CHƯƠNG 31.1
Trong tích tắc khi vừa mở mắt ra, Khổng Thu kinh hoàng ngồi bật dậy.
Bên dưới chăn, toàn thân cậu hoàn toàn trần trụi, bồ đồ ngủ nhăn nhúm bị vứt vào một xó, một màn dũng mãnh đêm qua liền ùa về trong óc, Khổng Thu vội vội vàng vàng mặc đồ vào, hốt hoảng nhảy xuống giường.
Tối hôm qua….
Tối hôm qua….
“Blue? Blue!” Chạy ùa ra khỏi phòng ngủ, không thấy Blue đâu, Khổng Thu bổ nhào về phía cửa sổ đằng trước, xé tung bức màn che.
Ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu vào, khiến Khổng Thu nhíu mắt lại.
“Meo meo…”
Blue! Xoay người về phía phát ra tiếng kêu, trong một khắc, Khổng Thu tựa hồ quên cả hô hấp.
“Meo meo….” Mọi việc vẫn bình thường như chưa hề có chuyện gì phát sinh, Blue lười biếng duỗi dài thắt lưng, đi mấy bước đến trước mặt Khổng Thu, ngẩng đầu nhìn cậu: “Meo meo ô.”
“Blue….Blue….” Đôi mắt màu xanh lam, bộ lông trắng muốt tỏa ra ánh hào quang hoàng kim, đúng là Blue, là Blue mà cậu vô cùng quen thuộc, nhưng mà tối hôm qua….
Khổng Thu lùi về phía sau hai bước, hô hấp trở nên dồn dập, mặt cũng bất giác nóng hẳn lên.
Tối hôm qua, rốt cuộc là thực hay chỉ là một hồi mộng tưởng?
Đôi mắt mèo to tròn ánh lên vẻ bất mãn, nó đi đến bên cạnh ghế sofa rồi nhảy lên, xoay người kêu to: “Meo meo ngao meo meo ngao.”
Tim đập càng lúc càng nhanh, Khổng Thu thậm chí còn có thể nhớ rõ mồn một từng chi tiết những chuyện đã phát sinh tối hôm qua.
Mà ngay cả trong chính thời điểm đó, cậu cũng cảm thấy mọi chuyện đang thực sự xảy ra kia mà.
“Meo meo ngao meo meo ngao meo meo ngao….”
Cố bước về phía trước, hai chân Khổng Thu như nhũn cả ra, cậu ngã ngồi trên ghế salon.
“Blue…” Khàn khàn.
Nhảy lên trên người Khổng Thu, hai chân trước không sao đủ mạnh để có thẻ đẩy ngã được người dưới thân, Blue từ trên cao nhìn xuống cậu, rồi dần dần hạ thấp đầu xuống.
Nhắm mắt lại, chóp mũi mang theo hơi thở quen thuộc tới gần, toàn thân Khổng Thu mềm nhũn, không còn một chút khí lực nào.
Môi bị ngậm lấy, đầu lưỡi nham nhám khẽ tách hai cánh môi ra, Khổng Thu cũng khẽ hé miệng.
Tựa hồ như có một luồng điện chạy xuyên qua người, dọc theo xương sống, chạy thẳng lên đầu, ẦM một tiếng, đầu óc choáng váng, tựa như người say.
Cổ có chút đau đớn, khiến Khổng Thu mở to hai mắt.
“Meo meo ngao.”
Thu Thu… mọi chi tiết dũng mãnh của đêm qua lại hiện ra trong đầu cậu một cách tinh tường, Khổng Thu nhìn trần nhà, hai tay không sao nâng lên nổi.
Tối hôm qua cậu… tối hôm qua cậu…..
“Meo meo ngao!”
Con mèo đột ngột bị đẩy xuống liền linh hoạt xoay người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.
Đứng bật dậy, cậu phóng thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa, tất cả chỉ diễn ra trong một giây đồng hồ.
