặt của Blue, Khổng Thu kêu rên một tiếng rồi vùi mặt vào chăn, “Mình đang bị làm sao vậy.

.

.” Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui