CHƯƠNG 57.2
Thất hồn lạc phách ngồi xuống giường, Khổng Thu chùi chùi mũi, rồi mới đem khăn tay sũng nước của mình ném vào trong thùng rác bên cạnh giường.
“Blue, anh ở đâu? Em nhớ anh, anh có thể ra đây một chút được không?”
Không ai xuất hiện.
Thanh âm của Khổng Thu bỗng trở nên nghẹn ngào: “Blue, bây giờ em cần anh, chỉ một phút thôi cũng đủ lắm rồi.”
Nệm giật bắn lên một cái, một thân thể xích lõa từ sau lưng ôm chầm lấy Khổng Thu, lo lắng hỏi: “Thu Thu, xảy ra chuyện gì?”
Xoay người, nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của Khổng Thu, đôi nhãn đồng màu lam không giấu được phẫn nộ, lửa giận lập tức bùng cháy dữ dội.
“Ai dám khi dễ em! Có phải là tên hỗn đản Bố Nhĩ Thác đúng không?”
“Không phải!”
Ôm chặt lấy thân thể đang định phóng xuống giường của Blue, Khổng Thu yêu cầu: “Anh ôm chặt lấy em đi, ôm em đi, chỉ một chút thôi, trong lòng em, khó chịu quá.”
Hôn hôn lên mặt Khổng Thu, Blue ôm cậu lên giường, kéo chăn đắp lại cho cả hai, đặt cậu nằm lên ***g ngực ấm áp của mình, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cậu.
“Nói cho anh biết, Thu Thu, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em nhớ anh.”
“Xin lỗi em.”
Blue biết mình chỉ mải lo gấp rút tu luyện mà không để tâm tới sự cô đơn của Thu Thu.
“Không cần nói xin lỗi.” Khổng Thu hiện tại không muốn nghe nhất chính là ba chữ này, cậu suy sụp nói: “Blue, đại ca bây giờ không phải là “Đường” nữa.”
“Sao có thể như thế được?” Ngoài dự đoán của mọi người, Blue không hề cấm Khổng Thu gọi người kia là đại ca.
“Mục Dã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn, đại ca vì cứu y đã dốc gần như toàn lực nên bị hạ xuống bậc “Cấn”.” Ai có thể nghĩ một người mà ngay đến cả em trai ruột của mình cũng có thể ra tay đánh cho thừa sống thiếu chết, lại có thể vì “người hầu” của mình mà làm đến mức này.
Đối với Miêu Linh Tộc mà nói, năng lực của bản thân có ý nghĩa vượt hẳn người hầu mà!
Đôi nhãn đồng màu lam của Blue trở nên đậm hơn hẳn, anh lặng yên.
Một hồi lâu sau, anh mới buông Khổng Thu ra: “Lấy cho anh một bộ quần áo.”
“Blue, đừng đi!” Nghĩ đến chuyện Blue muốn nhân cơ hội này để trả thù đại ca, Khổng Thu vội bắt lấy anh.
“Anh sẽ không đánh nhau với hắn.” Đẩy tay Khổng Thu ra, Blue xốc chăn xuống giường, “Đi lấy cho anh một bộ quần áo.”
“Blue…” Thật không phải là đi trả thù sao?
“Thu Thu!” Người nào đó vô cùng mất hứng, Thu Thu rõ ràng là đang hoài nghi anh.
“Xin lỗi, em sai rồi.” Lập tức áy náy xin lỗi, Khổng Thu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, quần áo của cậu quá nhỏ so với Blue, cậu đành mượn tạm của Cam Y.
Hiên giờ, Cam Y vẫn đang mải thương cảm trong phòng ở dưới lầu, Khổng Thu không thèm chào một tiếng, trực tiếp chạy đến chỗ tủ quần áo, nhanh tay chọn ra một bộ hợp với Blue nhất.
Mặc quần áo xong, dặn Khổng Thu ngoan ngoãn ngồi chờ mình trong phòng, Blue đi ngoài.
Khổng Thu càng nghĩ càng lo lắng, cậu từ phòng ngủ chạy thẳng xuống phòng Cam Y.
Cam Y vẫn còn đang đắm mình trong thương cảm, đột nhiên bị Khổng Thu vội vội vàng vàng lôi đi, giọng còn nghèn nghẹn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Blue đi tìm đại ca.”
“Cái gì?!”
Đảo khách thành chủ, Cam Y liền nắm lấy Khổng Thu chạy thẳng đến thư phòng của Bố Nhĩ Thác.
Chạy đến trước cửa thư phòng, Cam Y đột nhiên đừng lại, rụt rè không dám đi vào.
Khổng Thu cũng đứng lại thở dốc, không biết có nên vào hay không.
Đúng lúc này, bên trong cửa truyền ra tiếng tranh cãi.
Hai người liếc nhìn lẫn nhau một cái, lập tức ngồi xổm xuống, nín thở nghe lén.
“Tôi hạ xuống thành “Cấn” không phải vừa đúng lúc sao?”
“Anh không cần lo cho tôi, tôi sẽ đạt đến “Cung”.”
“Vậy hiện tại cậu chạy đến chỗ tôi làm gì? Tuy là hiện tại năng lực của tôi chỉ mới ở bậc “Cấn”, nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng đoạt mạng cậu.”
“Tôi sẽ không để Thu Thu phải thương tâm, chờ sau khi tôi đạt đến “Cung”, tự động tôi sẽ đến tìm anh.
Bố Nhĩ Thác, tôi không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với anh, mau quay về Đan Á đi.”
“Chú ý khẩu khí của cậu, không muốn sống thì cứ nói tôi biết một tiếng.”
“Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc, anh cho là tiếp tục dây dưa ở lại đây anh có thể khôi phục lại bậc “Đường” sao? Anh định buông tay à?”
“Đây là chuyện của tôi!”
“Trở về!”
“Cậu không có tư cách ra lệnh cho tôi!”
“Tôi nói anh về ngay! Anh là Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc – Đường, chứ không phải là Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc – Cấn!”
“Là “Đường” hay là “Cấn” đều không liên quan đến cậu! Cậu chỉ cần lo trông nom người hầu của mình là được! Đề Cổ Cát Kha, đừng cho là tôi không dám giết cậu!”
Không khí trong phòng hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, có người nào đó che miệng của Bố Nhĩ Thác lại, rồi quay sang Blue, lo lắng hỏi: “Blue, Bố Nhĩ phải về nơi gọi là Đan Á kia mới có thể tiếp tục tu luyện sao?”
“Đúng vậy.”
Kéo tay Mục Dã xuống, Bố Nhĩ Thác lạnh lùng nói: “Đề Cổ Cát Kha, cút khỏi thư phòng của tôi ngay lập tức!”
“Anh phải trở về Đan Á tu luyện!”
Cạch, cửa bỗng nhiễn bật mở, người bên ngoài treo trên mặt một nụ cười cứng ngắc, lắc lắc tay chào mấy người bên trong: “Cho hỏi, bọn em có thể vào được không?” Nếu bây giờ mà không đi vào, thế nào cũng xảy ra một trận thảm kịch huynh đệ tương tàn mà nhân gian thường nói cho mà coi.
“Trọng Ni, Cam Y, mau vào đây đi, giúp tôi khuyên Bố Nhĩ một tiếng!” Đăng bởi: admin