Kỷ lục chạy một trăm mét của thế giới lại bị một nam nhân dễ dàng vượt qua, nam nhân đó gọi là Khổng Thu, hiệu là Trọng Ni.
“Meo meo ngao! Meo meo ngao meo meo ngao!!!”
Con mèo nào đó bị người ta vứt qua một bên liền nhào lại cào cào lên cánh cửa phòng ngủ, mở cửa! Thu Thu! Mở cửa!
Blue có thể biến thành người, Blue đúng là một con miêu tinh, Blue… A a a a a a….
Khổng Thu thẹn thùng chui hẳn vào trong chăn, cả người cậu hồng lên hệt như một con tôm luộc.
Đương nhiên, cậu không bị luộc bằng nước sôi, mà là bị luộc bằng móng vuốt của con mèo nào đó.
“Meo meo ngao meo meo ngao!”
Kéo chăn lên, Khổng Thu nghĩ muốn đào một cái hố thật to để trốn, tối hôm qua cậu giống như, cậu giống như… A a a a… cậu làm sao mà đối mặt với Blue đây….
Cậu, cậu vẫn còn là đồng nam mà…
Cửa mở, tấm rèm trong phòng khách không biết bị người nào đó vén ra.
Sau đó cánh cửa lại bị đóng lại, trong phòng liền lâm vào một mảnh hắc ám.
Không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng Khổng Thu vẫn tiếp tục trốn trong chăn mà thẹn thùng.
Liếm liếm miệng, con mèo nào đó meo một tiếng rồi nhảy lên giường, dùng vuốt nâng một góc chăn lên, chui tọt vào.
“A!”
Mũi chân chạm phải một khối lông xù xù.
Thân thể vốn đang nóng bừng của Khổng Thu liền ngay lập tức phát hỏa.
“Meo meo…” Thu Thu.
“Blue, mi ra ngoài di.”
Dùng sức lui nhanh về phía góc giường.
“Meo meo…” Liếm liếm miệng.
“A! Blue!” Ngón chân bị cái gì đó liếm qua liếm lại.
“Meo meo…”
“Ah!”
Chăn kịch liệt lay động, rồi mới chầm chậm yên tĩnh lại, có thể nhìn ra người bên dưới chăn cũng đã không còn náo động nữa.
“Blue, Blue?”
“…”
“Ưm…”
“Thu Thu, chờ tôi.”
“….Thật, thật là mi sao Blue?”
“Meo meo.”
Chăn thật lâu không có động tĩnh gì, nửa tiếng sau, một người sắp bị ngộp chết mới chịu tung chăn ra, đôi mắt ngập nước trừng lớn, hai gò má đỏ hồng như hai chiếc đèn ***g, trong mắt chính là kích động, chính là kinh hỉ, cùng với rất nhiều rất nhiều tình cảm không cách nào hình dung hết được.
“Blue, Blue.”
“Meo meo.”
“Ta, ta, mi… mi.”
“Meo meo…”
Liếm a, liếm a, không phải sợ.
“Ta, ta…” Làm sao bây giờ, nước mắt không sao dừng lại được, không biết, không biết tại sao cậu lại muốn khóc.
“Meo meo…” Đừng sợ.
“Ta, ta không sợ.” Ôm chầm lấy Blue, Khổng Thu nhắm mắt lại, hồi lâu sau cậu mới thổn thức nói: “Blue, ta sẽ chờ mi.”
Liếm liếm lên vành tai của Khổng Thu, Blue hôn lên mặt cậu một cái thật mạnh.
Một lần nữa chăn lại được trùm lên, đem tất cả mọi thứ trong phòng bỏ lại bên ngoài, cái giường này, chính là thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Tám năm đơn phương thống khổ, cuối cùng lại đổi thành một con mèo, một con mèo thần kỳ, con mèo này không chỉ khiến cậu ỷ lại vào nó, mà trong tương lai, nó cũng chính là người bạn đời của cậu. Đăng bởi: admin